Hắn xoay người, loạng choạng bước đi. Trăng đã lên cao, tỏa ánh sáng thanh mát ấy lên khắp nơi. Chiếu tới một bóng đen đang loạng choạng bước đi. Từng đợt gió kéo tới nhanh hơn, lạnh lẽo hơn khiến bóng người cô độc kia thoáng run rẩy. Hơi cay nồng của rượu kia nhanh tróng biến mất, chỉ còn lại một cảm giác lạnh lẽo, cô độc tới tận tâm can. Thân hình hắn run lên, hơi thở run rẩy, mắt hắn hoa lên, toàn bộ thế giới trước mắt hắn lúc này chỉ còn là một màu đen. Trong màu đen dày đặc ấy, hắn nghe văng vẳng bên tai một thanh âm quen thuộc. Hắn cảm nhận được một thứ gì đó ấm áp khoác lên vai mình.
- Tướng công… Chúng ta về nhà thôi!
Chúng nữ nghe hắn nói câu cuối cùng, lại thấy hắn xoay người rời đi thi vội vàng chạy ào tới. Liên Liên lấy ra một tấm áo choàng lông thú, nhẹ nhàng khoác lên vai hắn. Rồi nàng mặc kệ bộ y phục ẩm ướt, bẩn thỉu đầy rượu kia mà nhào vào lòng hắn, khóc lớn. Chúng nữ cũng đồng dạng, ngay cả Kỳ Dao cũng không kiềm chế nổi,cũng lao tới. Chúng nữ bao quanh hắn, ôm lấy hắn vào phía trong…
Minh Gia Trang, hậu viên. Trong một căn phòng lớn phía Tây, nơi này vốn trước đó là phòng riêng của Liên Liên, nay lại đông người bất thường.
Phía ngoài hành lang, Bạch Hổ cùng Kim Minh, Tiểu Xảo đang cẩn trọng đều tay quạt một lò than, bên trên đặt một cái ấm đất. Cái ấm đang bốc khói nghi ngút, tỏa ra một mùi thơm thơm hăng hắc dễ chịu. Kim Minh chốc chốc lại hé miệng ấm mà kiểm tra, dường như sợ ấm đất bị sôi trào.
Phía trong phòng, giữa phòng lúc này đặt một cái thùng gỗ lớn, bên trong nước ấm bốc hơi nghi ngút. Hắn đang ngồi trong đó, toàn thân lõa thể. Ngân Nguyệt, Tử Hàm, Mỹ Mỹ và Liên Liên nhẹ nhàng dùng khăn bông tắm cho hắn. Trong buồng trong, Bạch Phụng, Kỳ Dao và Tuyết Liên đang cẩn trọng sửa sang lại một bộ y phục, tay thoăn thoắt đưa kim. Trên chiếc giường, Như Như và Tiểu Sương đang sắp xếp lại chăn nệm. Hai người đốt lên một đỉnh trầm thơm, sau đó rời ra ngoài.
Các nàng lau khô thân thể hắn, sau đó lấy bộ y phục kia mặc vào cho hắn. Đương nhiên, chỉ có ba người Ngân Nguyệt, Tử Hàm và Mỹ Mỹ động tay. Bởi chúng nữ cho dù đã xác định từ trước là làm nữ nhân của hắn, nhưng tất cả đều chưa bao giờ làm việc này, vì vậy tay chân đều luống cuống. Chỉ duy nhất có Tử Hàm và Mỹ Mỹ đã từng cùng hắn song tu tinh thần, nên không còn gì ngại ngần cả; lại thêm cả Ngân Nguyệt to gan lớn mật nên nhiệm vụ này giao cho ba người bọn họ không ai phản đối.
Hắn lúc này đã được đỡ trên giường, Liên Liên nhẹ nhàng lấy cái thìa nhỏ, múc từng thìa chén thuốc mà đưa tới miệng hắn, để hắn chậm chạp nuốt lấy. Cho tới khi hắn uống hết chén thuốc, chúng nữ mới thở phào, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng. Tiểu Sương bắt mạch cho hắn, sau đó thở phào mà nói.
