Những ngày mưa lạ
Đợt nghỉ xả hơi sau kỳ kiểm tra bỗng được kéo dài thêm do những cơn mưa lớn đột ngột ập đến, đất nước nhỏ bé nhạt nhòa trong nước. Trường nó có thông báo qua mail rằng sinh viên sẽ không cần đến trường trong một tuần sắp tới, cho đến khi nào lượng mưa đáng sợ kia giảm xuống. Thằng bạn cùng phòng nó bảo một đứa khác nói với nó rằng khoảng mười năm gần đây Singapore mới có những cơn mưa lớn như thế. Kết quả sắp có ở kỳ common test chắc không tệ nhưng Minh vẫn chưa được hài lòng cho lắm, vì đáng ra nó có thể làm tốt hơn thế, tuy nhiên một vài trục trặc nho nhỏ khiến nó lơ đãng với việc ôn tập và biến khoảng thời gian cuối đột nhiên trở thành hơi tệ.
Linh gạt khung cửa sổ đầy nước mưa vào, càu nhàu:
- Tí nữa mày lau nhà đấy, nước nó hắt đầy cả vào đây này.
Minh vẫn chăm chú với cái laptop:
- Kệ nó. Mưa hay nắng gì ở cái đất nước chết tiệt này cũng đ̀u sạch bong.
- Và vì nó chết tiệt nên mày quyết định nằm ì đó cả ngày ư thằng hâm? Hết trưa nay là hết thịt, hết rau, hết trứng, hết luôn cả dầu. Mà người ta thì không thể sống với gạo và niềm tin được.
- Mày lảm nhảm nhiều quá. May là còn chưa hết tiền đó! – Nghĩa nói vọng ra từ cái chăn vẫn chùm kín đầu, nó ngủ chắc cũng mới được ba tiếng sau cả đêm ngồi cày level Võ lâm truyền kỳ.
Minh bật cười, gập laptop lại.
- Được được, tao cũng lên trường bây giờ, lúc về sẽ khứ hồi đồ ăn cho chúng mày. Thằng Nghĩa cứ ngủ. Còn Linh thì nhớ giặt quần áo – Nó vừa nói vừa thay đồ.
- Mưa thế này giặt giũ gì. Mà mày lên trường làm gì vào cái thời tiết này?
Minh giũ giũ rồi khoác cái áo nỉ đen vào:
- Không phơi được thì đặt chế độ giặt squeeze bét nhè vào cho nó khô. Tao lên thư viện ngồi làm đồ án chứ ở nhà không vào đầu được.
Giọng thằng Linh còn nói vọng theo khi Minh đã xỏ nốt cái giày lười vào:
- Lên thư viện thì photo hộ tao cái lecture not Engmechanic Part 2 luôn nhé. Nhớ đấy!
Ngày mưa – chiếc ô màu đỏ
Bến xe bus vắng hoe, cái gian hàng hay bán linh tinh cũng dẹp đi, mưa vẫn nặng hạt trên con phố của những chiếc xe phóng với tốc độ mà ở Việt Nam đáng phải bị tù, Minh rút thuốc ra định hút cho ấm người, cái zippo gặp nước ướt đá lửa không sao lên được, nó cất thuốc đi. Ngồi chờ chừng vài phút thì cái xe buýt tới, nó bước lên lướt thẻ vào máy rồi xuống dưới. Cả xe buýt vắng tanh, chỉ có một cô gái ngồi ở góc phải dưới cùng, đúng chỗ Minh hay ngồi. Cô gái có sống mũi cao, môi nhỏ và hơi mím, mái tóc không buộc tỉa vát ra phía sau – một dạng mặt cơ bản. Nó ngồi xuống một chiếc ghế ngang ở phía trên liếc nhìn xuống. Cô gái phối đồ khá kì lạ, váy trắng ngắn kẻ caro, áo sơmi kẻ vạt xanh nhạt, khoác một chiếc áo lửng màu tím thẫm. Dòng slogan “no music, no life” trên áo không có vẻ gì ăn nhập với dáng ngồi lơ đãng, hơi hướng người về phía cửa sổ. Cặp gọng kính trắng hơi bóng lên dưới ánh sáng nhạt của ngày mưa. Cô gái làm Minh hơi thấy nhớ đến Trà Hương – người yêu của nó ở Việt Nam, cũng có một dáng ngồi hơi lơ đãng như vậy. Mối quan hệ xa xôi với hàng giờ chát trên voice hoặc