- Ngự Thiên Tôn!
Yến Khấp Linh kinh ngạc kêu lên, nàng nhìn người mới tới, trên mặt nàng lộ ra vẻ khó tin, nàng lập tức quay đầu lại nhìn về phía Tần Mục.
Nàng đã từng nhìn thấy Ngự Thiên Tôn, Ngự Thiên Tôn đi theo bên cạnh của Tần Mục, đó là một thiếu niên hơi mập.
Nàng còn từng vì muốn dẫn đi Ngự Thiên Tôn mà ra tay đấu một trận ác liệt với Tần Mục, thiếu chút nữa giết chết Tần Mục, nhưng cuối cùng lại bị Tần Mục lật bàn, rơi vào trong tay của Tần Mục, thiếu chút nữa thì chết.
Tuy nhiên, Ngự Thiên Tôn không phải nên ở bên cạnh Tần Mục sao?
Người Ngự Thiên Tôn trước mắt này thì là ai?
Tinh Ngạn cũng có chút buồn bực, nghi ngờ nhìn về phía Tần Mục, hắn cũng đã nhìn thấy Ngự Thiên Tôn ở bên cạnh Tần Mục, chỉ xem là người hầu của Tần Mục, hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, dù sao tu vi thực lực của Ngự Thiên Tôn rất thấp, khó có thể lọt vào trong mắt của hắn.
Nhưng Ngự Thiên Tôn đột nhiên xuất hiện trong quan tài treo lại làm cho hắn cảnh giác, cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm.
Thiên Long Vương cũng lộ vẻ nghi hoặc, ánh mắt đảo qua trên người Ngự Thiên Tôn và Tần Mục. Ngày ấy Tần Mục dẫn theo Ngự Thiên Tôn đi tới cung điện của Địa Mẫu Nguyên Quân, hắn gần như nằm úp sấp ở trên mặt của hai người cẩn thận quan sát.
Ngự Thiên Tôn này cùng Ngự Thiên Tôn bên cạnh Tần Mục mặc dù thân thể có chút khác biệt, nhưng đây chỉ là khác biệt rất nhỏ.
Trong quan tài treo hoàn toàn yên tĩnh.
Ngự Thiên Tôn tươi cười, cũng nhìn về phía Tần Mục, ánh mắt hắn rơi vào trên tay của Tần Mục.
Vừa rồi, Tần Mục bởi vì không khống chế được tâm tình, chén trà trong tay bị Tần Mục bóp nổ, Yên Nhi lấy ra chiếc khăn lụa mỏng, nhẹ nhàng lau nước thấm ở trên mặt của Tần Mục.
Trên đầu ngón tay của Tần Mục, một tấm lệnh bài đang xoay tròn, tốc độ lệnh bài xoay tròn càng lúc càng chậm.
Ánh mắt hắn đang bị tấm lệnh bài này thu hút.
Tần Mục không nhìn ánh mắt của mọi người.
Ngự Thiên Tôn đột nhiên xuất hiện trong chiếc quan tài treo này tất nhiên không thể nào là Lam Ngự Điền thật sự.
Trăm vạn năm trước, Lam Ngự Điền thân chết đạo tiêu, hồn phi phách tán, Tần Mục lấy lại thân thể Lam Ngự Điền, chữa trị cơ năng tổn thương trên thân thể hắn, sau đó luyện một cái quan tài giao cho U Thiên Tôn, để cho U Thiên Tôn giấu ở U Đô.
Mấy năm trước, lúc này Tần Mục mới khiến Ngự Thiên Tôn sống lại, sau đó Ngự Thiên Tôn lại vẫn đi theo mình.
Mà bây giờ, Ngự Thiên Tôn ở trong Ly Giang học cung xin học, do đồ tể tự mình dẫn theo.
Người Ngự Thiên Tôn trước mắt này đột nhiên xuất hiện ở trong quan tài treo so với Ngự Thiên Tôn thật sự lại gầy hơn một ít, sau khi Ngự Thiên Tôn học cách luyện đan, thường tự mình len lén ăn phần ăn của Thủy Kỳ Lân, cho nên biến thành một tiểu tử béo mập, sau khi bị lão nông rèn luyện một thời gian ngắn hình thể hắn mới khôi phục bình thường.
Tuy nhiên, đã nhiều ngày có Yên Nhi Thanh Tước thích hầu hạ người này ở bên cạnh, Ngự Thiên Tôn lại dần dần có xu thế béo lên.
