“Tại sao hắn không quan tâm ngươi?” Hồng Dực hỏi.
“Hắn muốn ta… À, sinh đứa nhỏ, ta… ta không muốn sớm như vậy, liền… liền ăn dược có thể tránh thai, ngày hôm qua nói với hắn, hắn bắt đầu không quan tâm đến ta.” Nói chuyện với người khác về đề tài bí mật riêng tư như thế này, tuy rằng đối phương cùng giới tính lại xem như là thân thuộc, Tuyền Cơ cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
“Hừ! Ngươi thật vô dụng!” Hồng Dực không nể tình mà thể hiện sự khinh bỉ của mình đối với Tuyền Cơ.
“A?” Gặp tình huống này, không phải đại tẩu nên đến an ủi nàng sao?
“Sinh đứa nhỏ khổ cực là nữ nhân, dựa vào đâu hắn nói muốn sinh thì phải sinh cho hắn? Hắn không vui thì để cho hắn không vui đi, ngươi sợ hắn như vậy làm gì?”
Nhìn không ra, đại tẩu lại có ý thức nữ quyền tốt đến thế! So với nàng người sống ở hiện đại hơn hai mươi năm còn kiên cường hơn.
Nhưng mà, Đại ma vương đối với nàng tốt lắm, nàng lại giấu giếm hắn chuyện này lâu như vậy, không thể trách hắn không vui.
Tuyền Cơ nhỏ giọng giải thích rõ ràng, nói: “Ta không sợ hắn, nhưng cảm thấy hơi có lỗi với hắn… Hắn chỉ có một đứa con, ách, hắn có thể muốn có nhiều con hơn. Hơn nữa, dù sao cũng là ta cứ luôn giấu giếm hắn…”
Tuyền Cơ đột nhiên nhớ đến, đệ đệ của Đại ma vương, Khiết Cẩn Minh thích Lạc Dương, hơn nữa dường như ngoại trừ Lạc Dương sẽ không đụng vào người khác, Xích gia chỉ có hai huynh đệ bọn họ, đời thứ ba chỉ có một mình Tiểu Viễn, dường như không thể đáp ứng yêu cầu nối dõi tông đường, khai chi tán diệp[1], Đại ma vương cũng chịu nhiều áp lực, hắn lại chỉ có một mình nàng.
[1] Khai chi tán diệp: sinh con đàn cháu đống.
Hồng Dực liếc nàng một cái nói: “Với bộ dạng này của ngươi, cả đời bị hắn xơi tái là chắc rồi!”
Tuyền Cơ mếu máo, không dám phản bác, cho rằng Hồng Dực và Đại ma vương rất giống nhau, đều là người rất lợi hại. Loại người bụng dạ đen tối, ngang ngược, quen sai bảo người khác, tính kế người khác, tuy rằng chính là đại tẩu của mình, nhưng tốt hơn hết vẫn là không nên tùy tiện khiến nàng tức giận.
Haizzz. Ca ca tìm đại tẩu lợi hại như vậy. Xem ra cả đời bị đại tẩu xơi tái là chắc rồi.
Bọn họ quả nhiên là huynh muội khó khăn a!
“Bây giờ ngươi tính như thế nào? Cầu xin hắn tha thứ cho ngươi? Đồng ý sinh đứa nhỏ cho hắn?” Hồng Dực từng bước áp sát lại nói.
Tuyền Cơ nói: “Không có đâu. Ta muốn hắn tha thứ cho ta. Nhưng mà vẫn không muốn làm mẫu thân sớm như vậy.”
Hồng Dực đột nhiên cười nói: “Vậy tiếp theo ngươi phải nghe theo ta.”
Tuyền Cơ nghi ngờ nhìn nàng. Nhưng mà bản tính nhát gan sợ cái ác lại nổi lên. Biết rõ Hồng Dực có chút lập dị, cũng không dám nói chữ “Không”.