wecam nhiều lúc cũng đến chán ngán. Những ngày mưa lê thê mang lại cả những cảm xúc nhạt nhẽo hoặc mơ hồ về những ngày Hà Nội. Hà Nội không mưa bập bùng và ít gió thế này, nới ấy nhiều những cơn mưa nhẹ trong chân trời vẫn rực nắng, vẫn lang thang phố long rong quán được. Có những quán được thiết kế như chỉ để ghé qua những lúc muốn tạt vào bất chợt. Minh nhớ khi ở nhà, nếu mưa mà nó còn đang loanh quanh trên phố, thế nào cũng vác xe lên PuBu cà phê ngồi. Leo lên tầng ba ngồi ở góc có mấy củ tỏi treo lủng lẳng, mưa với không tới, không khí mặn mặn và man mát đẫm theo những cơn gió hắt vào…
Cái tiếng “bíp bo” khi xe dừng lại ở trạm dừng gần trường ngắt nhịp suy nghĩ của Minh, nó vội ôm đống tài liệu bước xuống xe. Cô gái mang cặp kính gọng trắng cũng đi phía sau. Minh bước nhanh tới mái hiên gần nhất. Đoạn đi bộ tới thư viện không phải là xa nhưng sẽ không có mái che, Minh hơi ngập ngừng, nó cuộn tập tài liệu vào trong áo, đang định băng qua mưa thì cô gái kính trắng đi ngang qua, dừng lại, nói bằng tiếng anh đặc chất Singaporian:
- Bạn muốn đến chỗ nào trong trường?
Minh ngập ngừng:
- À...ừm, thư viện… có lẽ thế!
Cô gái đưa cho Minh một cái ô màu nâu nhạt, nói khẽ:
- Mình cũng tới thư viện. Vậy thì đi cùng.
Minh bật cái ô ra, giơ cao, và cả hai cùng bước một nhịp. Tiếng giày đạp tành tạch vào nước mưa không át được Minh nghe tim nó đập thình thịch, những sinh viên bản địa ít khi có những hành động như vậy với du học sinh nước ngoài. Nó chợt mỉm cười khi nghĩ đến lúc buôn chuyện này với Linh – cái thằng lúc nào cũng lảm nhảm rằng “con gái Singapore rất kiêu” sau một vài cuộc chinh phục bất thành. Đến cửa thư viện, Minh dừng lại, xoay cái ô giũ hết nước rồi rút vào đưa trả cô gái:
- Cảm ơn. Bạn lên tầng nào của thư viện?
Cô gái mỉm cười:
- Mình đùa thôi. Mình không vào thư viện.
Không kịp cho Minh hết ngạc nhiên, cô gái bật ô bước ra ngoài. Nó hơi choang choáng, lần đầu tiên ở bên này Minh gặp một tình huống như thế. Nó nhìn về cái dáng gầy gầy màu tím một lúc rồi đi vào thư viện, cái đồ án cũng chỉ còn hai tuần nữa là phải nộp. Ngồi thênh thang trước cái bản vẽ rộng đến ba mét, Minh trải những bản vẽ nháp thiết kế MP3-USB tích hợp đèn X của nó ra, cắm tai nghe vào cho tập trung trước tiếng mưa đang đập vào cửa kính bồm bộp.
Tracy
Chiều đang tắt dần giữa những khoảng mây giãn ra co vào như xếp hình. Khi nói cho lũ bạn cùng nhà nghe về cô gái lại kỳ, Minh không nhận được kết quả như chờ đợi. Không đứa nào biết một sinh viên như nó tả, và thằng Linh thì khăng khăng nó đã say nắng trong một tuần toàn mưa. Đã ba ngày Minh mò lên trường nhưng không thấy cô gái với chiếc ô nâu nhạt, việc chủ động sắp xếp “duyên gặp mặt” không thành khiến nó hơi thất vọng và cáu kỉnh. Nó chat với Trà Phương một cách thờ ơ, và cáu giận vô cớ khi Phương hỏi sao không trả lời cái mail từ ba ngày trước. Minh gõ mà như đạp bàn phím, đùng đùng: “Anh bận. Mệt. Thấy sợ những cái mail nhàm chán và viết như văn trần thuật.” Nó disconnect và gập laptop lại.
