Huyền Anh ngồi trong phòng 1 mình, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cạch…
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô lao ngay ra, thầm cảm ơn vị ân nhân tốt bụng nào đã cứu cô khỏi căn phòng rộng rãi, đầy đủ nhưng trống vắng này.
Nhưng khi cánh cửa vừa mở ra, nụ cười trên môi cô vụt tắt. Anh đứng đó nhìn cô, khoanh tay lại đứng dựa vào tường. Cô quay mặt đi, cô có cảm tưởng như ánh mắt đó đang soi mói mình, cô thấy khó chịu.
Anh đến gần cô, cầm tay cô lôi đi.
- Thả ra! Anh làm gì vậy?- Cô vùng vẫy.
Anh không trả lời, cứ lạnh lùng lôi cô đi như vậy, tay càng lúc càng nắm chặt.
- Này! Thả ra!- Cô hét lên.
Anh đẩy mạnh cô vào trong xe rồi anh lên xe và phóng đi với tốc độ rất nhanh.
- Anh làm gì thế? Anh muốn giết người à?- Huyền Anh bấu chặt lấy ghế.
Anh không trả lời, vẫn tiếp tục phóng về phía trước, mặc cho cô la hét.
Xe dừng lại trước 1 trung tâm mua sắm toàn đồ hàng hiệu. Anh kéo cô vào trong. Nhân viên trong đó cúi đầu kính cẩn chào anh, trong đó có 1 số cô gái hơi ngước đầu lên nhìn trộm anh.
- Cậu chủ đến ạ!
- Mang hết tất cả những loại váy, quần áo đẹp nhất, sang trọng và đắt tiền nhất cho tôi. Các người có 1 phút!- Anh giơ tay lên xem đồng hồ.
Ngay lập tức đám nhân viên chạy loạn đi lấy những loại quần áo mà anh yêu cầu, người thì vào trong, người ra ngoài, người lên tầng,…
Huyền Anh ngơ ngác nhìn anh.
- Anh…
- Trật tự!- Anh đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng.
Đúng 1 phút sau, những bộ váy, bộ quần áo đẹp sang trọng, phá cách nhất được bày biện hết trước mặt anh và cô.
Huyền Anh cầm bừa 1 cái và xem giá, cô há hốc mồm kinh ngạc.
“Cái váy này làm cật lực 3 tháng mới đủ mua, kinh khủng quá! Đồ hoang phí!”- Huyền Anh quay sang trừng mắt nhìn Duy.
Anh dửng dưng coi như không thấy gì.
- Thử đi!- Anh ra lệnh cho cô.
- Sao tôi lại phải thử?- Cô vênh mặt nhìn anh.
“Đúng là điên hết chỗ nói, đưa mình đến đây với hàng đống đồ hàng hiệu rồi bắt mình thử! Hỏi xem trên đời này có ai biến thái như hắn không cơ chứ? Mà mình đâu phải con hắn nhỉ? Sao lại phải nghe lời hắn? Đúng rồi Huyền Anh à! Quyết tâm không sợ hắn nữa! Mình phải cứng rắn lên!”
- 3 giây…- Duy nhẹ nhàng giơ 3 ngón tay ra trước mặt cô.
- Cái gì? Anh có quyền gì mà ra lệnh cho tôi?- Cô nhíu mày nhìn anh.
Những người xung quanh sợ hãi nhìn anh và cô.
- 1!
“Không sợ! Đúng! Quyết tâm không sợ!”
- 2!
Họ nín thở nhìn cô và anh, người thì mặt mày tái mét vì sợ hãi, người thì dũng cảm hơn lay lay người cô có ý bảo cô hãy mặc vào đi.
Cô vẫn quyết tâm không mặc.
- 3!- Anh nhếch mép cười.
“Biết mà! Chỗ đông người thế này, hắn dám làm gì mình chứ? Hừ!”- Huyền Anh nhìn Duy, vẻ mặt đắc thắng.
Anh từ từ tiến lại gần cô, cô giật mình lùi lại ra sau theo quán tính.