Ngự Thiên Tôn trước mắt này lại duy trì dáng người hoàn mỹ, thân thể hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức không giống như là nhân loại.
Hắn giống như là vị Ngự Thiên Tôn phong nhã tài hoa, phát ra ánh sáng loá mắt mà Tần Mục đã gặp ở trên Dao Trì thịnh hội
Trên đời này không tồn tại hai Ngự Thiên Tôn, Ngự Thiên Tôn đột nhiên xuất hiện trong quan tài treo này chắc là do Thiên Đình Đạo chủ lấy dấu vết của Ngự Thiên Tôn ở tầng cao nhất của Thủ Tàng Các, sử dụng tạo hóa thần khí của Thiên Đình tạo hóa ra Ngự Thiên Tôn.
- Có lẽ cũng có một loại khả năng khác, có người học được pháp môn của Đại Phạm Thiên Vương Phật, biến ra Ngự Thiên Tôn. Tuy nhiên người tu hành loại pháp môn này đã chết rất lâu.
Tần Mục híp mắt lại, ánh mắt tập trung ở trên lệnh bài đã chuyển động chậm rãi lại, thầm nghĩ:
- Nếu như người kia sống lại, hắn không có khả năng cẩn thận từng li từng tí như thế, dù sao hắn cũng là Thiên Tôn. Ngự Thiên Tôn này chỉ có thể là do Thiên Đình sử dụng tạo hóa thần khí sáng tạo ra, là vật thí nghiệm dùng để thử nghiệm công pháp của Thiên Đình! Hắc hắc, tồn tại sáng lập ra hệ thống tu luyện thần tàng và hệ thống tu luyện Thiên Cung, lại bị người trở thành vật thí nghiệm...
Cuối cùng, lệnh bài này dừng xoay tròn, nó vẫn dừng ở trên đầu ngón tay của hắn, mặt lệnh bài có chữ viết hướng về phía Ngự Thiên Tôn đột nhiên xuất hiện.
Ánh mắt của vị Ngự Thiên Tôn kia rơi vào trên lệnh bài, chỉ thấy trên lệnh bài là một chữ Mục.
Khi hắn thấy rõ chữ này, hắn ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy mắt Tần Mục sáng ngời nhìn mình, trong mắt mang theo lửa giận.
Ngự Thiên Tôn mỉm cười, nói:
- Lâu ngày không gặp.
Tần Mục cười ha ha, lửa giận trong mắt biến mất, ngón tay hắn khẽ động, lệnh bài Thiên Tôn cũng theo đó biến mất, hắn đứng lên nói:
- Thật sự lâu ngày không gặp! Ngươi tới từ Thiên Đình ngoại vực, xưng hô như thế nào? Xin hỏi các hạ, có phải là người quen cũ của ta hay không?
Ngự Thiên Tôn cười nói:
- Chúng ta có thể xem như là người quen cũ.
Nhưng hắn lại không tiếp tục nói ra hết.
Quan tài treo này còn đang rơi xuống, bầu không khí bên trong quan tài có chút nặng nề.
Mọi người quan sát Ngự Thiên Tôn này, trong lòng mỗi người đều có suy đoán, ánh mắt Tinh Ngạn chớp động:
- Thiếu niên này rất đáng để thu thập, tàng trữ, thân thể hình như còn hoàn mỹ hơn so với phách thể Tần Mục này...
Quan tài treo đột nhiên thoáng dừng lại một chút, giống như là rơi vào trong nước, tiếp theo chậm rãi dâng lên, giống như từ đáy nước bay lên, tiếp theo ầm một tiếng nổi lên mặt nước.
Bọn họ nghe được tiếng nước chảy rào rào, tốc độ nước chảy cực nhanh, kéo theo quan tài treo này không biết lao về phía nơi nào.
Bầu không khí bên trong quan tài vẫn rất áp lực, không ai ra tay.
Mộ Thu Bạch đột nhiên cười nói:
- Sư muội, hiện tại người ở trong quan tài, chúng ta tới từ Thiên Đình cổ, Thiên Long Vương đến từ Địa Mẫu, mấy người này lại tới từ Duyên Khang, vị giả Ngự Thiên Tôn này đến từ Ngụy triều, thật là cổ quái. Nhưng càng cổ quái hơn là gì, sư muội biết không?