- Chàng ấy uống quá nhiều rượu, nhất thời lại gặp gió đông nên bị cảm thôi. Sau khi uống thuốc, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được!
Chúng nữ khẽ gật nhẹ, Ngân Nguyệt nhìn thoáng qua mọi người, sau đó mới nói.
- Các muội, chúng ta nên về phòng nghỉ ngơi thôi, trời sắp sáng rồi. Vả lại chàng ấy cũng cần yên tĩnh để nghỉ ngơi, để Liên Liên chăm sóc là được rồi!
Liên Liên khẽ gật đầu phụ họa. Chúng nữ đương nhiên không hề muốn rời đi, như đích thực hắn cần yên tĩnh. Thêm nữa, họ đều biết theo thứ tự Liên Liên chính là đại tỷ - chính thất. Vì thế đều xoay người định rời đi. Lúc ấy, Ngân Nguyệt vội quay lại, nàng khẽ cúi đầu xuống, hôn lên môi hắn sau đó mới nhẹ nhàng nói.
- Tướng công, chàng nghỉ sớm!
Hành động này của nàng ta khiến chúng nữ sững người, nhưng cũng không phản cảm mà lại bắt chước theo nàng, tiến tới bên giường. Tới Tuyết Liên là người cuối cùng, nàng chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, khẽ nắm tay hắn rồi mới lưu luyến mà rời đi.
Chờ cho người cuối cùng rời đi, Liên Liên nhẹ nhàng khép cửa lại. Nàng nhìn tới hắn đang nằm trong đó, hơi thở đều đều vang lên mà hai má đỏ bừng. Liên Liên nhẹ nhàng thổi tắt bớt một bấc đèn, sau đó chậm rãi thay y phục, khoác lên một tấm áo sa mỏng rồi nhẹ nhàng leo vào giường. Nàng vung tay thổi tắt nốt bấc đèn còn lại, thu mình rúc vào trong chăn cạnh hắn. Gối đầu lên vai hắn, khuôn mặt hạnh phúc mỉm cười, mệt mỏi nhắm mắt lại, một hồi chỉ còn lại tiếng thở đều của hai người. Qua lớp giấy dán cửa, phía xa xa nơi chân trời đã sáng lên, đâu đó vọng lại tiếng gà gáy sớm…
Hắn đang đứng trong một vùng mờ mịt, không gian xung quanh tràn ngập một thứ khí tức quỷ dị. Trong không khí, lan truyền đi một mùi máu huyết tanh tưởi, khắp cơ thể hắn nhớp nháp, nhầy nhụa thật khó chịu. Hắn vô tình nhìn xuống tay mình, chỉ thấy trên tay hắn lúc này là Hắc Kiếm, nó nhuộm đỏ một màu máu huyết. Tay kia hắn đang nắm lấy Thiết Huyết, trên long nhãn ánh hồng quang vẫn đang lập lòe. Nơi hắn đứng là một vũng nước lớn, dính bết như bùn. Minh Tiến cau mày, ném Thiết Huyết bay lên cao.
Thiết Huyết bay lên, luồng hỏa diễm lập tức thay đổi thành lam hỏa, cháy sáng chiếu rõ không gian xung quanh. Minh Tiến trợn mắt, con ngươi như muốn lồi ra khỏi hốc mắt. Cảnh tượng nơi này hắn khá quen thuộc – hồ khoáng trong nội trang. Nhưng lúc này hồ khoáng tràn ngập một màu đỏ của máu tanh, trong hồ dường như còn có vài bóng trắng lập lờ. Minh Tiến kinh hãi, hắn vứt Hắc Kiếm mà lao tới, nâng thân ảnh kia lên. Đó là một nữ nhân, toàn thân lõa thể, nơi ngực và cổ còn lưu lại vô số đường kiếm, máu tươi vẫn đang không ngừng rỉ ra. Hắn lật xác nữ nhân đó lại, sau đó không tự chủ mà thối lui, run rẩy, rồi gào lên.
- Không…!
Trong hồ khoáng, toàn bộ những xác chết kia chính là người thân của hắn, chính là các nàng…
- A… a… a…!