Giữa trưa lúc đoàn người dừng lại nghỉ ngơi ăn cơm, Hồng Dực một tay kéo Tuyền Cơ ngồi bên cạnh mình, lại nháy mắt ra dấu cho Dịch Thanh Vân ngồi ở bên kia của nàng, hoàn toàn tách nàng ra khỏi Kỉ Kiến Thận. Hơn nữa đến thời gian nghỉ ngơi buổi tối cũng kéo Tuyền Cơ ở chung phòng với mình.
Từ đầu đến cuối, Kỉ Kiến Thận không hề thể hiện ý phản đối, chỉ lạnh nhạt nhìn hành động gần như là ra oai của Hồng Dực.
Dịch Thanh Vân căn bản không dám nói chữ không với Hồng Dực, hơn nữa hắn bị Kỉ Kiến Thận trêu chọc nhiều nên vui mừng xem trò.
Hai ngày đầu Tuyền Cơ còn rầu rĩ không vui, nhưng sau đó cũng thả lỏng, bắt đầu cùng ca ca và đại tẩu nói cười.
Nàng chưa bao giờ tự tìm phiền muộn, tuy rằng phải ngủ cùng một chỗ với Hồng Dực có chút không quen, nhưng mà thái độ lạnh nhạt của Kỉ Kiến Thận làm cho lòng nàng rất khổ sở, sinh ra tâm lý phản kháng, thầm nghĩ: Huynh không quan tâm đến ta thì cứ không quan tâm đi, đại nam nhân nhỏ mọn như vậy, huynh không thích ta chẳng lẽ ta còn muốn bám lấy huynh sao?
Triệu Chính và Lam Tích đương nhiên cảm giác được áp suất thấp quá mức bình thường giữa hai người. Nhưng mà thật sự không biết nên khuyên can thế nào, đành phải âm thầm sốt ruột.
Tâm trạng Kỉ Kiến Thận cực kỳ kém, tuy rằng Nhạc Nghịch tạm thời lui về kinh thành Nhạc quốc, nhưng chậm nhất trong vòng nửa năm nhất định sẽ phái đại quân tiến sát.
Kỉ quốc yên bình nhiều năm, tinh thần quân đội lười nhác, tuy rằng hắn có âm thầm huấn luyện một đám binh lính riêng. Nhưng dù sao cũng là số ít. Kỉ quốc cộng thêm Ninh quốc, đường biên giới thật dài, Kỉ quốc còn có núi cao rừng rậm làm bức tường che chắn thiên nhiên, còn Ninh quốc và Nhạc quốc lại tiếp giáp nhau, biên giới chỉ có một dòng Lung Giang.
Nhạc quốc và Ninh quốc tuyên chiến liên tục mấy năm, Ninh quốc dốc hết lực lượng cả nước lại có Thành quốc làm đồng minh, bấy giờ mới tạm thời bảo vệ được lãnh thổ một nước, còn Nhạc quốc trước sau vẫn bị bao vây hai mặt, thậm chí ba mặt đều ở trong tình trạng khai chiến, phân chia quân đội nhiều nơi.
Hiện tại Ninh quốc đặt vào bản đồ Kỉ quốc. Nếu Nhạc Nghịch muốn báo thù rửa hận, lựa chọn đầu tiên chính là dấy binh về hướng Ninh quốc. Mà lúc này, Thành quốc tuyệt đối sẽ khoanh tay đứng nhìn, để cho bọn họ liều mạng một mất một còn, hai bên cùng thiệt hại.
Lần này cướp lại Tuyền Cơ, Kỉ Kiến Thận cũng tiện đường xem xét khắp vùng biên giới, một lần nữa bố trí lực lượng phòng thủ.
Nếu thật sự xảy ra chiến tranh, không phải chỉ trông cậy vào kì mưu quỷ kế là có thể thắng. Thế lực ngầm của Xích gia bọn họ mặc dù được sắp xếp nhiều năm ở các quốc gia, nhưng không có nghĩa là có thể dễ dàng đoạt được thiên hạ như ăn cải trắng, rất nhiều biến số ở giữa, những phiền não này hắn chưa từng đề cập qua với Tuyền Cơ lời nào, cũng vì không muốn nàng vì hắn nhọc lòng.
