Triệu Kiến Thận cười nói: “Đương nhiên.”
Tuyền Cơ gật đầu, nói với hai vị mỹ nhân: “Vậy không cần quỳ xuống hành lễ với ta nữa, ta không quen.”
Hai vị mỹ nhân ngạc nhiên nhưng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời làm theo.
Triệu Kiến Thận lắc đầu cười phân phó nói: “Cứ đi tới phòng của nàng nhìn xem trước, đợi lát nữa hãy đi dùng bữa.”
Phòng của Tuyền Cơ ngay bên trái phòng của Triệu Kiến Thận, trình độ xa hoa cũng gần với phòng của Triệu Kiến Thận, tất cả vật dụng sinh hoạt đều đầy đủ, thậm chí còn có một dục gian[1] riêng. Trong phòng có lò sưởi xông hương.
[1] Dục gian: phòng tắm.
Tuyền Cơ cảm thấy mùi hương hơi nồng, sai Lam Tinh tắt xông hương, trên lò sưởi đặt vài quả táo, qua một lúc, khắp phòng đều là hương vị tươi mát của trái táo.
Lam Tích thấy mái tóc dài của Tuyền Cơ chỉ dùng sợi dây buộc lỏng tùy ý vấn búi tóc, hỏi có cần chải lại một chút không, Tuyền Cơ cười cười cự tuyệt, cây sáo Tử Vân Kim vẫn giấu trong tóc, nào dám để các nàng chạm vào, bình thường ngay cả Khả Nhi cũng không được tùy tiện chạm vào đâu.
Hai nha hoàn này tính tình rất trầm lặng, đã xin chỉ thị của Tuyền Cơ liền tự động thay Tuyền Cơ sửa sang lại hành lý cho tốt, đối với những đồ vật quái dị trong đó cũng không hề hỏi nhiều, so với phong cách Đường Tăng của Khả Nhi hoàn toàn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược[2].
[2] Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược: hoàn toàn trái ngược với nhau.
Cơm trưa xong, Tuyền Cơ phủ thêm chiếc áo choàng bằng tuyết hồ chạy lên trên boong tàu xem quang cảnh sông nước, Lam Tinh Lam Tích một tấc cũng không rời, Tuyền Cơ thấy các nàng quần áo đơn bạc, nói: “Các ngươi đi mặc thêm y phục dày rồi lại đến, lạnh quá bị bệnh thì làm sao bây giờ?”
Lam Tinh trả lời: “Tạ quản sự yên tâm, tỷ muội ta hai người thuở nhỏ luyện võ, chút gió lạnh ấy không tính là cái gì.”
“Luyện võ thật hữu dụng như vậy? Xem ra cũng phải tìm người dạy ta một chút, ta cảm thấy xương cốt lạnh đến rét run!” Tuyền Cơ run run một chút.
“Không đứng ở chỗ này hứng gió tự nhiên sẽ không lạnh.” Triệu Chính vừa khéo đi qua nói.
Tuyền Cơ cười tiếp đón: “Triệu đại ca, huynh cũng tới rồi? Vừa rồi thế nào mà không thấy huynh?”
Triệu Chính đứng đắn nói: “Trong mắt Tạ quản sự chỉ có thiếu gia, đương nhiên với những người khác làm như không thấy.” Chỉ cần Triệu Kiến Thận lấy thân phận là Trầm Kiếm xuất hiện, người đi cùng sẽ tự động sửa xưng hô từ Vương gia thành thiếu gia.
Tuyền Cơ đỏ mặt, trừng mắt nhìn Triệu Chính: “Huynh có thể tiếp tục giễu cợt ta cũng không sao, hừ hừ!”
Lam Tinh Lam Tích tiến lên chào, xưng hô với Triệu Chính là sư phụ, Tuyền Cơ kỳ lạ: “Huynh là sư phụ của các nàng? Võ công của các nàng là huynh dạy?”
Triệu Chính gật đầu.
Tuyền Cơ hai mắt tỏa sáng, sáp lại gần nói: “Triệu đại ca, huynh cũng dạy ta đi, ta cũng gọi huynh là sư phụ nhé!”