Hắn đột ngột bật dậy như một cương thi, thở dốc liên hồi. Trái tim hắn như cuồng nộ, đập đạp điên cuồng trong lồng ngực. Khuôn mặt trong thời điểm tranh sáng tranh tối khó có thể nhìn ra thần sắc, nhưng những điểm lấp lánh nối tiếp nhau chi chít nơi trán đủ thấy hắn đang vã mồ hôi lạnh. Trong bóng tối, nhất thời thị giác hắn vẫn chưa nhận ra đây là đâu. Dù vậy, hắn cũng mặc kệ, sự kinh hoảng kia chiếm lấy toàn bộ tâm trí hắn khiến tinh thần hắn không còn được tỉnh táo nữa.
Liên Liên đang mơ màng ngủ, bị tiếng thét kinh hãi của hắn làm nàng giật mình thức giấc. Nàng trước tiên bình tĩnh vươn tay thắp lên một bấc đèn. Căn phòng từ từ sáng lên, dần dần chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt đầy hoảng hốt của hắn. Hơi thở hắn vẫn dồn dập, mồ hôi sớm theo hai bên thái dương chảy xuống ròng ròng. Nàng nhìn thần sắc của hắn, tức thì kinh ngạc rồi thành lo lắng. Ôm lấy hắn, nàng khẽ thì thào.
- Tướng công, chàng bình tĩnh lại nào… Chỉ là ác mộng thôi, không có thực a!
Minh Tiến vẫn đang thở dốc, nghe thanh âm nhu thuận ấy có phần quen tai. Mơ mơ hồ hồ nhìn sang, thấy là Liên Liên thì tức thời trên mặt lộ ra sự mừng rỡ vô hạn. Hắn vội xoay người, ôm lấy nàng mà kéo vào lòng mình, thân hình thoáng run lên.
- Nàng không chết… nàng không chết…!
Liên Liên thoáng sững người, chưa hiểu gì đã bị hắn ôm chặt lấy. Sau,lại nghe hắn nói vậy thì khẽ lắc đầu, đôi bàn tay nhỏ bé ấy ôm lấy lưng hắn, khẽ gật đầu.
- Tướng công, thiếp đây mà… Những gì chàng thấy vừa rồi là ác mộng thôi, không có thực đâu!
Nàng nhẹ nhàng xoa lên tấm lưng to bè ấy, chợt bất giác cảm thấy trên vai mình có chút nước nóng ấm. Ngẩng đầu lên, lập tức đập tới mắt nàng là khuôn mặt nhắm nhúm của hắn, từ hai hốc mắt, nước mắt nối tiếp nhau tuôn rơi lên vai nàng. Liên Liên sửng sốt, nhưng sau đó lại mỉm cười đầy âu yếm, nàng thu tay, ôm lấy khuôn mặt hắn ,hai ngón tay búp măng trắng nõn gạt đi nước mắt nơi khóe mắt. Nàng khẽ cười mà nói.
- Được rồi, không khóc nữa. Chỉ là mơ thôi mà tướng công. Không phải thiếp đang để chàng ôm lấy đây hay sao?
Thân hình hắn khẽ run, sau đó sụt sùi một hồi mới mở mắt. Hắn nhìn thật kĩ khuôn mặt nữ nhân trước mặt, nhìn thật kĩ, cuối cùng mới thở phào khe khẽ. Liên Liên khẽ mỉm cười, nàng dựa vào ngực hắn, sau đó mới nhỏ nhẹ nói tiếp.
- Tướng công, chàng mới bị cảm, thân thể còn chưa khỏe. Nghỉ ngơi thêm nữa đi!
- Không cần, ta… ta không ngủ được nữa!
Minh Tiến lắc đầu, hắn sợ gặp lại giấc mơ kinh khủng kia, nhất quyết không dám nhắm mắt lần nữa. Liên Liên nghe hắn nói, cảm nhận được sự run rẩy sợ hãi của hắn, tức thì nhè nhẹ thở dài. “Rốt cuộc, chàng ấy đã phải trải qua bao nhiêu thứ kinh hiểm để về đây...? Ngay cả một giấc ngủ, cũng không được yên bình...? Tướng công ngốc của ta…!”. Nàng rời khỏi lồng ngực hắn, nhìn tới khuôn mặt ấy tức thì trong lòng đã có chủ ý. Liên Liên nhẹ nhàng xoay người, nàng ngồi lên đùi hắn, vươn tay cởi bỏ lớp áo lót trắng trên người hắn.