Yến Khấp Linh cười nói:
- Sư huynh mời nói.
Mộ Thu Bạch ánh mắt chớp động, nói:
- Cổ quái nhất là cái quan tài này không ngờ có nhiều người sống như vậy, không có người chết. Trong quan tài đều là người sống, không có người chết, các ngươi nói có kỳ quái hay không?
Dứt lời, hắn cười ha ha.
Thiên Long Vương lạnh như băng nói:
- Ngươi muốn cho trong quan tài có bao nhiêu người chết? Ta có thể thành toàn.
Mộ Thu Bạch mỉm cười, thị nữ sau lưng đột nhiên di chuyển động, bảo vệ ở trước người của hắn, cùng Thiên Long Vương giằng co.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên quan tài treo truyền đến âm thanh kẽo kẹt, trong lòng mọi người nhất thời kinh sợ, nhưng thấy nắp quan tài đột nhiên này mở ra một khe hẹp, tia sáng từ bên ngoài chiếu xuống.
Không gian bên trong quan tài treo rất lớn, mặc dù khe cũng không rộng, nhưng chiếu ở trong mắt bọn họ lại có vẻ rất rộng.
Ánh sáng từ phía trên chiếu xuống cũng không chói mắt, chỉ khiến cho bọn họ vô cùng kinh ngạc, bởi vì tia sáng phát ra không ngờ là một đường ngân hà!
Ngân hà lướt qua ở trên không trung của quan tài, giống như sao xẹt.
Thiên Long Vương vội vàng bay lên trời, thò đầu ra ngoài nhìn lại, không khỏi ngây người ra.
Những người khác đều bay lên cao, từ trong khe nứt kia chui ra, rơi vào trên nắp quan tài.
Yên Nhi bay đến đầu vai của Tần Mục, Tần Mục, Tinh Ngạn và Long Kỳ Lân cũng phi thân ra khỏi quan tài, mọi người đứng ở trên quan tài, đỉnh đầu là một dải ngân hà chói lòa, dưới chân quan tài treo bọn họ đang chảy ở trên thượng lưu của một con sông khác.
Tần Mục nhìn xuống dưới, con sông lớn này không ngờ trong tinh không đổ xuống, trùng trùng điệp điệp, di chuyển về phía sâu bên trong tinh không mịt mờ.
Mặt sông cực rộng, chiều rộng được khó có thể tưởng tượng được, khiến cho hắn không khỏi nghĩ tới Thiên Hà trên Thiên Đình.
Sau khi Nguyên Giới phá phong, Dũng Giang trở về Thiên Hà, mà ở trong ấn tượng của Tần Mục, lúc Thiên Hà chảy xuôi đến Nguyên Giới là chảy xuôi ở trên trời, Dũng Giang lại là chảy xuôi ở trên mặt đất, điều này nói rõ Thiên Hà chảy tới đoạn Nguyên Giới, vẫn còn có phong ấn chưa có hoàn toàn giải trừ.
Nếu hoàn toàn giải trừ phong ấn, Thiên Hà nhất định bay lên không trung.
Điều khiến cho bọn họ kinh ngạc chính là cái giếng này thậm chí nối liền Thiên Hà, cái quan tài này không ngờ rơi vào trong Thiên Hà, bị nước sông cuốn theo Nguyên Giới.
Trên quan tài, mọi người tìm kiếm mọi nơi, lại không nhìn thấy Nguyên Giới.
Bây giờ không biết bọn họ cách Nguyên Giới bao xa, ai cũng không biết quan tài treo này sẽ đưa bọn họ đi tới nơi nào.
Thiên Hà đổ chạy đến bên cạnh một vòng mặt trời màu xanh cực lớn, vòng nửa vòng quanh mặt trời này.
Tần Mục nhìn ra xung quanh, chỉ thấy trong mặt trời có dãy kiến trúc cung điện quy mô lớn, chỉ là đã bị tàn phá không chịu nổi, hẳn không có thần nhân sống ở nơi đó.
Không lâu sau đó, bọn họ nhìn thấy được Thiên Đình huy hoàng lộng lẫy.
Thiên Đình cổ xưa cách nơi này cực xa, bao phủ ở trong ánh sáng màu vàng, theo quan tài treo lao đi trong Thiên Hà, mảnh Thiên Đình này càng lúc càng gần, lúc này mọi người mới chú ý tới này ở trung tâm Thiên Đình nhìn xa huy hoàng lộng lẫy lại tràn ngập dáng vẻ nặng nề cổ xưa này.