Trong lòng Triệu Chính nói: Ta nào dám làm sư phụ của cô, trên mặt lại mười phần nghiêm túc: “Muốn luyện võ phải luyện từ nhỏ, Lam Tinh Lam Tích mười tuổi bắt đầu học võ đã tính là chậm.”
“Hơi lớn một chút cũng có thể học chứ.”
“Có… Nhưng đó là công phu ngoại thân, bước đầu tiên nhập môn phải học đứng tấn, một ngày liên tục đứng tấn ba canh giờ, phải đứng tấn nửa năm…”
Tuyền Cơ ai oán nhìn Triệu Chính, vẫy vẫy tay nói: “Huynh không có giá trị lợi dụng rồi, chạy tới nơi mát mẻ nào đó đi!”
Khóe môi Triệu Chính giật giật, cũng coi như là một nụ cười đi.
Lúc này trên trời lại bắt đầu có tuyết rơi, cả đất trời là một mảnh trắng xóa, núi xanh hai bờ sông cũng mất hết màu sắc, mơ hồ có thể thấy được bờ sông bên kia trên một chiếc thuyền đánh cá nhỏ dường như có người đang thả câu, cảnh vật sinh động hệt như một bức họa được miêu tả trong bài thơ “Giang Tuyết”[3]:
Thiên sơn điểu phi tuyệt,
Vạn kính nhân tung diệt.
Cô chu thôi lạp ông,
Độc điều hàn giang tuyết.
[3] Bài thơ Giang Tuyết của tác giả Liễu Tông Nguyên, Trung Quốc:
Dịch nghĩa:
Giữa ngàn non, chim bay tắt bóng
Trên đường muôn ngả, dấu người vắng tanh
Thuyền trơ trọi, ông già nón lá áo tơi
Một mình ngồi thả câu trong tuyết trên sông lạnh
Dịch thơ:
Nghìn non mất bóng chim bay,
Muôn con đường tắt dấu giày tuyệt không.
Kìa ai câu tuyết bên sông,
Áo tơi, nón lá, một ông thuyền chài.
(Bản dịch của Tản Đà)
“Tuyệt hảo tuyệt hảo! Thật là thơ hay, vừa ý cảnh lại không quá mức cao ngạo!”
Nghe thấy có người nói chen vào, Tuyền Cơ mới phát hiện mình thế nhưng đã đọc câu thơ trong đầu ra, quay lại thấy người nói chuyện, không khỏi lắp bắp kinh hãi!
Là Tư Đồ Tiên, chủ mỏ sắt lớn ở Vân Xuyên!
“Gặp qua Tạ quản sự, hay là… Nên xưng Vân Ca phu nhân?” Tư Đồ Tiên mỉm cười thở dài, hiển nhiên đã sớm biết được thân phận của Tuyền Cơ.
“Ngươi cứ gọi ta là Tạ quản sự là được!” Tuyền Cơ nhớ tới tình cảnh gặp mặt lúc đó ở phủ của Tư Đồ Tiên liền xấu hổ, nơi đó người người nhìn thấy Triệu Kiến Thận dưới biệt hiệu là Trầm Kiếm giở trò ăn hết đậu hủ của mình, không ngờ oan gia ngõ hẹp, nhanh vậy đã gặp lại.
Tuyền Cơ càng nghĩ càng hận, nếu Triệu Kiến Thận ở trước mặt, nói không chừng nàng sẽ không để ý tất cả xông lên chém hắn.
Tư Đồ Tiên lăn lộn trên thương trường đã lâu, tâm tư nhanh nhạy, nhìn bộ dáng Tuyền Cơ không được tự nhiên, nghĩ một chút đã đại khái đoán được duyên cớ, vội vàng thông minh thay đổi đề tài: “Vừa rồi Tạ quản sự đọc bài thơ thật thâm diệu, không biết có phải do Tạ quản sự làm?”