Thấy thằng bạn ủ rũ một cách thiếu cần thiết, Linh và Nghĩa quyết định sẽ giúp Minh tìm lại cô gái say nắng. Sau khi nghe Minh tả lại lần thứ hai, Nghĩa gật gù:
- Mày nghĩ xem, đến trường vào lúc đang được nghỉ, dĩ nhiên không phải là học. Mà nếu làm đồ án thì cũng giống mày, thường người ta sẽ vào thư viện. Vậy nó đến trường làm gì?
Cả bọn ngồi thẫn ra một lúc. Chợt Linh búng tay tách một cái:
- Tao nghĩ ra rồi, có lẽ nó tham gia một cái club nào đó. Hình như tuần này các câu lạc bộ vẫn hoạt động, vì hôm kia tao vẫn thấy thằng Tùng đến trường vì cái hộ nhảy nhót của nó mà. Bây giờ chỉ cần tra lại danh sách những nhóm hoạt động buổi chiều vào ngày đó là sẽ tìm ra nó, vì tất cả các câu lạc bộ rất hay post ảnh lên mạng, có lẽ mày dò ra được người mày cần.
Ba đứa cắm đầu vào máy tính gõ lách tách một lúc. Không sai so với với chúng nó dự đoán, cô gái mang cặp kính gọng trắng là thành viên của câu lạc bộ Piano, trong những cái ảnh mà các thành viên câu lạc bộ âm nhạc đưa lên mạng Minh tìm thấy một cái đúng người nó đang tìm. Phía dưới ghi tên: Tracy.
Tin nhắn yêu thương
Minh chờ đúng giờ đó tuần sau. Vài ngày mà nó thấy rất lâu, Minh không còn để ý đến cái đồ án nhiều lắm, nó đang quan tâm nhiều hơn tới Tracy xinh xắn. Muốn gây bất ngờ nên nó bắt chuyến xe bus muộn hơn một tí, và đi đến phòng tập của câu lạc bộ âm nhạc. Minh dự định sẽ lấy cớ cảm ơn việc đi mưa hôm trước và mời Tracy đi xem phim. Ngó qua cửa kính, nó thấy trong phòng tập mọi người có lẽ cũng chưa bắt đầu, còn đang chỉnh đàn và tán gẫu. Tracy đang đứng một mình ở góc phòng đọc nhạc, vẫn dáng đứng hơi lơ đãng với tay cầm tờ giấy chép nhạc hờ hững – cái dáng đó làm Minh nhớ tới Trà Phương. Nó nhắm mắt lắc mạnh đầu, một cảm giác gì đó hơi gượng gạo. Minh hít một hơi dài, chợt điện thoại nó reo lên đoạn nhạc tin nhắn. Minh mở máy ra. + 84… Tin nhắn của Phương từ Việt Nam: “ Anh à, em gửi off nhưng anh không trả lời. Mấy ngày nay em cũng không thấy nick anh sáng. Em xin lỗi, không phải vì em cảm thấy có lỗi, mà chỉ vì cảm thấy cần xin lỗi. Tình yêu thường mang lại những cảm giác chống chếnh và mong manh. Em biết anh bên đó cũng mệt mỏi và xa cách. Ở đây, em cũng thế. Nhưng em tìm được cả sự ngọt ngào trong chờ đợi. Khoảng cách và thời gian cũng không bao giờ làm thay đổi ý nghĩa của yêu thương. Giữa những bận rộn và trống rỗng, anh được quyền nghĩ: em vẫn yêu anh đến khi chừng có thể! Sweetie.”
Minh gập di động lại. Nó dựa vào tường, nhắm mắt và mỉm cười. Linh gọi hình ảnh của Tracy trong nó chỉ là một cơn say nắng có lẽ không sai. Chắc chắn nó sẽ vẫn cảm ơn Tracy, nhưng vào một lúc khác, còn bây giờ, nó muốn về nhà và viết mail ngay cho Phương. Minh chạy băng qua làn mưa, những giọt nước từ không trung bỗng nhiên trở nên rất nhẹ, tựa như không chạm xuống mặt đường. Từ chân trời, ánh sáng ấm áp hơi lóe lên, tán sắt với những chùm mây đang trong dần trở lại, tạo ra những vệt thẫm kẻ ngang dọc. Mặt trời trở lại dịu dàng sau những ngày mưa lạ kì.