Nếu nàng muốn cuộc sống an nhàn vô tư không lo, vậy thì cứ để cho nàng tiếp tục tươi cười vui vẻ dưới vây cánh của hắn.
Nhưng mà con tiểu rùa đáng giận này, lại cố tình muốn hắn lo lắng khó chịu!
Vào thời điểm hắn nghĩ là mình đã đi vào trong lòng nàng mà nhảy nhót mãi, lại đột nhiên phát hiện thì ra từ đầu đến cuối nàng vẫn có ý niệm lùi bước bất cứ lúc nào, sau khi hắn đã vì nàng mà nỗ lực thay đổi nhiều như vậy, nàng vẫn không toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn.
Trong đêm sinh nhật đó của hắn, nhìn thấy bộ dáng vì hắn mà khiêu vũ một mình vô cùng xinh đẹp của Tuyền Cơ, hắn nghĩ mình đã nhận được tất cả của Tuyền Cơ, trong lòng vui sướng khó có thể miêu tả được, nhưng mà sau khi quấn quít vui vẻ, không ngờ nghe được chính miệng nàng nói không muốn vì hắn sinh con!
Hắn không nghi ngờ tình cảm của Tuyền Cơ đối với hắn, nhưng mà nữ nhân này cho dù cố gắng đáp trả tình yêu với hắn vẫn luôn luôn tiếp tục không quên vì chính mình mà chuẩn bị đường rút lui trốn chạy, khiến cho lòng hắn giống như bị móng vuốt mèo cào loạn một trận thật dữ tợn mà đau đớn không dứt, hắn không đáng để nàng hoàn toàn tin tưởng dựa dẫm đến như thế sao?
Kỉ Kiến Thận không cam lòng, rất rất không cam lòng!
Vốn dự định thờ ơ với Tuyền Cơ vài ngày, khiến cho lòng nàng rối loạn trước, tự mình thay đổi những tính toán trước đây, nếu xử lý thỏa đáng, cũng không phải là không có cơ hội dụ dỗ tiểu rùa này cắt đất đền tiền cầu hòa nhận sai, đáng tiếc hắn nhất thời kích động, không tính đến ma nữ Hồng Dực này trong kế sách.
Quan hệ giữa hắn và Hồng Dực vẫn là lợi dụng lẫn nhau lại đề phòng lẫn nhau, đối phương là ai, trong lòng bọn họ đều biết rất rõ, hắn hiểu rõ điểm yếu của Hồng Dực, sử dụng Hồng Dực thay hắn làm việc, Hồng Dực tuy rằng vẫn có được ích lợi từ đó, nhưng mà dù sao trong lòng vẫn có khúc mắc, hắn tạm thời không xét kỹ, Hồng Dực lập tức lợi dụng kẽ hở mà nhảy vào khống chế Tuyền Cơ.
Hồng Dực đương nhiên rất rõ tầm quan trọng của Tuyền Cơ đối với hắn, lợi dụng việc hắn chưa có cơ hội tháo xuống biểu cảm lạnh lùng mà ra tay cướp người, mỗi ngày đều kéo Tuyền Cơ theo bên cạnh, nửa bước cũng không cho hắn tiếp cận. Càng đáng giận hơn chính là thái độ của Tuyền Cơ đối với hắn, vốn dĩ là áy náy đối với hắn từ từ lại bị sự oán giận không giải quyết được thay thế, lại bắt đầu bày tỏ thái độ ra vẻ với hắn.
Kỉ Kiến Thận thầm hận trong lòng, ngoài mặt rất nhanh lại khôi phục mặt nạ nho nhã ôn hòa, mỗi lần Tuyền Cơ nhìn thấy vẻ mặt kia của hắn đều có chút sợ hãi... Đại ma vương dường như không tiếng động đe dọa nàng: Có bản lĩnh thì nàng cứ trốn tránh ở bên cạnh Hồng Dực suốt cả đời, chờ ta tóm được nàng từ trong vỏ rùa ra rồi, thì nàng chết chắc rồi!