Đó là tử khí.
Thiên Hà đi qua bên cạnh Thiên Đình, đột nhiên Thiên Hà vòng một vòng, di chuyển vào trong Thiên Đình, tử khí cũng càng lúc càng nặng.
Nam Thiên Môn đổ nát xuất hiện ở trong tầm mắt của bọn họ, trên Nam Thiên Môn lộ vẻ một thân thể Thần Ma khổng lồ, phần eo bị bẻ gẫy treo ở nơi đó, trên đầu cắm một thanh trường mâu, trên trường mâu đầy rỉ rét.
Thanh trường mâu này đâm thủng đầu của vị Thần Ma này đầu, cắm vào trong Nam Thiên Môn.
- Đây là tòa Thiên Đình nào vậy?
Thiên Long Vương giọng khàn khàn, lạc giọng nói.
Đám người Yến Khấp Linh mê man nhìn phía sau Nam Thiên Môn, nơi đó có vô số xương trắng, xương trắng của Thần Ma.
Quan tài treo tiến vào Thiên Đình, hai bên bờ sông có vô số thi thể xương cốt chồng chất thành núi, khiến cho người ta cảm thấy khiếp sợ tới cực độ.
Long Kỳ Lân chui vào phía sau lưng Tần Mục, nằm trên mặt đất dùng hai cái móng vuốt che mặt, không dám nhìn cảnh tượng bên ngoài, nó lại len lén từ trong khe hở nhìn xung quanh, lập tức lại bị dọa đến run lẩy bẩy.
Bên cạnh hắn, cái rương lại tự nhiên hưng phấn, đi tới đi lui, muốn nhảy đến trên bờ đi thu thập những cái xương kia.
Tinh Ngạn cũng cảm thấy da đầu tê dại, hắn nghĩ Đọa Thần cốc chỉ là một cánh cửa, đi thông tới một bảo tàng khổng lồ, nhưng lại không có nghĩ tới sau cánh cửa này không ngờ là cảnh tượng khủng khiếp như vậy.
Đột nhiên, Yến Khấp Linh nói:
- Ngự Thiên Tôn từ Thiên Đình tới, ngươi biết gì v Đọa Thần cốc này?
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên thân của Ngự Thiên Tôn .
“Ngự Thiên Tôn cười nói:
- Ta cũng không biết nhiều. Vừa rồi không phải các ngươi nói, nơi này là nơi chôn thân của Thiên Tôn sao? Theo lý mà nói, các ngươi nên biết càng nhiều hơn ta mới phải chứ?
- Con người ngươi không có nửa câu nói thật!
Mộ Thu Bạch cười lạnh nói:
- Ngươi cũng không phải là Ngự Thiên Tôn thật sự! Ngươi rốt cuộc là ai? Nhưng nếu không nói, lẽ nào chúng ta còn không bắt được ngươi, ép ngươi nói ra bí mật ở đây sao?
Lông mi của Thiên Long Vương rủ xuống, ồm ồm nói:
- Tiểu ca từ Thiên Đình tới, ngươi tốt nhất vẫn nên nói ra điều ngươi biết.
“Ngự Thiên Tôn” cười nói:
- Ta chỉ biết là Đọa Thần cốc quả thật chôn cất Thiên Tôn. Thiên Hà là nơi sinh ra Bắc Đế Huyền Vũ, nhưng đạo Thiên Hà này lại bị cắt đứt, có một đám người sử dụng pháp lực lớn lao lấy ra một phần Thiên Hà, dùng để làm căn cứ tạo phản. Mà làm ra hành động đại nghịch bất đạo này chính là Thiên Minh.
Trong lòng Tần Mục thoáng chấn động, chẳng lẽ ở đây chôn cất một vị Thiên Tôn trong Thiên Minh?
Như vậy vị Thiên Tôn này là?
Đột nhiên, quan tài treo khẽ chấn động, dừng lại.
Quan tài treo dừng lại nơi là một bến đỗ nho nhỏ.
Mọi người leo lên bến đỗ, đi dọc theo cầu thang tiến về phía lên, phía trước cầu thang có một tấm bia đá dựng thẳng, trên đó viết hàng chữ Mộ Lăng Thiên Tôn .
