Trong lớp hiện giờ mọi người càng ngày càng chướng mắt Lý Tam Hỷ, hắn luôn cố tình gây sự, trở thành kẻ địch của người khác. Có hôm hắn ở trước mặt nam sinh ba hoa khiêu khích, trong đó có Vương miệng rộng , kết quả bị mấy người kia đánh cho một trận, còn cầm ghế hướng trên đầu hắn mà vung, đẩy hắn xuống đất mà đá mà đạp, trên người hắn dính đầy đất, trong miệng vẫn không ngừng chửi bậy.
Tôi ở bên cạnh không thể nhìn nổi, liền sang đó khuyên can, lôi keo Vương miệng rộng để hắn bình tĩnh một chút, nói hắn chấp nhất với Lý Tam Hỷ làm gì? Cũng vì Lý Tam Hỷ kêu gào quá lớn, chủ nhiệm thấy có chuyện nên cũng tới, ba người kia đều bị đuổi học ba ngày về chuyện đánh nhau. Lý Tam Hỷ từ dưới đất bò lên, đầy mặt là đất cũng chẳng biết bị thương chỗ nào, nhưng bộ dáng hắn có vẻ rất vui vẻ, hắn tiêu sái mà đến trước mặt tôi, thù hằn với tôi hôm trước như bởi vì tôi khuyên can mà tôin thành mây khói.
“Tiểu đệ, thật không nghĩ tới trong lòng cậu vẫn có người đại ca này, vừa nãy đại ca chính là nhường bọn họ, cậu vừa nãy nhìn thấy tôi chịu đòn có cảm giác khó chịu phải không?”
Nghe được hắn tưởng bở mấy câu, tôi cười gằn một tiếng: “Tôi, cũng chỉ làm tận chức trách của một người lớp trưởng, tôi chỉ lo lắng việc Vương miệng rộng bị đuổi học ba ngày, những chuyện khác tôi đều không quan tâm.” Nếu như không tận mắt nhìn thấy, tôi cũng không biết cậu là người nóng tính như thế. Lời còn như nói xong mà con cậu hắn đã trợn trắng lên, máu mũi nước mắt cứ thế tràn ra, tay vội vội vàng vàng xoa xoa mà chạy vọt về phía hành lang, tiếp sau đó truyền đến tiếng nữ sinh la hét thảm thiết.
Một khắc đó tôi sợ hãi, tối hôm ấy trở về, tôi mơ một giấc mơ, thấy Lý Tam Hỷ cả người là máu ngồi trên người tôi, đem đầu của tôi hướng về đất mà dập, chờ tôi tránh thoát được bàn tay của hắn thì người hắn trở thành một quả cà chua, không ngừng rỉ ra chất lỏng màu đỏ, tôi giật mình mà tỉnh giấc, mồ hôi thấm đẫm cả gối, sau đó mãi mà tôi không thể đi vào giấc ngủ, lăn qua lộn lại tất cả là hình ảnh ban sáng của hắn.
Tôi không hiểu sao hắn luôn điên cuồng như thế, là quá quan tâm nên điên cuồng, hay đó là phương pháp cực đoan thể hiện tình cảm của hắn. Trong đêm tối, con người sẽ có vẻ bất lực đi, tôi nói với chính mình hắn hẳn trong người có bệnh, không cần phải quan tâm để ý như thế, nhưng lòng tôi vẫn không thể thoải mái. Đến cùng, tôi vẫn thấy vừa hổ thẹn, vừa cảm động. Tôi chưa bao giờ thấy bản thân tôi đáng giá với người khác như vậy. Từ trước đến nay, tôi luôn luôn lấy mình làm trung tâm, từ nhỏ đến lớn không có người bạn tri kỷ nào chứ đừng nói là như vậy, tôi hận chính mình đã dẫm đạp lên tình cảm chân tình của hắn đối với tôi.