“Hắn muốn ta… À, sinh đứa nhỏ, ta… ta không muốn sớm như vậy, liền… liền ăn dược có thể tránh thai, ngày hôm qua nói với hắn, hắn bắt đầu không quan tâm đến ta.” Nói chuyện với người khác về đề tài bí mật riêng tư như thế này, tuy rằng đối phương cùng giới tính lại xem như là thân thuộc, Tuyền Cơ cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
“Hừ! Ngươi thật vô dụng!” Hồng Dực không nể tình mà thể hiện sự khinh bỉ của mình đối với Tuyền Cơ.
“A?” Gặp tình huống này, không phải đại tẩu nên đến an ủi nàng sao?
“Sinh đứa nhỏ khổ cực là nữ nhân, dựa vào đâu hắn nói muốn sinh thì phải sinh cho hắn? Hắn không vui thì để cho hắn không vui đi, ngươi sợ hắn như vậy làm gì?”
Nhìn không ra, đại tẩu lại có ý thức nữ quyền tốt đến thế! So với nàng người sống ở hiện đại hơn hai mươi năm còn kiên cường hơn.
Nhưng mà, Đại ma vương đối với nàng tốt lắm, nàng lại giấu giếm hắn chuyện này lâu như vậy, không thể trách hắn không vui.
Tuyền Cơ nhỏ giọng giải thích rõ ràng, nói: “Ta không sợ hắn, nhưng cảm thấy hơi có lỗi với hắn… Hắn chỉ có một đứa con, ách, hắn có thể muốn có nhiều con hơn. Hơn nữa, dù sao cũng là ta cứ luôn giấu giếm hắn…”
Tuyền Cơ đột nhiên nhớ đến, đệ đệ của Đại ma vương, Khiết Cẩn Minh thích Lạc Dương, hơn nữa dường như ngoại trừ Lạc Dương sẽ không đụng vào người khác, Xích gia chỉ có hai huynh đệ bọn họ, đời thứ ba chỉ có một mình Tiểu Viễn, dường như không thể đáp ứng yêu cầu nối dõi tông đường, khai chi tán diệp[1], Đại ma vương cũng chịu nhiều áp lực, hắn lại chỉ có một mình nàng.
[1] Khai chi tán diệp: sinh con đàn cháu đống.
Hồng Dực liếc nàng một cái nói: “Với bộ dạng này của ngươi, cả đời bị hắn xơi tái là chắc rồi!”
Tuyền Cơ mếu máo, không dám phản bác, cho rằng Hồng Dực và Đại ma vương rất giống nhau, đều là người rất lợi hại. Loại người bụng dạ đen tối, ngang ngược, quen sai bảo người khác, tính kế người khác, tuy rằng chính là đại tẩu của mình, nhưng tốt hơn hết vẫn là không nên tùy tiện khiến nàng tức giận.
Haizzz. Ca ca tìm đại tẩu lợi hại như vậy. Xem ra cả đời bị đại tẩu xơi tái là chắc rồi.
Bọn họ quả nhiên là huynh muội khó khăn a!
“Bây giờ ngươi tính như thế nào? Cầu xin hắn tha thứ cho ngươi? Đồng ý sinh đứa nhỏ cho hắn?” Hồng Dực từng bước áp sát lại nói.
Tuyền Cơ nói: “Không có đâu. Ta muốn hắn tha thứ cho ta. Nhưng mà vẫn không muốn làm mẫu thân sớm như vậy.”
Hồng Dực đột nhiên cười nói: “Vậy tiếp theo ngươi phải nghe theo ta.”
Tuyền Cơ nghi ngờ nhìn nàng. Nhưng mà bản tính nhát gan sợ cái ác lại nổi lên. Biết rõ Hồng Dực có chút lập dị, cũng không dám nói chữ “Không”.