Anh ghé sát vào tai cô, trầm giọng:
- Vậy để tôi!- Rồi nở nụ cười ma mãnh.
Tay anh bắt đầu lần mò đến khuy áo sơ mi của anh mà cô đang mặc. Cô sợ hãi nhìn anh. Những nhân viên ở đây không khỏi bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh này, họ bắt đầu bàn tán không ngớt. Huyền Anh có thể nghe rõ những tiếng xì xào xung quanh mình, cô đẩy anh ra.
- Tôi thay là được chứ gì? Đừng chạm vào người tôi!
- Trễ rồi!- Anh lạnh lùng nói, tiếp tục đến gần cô.
- Anh đừng có đến gần tôi! Tránh xa tôi ra!- Cô lùi lại, người không ngừng run rẩy, chỉ ước sao có thể thoát khỏi người con trai đang ở trước mặt mình.
Anh nhìn cô, cười nhếch mép. Huyền Anh nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn anh.
Anh đứng dậy, đút 2 tay túi quần, đôi mắt màu cà phê nhìn cô.
- Gói hết chỗ này!- Anh chỉ vào chỗ quần áo trước mặt, ra lệnh cho những người xung quanh.
Chả ai bảo ai, họ cũng tự động lao tới ôm chỗ đó cho vào túi 1 cách nhanh gọn. Xong xuôi, anh đưa cho cô cái váy ban nãy.
- Mặc vào!
Cô cầm lấy cái váy, đi nhanh vào phòng thay đồ, không để anh phải nói đến lần 2. Sau chuyện đó, anh vẫn vậy, chẳng thay đổi gì. Cái tính ngang tàn khó coi, thích ra lệnh cho người khác của anh làm cô sợ hãi và đôi khi là khó chịu.
Thay xong, cô bước ra. Anh nhìn cô 1 cái thích thú, khóe miệng anh khẽ nâng lên. Anh cầm tay lôi cô đi như ban nãy khiến cô không kịp phản ứng.
Anh đưa cô đến nơi đó, cánh đồng hoa bồ công anh. Cô sợ hãi nhớ lại tối ngày hôm qua khi ở đây, suýt nữa thì cô đã bị 3 tên kia hại đời rồi. Chính anh đã cứu cô, anh biết điều đó nhưng sao anh lại cố tình đưa cô đến đây?
- Anh… đưa tôi… đến đây làm gì?
- Đi theo tôi!- Anh bước về phía trước.
Huyền Anh ngó nghiêng xung quanh rồi chạy theo sau, cứ bám lấy anh không rời.
Anh dừng lại, quay sang nhìn cô. Do mải để ý xung quanh xem có ai không nên cô không để ý đã đến nơi từ lúc nào. Anh cười trước thái độ lo sợ thừa thãi của cô. Có anh ở đây rồi, chả lẽ cô vẫn còn sợ?
- Đến rồi!
Bây giờ cô mới để ý đến anh, cô nhìn thẳng, 1 căn nhà bằng gỗ bên trên 1 con suối nhỏ, xung quanh là 1 rừng hoa oải hương. Cô thích thú reo lên:
- Đẹp quá! Sao mình chưa thấy chỗ này bao giờ nhỉ? Anh làm kiểu gì thế?
Anh nhíu mày nhìn cô.
- Làm?
- Ừ! Nơi này tôi rất hay đến hồi nhỏ nhưng không biết chỗ này! Anh mới làm đúng không?
Lại 1 lần nữa anh nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Làm là sao? Đây là nơi đã từng gắn bó với anh rất lâu. Chả lẽ cô nghĩ rằng anh làm ra chỗ này để lấy lòng cô chắc?
- Tôi nói chuẩn rồi đúng không?- Cô đắc ý nhìn anh.
Anh không nói gì, đôi chân thon dài sải bước đến căn nhà gỗ nhỏ xinh đó.