Yến Khấp Linh kinh ngạc kêu lên, nàng nhìn người mới tới, trên mặt nàng lộ ra vẻ khó tin, nàng lập tức quay đầu lại nhìn về phía Tần Mục.
Nàng đã từng nhìn thấy Ngự Thiên Tôn, Ngự Thiên Tôn đi theo bên cạnh của Tần Mục, đó là một thiếu niên hơi mập.
Nàng còn từng vì muốn dẫn đi Ngự Thiên Tôn mà ra tay đấu một trận ác liệt với Tần Mục, thiếu chút nữa giết chết Tần Mục, nhưng cuối cùng lại bị Tần Mục lật bàn, rơi vào trong tay của Tần Mục, thiếu chút nữa thì chết.
Tuy nhiên, Ngự Thiên Tôn không phải nên ở bên cạnh Tần Mục sao?
Người Ngự Thiên Tôn trước mắt này thì là ai?
Tinh Ngạn cũng có chút buồn bực, nghi ngờ nhìn về phía Tần Mục, hắn cũng đã nhìn thấy Ngự Thiên Tôn ở bên cạnh Tần Mục, chỉ xem là người hầu của Tần Mục, hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, dù sao tu vi thực lực của Ngự Thiên Tôn rất thấp, khó có thể lọt vào trong mắt của hắn.
Nhưng Ngự Thiên Tôn đột nhiên xuất hiện trong quan tài treo lại làm cho hắn cảnh giác, cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm.
Thiên Long Vương cũng lộ vẻ nghi hoặc, ánh mắt đảo qua trên người Ngự Thiên Tôn và Tần Mục. Ngày ấy Tần Mục dẫn theo Ngự Thiên Tôn đi tới cung điện của Địa Mẫu Nguyên Quân, hắn gần như nằm úp sấp ở trên mặt của hai người cẩn thận quan sát.
Ngự Thiên Tôn này cùng Ngự Thiên Tôn bên cạnh Tần Mục mặc dù thân thể có chút khác biệt, nhưng đây chỉ là khác biệt rất nhỏ.
Trong quan tài treo hoàn toàn yên tĩnh.
Ngự Thiên Tôn tươi cười, cũng nhìn về phía Tần Mục, ánh mắt hắn rơi vào trên tay của Tần Mục.
Vừa rồi, Tần Mục bởi vì không khống chế được tâm tình, chén trà trong tay bị Tần Mục bóp nổ, Yên Nhi lấy ra chiếc khăn lụa mỏng, nhẹ nhàng lau nước thấm ở trên mặt của Tần Mục.
Trên đầu ngón tay của Tần Mục, một tấm lệnh bài đang xoay tròn, tốc độ lệnh bài xoay tròn càng lúc càng chậm.
Ánh mắt hắn đang bị tấm lệnh bài này thu hút.
Tần Mục không nhìn ánh mắt của mọi người.
Ngự Thiên Tôn đột nhiên xuất hiện trong chiếc quan tài treo này tất nhiên không thể nào là Lam Ngự Điền thật sự.
Trăm vạn năm trước, Lam Ngự Điền thân chết đạo tiêu, hồn phi phách tán, Tần Mục lấy lại thân thể Lam Ngự Điền, chữa trị cơ năng tổn thương trên thân thể hắn, sau đó luyện một cái quan tài giao cho U Thiên Tôn, để cho U Thiên Tôn giấu ở U Đô.
Mấy năm trước, lúc này Tần Mục mới khiến Ngự Thiên Tôn sống lại, sau đó Ngự Thiên Tôn lại vẫn đi theo mình.
Mà bây giờ, Ngự Thiên Tôn ở trong Ly Giang học cung xin học, do đồ tể tự mình dẫn theo.
Người Ngự Thiên Tôn trước mắt này đột nhiên xuất hiện ở trong quan tài treo so với Ngự Thiên Tôn thật sự lại gầy hơn một ít, sau khi Ngự Thiên Tôn học cách luyện đan, thường tự mình len lén ăn phần ăn của Thủy Kỳ Lân, cho nên biến thành một tiểu tử béo mập, sau khi bị lão nông rèn luyện một thời gian ngắn hình thể hắn mới khôi phục bình thường.
Tuy nhiên, đã nhiều ngày có Yên Nhi Thanh Tước thích hầu hạ người này ở bên cạnh, Ngự Thiên Tôn lại dần dần có xu thế béo lên.