- Liên Liên, nàng…!
Hắn chưa nói hết câu, nàng đã lấy một ngón trỏ đặt lên môi hắn, ra dấu im lặng .Nàng cẩn trọng cởi áo hắn, để lộ ra bộ ngực trần thì hai má đỏ ửng, thần thái vô cùng ngượng ngập. Trước ánh mắt ngạc nhiên của hắn, nàng vươn tay, làm ra một động tác hắn không ngờ tới. Nàng tự thoát y phục của mình.
Liên Liên chậm chạm tháo bỏ lớp sa y mỏng manh, để lộ ra nước da trắng ngần tinh mĩ nơi cổ và hai vai. Trên người nàng, lúc này chỉ duy nhất có chiếc yếm màu vàng cùng với hạ y nhỏ bé che đậy cơ thể. Tuy vậy xuân quang vẫn phát sáng, chiếu ra khắp giường. Hắn nuốt khan một ngụm nước bọt, nhìn ngắm toà thiên nhiên ẩn hiện tuyệt mỹ trước mặt mà không chớp mắt. Liên Liên thấy ánh mắt si ngốc của hắn thì hai má càng thêm đỏ ửng, nàng khẽ vươn tay thổi tắt ngọn đèn. Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo, tranh sáng tranh tối ấy, nàng nhẹ nhàng vươn tay cởi bỏ nốt hai kiện y phục cuối cùng. Ngọc thể lung linh lúc này hoàn toàn phơi bày trước mắt hắn.
Minh Tiến không kiềm chế nổi, nuốt khan một tiếng, hơi thở hắn thoáng chốc như đình trệ. Liên Liên khẽ cười đầy xấu hổ, khuôn mặt nàng lúc này biểu lộ ra những khí tức bất đồng, vừa chờ mong lại vừa xấu hổ; vừa ưa thích lại vừa cự tuyệt; vừa phong tình lại vừa mị hoặc… Hơi thở thơm ngát như lan, từng luồng hơi ấm hòa cùng mùi thơm nhè nhẹ từ thân thể nàng lan đi. Liên Liên khẽ vươn tay, nàng cầm một bàn tay hắn, đặt lên một bên ngực mình, giọng nói có phần run rẩy.
- Tướng công… chàng… chàng giúp Liên Liên… Giúp thiếp chân chính là nữ nhân của chàng… được không?
Minh Tiến được tay nàng dẫn dắt đặt lên tòa núi cao ấy, tức thời tâm hồn oanh động như bị sét đánh trúng. Hắn mấp máy môi, chưa biết nói gì thì nàng đã chủ động nhào tới, môi nàng tham lam quấn lấy môi hắn, cặp chân dài nuột nà ấy căng căng quắp lấy eo hắn. Hắn thoáng sững người, tròn mắt, bàn tay đặt nơi núi cao kia vô ý nắm lại. Liên Liên đang hôn hắn, chợt cảm nhận được cảm giác nhột nhột như bị chích điện, yêu kiều kêu lên một tiếng a khe khẽ, cả thân hình run rẩy mà lùi lại một chút. Khuôn mặt càng thêm đỏ ửng, càng thêm quyến rũ. Sóng mắt càng long lanh, ướt át đầy dụ hoặc mà chiếu tới hắn. Minh Tiến vẫn ngây người, nhưng sau đó khẽ vươn tay tới. Liên Liên thần thái vui sướng, khẽ nhắm mắt lại chờ đợi.
Trong bóng tối, nàng cảm nhận bàn tay ấm áp của hắn lướt qua vai nàng, sau đó chầm chầm chạy dọc theo sống lưng cho tới tận kiều đồn. Hơi thở nàng lập tức trở nên gấp gáp, toàn thân nổi da gà, nhưng lại cảm thấy thoải mái vô cùng. Nàng mong chờ giờ này đã lâu, mong chờ ngay từ lúc hắn từ Bạch Gia rời đi, cuối cùng lúc này nàng cũng được thỏa ý nguyện. Nàng muốn chân chính là thê tử của hắn, nếu may mắn còn có thể mang trong mình cốt nhục của hắn. Như vậy, dù hắn có bận bịu tới đâu, đi xa hay bế quan bao lâu cũng chẳng quan trọng nữa. Bởi nàng đã hoàn thành ước mong lớn nhất của mình - đường đường chính chính làm thể tử của hắn – thê tử của Minh Tiến.