Nhìn hắn biết ý không nhắc lại sự tình ở Vân Xuyên, Tuyền Cơ thở phào nói: “Không phải do ta làm, ta cũng đã quên là ai viết, chỉ vừa khéo nhớ lại, cảm thấy cực kỳ tương xứng với phong cảnh trước mắt, cho nên thuận miệng đọc ra, Tư Đồ tiên sinh chê cười.”
Triệu Chính đứng một bên cười nói: “Hai vị không cần quá đa lễ, Tuyền Cơ, thật ra Tư Đồ Tiên hay Tư Đồ quản sự chính là đại tổng quản của Trầm thị ở Vân Xuyên.”
“A?” Tuyền Cơ thất kinh, khó trách Triệu Kiến Thận có thể tùy tay bố trí ra một ván cờ như vậy dụ Bạch Chí Dao vào bẫy, nhưng theo thái độ không quan tâm của hắn đối với tứ đại thần khí, vậy có lẽ Khuy Thiên Châu chẳng qua chỉ là tặng phẩm kèm theo trong một âm mưu lớn, không biết mấy phú ông của các quốc gia có mặt lúc trước, có ai không nằm trong kế hoạch của Triệu Kiến Thận.
Tư Đồ Tiên cười ha ha, vỗ vỗ vai Triệu Chính, cười nói: “Triệu lão đệ nói đúng. Lúc trước còn luôn tò mò Tạ quản sự mà các quản sự ở kinh thành khen ngợi không dứt là thần thánh phương nào, không ngờ đã sớm gặp qua, khó trách thiếu gia ở Vân Xuyên không cần thuộc hạ nhiều chuyện có thể dễ dàng chỉnh đám phú thương đến tâm phục khẩu phục.”
Có thể đừng nhắc đến sự tình ở Vân Xuyên được không! Tuyền Cơ vẻ mặt không biểu cảm nói: “Hai vị cứ từ từ tán gẫu, nơi này rất lạnh, ta trở về phòng nghỉ ngơi, trước cáo từ.” Nói xong xoay người bước đi.
Tuyền Cơ đối xử với mọi người đều là vẻ mặt ôn hoà, hôm nay thế nào mà khác thường như vậy? Triệu Chính nhìn thoáng qua Tư Đồ Tiên đang cười khổ không thôi, bỗng nhiên có chút hiểu được, đi tới gần hỏi: “Ngươi đã làm chuyện gì với Tạ quản sự? Sao nàng lại trốn tránh ngươi như vậy?”
Tư Đồ Tiên kêu to oan uổng: “Tạ quản sự là người của thiếu gia, ta nào dám làm chuyện gì với nàng! Là thiếu gia… Ai ai, ta nhìn thấy việc không nên xem, Tạ quản sự nhìn thấy ta cảm thấy xấu hổ mà thôi.”
Lời nói ái muội không rõ này, nghe vào trong tai Triệu Chính, lập tức suy diễn ra một đống chuyện nhiều chuyện xuân sắc khôn cùng, thân là thủ lĩnh thị vệ của Vương gia, mấy chuyện nhiều chuyện há cũng không biết?
Tư Đồ Tiên đối mặt với sự truy vấn của Triệu Chính, bất đắc dĩ nói: “Nói cho ngươi, ta sợ Tạ quản sự sẽ hận chết ta…”
Triệu Chính bình tĩnh quét xung quanh một vòng, nghiêm túc đoan chính nói: “Nơi này trời giá rét gió lạnh, không có người đi lại.”
Tư Đồ Tiên không nói gì.
Tuyền Cơ giống như đạp phong hỏa luân[4] một đường thẳng tiến về phòng, Lam Tinh Lam Tích tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết tân chủ tử nhà mình đang mang cơn tức rất lớn, lúc này vạn vạn không được trêu chọc.
[4] Phong hỏa luân: một trong hai pháp bảo của NaTra, dùng để cưỡi mây đạp gió.
Lại không nghĩ rằng Tuyền Cơ dưới cơn thịnh nộ vừa không mắng chửi người để hết giận cũng không ném đồ đạc hạ hỏa, chỉ cầm một đám dây màu kết kết gì đó.
Lam Tinh Lam Tích nhìn nhau, đây là tình huống gì?
