Mẹ Kế Zombie

Chương 43

/70


Z vui vẻ đưa tiễn đám người Giải An Quân và Tiêu Trà rời đi với sự trào phúng và miệt thị, trong phòng hội nghị trống trơn chỉ còn hắn và Vương Hiểu Thư.

Hai má Vương Hiểu Thư đỏ bừng, ghé vào trên bàn, vừa rồi vì để bọn họ không phát hiện khác thường, Z tạm thời thu tay, lúc này cô mới có thể tạm nghỉ, kìm nén tức giận bất mãn lườm hắn, nhưng cô vừa quay sang định nói đã bị hắn hôn môi, cả người bị đẩy lên bàn phòng học, khóa quần vốn không kéo kĩ nay lại bị kéo xuống, chiếc quần phòng hộ rộng rãi vì vậy mà tụt xuống.

Vương Hiểu Thư ra sức phản kháng, Z đặt hai tay cô lên bàn, đứng thẳng giữa hai chân cô, sau đó chậm rãi cúi xuống, nhỏ giọng dịu dàng nói: "Hiểu Thư, chúng ta làm đi."

Không biết vì sao, hắn luôn có dự cảm xấu, cảm giác sẽ có chuyện xảy ra, không biết có phải vì Giải An Quân xuất hiện hay không, hắn luôn cảm thấy dục niệm bị đè nén nay đang rục rịch, thổi quét tâm hắn, hắn giống như sắp biến thành con người ban đầu của mình, mà cô cũng vì vậy mà sẽ rời xa hắn.

Giống như chỉ có giữ lấy cô, mới có thể an ủi tâm tình lúc này của hắn.

Trên thực tế, lo lắng của hắn hoàn toàn hợp lý, thân là một thành viên trong 26 thể thí nghiệm, tuy Giải An Quân có sức khỏe kém đến mức có thể đi đời nhà ma bất cứ lúc nào, chỉ số thông minh lại cao kinh người, gần như sánh ngang với Z, nếu không cũng không thể chạy đi trong khi nhiều người tử vong như vậy, còn thuận tiện cứu một người.

Z đoán rằng lần này hắn rời đi cùng Tiêu Trà chắc chắn sẽ phải làm gì đó, nhưng hắn không ngăn cản, nói không nên lời là vì khinh thường hoặc tính toán tương kế tựu kế, luôn luôn suy nghĩ làm hắn cảm thấy mệt nhọc, hắn muốn nhanh chóng rời khỏi đây, đương nhiên, trước đó hắn sẽ xử lý sạch sẽ tất cả mọi người ở nơi này, bao gồm hai kẻ đáng nhẽ phải chết.

"Anh quá tùy hứng rồi." Vương Hiểu Thư bất đắc dĩ ngồi dậy, đẩy hắn ra, "Trường hợp này, làm sao anh có thể. . ." Cô cắn môi, vành mắt hồng hồng, tuy rằng rất giận hắn, nhưng trong đáy lòng lại có một loại khát vọng khó nói.

"Tôi tùy hứng?" Z cười khẽ một tiếng, ôm eo cô, để cô dính sát vào người mình, một tay kia lại xâm nhập thông đạo tư mật của cô, khảy lộng vào sâu ra cạn, quân lính của Vương Hiểu Thư nhanh chóng tan rã, hắn rút tay về, giơ ngón trỏ sáng lấp lánh cho cô xem, "Không phải em cũng rất thích sao?" Hắn sung sướng hỏi.

Vương Hiểu Thư xấu hổ và giận dữ, đỏ mặt trừng hắn, bàn tay tiến vào trong quần hắn như muốn trả thù, dán vào phần bụng với đường cong duyên dáng của hắn, cầm thật chặt thứ chứa đầy dục vọng, lạnh lùng nói: "Tôi thấy hưởng thụ nhất là anh mới đúng."

Z than nhẹ một tiếng, tận lực biểu đạt sự vui thích của hắn, giống như cố ý kêu cho cô nghe, vì vậy mà cô ngẩn người, sau đó ánh mắt dần dần nhu hòa, trở nên bất đắc dĩ và vô lực, đây là dấu hiệu thỏa hiệp.

"Đúng là tôi rất hưởng thụ." Z nói rõ tình hình thực tế, vừa nói vừa chơi đùa bầu ngực mềm mại của cô cách áo sơ mi, "Hiện tại nhìn bộ dáng này của em, nơi đó liền cứng rắn phát đau."

"Anh đừng nói. . ." Vương Hiểu Thư từ bỏ định rút tay về, nhưng hắn đè tay cô lại, "Đừng buông ra." Hắn thỉnh cầu nói, "Nắm nó, Hiểu Thư. Hiểu Thư."