Mở cánh cửa, cô ngạc nhiên nhìn vào bên trong, đồ đạc chẳng có gì nhiều, chỉ đơn giản là 1 cái giường bằng gỗ, 1 cái tủ gỗ nhỏ bên cạnh và 1 cái ghế cũng bằng… gỗ nốt, được kê ở giữa nhà. Anh bước vào, bình thản ngồi trên chiếc ghế đó. Cô nhíu mày nhìn anh.
- Anh tự tiện thế? Đây đâu phải nhà của anh? Anh không sợ chủ nhà mắng à?
Anh không trả lời, chỉ ngồi đó nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. Lại 1 lần nữa cô cảm thấy khó chịu khi bị ánh mắt ấy của anh soi mói.
- Anh có thể… nhìn ra chỗ khác được không?
- Không!- Anh tỉnh bơ.
- Vì sao?
- Không thích!
Cô bặm môi chạy ra chỗ cái giường gỗ đằng sau anh và ngồi lên đó.
“Hết mà nhìn nhé!”- Cô liếc mắt nhìn anh, cười đểu.
Két… két…
Anh quay ghế lại đối diện thẳng với cô, tiếp tục nhìn.
- Cái đồ…- Cô tức giận.
Nhưng càng tức bao nhiêu thì anh lại càng cảm thấy thích thú bấy nhiêu, anh cười mỉm khi nhìn khuôn mặt đang đỏ lên của cô.
“Thôi! Không nhìn anh ta nữa!”
Cô đứng dậy rồi đi ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa, màu tím của hoa oải hương hiện lên ngay trước mắt làm cô cảm thấy thích thú, cơn giận dữ đã tan biến đi từ lúc nào. Cô chạy ra ngoài, dang tay ra và hét lên:
- Đẹp quá! Thích quá!
Cô chạy xung quanh căn nhà gỗ, xắn quần lên lội suối và nhảy lên làm làn nước óng ánh nhờ có ánh nắng chiếu vào bắn tung tóe.
Anh đi ra ngoài, tay đút túi quần, dựa lưng vào cửa ngắm nhìn cô gái với mái tóc dài đen tuyền đang nghịch ngợm như 1 đứa trẻ con, anh khẽ cười.
Cạch…
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô lao ngay ra, thầm cảm ơn vị ân nhân tốt bụng nào đã cứu cô khỏi căn phòng rộng rãi, đầy đủ nhưng trống vắng này.
Nhưng khi cánh cửa vừa mở ra, nụ cười trên môi cô vụt tắt. Anh đứng đó nhìn cô, khoanh tay lại đứng dựa vào tường. Cô quay mặt đi, cô có cảm tưởng như ánh mắt đó đang soi mói mình, cô thấy khó chịu.
Anh đến gần cô, cầm tay cô lôi đi.
- Thả ra! Anh làm gì vậy?- Cô vùng vẫy.
Anh không trả lời, cứ lạnh lùng lôi cô đi như vậy, tay càng lúc càng nắm chặt.
- Này! Thả ra!- Cô hét lên.
Anh đẩy mạnh cô vào trong xe rồi anh lên xe và phóng đi với tốc độ rất nhanh.
- Anh làm gì thế? Anh muốn giết người à?- Huyền Anh bấu chặt lấy ghế.
Anh không trả lời, vẫn tiếp tục phóng về phía trước, mặc cho cô la hét.
Xe dừng lại trước 1 trung tâm mua sắm toàn đồ hàng hiệu. Anh kéo cô vào trong. Nhân viên trong đó cúi đầu kính cẩn chào anh, trong đó có 1 số cô gái hơi ngước đầu lên nhìn trộm anh.
- Cậu chủ đến ạ!
- Mang hết tất cả những loại váy, quần áo đẹp nhất, sang trọng và đắt tiền nhất cho tôi. Các người có 1 phút!- Anh giơ tay lên xem đồng hồ.
Ngay lập tức đám nhân viên chạy loạn đi lấy những loại quần áo mà anh yêu cầu, người thì vào trong, người ra ngoài, người lên tầng,…
Huyền Anh ngơ ngác nhìn anh.
- Anh…
- Trật tự!- Anh đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng.
