Ngày kết hôn, anh uống say mềm.
Mọi người đưa anh đến phòng tân hôn, sau đó, dưới nụ cười khéo léo mà lạnh lùng của Trương Phác Ngôn, mọi người đều chạy trối chết, đừng nói là phá phách, ngay cả đi ngang qua họ cũng sợ hãi.
Chú rể lăn xuống dưới giường, trong cơn say, anh nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: “Phác Ngôn, Phác Ngôn.”
Trương Phác Ngôn thương hại nhìn anh, trong lòng biết rõ “Phác Ngôn” của anh không phải chỉ cô.
“Phác Ngôn…” Anh nhất quyết không tha.
Trương Phác Ngôn đi tới trước mặt anh, tinh tế ngắm nhìn, muốn tìm một chút sơ hở của anh. Nhưng nét mặt anh lúc này vẫn dịu dàng đến cùng cực.
Cô vươn người đến, thổi vào mặt anh.
“Một mặt mà thôi, khó quên đến vậy sao?” Trương Phác Ngôn lẩm bẩm nhỏ giọng hỏi.
Hồi lâu sau vẫn không có tiếng động gì, trái tim cô lạnh dần, nhưng người đang nhắm mắt kia khẽ vươn tay ra, chuẩn xác ôm lấy cô.
Cô ngã xuống người anh, thoáng cái, hai người đã trở nên rất gần nhau.
Lý Ý chậm rãi mở mắt ra, đôi con ngươi đen từng tỏa ra ấm áp như gió xuân vì Phác Ngọc, lúc này lại phát sáng như ánh sao giữa bầu trời đêm.
“Một mặt là đủ rồi” anh nói rõ ràng, ánh mắt sáng quắc, “Từ lúc sinh ra đã khó quên.”
Phác Ngôn cũng hít một hơi, ngẩn người.
Anh lại cười, ngả mạnh người sang một bên, hơi thở nam tính, thêm một chút vị rượu này là hơi thở của đàn ông, nằm áp đảo lên cô. Trương Phác Ngôn theo bản năng giãy dụa, lại bị anh dễ dàng ngăn lại. Anh cười rất vui vẻ, trong đôi mắt đen bóng ánh lên hình ảnh của cô, gò má ửng đỏ như sắc xuân.
“Em gả cho anh, ” anh hôn nhẹ lên đôi má ửng hồng xinh đẹp của cô, cười vô cùng mỹ mãn, “Phác Ngôn, anh thấy thật vui vẻ.”
Mọi người đưa anh đến phòng tân hôn, sau đó, dưới nụ cười khéo léo mà lạnh lùng của Trương Phác Ngôn, mọi người đều chạy trối chết, đừng nói là phá phách, ngay cả đi ngang qua họ cũng sợ hãi.
Chú rể lăn xuống dưới giường, trong cơn say, anh nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: “Phác Ngôn, Phác Ngôn.”
Trương Phác Ngôn thương hại nhìn anh, trong lòng biết rõ “Phác Ngôn” của anh không phải chỉ cô.
“Phác Ngôn…” Anh nhất quyết không tha.
Trương Phác Ngôn đi tới trước mặt anh, tinh tế ngắm nhìn, muốn tìm một chút sơ hở của anh. Nhưng nét mặt anh lúc này vẫn dịu dàng đến cùng cực.
Cô vươn người đến, thổi vào mặt anh.
“Một mặt mà thôi, khó quên đến vậy sao?” Trương Phác Ngôn lẩm bẩm nhỏ giọng hỏi.
Hồi lâu sau vẫn không có tiếng động gì, trái tim cô lạnh dần, nhưng người đang nhắm mắt kia khẽ vươn tay ra, chuẩn xác ôm lấy cô.
Cô ngã xuống người anh, thoáng cái, hai người đã trở nên rất gần nhau.
Lý Ý chậm rãi mở mắt ra, đôi con ngươi đen từng tỏa ra ấm áp như gió xuân vì Phác Ngọc, lúc này lại phát sáng như ánh sao giữa bầu trời đêm.
“Một mặt là đủ rồi” anh nói rõ ràng, ánh mắt sáng quắc, “Từ lúc sinh ra đã khó quên.”
Phác Ngôn cũng hít một hơi, ngẩn người.
Anh lại cười, ngả mạnh người sang một bên, hơi thở nam tính, thêm một chút vị rượu này là hơi thở của đàn ông, nằm áp đảo lên cô. Trương Phác Ngôn theo bản năng giãy dụa, lại bị anh dễ dàng ngăn lại. Anh cười rất vui vẻ, trong đôi mắt đen bóng ánh lên hình ảnh của cô, gò má ửng đỏ như sắc xuân.
“Em gả cho anh, ” anh hôn nhẹ lên đôi má ửng hồng xinh đẹp của cô, cười vô cùng mỹ mãn, “Phác Ngôn, anh thấy thật vui vẻ.”
/14
|