- Tướng công… Chúng ta về nhà thôi!
Chúng nữ nghe hắn nói câu cuối cùng, lại thấy hắn xoay người rời đi thi vội vàng chạy ào tới. Liên Liên lấy ra một tấm áo choàng lông thú, nhẹ nhàng khoác lên vai hắn. Rồi nàng mặc kệ bộ y phục ẩm ướt, bẩn thỉu đầy rượu kia mà nhào vào lòng hắn, khóc lớn. Chúng nữ cũng đồng dạng, ngay cả Kỳ Dao cũng không kiềm chế nổi,cũng lao tới. Chúng nữ bao quanh hắn, ôm lấy hắn vào phía trong…
Minh Gia Trang, hậu viên. Trong một căn phòng lớn phía Tây, nơi này vốn trước đó là phòng riêng của Liên Liên, nay lại đông người bất thường.
Phía ngoài hành lang, Bạch Hổ cùng Kim Minh, Tiểu Xảo đang cẩn trọng đều tay quạt một lò than, bên trên đặt một cái ấm đất. Cái ấm đang bốc khói nghi ngút, tỏa ra một mùi thơm thơm hăng hắc dễ chịu. Kim Minh chốc chốc lại hé miệng ấm mà kiểm tra, dường như sợ ấm đất bị sôi trào.
Phía trong phòng, giữa phòng lúc này đặt một cái thùng gỗ lớn, bên trong nước ấm bốc hơi nghi ngút. Hắn đang ngồi trong đó, toàn thân lõa thể. Ngân Nguyệt, Tử Hàm, Mỹ Mỹ và Liên Liên nhẹ nhàng dùng khăn bông tắm cho hắn. Trong buồng trong, Bạch Phụng, Kỳ Dao và Tuyết Liên đang cẩn trọng sửa sang lại một bộ y phục, tay thoăn thoắt đưa kim. Trên chiếc giường, Như Như và Tiểu Sương đang sắp xếp lại chăn nệm. Hai người đốt lên một đỉnh trầm thơm, sau đó rời ra ngoài.
Các nàng lau khô thân thể hắn, sau đó lấy bộ y phục kia mặc vào cho hắn. Đương nhiên, chỉ có ba người Ngân Nguyệt, Tử Hàm và Mỹ Mỹ động tay. Bởi chúng nữ cho dù đã xác định từ trước là làm nữ nhân của hắn, nhưng tất cả đều chưa bao giờ làm việc này, vì vậy tay chân đều luống cuống. Chỉ duy nhất có Tử Hàm và Mỹ Mỹ đã từng cùng hắn song tu tinh thần, nên không còn gì ngại ngần cả; lại thêm cả Ngân Nguyệt to gan lớn mật nên nhiệm vụ này giao cho ba người bọn họ không ai phản đối.
Hắn lúc này đã được đỡ trên giường, Liên Liên nhẹ nhàng lấy cái thìa nhỏ, múc từng thìa chén thuốc mà đưa tới miệng hắn, để hắn chậm chạp nuốt lấy. Cho tới khi hắn uống hết chén thuốc, chúng nữ mới thở phào, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng. Tiểu Sương bắt mạch cho hắn, sau đó thở phào mà nói.
- Chàng ấy uống quá nhiều rượu, nhất thời lại gặp gió đông nên bị cảm thôi. Sau khi uống thuốc, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được!
Chúng nữ khẽ gật nhẹ, Ngân Nguyệt nhìn thoáng qua mọi người, sau đó mới nói.
- Các muội, chúng ta nên về phòng nghỉ ngơi thôi, trời sắp sáng rồi. Vả lại chàng ấy cũng cần yên tĩnh để nghỉ ngơi, để Liên Liên chăm sóc là được rồi!