Sáng ngày hôm sau, tôi lại khôi phục một người có trái tim lạnh lùng hờ hững, giống như tối hôm qua chỉ là suy nghĩ vớ vẩn của tôi mà thôi.
Sau đó ba người kia trở lại, Vương miệng rộng mãi đến tận lúc về vẫn muốn tiếp tục giáo huấn Lý Tam Hỷ, nhưng bị tôi cản lại. Bạn đang �
Lý Tam Hỷ thỉnh thoảng sẽ bị một ít nam sinh bắt nạt. Có lúc hắn bị đánh cho khóc lại hung hăng nói muốn tìm lão đại nhà mình đến giáo huấn đám người kia, sau đó hắn sẽ đi tới mục giảng hỏi ai có một đồng tiền, khi ấy trạm điện thoại trong trường tôi một đồng sẽ gọi được mười lăm phút.
Ban đầu hắn vay tiền để gọi điện, có không ít nữ sinh nhẹ dạ lại cho hắn mượn, miễn cho hắn có chuyện. Chuyện như vậy càng lúc càng nhiều mọi người cũng rõ ràng, căn bản cũng chả có lão đại nào cả, hắn chỉ muốn chúng tôi ngăn hắn không cho hắn gọi điện thoại mà thôi. Có một lần kích động, hắn chỉ mới đứng lên mục còn chưa kịp mở miệng tất cả bạn học ngồi dưới đồng loạt móc tôi một đồng tiền.
“Này! Mau mau gọi điện thoại cho lão đại đi! Chúng tôi đều muốn gặp gỡ lão đại cậu đây!”
Lý Tam Hỷ ngay lúc này lại diễn dịch vô cùng nhuần nhuyễn, hắn không có nhận tiền, còn lấy tay vói vào bao lấy ra 5 đồng tiền.
“Nói cho các cậu đi, tôi vẫn luôn có tiền, đừng cho là tôi nghèo khó, cha tôi là sửa xe, còn mở một cửa hàng, cha tôi mỗi ngày đều cho tôi tiền.” Sau đó hắn vênh vang đắc ý đi ra phòng học. cả phòng học không nhịn được bật cười, tôi cũng không ngoại lệ, đã lâu tôi cũng đã không cười thoải mái thế này rồi.
Tôi ở bên cạnh không thể nhìn nổi, liền sang đó khuyên can, lôi keo Vương miệng rộng để hắn bình tĩnh một chút, nói hắn chấp nhất với Lý Tam Hỷ làm gì? Cũng vì Lý Tam Hỷ kêu gào quá lớn, chủ nhiệm thấy có chuyện nên cũng tới, ba người kia đều bị đuổi học ba ngày về chuyện đánh nhau. Lý Tam Hỷ từ dưới đất bò lên, đầy mặt là đất cũng chẳng biết bị thương chỗ nào, nhưng bộ dáng hắn có vẻ rất vui vẻ, hắn tiêu sái mà đến trước mặt tôi, thù hằn với tôi hôm trước như bởi vì tôi khuyên can mà tôin thành mây khói.
“Tiểu đệ, thật không nghĩ tới trong lòng cậu vẫn có người đại ca này, vừa nãy đại ca chính là nhường bọn họ, cậu vừa nãy nhìn thấy tôi chịu đòn có cảm giác khó chịu phải không?”
Nghe được hắn tưởng bở mấy câu, tôi cười gằn một tiếng: “Tôi, cũng chỉ làm tận chức trách của một người lớp trưởng, tôi chỉ lo lắng việc Vương miệng rộng bị đuổi học ba ngày, những chuyện khác tôi đều không quan tâm.” Nếu như không tận mắt nhìn thấy, tôi cũng không biết cậu là người nóng tính như thế. Lời còn như nói xong mà con cậu hắn đã trợn trắng lên, máu mũi nước mắt cứ thế tràn ra, tay vội vội vàng vàng xoa xoa mà chạy vọt về phía hành lang, tiếp sau đó truyền đến tiếng nữ sinh la hét thảm thiết.