Tuyền Cơ gật đầu, nói với hai vị mỹ nhân: “Vậy không cần quỳ xuống hành lễ với ta nữa, ta không quen.”
Hai vị mỹ nhân ngạc nhiên nhưng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời làm theo.
Triệu Kiến Thận lắc đầu cười phân phó nói: “Cứ đi tới phòng của nàng nhìn xem trước, đợi lát nữa hãy đi dùng bữa.”
Phòng của Tuyền Cơ ngay bên trái phòng của Triệu Kiến Thận, trình độ xa hoa cũng gần với phòng của Triệu Kiến Thận, tất cả vật dụng sinh hoạt đều đầy đủ, thậm chí còn có một dục gian[1] riêng. Trong phòng có lò sưởi xông hương.
[1] Dục gian: phòng tắm.
Tuyền Cơ cảm thấy mùi hương hơi nồng, sai Lam Tinh tắt xông hương, trên lò sưởi đặt vài quả táo, qua một lúc, khắp phòng đều là hương vị tươi mát của trái táo.
Lam Tích thấy mái tóc dài của Tuyền Cơ chỉ dùng sợi dây buộc lỏng tùy ý vấn búi tóc, hỏi có cần chải lại một chút không, Tuyền Cơ cười cười cự tuyệt, cây sáo Tử Vân Kim vẫn giấu trong tóc, nào dám để các nàng chạm vào, bình thường ngay cả Khả Nhi cũng không được tùy tiện chạm vào đâu.
Hai nha hoàn này tính tình rất trầm lặng, đã xin chỉ thị của Tuyền Cơ liền tự động thay Tuyền Cơ sửa sang lại hành lý cho tốt, đối với những đồ vật quái dị trong đó cũng không hề hỏi nhiều, so với phong cách Đường Tăng của Khả Nhi hoàn toàn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược[2].
[2] Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược: hoàn toàn trái ngược với nhau.
Cơm trưa xong, Tuyền Cơ phủ thêm chiếc áo choàng bằng tuyết hồ chạy lên trên boong tàu xem quang cảnh sông nước, Lam Tinh Lam Tích một tấc cũng không rời, Tuyền Cơ thấy các nàng quần áo đơn bạc, nói: “Các ngươi đi mặc thêm y phục dày rồi lại đến, lạnh quá bị bệnh thì làm sao bây giờ?”
Lam Tinh trả lời: “Tạ quản sự yên tâm, tỷ muội ta hai người thuở nhỏ luyện võ, chút gió lạnh ấy không tính là cái gì.”
“Luyện võ thật hữu dụng như vậy? Xem ra cũng phải tìm người dạy ta một chút, ta cảm thấy xương cốt lạnh đến rét run!” Tuyền Cơ run run một chút.
“Không đứng ở chỗ này hứng gió tự nhiên sẽ không lạnh.” Triệu Chính vừa khéo đi qua nói.
Tuyền Cơ cười tiếp đón: “Triệu đại ca, huynh cũng tới rồi? Vừa rồi thế nào mà không thấy huynh?”
Triệu Chính đứng đắn nói: “Trong mắt Tạ quản sự chỉ có thiếu gia, đương nhiên với những người khác làm như không thấy.” Chỉ cần Triệu Kiến Thận lấy thân phận là Trầm Kiếm xuất hiện, người đi cùng sẽ tự động sửa xưng hô từ Vương gia thành thiếu gia.
Tuyền Cơ đỏ mặt, trừng mắt nhìn Triệu Chính: “Huynh có thể tiếp tục giễu cợt ta cũng không sao, hừ hừ!”
Lam Tinh Lam Tích tiến lên chào, xưng hô với Triệu Chính là sư phụ, Tuyền Cơ kỳ lạ: “Huynh là sư phụ của các nàng? Võ công của các nàng là huynh dạy?”
Triệu Chính gật đầu.
Tuyền Cơ hai mắt tỏa sáng, sáp lại gần nói: “Triệu đại ca, huynh cũng dạy ta đi, ta cũng gọi huynh là sư phụ nhé!”