Đợt nghỉ xả hơi sau kỳ kiểm tra bỗng được kéo dài thêm do những cơn mưa lớn đột ngột ập đến, đất nước nhỏ bé nhạt nhòa trong nước. Trường nó có thông báo qua mail rằng sinh viên sẽ không cần đến trường trong một tuần sắp tới, cho đến khi nào lượng mưa đáng sợ kia giảm xuống. Thằng bạn cùng phòng nó bảo một đứa khác nói với nó rằng khoảng mười năm gần đây Singapore mới có những cơn mưa lớn như thế. Kết quả sắp có ở kỳ common test chắc không tệ nhưng Minh vẫn chưa được hài lòng cho lắm, vì đáng ra nó có thể làm tốt hơn thế, tuy nhiên một vài trục trặc nho nhỏ khiến nó lơ đãng với việc ôn tập và biến khoảng thời gian cuối đột nhiên trở thành hơi tệ.
Linh gạt khung cửa sổ đầy nước mưa vào, càu nhàu:
- Tí nữa mày lau nhà đấy, nước nó hắt đầy cả vào đây này.
Minh vẫn chăm chú với cái laptop:
- Kệ nó. Mưa hay nắng gì ở cái đất nước chết tiệt này cũng đ̀u sạch bong.
- Và vì nó chết tiệt nên mày quyết định nằm ì đó cả ngày ư thằng hâm? Hết trưa nay là hết thịt, hết rau, hết trứng, hết luôn cả dầu. Mà người ta thì không thể sống với gạo và niềm tin được.
- Mày lảm nhảm nhiều quá. May là còn chưa hết tiền đó! – Nghĩa nói vọng ra từ cái chăn vẫn chùm kín đầu, nó ngủ chắc cũng mới được ba tiếng sau cả đêm ngồi cày level Võ lâm truyền kỳ.
Minh bật cười, gập laptop lại.
- Được được, tao cũng lên trường bây giờ, lúc về sẽ khứ hồi đồ ăn cho chúng mày. Thằng Nghĩa cứ ngủ. Còn Linh thì nhớ giặt quần áo – Nó vừa nói vừa thay đồ.
- Mưa thế này giặt giũ gì. Mà mày lên trường làm gì vào cái thời tiết này?
Minh giũ giũ rồi khoác cái áo nỉ đen vào:
- Không phơi được thì đặt chế độ giặt squeeze bét nhè vào cho nó khô. Tao lên thư viện ngồi làm đồ án chứ ở nhà không vào đầu được.
Giọng thằng Linh còn nói vọng theo khi Minh đã xỏ nốt cái giày lười vào:
- Lên thư viện thì photo hộ tao cái lecture not Engmechanic Part 2 luôn nhé. Nhớ đấy!
Ngày mưa – chiếc ô màu đỏ
Bến xe bus vắng hoe, cái gian hàng hay bán linh tinh cũng dẹp đi, mưa vẫn nặng hạt trên con phố của những chiếc xe phóng với tốc độ mà ở Việt Nam đáng phải bị tù, Minh rút thuốc ra định hút cho ấm người, cái zippo gặp nước ướt đá lửa không sao lên được, nó cất thuốc đi. Ngồi chờ chừng vài phút thì cái xe buýt tới, nó bước lên lướt thẻ vào máy rồi xuống dưới. Cả xe buýt vắng tanh, chỉ có một cô gái ngồi ở góc phải dưới cùng, đúng chỗ Minh hay ngồi. Cô gái có sống mũi cao, môi nhỏ và hơi mím, mái tóc không buộc tỉa vát ra phía sau – một dạng mặt cơ bản. Nó ngồi xuống một chiếc ghế ngang ở phía trên liếc nhìn xuống. Cô gái phối đồ khá kì lạ, váy trắng ngắn kẻ caro, áo sơmi kẻ vạt xanh nhạt, khoác một chiếc áo lửng màu tím thẫm. Dòng slogan “no music, no life” trên áo không có vẻ gì ăn nhập với dáng ngồi lơ đãng, hơi hướng người về phía cửa sổ. Cặp gọng kính trắng hơi bóng lên dưới ánh sáng nhạt của ngày mưa. Cô gái làm Minh hơi thấy nhớ đến Trà Hương – người yêu của nó ở Việt Nam, cũng có một dáng ngồi hơi lơ đãng như vậy. Mối quan hệ xa xôi với hàng giờ chát trên voice hoặc wecam nhiều