Đúng 1 phút sau, những bộ váy, bộ quần áo đẹp sang trọng, phá cách nhất được bày biện hết trước mặt anh và cô.
Huyền Anh cầm bừa 1 cái và xem giá, cô há hốc mồm kinh ngạc.
“Cái váy này làm cật lực 3 tháng mới đủ mua, kinh khủng quá! Đồ hoang phí!”- Huyền Anh quay sang trừng mắt nhìn Duy.
Anh dửng dưng coi như không thấy gì.
- Thử đi!- Anh ra lệnh cho cô.
- Sao tôi lại phải thử?- Cô vênh mặt nhìn anh.
“Đúng là điên hết chỗ nói, đưa mình đến đây với hàng đống đồ hàng hiệu rồi bắt mình thử! Hỏi xem trên đời này có ai biến thái như hắn không cơ chứ? Mà mình đâu phải con hắn nhỉ? Sao lại phải nghe lời hắn? Đúng rồi Huyền Anh à! Quyết tâm không sợ hắn nữa! Mình phải cứng rắn lên!”
- 3 giây…- Duy nhẹ nhàng giơ 3 ngón tay ra trước mặt cô.
- Cái gì? Anh có quyền gì mà ra lệnh cho tôi?- Cô nhíu mày nhìn anh.
Những người xung quanh sợ hãi nhìn anh và cô.
- 1!
“Không sợ! Đúng! Quyết tâm không sợ!”
- 2!
Họ nín thở nhìn cô và anh, người thì mặt mày tái mét vì sợ hãi, người thì dũng cảm hơn lay lay người cô có ý bảo cô hãy mặc vào đi.
Cô vẫn quyết tâm không mặc.
- 3!- Anh nhếch mép cười.
“Biết mà! Chỗ đông người thế này, hắn dám làm gì mình chứ? Hừ!”- Huyền Anh nhìn Duy, vẻ mặt đắc thắng.
Anh từ từ tiến lại gần cô, cô giật mình lùi lại ra sau theo quán tính.
Anh ghé sát vào tai cô, trầm giọng:
- Vậy để tôi!- Rồi nở nụ cười ma mãnh.
Tay anh bắt đầu lần mò đến khuy áo sơ mi của anh mà cô đang mặc. Cô sợ hãi nhìn anh. Những nhân viên ở đây không khỏi bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh này, họ bắt đầu bàn tán không ngớt. Huyền Anh có thể nghe rõ những tiếng xì xào xung quanh mình, cô đẩy anh ra.
- Tôi thay là được chứ gì? Đừng chạm vào người tôi!
- Trễ rồi!- Anh lạnh lùng nói, tiếp tục đến gần cô.
- Anh đừng có đến gần tôi! Tránh xa tôi ra!- Cô lùi lại, người không ngừng run rẩy, chỉ ước sao có thể thoát khỏi người con trai đang ở trước mặt mình.
Anh nhìn cô, cười nhếch mép. Huyền Anh nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn anh.
Anh đứng dậy, đút 2 tay túi quần, đôi mắt màu cà phê nhìn cô.
- Gói hết chỗ này!- Anh chỉ vào chỗ quần áo trước mặt, ra lệnh cho những người xung quanh.
Chả ai bảo ai, họ cũng tự động lao tới ôm chỗ đó cho vào túi 1 cách nhanh gọn. Xong xuôi, anh đưa cho cô cái váy ban nãy.
- Mặc vào!
Cô cầm lấy cái váy, đi nhanh vào phòng thay đồ, không để anh phải nói đến lần 2. Sau chuyện đó, anh vẫn vậy, chẳng thay đổi gì. Cái tính ngang tàn khó coi, thích ra lệnh cho người khác của anh làm cô sợ hãi và đôi khi là khó chịu.
Thay xong, cô bước ra. Anh nhìn cô 1 cái thích thú, khóe miệng anh khẽ nâng lên. Anh cầm tay lôi cô đi như ban nãy khiến cô không kịp phản ứng.