Ngự Thiên Tôn trước mắt này lại duy trì dáng người hoàn mỹ, thân thể hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức không giống như là nhân loại.
Hắn giống như là vị Ngự Thiên Tôn phong nhã tài hoa, phát ra ánh sáng loá mắt mà Tần Mục đã gặp ở trên Dao Trì thịnh hội
Trên đời này không tồn tại hai Ngự Thiên Tôn, Ngự Thiên Tôn đột nhiên xuất hiện trong quan tài treo này chắc là do Thiên Đình Đạo chủ lấy dấu vết của Ngự Thiên Tôn ở tầng cao nhất của Thủ Tàng Các, sử dụng tạo hóa thần khí của Thiên Đình tạo hóa ra Ngự Thiên Tôn.
- Có lẽ cũng có một loại khả năng khác, có người học được pháp môn của Đại Phạm Thiên Vương Phật, biến ra Ngự Thiên Tôn. Tuy nhiên người tu hành loại pháp môn này đã chết rất lâu.
Tần Mục híp mắt lại, ánh mắt tập trung ở trên lệnh bài đã chuyển động chậm rãi lại, thầm nghĩ:
- Nếu như người kia sống lại, hắn không có khả năng cẩn thận từng li từng tí như thế, dù sao hắn cũng là Thiên Tôn. Ngự Thiên Tôn này chỉ có thể là do Thiên Đình sử dụng tạo hóa thần khí sáng tạo ra, là vật thí nghiệm dùng để thử nghiệm công pháp của Thiên Đình! Hắc hắc, tồn tại sáng lập ra hệ thống tu luyện thần tàng và hệ thống tu luyện Thiên Cung, lại bị người trở thành vật thí nghiệm...
Cuối cùng, lệnh bài này dừng xoay tròn, nó vẫn dừng ở trên đầu ngón tay của hắn, mặt lệnh bài có chữ viết hướng về phía Ngự Thiên Tôn đột nhiên xuất hiện.
Ánh mắt của vị Ngự Thiên Tôn kia rơi vào trên lệnh bài, chỉ thấy trên lệnh bài là một chữ Mục.
Khi hắn thấy rõ chữ này, hắn ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy mắt Tần Mục sáng ngời nhìn mình, trong mắt mang theo lửa giận.
Ngự Thiên Tôn mỉm cười, nói:
- Lâu ngày không gặp.
Tần Mục cười ha ha, lửa giận trong mắt biến mất, ngón tay hắn khẽ động, lệnh bài Thiên Tôn cũng theo đó biến mất, hắn đứng lên nói:
- Thật sự lâu ngày không gặp! Ngươi tới từ Thiên Đình ngoại vực, xưng hô như thế nào? Xin hỏi các hạ, có phải là người quen cũ của ta hay không?
Ngự Thiên Tôn cười nói:
- Chúng ta có thể xem như là người quen cũ.
Nhưng hắn lại không tiếp tục nói ra hết.
Quan tài treo này còn đang rơi xuống, bầu không khí bên trong quan tài có chút nặng nề.
Mọi người quan sát Ngự Thiên Tôn này, trong lòng mỗi người đều có suy đoán, ánh mắt Tinh Ngạn chớp động:
- Thiếu niên này rất đáng để thu thập, tàng trữ, thân thể hình như còn hoàn mỹ hơn so với phách thể Tần Mục này...
Quan tài treo đột nhiên thoáng dừng lại một chút, giống như là rơi vào trong nước, tiếp theo chậm rãi dâng lên, giống như từ đáy nước bay lên, tiếp theo ầm một tiếng nổi lên mặt nước.
Bọn họ nghe được tiếng nước chảy rào rào, tốc độ nước chảy cực nhanh, kéo theo quan tài treo này không biết lao về phía nơi nào.
Bầu không khí bên trong quan tài vẫn rất áp lực, không ai ra tay.
Mộ Thu Bạch đột nhiên cười nói:
- Sư muội, hiện tại người ở trong quan tài, chúng ta tới từ Thiên Đình cổ, Thiên Long Vương đến từ Địa Mẫu, mấy người này lại tới từ Duyên Khang, vị giả Ngự Thiên Tôn này đến từ Ngụy triều, thật là cổ quái. Nhưng càng cổ quái hơn là gì, sư muội biết không?