Trong lòng Triệu Chính nói: Ta nào dám làm sư phụ của cô, trên mặt lại mười phần nghiêm túc: “Muốn luyện võ phải luyện từ nhỏ, Lam Tinh Lam Tích mười tuổi bắt đầu học võ đã tính là chậm.”
“Hơi lớn một chút cũng có thể học chứ.”
“Có… Nhưng đó là công phu ngoại thân, bước đầu tiên nhập môn phải học đứng tấn, một ngày liên tục đứng tấn ba canh giờ, phải đứng tấn nửa năm…”
Tuyền Cơ ai oán nhìn Triệu Chính, vẫy vẫy tay nói: “Huynh không có giá trị lợi dụng rồi, chạy tới nơi mát mẻ nào đó đi!”
Khóe môi Triệu Chính giật giật, cũng coi như là một nụ cười đi.
Lúc này trên trời lại bắt đầu có tuyết rơi, cả đất trời là một mảnh trắng xóa, núi xanh hai bờ sông cũng mất hết màu sắc, mơ hồ có thể thấy được bờ sông bên kia trên một chiếc thuyền đánh cá nhỏ dường như có người đang thả câu, cảnh vật sinh động hệt như một bức họa được miêu tả trong bài thơ “Giang Tuyết”[3]:
Thiên sơn điểu phi tuyệt,
Vạn kính nhân tung diệt.
Cô chu thôi lạp ông,
Độc điều hàn giang tuyết.
[3] Bài thơ Giang Tuyết của tác giả Liễu Tông Nguyên, Trung Quốc:
Dịch nghĩa:
Giữa ngàn non, chim bay tắt bóng
Trên đường muôn ngả, dấu người vắng tanh
Thuyền trơ trọi, ông già nón lá áo tơi
Một mình ngồi thả câu trong tuyết trên sông lạnh
Dịch thơ:
Nghìn non mất bóng chim bay,
Muôn con đường tắt dấu giày tuyệt không.
Kìa ai câu tuyết bên sông,
Áo tơi, nón lá, một ông thuyền chài.
(Bản dịch của Tản Đà)
“Tuyệt hảo tuyệt hảo! Thật là thơ hay, vừa ý cảnh lại không quá mức cao ngạo!”
Nghe thấy có người nói chen vào, Tuyền Cơ mới phát hiện mình thế nhưng đã đọc câu thơ trong đầu ra, quay lại thấy người nói chuyện, không khỏi lắp bắp kinh hãi!
Là Tư Đồ Tiên, chủ mỏ sắt lớn ở Vân Xuyên!
“Gặp qua Tạ quản sự, hay là… Nên xưng Vân Ca phu nhân?” Tư Đồ Tiên mỉm cười thở dài, hiển nhiên đã sớm biết được thân phận của Tuyền Cơ.
“Ngươi cứ gọi ta là Tạ quản sự là được!” Tuyền Cơ nhớ tới tình cảnh gặp mặt lúc đó ở phủ của Tư Đồ Tiên liền xấu hổ, nơi đó người người nhìn thấy Triệu Kiến Thận dưới biệt hiệu là Trầm Kiếm giở trò ăn hết đậu hủ của mình, không ngờ oan gia ngõ hẹp, nhanh vậy đã gặp lại.
Tuyền Cơ càng nghĩ càng hận, nếu Triệu Kiến Thận ở trước mặt, nói không chừng nàng sẽ không để ý tất cả xông lên chém hắn.
Tư Đồ Tiên lăn lộn trên thương trường đã lâu, tâm tư nhanh nhạy, nhìn bộ dáng Tuyền Cơ không được tự nhiên, nghĩ một chút đã đại khái đoán được duyên cớ, vội vàng thông minh thay đổi đề tài: “Vừa rồi Tạ quản sự đọc bài thơ thật thâm diệu, không biết có phải do Tạ quản sự làm?”