Anh đưa cô đến nơi đó, cánh đồng hoa bồ công anh. Cô sợ hãi nhớ lại tối ngày hôm qua khi ở đây, suýt nữa thì cô đã bị 3 tên kia hại đời rồi. Chính anh đã cứu cô, anh biết điều đó nhưng sao anh lại cố tình đưa cô đến đây?
- Anh… đưa tôi… đến đây làm gì?
- Đi theo tôi!- Anh bước về phía trước.
Huyền Anh ngó nghiêng xung quanh rồi chạy theo sau, cứ bám lấy anh không rời.
Anh dừng lại, quay sang nhìn cô. Do mải để ý xung quanh xem có ai không nên cô không để ý đã đến nơi từ lúc nào. Anh cười trước thái độ lo sợ thừa thãi của cô. Có anh ở đây rồi, chả lẽ cô vẫn còn sợ?
- Đến rồi!
Bây giờ cô mới để ý đến anh, cô nhìn thẳng, 1 căn nhà bằng gỗ bên trên 1 con suối nhỏ, xung quanh là 1 rừng hoa oải hương. Cô thích thú reo lên:
- Đẹp quá! Sao mình chưa thấy chỗ này bao giờ nhỉ? Anh làm kiểu gì thế?
Anh nhíu mày nhìn cô.
- Làm?
- Ừ! Nơi này tôi rất hay đến hồi nhỏ nhưng không biết chỗ này! Anh mới làm đúng không?
Lại 1 lần nữa anh nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Làm là sao? Đây là nơi đã từng gắn bó với anh rất lâu. Chả lẽ cô nghĩ rằng anh làm ra chỗ này để lấy lòng cô chắc?
- Tôi nói chuẩn rồi đúng không?- Cô đắc ý nhìn anh.
Anh không nói gì, đôi chân thon dài sải bước đến căn nhà gỗ nhỏ xinh đó.
Mở cánh cửa, cô ngạc nhiên nhìn vào bên trong, đồ đạc chẳng có gì nhiều, chỉ đơn giản là 1 cái giường bằng gỗ, 1 cái tủ gỗ nhỏ bên cạnh và 1 cái ghế cũng bằng… gỗ nốt, được kê ở giữa nhà. Anh bước vào, bình thản ngồi trên chiếc ghế đó. Cô nhíu mày nhìn anh.
- Anh tự tiện thế? Đây đâu phải nhà của anh? Anh không sợ chủ nhà mắng à?
Anh không trả lời, chỉ ngồi đó nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. Lại 1 lần nữa cô cảm thấy khó chịu khi bị ánh mắt ấy của anh soi mói.
- Anh có thể… nhìn ra chỗ khác được không?
- Không!- Anh tỉnh bơ.
- Vì sao?
- Không thích!
Cô bặm môi chạy ra chỗ cái giường gỗ đằng sau anh và ngồi lên đó.
“Hết mà nhìn nhé!”- Cô liếc mắt nhìn anh, cười đểu.
Két… két…
Anh quay ghế lại đối diện thẳng với cô, tiếp tục nhìn.
- Cái đồ…- Cô tức giận.
Nhưng càng tức bao nhiêu thì anh lại càng cảm thấy thích thú bấy nhiêu, anh cười mỉm khi nhìn khuôn mặt đang đỏ lên của cô.
“Thôi! Không nhìn anh ta nữa!”
Cô đứng dậy rồi đi ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa, màu tím của hoa oải hương hiện lên ngay trước mắt làm cô cảm thấy thích thú, cơn giận dữ đã tan biến đi từ lúc nào. Cô chạy ra ngoài, dang tay ra và hét lên:
- Đẹp quá! Thích quá!
Cô chạy xung quanh căn nhà gỗ, xắn quần lên lội suối và nhảy lên làm làn nước óng ánh nhờ có ánh nắng chiếu vào bắn tung tóe.
Anh đi ra ngoài, tay đút túi quần, dựa lưng vào cửa ngắm nhìn cô gái với mái tóc dài đen tuyền đang nghịch ngợm như 1 đứa trẻ con, anh khẽ cười.
/59
|