Yến Khấp Linh cười nói:
- Sư huynh mời nói.
Mộ Thu Bạch ánh mắt chớp động, nói:
- Cổ quái nhất là cái quan tài này không ngờ có nhiều người sống như vậy, không có người chết. Trong quan tài đều là người sống, không có người chết, các ngươi nói có kỳ quái hay không?
Dứt lời, hắn cười ha ha.
Thiên Long Vương lạnh như băng nói:
- Ngươi muốn cho trong quan tài có bao nhiêu người chết? Ta có thể thành toàn.
Mộ Thu Bạch mỉm cười, thị nữ sau lưng đột nhiên di chuyển động, bảo vệ ở trước người của hắn, cùng Thiên Long Vương giằng co.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên quan tài treo truyền đến âm thanh kẽo kẹt, trong lòng mọi người nhất thời kinh sợ, nhưng thấy nắp quan tài đột nhiên này mở ra một khe hẹp, tia sáng từ bên ngoài chiếu xuống.
Không gian bên trong quan tài treo rất lớn, mặc dù khe cũng không rộng, nhưng chiếu ở trong mắt bọn họ lại có vẻ rất rộng.
Ánh sáng từ phía trên chiếu xuống cũng không chói mắt, chỉ khiến cho bọn họ vô cùng kinh ngạc, bởi vì tia sáng phát ra không ngờ là một đường ngân hà!
Ngân hà lướt qua ở trên không trung của quan tài, giống như sao xẹt.
Thiên Long Vương vội vàng bay lên trời, thò đầu ra ngoài nhìn lại, không khỏi ngây người ra.
Những người khác đều bay lên cao, từ trong khe nứt kia chui ra, rơi vào trên nắp quan tài.
Yên Nhi bay đến đầu vai của Tần Mục, Tần Mục, Tinh Ngạn và Long Kỳ Lân cũng phi thân ra khỏi quan tài, mọi người đứng ở trên quan tài, đỉnh đầu là một dải ngân hà chói lòa, dưới chân quan tài treo bọn họ đang chảy ở trên thượng lưu của một con sông khác.
Tần Mục nhìn xuống dưới, con sông lớn này không ngờ trong tinh không đổ xuống, trùng trùng điệp điệp, di chuyển về phía sâu bên trong tinh không mịt mờ.
Mặt sông cực rộng, chiều rộng được khó có thể tưởng tượng được, khiến cho hắn không khỏi nghĩ tới Thiên Hà trên Thiên Đình.
Sau khi Nguyên Giới phá phong, Dũng Giang trở về Thiên Hà, mà ở trong ấn tượng của Tần Mục, lúc Thiên Hà chảy xuôi đến Nguyên Giới là chảy xuôi ở trên trời, Dũng Giang lại là chảy xuôi ở trên mặt đất, điều này nói rõ Thiên Hà chảy tới đoạn Nguyên Giới, vẫn còn có phong ấn chưa có hoàn toàn giải trừ.
Nếu hoàn toàn giải trừ phong ấn, Thiên Hà nhất định bay lên không trung.
Điều khiến cho bọn họ kinh ngạc chính là cái giếng này thậm chí nối liền Thiên Hà, cái quan tài này không ngờ rơi vào trong Thiên Hà, bị nước sông cuốn theo Nguyên Giới.
Trên quan tài, mọi người tìm kiếm mọi nơi, lại không nhìn thấy Nguyên Giới.
Bây giờ không biết bọn họ cách Nguyên Giới bao xa, ai cũng không biết quan tài treo này sẽ đưa bọn họ đi tới nơi nào.
Thiên Hà đổ chạy đến bên cạnh một vòng mặt trời màu xanh cực lớn, vòng nửa vòng quanh mặt trời này.
Tần Mục nhìn ra xung quanh, chỉ thấy trong mặt trời có dãy kiến trúc cung điện quy mô lớn, chỉ là đã bị tàn phá không chịu nổi, hẳn không có thần nhân sống ở nơi đó.
Không lâu sau đó, bọn họ nhìn thấy được Thiên Đình huy hoàng lộng lẫy.
Thiên Đình cổ xưa cách nơi này cực xa, bao phủ ở trong ánh sáng màu vàng, theo quan tài treo lao đi trong Thiên Hà, mảnh Thiên Đình này càng lúc càng gần, lúc này mọi người mới chú ý tới này ở trung tâm Thiên Đình nhìn xa huy hoàng lộng lẫy lại tràn ngập dáng vẻ nặng nề cổ xưa này.