Một khắc đó tôi sợ hãi, tối hôm ấy trở về, tôi mơ một giấc mơ, thấy Lý Tam Hỷ cả người là máu ngồi trên người tôi, đem đầu của tôi hướng về đất mà dập, chờ tôi tránh thoát được bàn tay của hắn thì người hắn trở thành một quả cà chua, không ngừng rỉ ra chất lỏng màu đỏ, tôi giật mình mà tỉnh giấc, mồ hôi thấm đẫm cả gối, sau đó mãi mà tôi không thể đi vào giấc ngủ, lăn qua lộn lại tất cả là hình ảnh ban sáng của hắn.
Tôi không hiểu sao hắn luôn điên cuồng như thế, là quá quan tâm nên điên cuồng, hay đó là phương pháp cực đoan thể hiện tình cảm của hắn. Trong đêm tối, con người sẽ có vẻ bất lực đi, tôi nói với chính mình hắn hẳn trong người có bệnh, không cần phải quan tâm để ý như thế, nhưng lòng tôi vẫn không thể thoải mái. Đến cùng, tôi vẫn thấy vừa hổ thẹn, vừa cảm động. Tôi chưa bao giờ thấy bản thân tôi đáng giá với người khác như vậy. Từ trước đến nay, tôi luôn luôn lấy mình làm trung tâm, từ nhỏ đến lớn không có người bạn tri kỷ nào chứ đừng nói là như vậy, tôi hận chính mình đã dẫm đạp lên tình cảm chân tình của hắn đối với tôi.
Sáng ngày hôm sau, tôi lại khôi phục một người có trái tim lạnh lùng hờ hững, giống như tối hôm qua chỉ là suy nghĩ vớ vẩn của tôi mà thôi.
Sau đó ba người kia trở lại, Vương miệng rộng mãi đến tận lúc về vẫn muốn tiếp tục giáo huấn Lý Tam Hỷ, nhưng bị tôi cản lại. Bạn đang �
Lý Tam Hỷ thỉnh thoảng sẽ bị một ít nam sinh bắt nạt. Có lúc hắn bị đánh cho khóc lại hung hăng nói muốn tìm lão đại nhà mình đến giáo huấn đám người kia, sau đó hắn sẽ đi tới mục giảng hỏi ai có một đồng tiền, khi ấy trạm điện thoại trong trường tôi một đồng sẽ gọi được mười lăm phút.
Ban đầu hắn vay tiền để gọi điện, có không ít nữ sinh nhẹ dạ lại cho hắn mượn, miễn cho hắn có chuyện. Chuyện như vậy càng lúc càng nhiều mọi người cũng rõ ràng, căn bản cũng chả có lão đại nào cả, hắn chỉ muốn chúng tôi ngăn hắn không cho hắn gọi điện thoại mà thôi. Có một lần kích động, hắn chỉ mới đứng lên mục còn chưa kịp mở miệng tất cả bạn học ngồi dưới đồng loạt móc tôi một đồng tiền.
“Này! Mau mau gọi điện thoại cho lão đại đi! Chúng tôi đều muốn gặp gỡ lão đại cậu đây!”
Lý Tam Hỷ ngay lúc này lại diễn dịch vô cùng nhuần nhuyễn, hắn không có nhận tiền, còn lấy tay vói vào bao lấy ra 5 đồng tiền.
“Nói cho các cậu đi, tôi vẫn luôn có tiền, đừng cho là tôi nghèo khó, cha tôi là sửa xe, còn mở một cửa hàng, cha tôi mỗi ngày đều cho tôi tiền.” Sau đó hắn vênh vang đắc ý đi ra phòng học. cả phòng học không nhịn được bật cười, tôi cũng không ngoại lệ, đã lâu tôi cũng đã không cười thoải mái thế này rồi.
/40
|