Liên Liên khẽ gật đầu phụ họa. Chúng nữ đương nhiên không hề muốn rời đi, như đích thực hắn cần yên tĩnh. Thêm nữa, họ đều biết theo thứ tự Liên Liên chính là đại tỷ - chính thất. Vì thế đều xoay người định rời đi. Lúc ấy, Ngân Nguyệt vội quay lại, nàng khẽ cúi đầu xuống, hôn lên môi hắn sau đó mới nhẹ nhàng nói.
- Tướng công, chàng nghỉ sớm!
Hành động này của nàng ta khiến chúng nữ sững người, nhưng cũng không phản cảm mà lại bắt chước theo nàng, tiến tới bên giường. Tới Tuyết Liên là người cuối cùng, nàng chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, khẽ nắm tay hắn rồi mới lưu luyến mà rời đi.
Chờ cho người cuối cùng rời đi, Liên Liên nhẹ nhàng khép cửa lại. Nàng nhìn tới hắn đang nằm trong đó, hơi thở đều đều vang lên mà hai má đỏ bừng. Liên Liên nhẹ nhàng thổi tắt bớt một bấc đèn, sau đó chậm rãi thay y phục, khoác lên một tấm áo sa mỏng rồi nhẹ nhàng leo vào giường. Nàng vung tay thổi tắt nốt bấc đèn còn lại, thu mình rúc vào trong chăn cạnh hắn. Gối đầu lên vai hắn, khuôn mặt hạnh phúc mỉm cười, mệt mỏi nhắm mắt lại, một hồi chỉ còn lại tiếng thở đều của hai người. Qua lớp giấy dán cửa, phía xa xa nơi chân trời đã sáng lên, đâu đó vọng lại tiếng gà gáy sớm…
Hắn đang đứng trong một vùng mờ mịt, không gian xung quanh tràn ngập một thứ khí tức quỷ dị. Trong không khí, lan truyền đi một mùi máu huyết tanh tưởi, khắp cơ thể hắn nhớp nháp, nhầy nhụa thật khó chịu. Hắn vô tình nhìn xuống tay mình, chỉ thấy trên tay hắn lúc này là Hắc Kiếm, nó nhuộm đỏ một màu máu huyết. Tay kia hắn đang nắm lấy Thiết Huyết, trên long nhãn ánh hồng quang vẫn đang lập lòe. Nơi hắn đứng là một vũng nước lớn, dính bết như bùn. Minh Tiến cau mày, ném Thiết Huyết bay lên cao.
Thiết Huyết bay lên, luồng hỏa diễm lập tức thay đổi thành lam hỏa, cháy sáng chiếu rõ không gian xung quanh. Minh Tiến trợn mắt, con ngươi như muốn lồi ra khỏi hốc mắt. Cảnh tượng nơi này hắn khá quen thuộc – hồ khoáng trong nội trang. Nhưng lúc này hồ khoáng tràn ngập một màu đỏ của máu tanh, trong hồ dường như còn có vài bóng trắng lập lờ. Minh Tiến kinh hãi, hắn vứt Hắc Kiếm mà lao tới, nâng thân ảnh kia lên. Đó là một nữ nhân, toàn thân lõa thể, nơi ngực và cổ còn lưu lại vô số đường kiếm, máu tươi vẫn đang không ngừng rỉ ra. Hắn lật xác nữ nhân đó lại, sau đó không tự chủ mà thối lui, run rẩy, rồi gào lên.
- Không…!
Trong hồ khoáng, toàn bộ những xác chết kia chính là người thân của hắn, chính là các nàng…
- A… a… a…!
Hắn đột ngột bật dậy như một cương thi, thở dốc liên hồi. Trái tim hắn như cuồng nộ, đập đạp điên cuồng trong lồng ngực. Khuôn mặt trong thời điểm tranh sáng tranh tối khó có thể nhìn ra thần sắc, nhưng những điểm lấp lánh nối tiếp nhau chi chít nơi trán đủ thấy hắn đang vã mồ hôi lạnh. Trong bóng tối, nhất thời thị giác hắn vẫn chưa nhận ra đây là đâu. Dù vậy, hắn cũng mặc kệ, sự kinh hoảng kia chiếm lấy toàn bộ tâm trí hắn khiến tinh thần hắn không còn được tỉnh táo nữa.