Hắn liên tục gọi cô hai lần, cái tai vốn mềm của cô lại càng mềm hơn, với ngôn ngữ dụ dỗ và giọng nói gợi cảm khàn khàn của hắn, dục vọng vốn bị trêu chọc của cô nay càng trở nên mãnh liệt, không thể vãn hồi.

"Cho tôi vào được không, ừm?" Z chậm rãi cúi người, Vương Hiểu Thư thuận thế ngã vào bàn, ánh sáng trong phòng hội nghị vô cùng tốt, người ở tầng lầu đối diện có thể nhìn thấy người bên trong đang làm gì qua kính thủy tinh, nhưng không có ai để ý tới điều này.

Vương Hiểu Thư thỏa hiệp ôm cổ hắn, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Z thở phào, đầu ngón tay xẹt qua thịt mềm nơi riêng tư của cô, chỗ có lông xù này làm hầu kết của hắn không ngừng hoạt động, thở dốc tăng lên, khát vọng ngày càng nhiều, tâm tình lại tệ hơn: "Gặp phải em thật sự hỏng bét." Hắn gần như oán hận nói ra một câu như vậy, thân dưới tiến lên trước, đi vào trong cơ thể mềm mại của phái nữ, cô thỏa mãn rên rỉ một tiếng, tiếng cười khẽ phát ra từ cổ họng hắn, "Bé ngoan. . ."

Thân thể cô tiếp nhận và hoan nghênh làm tâm tình của hắn khá hơn một chút: "Biết vì sao tôi thích làm tình với em không?" Hắn hôn vành tai cô, đầu lưỡi tiến vào lỗ tai cô, nhẹ nhàng liếm qua vành tai, thông đạo của cô càng kẹp chặt lấy hắn.

"Ừm. . ." Cánh tay ôm cổ Z của Vương Hiểu Thư chậm rãi trượt xuống eo hắn, vô ý thức di động xuống phía bụng, nhẹ nhàng vỗ về cơ bụng hoàn mỹ, nơi đó gần với bộ phận tư mật khiến cô vô cùng khát vọng, cô nhìn xuống nơi hai người kết hợp, nơi đó của hắn ra vào không ngừng, thứ thô to đâm vào trong cô, một lần sâu hơn một lần, cô không ngừng rên rỉ, thân thể run run: "Nhẹ chút. . . Z, từ từ, tôi chịu không nổi. . . A!. . ."

"Trả lời vấn đề của tôi." Hắn hơi rút phía dưới ra, dừng lại động tác, thở dốc nhìn cô, cô bất mãn nhìn thẳng hắn, cau mày nói: "Không. . . Không biết."

"Không biết cũng không sao." Z xoa xoa mặt cô, "Tôi có thể nói cho em." Hắn không vội tiến vào, chỉ dùng thứ cứng rắn chậm rãi vuốt ve chỗ gồ lên của cô, "Cảm giác khi làm tình với em thật thoải mái, giống như đang ở nhà." Hắn sợ cô không rõ, còn cố ý sửa chữa một chút, "Nhà mà có người ở."

"Z. . ." Vương Hiểu Thư chỉ cảm thấy hạ thân vô cùng trống rỗng, cơ thể duyên dáng vặn vẹo, ánh mắt giãy giụa nhìn hắn, "Anh. . ." Cô cắn môi, dường như xấu hổ không dám nói.

Z vẫn không đi vào, thấp giọng hỏi: "Tôi thế nào?"

". . . Đừng như vậy."

"Thế nào?" Hắn cúi đầu hôn lên ngực cô, liếm láp chỗ đã cương cứng, quầng nhũ phấn nộn bị chỉ bạc quấn quanh, âm thanh tràn ngập hấp dẫn và ái muội phát ra.

"A. . ." Vương Hiểu Thư ôm đầu hắn, khẽ cắn môi nói, "Đừng làm loạn, mau vào. . ."

Tay Z vuốt ve bầu ngực mềm mại của cô, tóc mái dài quét qua khiến ngực cô vô cùng ngứa ngáy, cô kéo hắn đứng lên, hôn hôn môi của hắn, giọng nói mang theo sự thỉnh cầu không dễ dàng phát giác: "Vào đi. . . Được chứ?"

Z xoa đầu cô: "Em không nhận ra sao?"

Vương Hiểu Thư mờ mịt một chút, cúi đầu "ừm" một tiếng.

Z nở nụ cười: "Không cảm thấy thân thể của em có nhiều chỗ không giống với những người phụ nữ khác sao?"