Giữa trưa lúc đoàn người dừng lại nghỉ ngơi ăn cơm, Hồng Dực một tay kéo Tuyền Cơ ngồi bên cạnh mình, lại nháy mắt ra dấu cho Dịch Thanh Vân ngồi ở bên kia của nàng, hoàn toàn tách nàng ra khỏi Kỉ Kiến Thận. Hơn nữa đến thời gian nghỉ ngơi buổi tối cũng kéo Tuyền Cơ ở chung phòng với mình.
Từ đầu đến cuối, Kỉ Kiến Thận không hề thể hiện ý phản đối, chỉ lạnh nhạt nhìn hành động gần như là ra oai của Hồng Dực.
Dịch Thanh Vân căn bản không dám nói chữ không với Hồng Dực, hơn nữa hắn bị Kỉ Kiến Thận trêu chọc nhiều nên vui mừng xem trò.
Hai ngày đầu Tuyền Cơ còn rầu rĩ không vui, nhưng sau đó cũng thả lỏng, bắt đầu cùng ca ca và đại tẩu nói cười.
Nàng chưa bao giờ tự tìm phiền muộn, tuy rằng phải ngủ cùng một chỗ với Hồng Dực có chút không quen, nhưng mà thái độ lạnh nhạt của Kỉ Kiến Thận làm cho lòng nàng rất khổ sở, sinh ra tâm lý phản kháng, thầm nghĩ: Huynh không quan tâm đến ta thì cứ không quan tâm đi, đại nam nhân nhỏ mọn như vậy, huynh không thích ta chẳng lẽ ta còn muốn bám lấy huynh sao?
Triệu Chính và Lam Tích đương nhiên cảm giác được áp suất thấp quá mức bình thường giữa hai người. Nhưng mà thật sự không biết nên khuyên can thế nào, đành phải âm thầm sốt ruột.
Tâm trạng Kỉ Kiến Thận cực kỳ kém, tuy rằng Nhạc Nghịch tạm thời lui về kinh thành Nhạc quốc, nhưng chậm nhất trong vòng nửa năm nhất định sẽ phái đại quân tiến sát.
Kỉ quốc yên bình nhiều năm, tinh thần quân đội lười nhác, tuy rằng hắn có âm thầm huấn luyện một đám binh lính riêng. Nhưng dù sao cũng là số ít. Kỉ quốc cộng thêm Ninh quốc, đường biên giới thật dài, Kỉ quốc còn có núi cao rừng rậm làm bức tường che chắn thiên nhiên, còn Ninh quốc và Nhạc quốc lại tiếp giáp nhau, biên giới chỉ có một dòng Lung Giang.
Nhạc quốc và Ninh quốc tuyên chiến liên tục mấy năm, Ninh quốc dốc hết lực lượng cả nước lại có Thành quốc làm đồng minh, bấy giờ mới tạm thời bảo vệ được lãnh thổ một nước, còn Nhạc quốc trước sau vẫn bị bao vây hai mặt, thậm chí ba mặt đều ở trong tình trạng khai chiến, phân chia quân đội nhiều nơi.
Hiện tại Ninh quốc đặt vào bản đồ Kỉ quốc. Nếu Nhạc Nghịch muốn báo thù rửa hận, lựa chọn đầu tiên chính là dấy binh về hướng Ninh quốc. Mà lúc này, Thành quốc tuyệt đối sẽ khoanh tay đứng nhìn, để cho bọn họ liều mạng một mất một còn, hai bên cùng thiệt hại.
Lần này cướp lại Tuyền Cơ, Kỉ Kiến Thận cũng tiện đường xem xét khắp vùng biên giới, một lần nữa bố trí lực lượng phòng thủ.
Nếu thật sự xảy ra chiến tranh, không phải chỉ trông cậy vào kì mưu quỷ kế là có thể thắng. Thế lực ngầm của Xích gia bọn họ mặc dù được sắp xếp nhiều năm ở các quốc gia, nhưng không có nghĩa là có thể dễ dàng đoạt được thiên hạ như ăn cải trắng, rất nhiều biến số ở giữa, những phiền não này hắn chưa từng đề cập qua với Tuyền Cơ lời nào, cũng vì không muốn nàng vì hắn nhọc lòng.