Liên Liên đang mơ màng ngủ, bị tiếng thét kinh hãi của hắn làm nàng giật mình thức giấc. Nàng trước tiên bình tĩnh vươn tay thắp lên một bấc đèn. Căn phòng từ từ sáng lên, dần dần chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt đầy hoảng hốt của hắn. Hơi thở hắn vẫn dồn dập, mồ hôi sớm theo hai bên thái dương chảy xuống ròng ròng. Nàng nhìn thần sắc của hắn, tức thì kinh ngạc rồi thành lo lắng. Ôm lấy hắn, nàng khẽ thì thào.
- Tướng công, chàng bình tĩnh lại nào… Chỉ là ác mộng thôi, không có thực a!
Minh Tiến vẫn đang thở dốc, nghe thanh âm nhu thuận ấy có phần quen tai. Mơ mơ hồ hồ nhìn sang, thấy là Liên Liên thì tức thời trên mặt lộ ra sự mừng rỡ vô hạn. Hắn vội xoay người, ôm lấy nàng mà kéo vào lòng mình, thân hình thoáng run lên.
- Nàng không chết… nàng không chết…!
Liên Liên thoáng sững người, chưa hiểu gì đã bị hắn ôm chặt lấy. Sau,lại nghe hắn nói vậy thì khẽ lắc đầu, đôi bàn tay nhỏ bé ấy ôm lấy lưng hắn, khẽ gật đầu.
- Tướng công, thiếp đây mà… Những gì chàng thấy vừa rồi là ác mộng thôi, không có thực đâu!
Nàng nhẹ nhàng xoa lên tấm lưng to bè ấy, chợt bất giác cảm thấy trên vai mình có chút nước nóng ấm. Ngẩng đầu lên, lập tức đập tới mắt nàng là khuôn mặt nhắm nhúm của hắn, từ hai hốc mắt, nước mắt nối tiếp nhau tuôn rơi lên vai nàng. Liên Liên sửng sốt, nhưng sau đó lại mỉm cười đầy âu yếm, nàng thu tay, ôm lấy khuôn mặt hắn ,hai ngón tay búp măng trắng nõn gạt đi nước mắt nơi khóe mắt. Nàng khẽ cười mà nói.
- Được rồi, không khóc nữa. Chỉ là mơ thôi mà tướng công. Không phải thiếp đang để chàng ôm lấy đây hay sao?
Thân hình hắn khẽ run, sau đó sụt sùi một hồi mới mở mắt. Hắn nhìn thật kĩ khuôn mặt nữ nhân trước mặt, nhìn thật kĩ, cuối cùng mới thở phào khe khẽ. Liên Liên khẽ mỉm cười, nàng dựa vào ngực hắn, sau đó mới nhỏ nhẹ nói tiếp.
- Tướng công, chàng mới bị cảm, thân thể còn chưa khỏe. Nghỉ ngơi thêm nữa đi!
- Không cần, ta… ta không ngủ được nữa!
Minh Tiến lắc đầu, hắn sợ gặp lại giấc mơ kinh khủng kia, nhất quyết không dám nhắm mắt lần nữa. Liên Liên nghe hắn nói, cảm nhận được sự run rẩy sợ hãi của hắn, tức thì nhè nhẹ thở dài. “Rốt cuộc, chàng ấy đã phải trải qua bao nhiêu thứ kinh hiểm để về đây...? Ngay cả một giấc ngủ, cũng không được yên bình...? Tướng công ngốc của ta…!”. Nàng rời khỏi lồng ngực hắn, nhìn tới khuôn mặt ấy tức thì trong lòng đã có chủ ý. Liên Liên nhẹ nhàng xoay người, nàng ngồi lên đùi hắn, vươn tay cởi bỏ lớp áo lót trắng trên người hắn.
- Liên Liên, nàng…!