Vương Hiểu Thư nhíu mày, hiện tại nói đến việc này, hắn thật đúng là. . . "Chỗ nào không giống?" Cô cố nén sự phiền chán bởi vì không được thỏa mãn, để bản thân nhìn như không nóng vội đến vậy, nhưng dường như không có tác dụng.

"Từ khi em và tôi có lần đầu tiên, em đã không có nguyệt sự." Z nhẹ nhàng nói một chuyện thực khiến người kinh ngạc, Vương Hiểu Thư hơi sửng sốt, lý trí đã trở lại năm phần, cô hoảng hốt nói lẩm bẩm, "Thật đúng là. . . Tôi cho rằng. . ." Là nội tiết tố mất cân đối. . .

"Tôi cho em uống thuốc." Hắn cắn môi của cô, "Nó sẽ không làm em mang thai."

". . ." Không biết vì sao, lời nói của hắn làm Vương Hiểu Thư vô cùng đau lòng, giọng cô khàn khàn hỏi, "Anh không muốn chúng ta có một đứa trẻ?"

Z mất mác nhìn cô: "Cũng không phải tất cả đều đúng, tôi chỉ sợ, sợ tôi không thể có con, sợ em có con sẽ không thích tôi nữa." Hắn có chút ai oán, nhưng ánh mắt này lại mang theo vẻ âm trầm, "Tôi cần em yêu tôi, em phải luôn luôn yêu tôi, cho dù tôi ngoan cố không thay đổi, cho dù tôi khác với mọi người." Hắn cầm nơi đó, hơi tiến vào một chút, mày cô lập tức nhíu lại, hắn vừa lòng xoa xoa mặt cô, "Tôi hi vọng khi tôi còn sống, cuộc đời của tôi thật xán lạn trong mắt em."

Vương Hiểu Thư hoàn toàn bị hắn khiêu khích làm dấy lên dục vọng, hoàn toàn vứt đi sự hổ thẹn, che miệng hắn không để hắn nói lời làm cụt hứng nữa, tay đỡ lấy nơi đó của hắn, không để hắn rời đi, tội nghiệp nói: "Đừng nói nữa được không, vào đi, đây là việc anh cần làm, vậy mà anh không cho tôi, sao anh có thể như vậy, nếu lát nữa bọn họ trở về thì làm gì bây giờ. . . Anh tiến vào."

Nơi đó của Z bị lời nói của cô khiêu khích, hắn thở phào, chậm rãi tiến vào thân thể cô, cô hài lòng thở ra, bộ dáng này giống như mèo con thỏa mãn, tất cả đập vào mắt hắn, hắn vừa hoạt động vừa nói: "Khi tôi còn có thể đối tốt với em thì hãy hưởng thụ đi, chờ đến khi tôi không thể đối tốt với em được nữa, nhớ phải đối tốt với bản thân mình."

Vương HIểu Thư không rõ rốt cuộc là hắn làm sao, nghe không hiểu ý tứ của hắn, cô thừa nhận sự vui thích mà hắn cho cô, hắn than thở bên tai cô: "Có lẽ để lại một đứa nhỏ cũng tốt."

"Hả?" Vương Hiểu Thư nhìn hắn với ánh mắt mê mang, hắn tăng nhanh tốc độ dưới thân, cô bị hắn tiến vào đến mức phải cầu xin tha thứ, "A a. . . Đừng. . . Quá nhanh rồi. . . A. . ."

"Đừng?" Hắn cười khẽ, "Đừng thật sao?"

Vương Hiểu Thư thô bạo cắn hắn một cái, biểu cảm vừa thống khổ vừa thoải mái: "Anh đáng giận!. . . Nhanh, nếu không thì. . ." Cô ôm chặt lấy hắn, hai chân kẹp chặt eo hắn, kiều mị rên rỉ, "Z. . . Z. . ." Cô gọi tên hắn, nhiệt tình mà trực tiếp.

Z nghe xong cảm thấy vô cùng rối rắm, vừa thỏa mãn vì cô biểu đạt dục vọng của mình, vừa cắn răng nói: "Đây là em tự tìm. . ." Quên đi, dù sao hắn cũng là người xấu, vì sao phải tỏ vẻ rộng lượng, hắn không chịu được nếu cô rời đi và phản bội mà thôi, hắn sẽ vì yêu sinh hận mà khiến hai bên tổn hại ngươi chết ta sống, đã dám ở cùng với hắn thì phải trả giá lớn. . . Cho dù là cô, cũng không ngoại lệ.

/70

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status