Một Mặt

Chương 7

/14


Nháy mắt một cái đã đến mùa xuân thứ hai, đã đến lúc xuất giá của em gái Phác Ngọc. Ngày tổ chức hôn lễ, Lý Ý gạt hết công việc sang một bên,cùng Trương Phát Ngôn đến tham dự lễ cưới.

Trên đường, trong xe, hai người đều không nói gì, Phác Ngôn chán muốn chết, cầm món quà cho hôn lễ mà anh tự tay chuẩn bị, tùy tiện chơi đùa trong tay.

“Phác Ngôn, coi chừng một chút.” Xe xóc lên một cái, anh đang nhắm mắt dưỡng thần mở miệng nói với cô.

Coi chừng cái gì? Tâm ý của anh sao?

Tay Trương Phác Ngôn đột nhiên dừng lại, nhưng không lên tiếng.

Đúng lúc này xe dừng lại, cô vươn tay đẩy cửa xe ra, quả cầu thủy tinh đắt tiền vô ý rơi ra khỏi tay cô, tan vỡ.

Lý Ý xuống xe, nhíu mày nhìn từng mảnh thủy tinh nhỏ dưới đất, Trương Phác Ngôn ở cạnh lẳng lặng chờ anh tức giận, nhưng anh chỉ lắc đầu, dặn dò thư ký đi theo lập tức lấy món quà dự phòng ra.

“Vào thôi.” Anh định nắm tay cô, nhưng cô lại bỏ đi.

“Phác Ngôn!” Anh thấp giọng gọi cô.

Trương Phác Ngôn quay đầu, dùng vẻ mặt xa lạ mà anh chưa từng thấy, lẳng lặng nhìn anh, một lát sau, cô mới từ từ mở miệng: “Sớm biết hôm nay, cần gì ban đầu.”

Lý Ý giận dữ, nét mặt càng lúc càng lạnh đi, “Anh cũng muốn nói với em những lời này.”

Sắc mặt Trương Phác Ngôn càng thay đổi, trước mặt bao người, hung hăng đẩy tay anh ra.

Cô dâu hôm nay không giống như Trương Phác Ngôn lúc trước, cứ thân thích thì chạy đến hỏi thăm cô, náo nhiệt vô cùng.

Chú rễ Tần Uẩn ôm cô vợ nhỏ đằng sau, ngày thường lạnh lùng cao quý như thế, lúc này vừa bị chuốc rượu vừa bị trang điểm, vừa tức cười cũng vừa chật vật.

Nhưng mặc kệ khó xử thế nào, anh vẫn che chở cho người phía sau, thỉnh thoảng Phác Ngọc lại thò đầu ra phản kháng hai câu, anh lại dịu dàng đẩy cô về sau.

Anh ta cười thật đẹp, lễ kỷ niệm một trăm năm ở trường cũ, anh được mọi người vây quanh, mỉm cười như làn gió mát đêm trăng thanh, làm Trương Phác Ngôn lần đầu tiên nhìn thấy đã chú ý đến anh.

Thật ra Lý Ý cười cũng rất đẹp, nhưng vì liên quan đến công việc mà phải thường xuyên nghiêm mặt ra vẻ trưởng thành, dần dà cũng trở nên ít cười hơn.

Cực ít, nhưng không phải không có.

Khi nhìn cô, anh thường xuyên cười. Phác Ngôn có thể nhớ lại từng nụ cười của anh: rực rỡ, ôn hòa, chói lóa … Còn nữa, lần đầu tiên gặp mặt, anh nở nụ cười với Phác Ngọc, so với gió xuân càng ấm áp, càng mát mẻ hơn.

Sự chán ghét của Trương Phác Ngôn đối với Phác Ngọc lại tăng lên, thậm chí còn ít hơn sự ghen tỵ trong mắt cô.

Bây giờ thì cô không thể không thừa nhận, mọi tương kế tựu kế, già mồm cãi láo, tất cả đều là giả tạo – - Trương Phác Ngôn đối với Lý Ý, nhất kiến chung tình.

Ai yêu mến Trương Phát Ngọc cũng không sao, nhưng cô chỉ muốn trừ nụ cười kia.

Chỉ tiếc là yêu cầu này quá xa xỉ, cao quý đến mức bao nhiêu sợi tổng hợp cũng không đắp nên được.

Trương Phác Ngôn kinh ngạc rơi lệ.

Lúc này, Lý Ý đứng ở bên cạnh vợ mình, tiếng người ồn ào, anh âm thầm ngăn lại những tiếng ồn ào làm phiền đến cô, mà khi anh đưa tay muốn ôm lấy cô, lại thấy cô nghiêng mặt, gương mặt nghiêng qua, dường như đang che giấu … nước mắt.

Nhìn theo tầm mắt của cô, Tần Uẩn đang cúi đầu dịu dàng hôn Trương Phác Ngọc.

Lý Ý rút tay lại, lặng lẽ nắm thành quyền.


/14

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status