Hắn chưa nói hết câu, nàng đã lấy một ngón trỏ đặt lên môi hắn, ra dấu im lặng .Nàng cẩn trọng cởi áo hắn, để lộ ra bộ ngực trần thì hai má đỏ ửng, thần thái vô cùng ngượng ngập. Trước ánh mắt ngạc nhiên của hắn, nàng vươn tay, làm ra một động tác hắn không ngờ tới. Nàng tự thoát y phục của mình.
Liên Liên chậm chạm tháo bỏ lớp sa y mỏng manh, để lộ ra nước da trắng ngần tinh mĩ nơi cổ và hai vai. Trên người nàng, lúc này chỉ duy nhất có chiếc yếm màu vàng cùng với hạ y nhỏ bé che đậy cơ thể. Tuy vậy xuân quang vẫn phát sáng, chiếu ra khắp giường. Hắn nuốt khan một ngụm nước bọt, nhìn ngắm toà thiên nhiên ẩn hiện tuyệt mỹ trước mặt mà không chớp mắt. Liên Liên thấy ánh mắt si ngốc của hắn thì hai má càng thêm đỏ ửng, nàng khẽ vươn tay thổi tắt ngọn đèn. Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo, tranh sáng tranh tối ấy, nàng nhẹ nhàng vươn tay cởi bỏ nốt hai kiện y phục cuối cùng. Ngọc thể lung linh lúc này hoàn toàn phơi bày trước mắt hắn.
Minh Tiến không kiềm chế nổi, nuốt khan một tiếng, hơi thở hắn thoáng chốc như đình trệ. Liên Liên khẽ cười đầy xấu hổ, khuôn mặt nàng lúc này biểu lộ ra những khí tức bất đồng, vừa chờ mong lại vừa xấu hổ; vừa ưa thích lại vừa cự tuyệt; vừa phong tình lại vừa mị hoặc… Hơi thở thơm ngát như lan, từng luồng hơi ấm hòa cùng mùi thơm nhè nhẹ từ thân thể nàng lan đi. Liên Liên khẽ vươn tay, nàng cầm một bàn tay hắn, đặt lên một bên ngực mình, giọng nói có phần run rẩy.
- Tướng công… chàng… chàng giúp Liên Liên… Giúp thiếp chân chính là nữ nhân của chàng… được không?
Minh Tiến được tay nàng dẫn dắt đặt lên tòa núi cao ấy, tức thời tâm hồn oanh động như bị sét đánh trúng. Hắn mấp máy môi, chưa biết nói gì thì nàng đã chủ động nhào tới, môi nàng tham lam quấn lấy môi hắn, cặp chân dài nuột nà ấy căng căng quắp lấy eo hắn. Hắn thoáng sững người, tròn mắt, bàn tay đặt nơi núi cao kia vô ý nắm lại. Liên Liên đang hôn hắn, chợt cảm nhận được cảm giác nhột nhột như bị chích điện, yêu kiều kêu lên một tiếng a khe khẽ, cả thân hình run rẩy mà lùi lại một chút. Khuôn mặt càng thêm đỏ ửng, càng thêm quyến rũ. Sóng mắt càng long lanh, ướt át đầy dụ hoặc mà chiếu tới hắn. Minh Tiến vẫn ngây người, nhưng sau đó khẽ vươn tay tới. Liên Liên thần thái vui sướng, khẽ nhắm mắt lại chờ đợi.
Trong bóng tối, nàng cảm nhận bàn tay ấm áp của hắn lướt qua vai nàng, sau đó chầm chầm chạy dọc theo sống lưng cho tới tận kiều đồn. Hơi thở nàng lập tức trở nên gấp gáp, toàn thân nổi da gà, nhưng lại cảm thấy thoải mái vô cùng. Nàng mong chờ giờ này đã lâu, mong chờ ngay từ lúc hắn từ Bạch Gia rời đi, cuối cùng lúc này nàng cũng được thỏa ý nguyện. Nàng muốn chân chính là thê tử của hắn, nếu may mắn còn có thể mang trong mình cốt nhục của hắn. Như vậy, dù hắn có bận bịu tới đâu, đi xa hay bế quan bao lâu cũng chẳng quan trọng nữa. Bởi nàng đã hoàn thành ước mong lớn nhất của mình - đường đường chính chính làm thể tử của hắn – thê tử của Minh Tiến.
/255
|