lúc cũng đến chán ngán. Những ngày mưa lê thê mang lại cả những cảm xúc nhạt nhẽo hoặc mơ hồ về những ngày Hà Nội. Hà Nội không mưa bập bùng và ít gió thế này, nới ấy nhiều những cơn mưa nhẹ trong chân trời vẫn rực nắng, vẫn lang thang phố long rong quán được. Có những quán được thiết kế như chỉ để ghé qua những lúc muốn tạt vào bất chợt. Minh nhớ khi ở nhà, nếu mưa mà nó còn đang loanh quanh trên phố, thế nào cũng vác xe lên PuBu cà phê ngồi. Leo lên tầng ba ngồi ở góc có mấy củ tỏi treo lủng lẳng, mưa với không tới, không khí mặn mặn và man mát đẫm theo những cơn gió hắt vào…
Cái tiếng “bíp bo” khi xe dừng lại ở trạm dừng gần trường ngắt nhịp suy nghĩ của Minh, nó vội ôm đống tài liệu bước xuống xe. Cô gái mang cặp kính gọng trắng cũng đi phía sau. Minh bước nhanh tới mái hiên gần nhất. Đoạn đi bộ tới thư viện không phải là xa nhưng sẽ không có mái che, Minh hơi ngập ngừng, nó cuộn tập tài liệu vào trong áo, đang định băng qua mưa thì cô gái kính trắng đi ngang qua, dừng lại, nói bằng tiếng anh đặc chất Singaporian:
- Bạn muốn đến chỗ nào trong trường?
Minh ngập ngừng:
- À...ừm, thư viện… có lẽ thế!
Cô gái đưa cho Minh một cái ô màu nâu nhạt, nói khẽ:
- Mình cũng tới thư viện. Vậy thì đi cùng.
Minh bật cái ô ra, giơ cao, và cả hai cùng bước một nhịp. Tiếng giày đạp tành tạch vào nước mưa không át được Minh nghe tim nó đập thình thịch, những sinh viên bản địa ít khi có những hành động như vậy với du học sinh nước ngoài. Nó chợt mỉm cười khi nghĩ đến lúc buôn chuyện này với Linh – cái thằng lúc nào cũng lảm nhảm rằng “con gái Singapore rất kiêu” sau một vài cuộc chinh phục bất thành. Đến cửa thư viện, Minh dừng lại, xoay cái ô giũ hết nước rồi rút vào đưa trả cô gái:
- Cảm ơn. Bạn lên tầng nào của thư viện?
Cô gái mỉm cười:
- Mình đùa thôi. Mình không vào thư viện.
Không kịp cho Minh hết ngạc nhiên, cô gái bật ô bước ra ngoài. Nó hơi choang choáng, lần đầu tiên ở bên này Minh gặp một tình huống như thế. Nó nhìn về cái dáng gầy gầy màu tím một lúc rồi đi vào thư viện, cái đồ án cũng chỉ còn hai tuần nữa là phải nộp. Ngồi thênh thang trước cái bản vẽ rộng đến ba mét, Minh trải những bản vẽ nháp thiết kế MP3-USB tích hợp đèn X của nó ra, cắm tai nghe vào cho tập trung trước tiếng mưa đang đập vào cửa kính bồm bộp.
Tracy
Chiều đang tắt dần giữa những khoảng mây giãn ra co vào như xếp hình. Khi nói cho lũ bạn cùng nhà nghe về cô gái lại kỳ, Minh không nhận được kết quả như chờ đợi. Không đứa nào biết một sinh viên như nó tả, và thằng Linh thì khăng khăng nó đã say nắng trong một tuần toàn mưa. Đã ba ngày Minh mò lên trường nhưng không thấy cô gái với chiếc ô nâu nhạt, việc chủ động sắp xếp “duyên gặp mặt” không thành khiến nó hơi thất vọng và cáu kỉnh. Nó chat với Trà Phương một cách thờ ơ, và cáu giận vô cớ khi Phương hỏi sao không trả lời cái mail từ ba ngày trước. Minh gõ mà như đạp bàn phím, đùng đùng: “Anh bận. Mệt. Thấy sợ những cái mail nhàm chán và viết như văn trần thuật.” Nó disconnect và gập laptop lại.