Nhìn hắn biết ý không nhắc lại sự tình ở Vân Xuyên, Tuyền Cơ thở phào nói: “Không phải do ta làm, ta cũng đã quên là ai viết, chỉ vừa khéo nhớ lại, cảm thấy cực kỳ tương xứng với phong cảnh trước mắt, cho nên thuận miệng đọc ra, Tư Đồ tiên sinh chê cười.”
Triệu Chính đứng một bên cười nói: “Hai vị không cần quá đa lễ, Tuyền Cơ, thật ra Tư Đồ Tiên hay Tư Đồ quản sự chính là đại tổng quản của Trầm thị ở Vân Xuyên.”
“A?” Tuyền Cơ thất kinh, khó trách Triệu Kiến Thận có thể tùy tay bố trí ra một ván cờ như vậy dụ Bạch Chí Dao vào bẫy, nhưng theo thái độ không quan tâm của hắn đối với tứ đại thần khí, vậy có lẽ Khuy Thiên Châu chẳng qua chỉ là tặng phẩm kèm theo trong một âm mưu lớn, không biết mấy phú ông của các quốc gia có mặt lúc trước, có ai không nằm trong kế hoạch của Triệu Kiến Thận.
Tư Đồ Tiên cười ha ha, vỗ vỗ vai Triệu Chính, cười nói: “Triệu lão đệ nói đúng. Lúc trước còn luôn tò mò Tạ quản sự mà các quản sự ở kinh thành khen ngợi không dứt là thần thánh phương nào, không ngờ đã sớm gặp qua, khó trách thiếu gia ở Vân Xuyên không cần thuộc hạ nhiều chuyện có thể dễ dàng chỉnh đám phú thương đến tâm phục khẩu phục.”
Có thể đừng nhắc đến sự tình ở Vân Xuyên được không! Tuyền Cơ vẻ mặt không biểu cảm nói: “Hai vị cứ từ từ tán gẫu, nơi này rất lạnh, ta trở về phòng nghỉ ngơi, trước cáo từ.” Nói xong xoay người bước đi.
Tuyền Cơ đối xử với mọi người đều là vẻ mặt ôn hoà, hôm nay thế nào mà khác thường như vậy? Triệu Chính nhìn thoáng qua Tư Đồ Tiên đang cười khổ không thôi, bỗng nhiên có chút hiểu được, đi tới gần hỏi: “Ngươi đã làm chuyện gì với Tạ quản sự? Sao nàng lại trốn tránh ngươi như vậy?”
Tư Đồ Tiên kêu to oan uổng: “Tạ quản sự là người của thiếu gia, ta nào dám làm chuyện gì với nàng! Là thiếu gia… Ai ai, ta nhìn thấy việc không nên xem, Tạ quản sự nhìn thấy ta cảm thấy xấu hổ mà thôi.”
Lời nói ái muội không rõ này, nghe vào trong tai Triệu Chính, lập tức suy diễn ra một đống chuyện nhiều chuyện xuân sắc khôn cùng, thân là thủ lĩnh thị vệ của Vương gia, mấy chuyện nhiều chuyện há cũng không biết?
Tư Đồ Tiên đối mặt với sự truy vấn của Triệu Chính, bất đắc dĩ nói: “Nói cho ngươi, ta sợ Tạ quản sự sẽ hận chết ta…”
Triệu Chính bình tĩnh quét xung quanh một vòng, nghiêm túc đoan chính nói: “Nơi này trời giá rét gió lạnh, không có người đi lại.”
Tư Đồ Tiên không nói gì.
Tuyền Cơ giống như đạp phong hỏa luân[4] một đường thẳng tiến về phòng, Lam Tinh Lam Tích tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết tân chủ tử nhà mình đang mang cơn tức rất lớn, lúc này vạn vạn không được trêu chọc.
[4] Phong hỏa luân: một trong hai pháp bảo của NaTra, dùng để cưỡi mây đạp gió.
Lại không nghĩ rằng Tuyền Cơ dưới cơn thịnh nộ vừa không mắng chửi người để hết giận cũng không ném đồ đạc hạ hỏa, chỉ cầm một đám dây màu kết kết gì đó.
Lam Tinh Lam Tích nhìn nhau, đây là tình huống gì?
/235
|