Đó là tử khí.
Thiên Hà đi qua bên cạnh Thiên Đình, đột nhiên Thiên Hà vòng một vòng, di chuyển vào trong Thiên Đình, tử khí cũng càng lúc càng nặng.
Nam Thiên Môn đổ nát xuất hiện ở trong tầm mắt của bọn họ, trên Nam Thiên Môn lộ vẻ một thân thể Thần Ma khổng lồ, phần eo bị bẻ gẫy treo ở nơi đó, trên đầu cắm một thanh trường mâu, trên trường mâu đầy rỉ rét.
Thanh trường mâu này đâm thủng đầu của vị Thần Ma này đầu, cắm vào trong Nam Thiên Môn.
- Đây là tòa Thiên Đình nào vậy?
Thiên Long Vương giọng khàn khàn, lạc giọng nói.
Đám người Yến Khấp Linh mê man nhìn phía sau Nam Thiên Môn, nơi đó có vô số xương trắng, xương trắng của Thần Ma.
Quan tài treo tiến vào Thiên Đình, hai bên bờ sông có vô số thi thể xương cốt chồng chất thành núi, khiến cho người ta cảm thấy khiếp sợ tới cực độ.
Long Kỳ Lân chui vào phía sau lưng Tần Mục, nằm trên mặt đất dùng hai cái móng vuốt che mặt, không dám nhìn cảnh tượng bên ngoài, nó lại len lén từ trong khe hở nhìn xung quanh, lập tức lại bị dọa đến run lẩy bẩy.
Bên cạnh hắn, cái rương lại tự nhiên hưng phấn, đi tới đi lui, muốn nhảy đến trên bờ đi thu thập những cái xương kia.
Tinh Ngạn cũng cảm thấy da đầu tê dại, hắn nghĩ Đọa Thần cốc chỉ là một cánh cửa, đi thông tới một bảo tàng khổng lồ, nhưng lại không có nghĩ tới sau cánh cửa này không ngờ là cảnh tượng khủng khiếp như vậy.
Đột nhiên, Yến Khấp Linh nói:
- Ngự Thiên Tôn từ Thiên Đình tới, ngươi biết gì v Đọa Thần cốc này?
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên thân của Ngự Thiên Tôn .
“Ngự Thiên Tôn cười nói:
- Ta cũng không biết nhiều. Vừa rồi không phải các ngươi nói, nơi này là nơi chôn thân của Thiên Tôn sao? Theo lý mà nói, các ngươi nên biết càng nhiều hơn ta mới phải chứ?
- Con người ngươi không có nửa câu nói thật!
Mộ Thu Bạch cười lạnh nói:
- Ngươi cũng không phải là Ngự Thiên Tôn thật sự! Ngươi rốt cuộc là ai? Nhưng nếu không nói, lẽ nào chúng ta còn không bắt được ngươi, ép ngươi nói ra bí mật ở đây sao?
Lông mi của Thiên Long Vương rủ xuống, ồm ồm nói:
- Tiểu ca từ Thiên Đình tới, ngươi tốt nhất vẫn nên nói ra điều ngươi biết.
“Ngự Thiên Tôn” cười nói:
- Ta chỉ biết là Đọa Thần cốc quả thật chôn cất Thiên Tôn. Thiên Hà là nơi sinh ra Bắc Đế Huyền Vũ, nhưng đạo Thiên Hà này lại bị cắt đứt, có một đám người sử dụng pháp lực lớn lao lấy ra một phần Thiên Hà, dùng để làm căn cứ tạo phản. Mà làm ra hành động đại nghịch bất đạo này chính là Thiên Minh.
Trong lòng Tần Mục thoáng chấn động, chẳng lẽ ở đây chôn cất một vị Thiên Tôn trong Thiên Minh?
Như vậy vị Thiên Tôn này là?
Đột nhiên, quan tài treo khẽ chấn động, dừng lại.
Quan tài treo dừng lại nơi là một bến đỗ nho nhỏ.
Mọi người leo lên bến đỗ, đi dọc theo cầu thang tiến về phía lên, phía trước cầu thang có một tấm bia đá dựng thẳng, trên đó viết hàng chữ Mộ Lăng Thiên Tôn .
/1208
|