Nếu nàng muốn cuộc sống an nhàn vô tư không lo, vậy thì cứ để cho nàng tiếp tục tươi cười vui vẻ dưới vây cánh của hắn.
Nhưng mà con tiểu rùa đáng giận này, lại cố tình muốn hắn lo lắng khó chịu!
Vào thời điểm hắn nghĩ là mình đã đi vào trong lòng nàng mà nhảy nhót mãi, lại đột nhiên phát hiện thì ra từ đầu đến cuối nàng vẫn có ý niệm lùi bước bất cứ lúc nào, sau khi hắn đã vì nàng mà nỗ lực thay đổi nhiều như vậy, nàng vẫn không toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn.
Trong đêm sinh nhật đó của hắn, nhìn thấy bộ dáng vì hắn mà khiêu vũ một mình vô cùng xinh đẹp của Tuyền Cơ, hắn nghĩ mình đã nhận được tất cả của Tuyền Cơ, trong lòng vui sướng khó có thể miêu tả được, nhưng mà sau khi quấn quít vui vẻ, không ngờ nghe được chính miệng nàng nói không muốn vì hắn sinh con!
Hắn không nghi ngờ tình cảm của Tuyền Cơ đối với hắn, nhưng mà nữ nhân này cho dù cố gắng đáp trả tình yêu với hắn vẫn luôn luôn tiếp tục không quên vì chính mình mà chuẩn bị đường rút lui trốn chạy, khiến cho lòng hắn giống như bị móng vuốt mèo cào loạn một trận thật dữ tợn mà đau đớn không dứt, hắn không đáng để nàng hoàn toàn tin tưởng dựa dẫm đến như thế sao?
Kỉ Kiến Thận không cam lòng, rất rất không cam lòng!
Vốn dự định thờ ơ với Tuyền Cơ vài ngày, khiến cho lòng nàng rối loạn trước, tự mình thay đổi những tính toán trước đây, nếu xử lý thỏa đáng, cũng không phải là không có cơ hội dụ dỗ tiểu rùa này cắt đất đền tiền cầu hòa nhận sai, đáng tiếc hắn nhất thời kích động, không tính đến ma nữ Hồng Dực này trong kế sách.
Quan hệ giữa hắn và Hồng Dực vẫn là lợi dụng lẫn nhau lại đề phòng lẫn nhau, đối phương là ai, trong lòng bọn họ đều biết rất rõ, hắn hiểu rõ điểm yếu của Hồng Dực, sử dụng Hồng Dực thay hắn làm việc, Hồng Dực tuy rằng vẫn có được ích lợi từ đó, nhưng mà dù sao trong lòng vẫn có khúc mắc, hắn tạm thời không xét kỹ, Hồng Dực lập tức lợi dụng kẽ hở mà nhảy vào khống chế Tuyền Cơ.
Hồng Dực đương nhiên rất rõ tầm quan trọng của Tuyền Cơ đối với hắn, lợi dụng việc hắn chưa có cơ hội tháo xuống biểu cảm lạnh lùng mà ra tay cướp người, mỗi ngày đều kéo Tuyền Cơ theo bên cạnh, nửa bước cũng không cho hắn tiếp cận. Càng đáng giận hơn chính là thái độ của Tuyền Cơ đối với hắn, vốn dĩ là áy náy đối với hắn từ từ lại bị sự oán giận không giải quyết được thay thế, lại bắt đầu bày tỏ thái độ ra vẻ với hắn.
Kỉ Kiến Thận thầm hận trong lòng, ngoài mặt rất nhanh lại khôi phục mặt nạ nho nhã ôn hòa, mỗi lần Tuyền Cơ nhìn thấy vẻ mặt kia của hắn đều có chút sợ hãi... Đại ma vương dường như không tiếng động đe dọa nàng: Có bản lĩnh thì nàng cứ trốn tránh ở bên cạnh Hồng Dực suốt cả đời, chờ ta tóm được nàng từ trong vỏ rùa ra rồi, thì nàng chết chắc rồi!
/235
|