Thấy thằng bạn ủ rũ một cách thiếu cần thiết, Linh và Nghĩa quyết định sẽ giúp Minh tìm lại cô gái say nắng. Sau khi nghe Minh tả lại lần thứ hai, Nghĩa gật gù:
- Mày nghĩ xem, đến trường vào lúc đang được nghỉ, dĩ nhiên không phải là học. Mà nếu làm đồ án thì cũng giống mày, thường người ta sẽ vào thư viện. Vậy nó đến trường làm gì?
Cả bọn ngồi thẫn ra một lúc. Chợt Linh búng tay tách một cái:
- Tao nghĩ ra rồi, có lẽ nó tham gia một cái club nào đó. Hình như tuần này các câu lạc bộ vẫn hoạt động, vì hôm kia tao vẫn thấy thằng Tùng đến trường vì cái hộ nhảy nhót của nó mà. Bây giờ chỉ cần tra lại danh sách những nhóm hoạt động buổi chiều vào ngày đó là sẽ tìm ra nó, vì tất cả các câu lạc bộ rất hay post ảnh lên mạng, có lẽ mày dò ra được người mày cần.
Ba đứa cắm đầu vào máy tính gõ lách tách một lúc. Không sai so với với chúng nó dự đoán, cô gái mang cặp kính gọng trắng là thành viên của câu lạc bộ Piano, trong những cái ảnh mà các thành viên câu lạc bộ âm nhạc đưa lên mạng Minh tìm thấy một cái đúng người nó đang tìm. Phía dưới ghi tên: Tracy.
Tin nhắn yêu thương
Minh chờ đúng giờ đó tuần sau. Vài ngày mà nó thấy rất lâu, Minh không còn để ý đến cái đồ án nhiều lắm, nó đang quan tâm nhiều hơn tới Tracy xinh xắn. Muốn gây bất ngờ nên nó bắt chuyến xe bus muộn hơn một tí, và đi đến phòng tập của câu lạc bộ âm nhạc. Minh dự định sẽ lấy cớ cảm ơn việc đi mưa hôm trước và mời Tracy đi xem phim. Ngó qua cửa kính, nó thấy trong phòng tập mọi người có lẽ cũng chưa bắt đầu, còn đang chỉnh đàn và tán gẫu. Tracy đang đứng một mình ở góc phòng đọc nhạc, vẫn dáng đứng hơi lơ đãng với tay cầm tờ giấy chép nhạc hờ hững – cái dáng đó làm Minh nhớ tới Trà Phương. Nó nhắm mắt lắc mạnh đầu, một cảm giác gì đó hơi gượng gạo. Minh hít một hơi dài, chợt điện thoại nó reo lên đoạn nhạc tin nhắn. Minh mở máy ra. + 84… Tin nhắn của Phương từ Việt Nam: “ Anh à, em gửi off nhưng anh không trả lời. Mấy ngày nay em cũng không thấy nick anh sáng. Em xin lỗi, không phải vì em cảm thấy có lỗi, mà chỉ vì cảm thấy cần xin lỗi. Tình yêu thường mang lại những cảm giác chống chếnh và mong manh. Em biết anh bên đó cũng mệt mỏi và xa cách. Ở đây, em cũng thế. Nhưng em tìm được cả sự ngọt ngào trong chờ đợi. Khoảng cách và thời gian cũng không bao giờ làm thay đổi ý nghĩa của yêu thương. Giữa những bận rộn và trống rỗng, anh được quyền nghĩ: em vẫn yêu anh đến khi chừng có thể! Sweetie.”
Minh gập di động lại. Nó dựa vào tường, nhắm mắt và mỉm cười. Linh gọi hình ảnh của Tracy trong nó chỉ là một cơn say nắng có lẽ không sai. Chắc chắn nó sẽ vẫn cảm ơn Tracy, nhưng vào một lúc khác, còn bây giờ, nó muốn về nhà và viết mail ngay cho Phương. Minh chạy băng qua làn mưa, những giọt nước từ không trung bỗng nhiên trở nên rất nhẹ, tựa như không chạm xuống mặt đường. Từ chân trời, ánh sáng ấm áp hơi lóe lên, tán sắt với những chùm mây đang trong dần trở lại, tạo ra những vệt thẫm kẻ ngang dọc. Mặt trời trở lại dịu dàng sau những ngày mưa lạ kì.
/21
|