Chương 13
“Không vội, nghỉ ngơi một chút rồi ăn saụ”
Lý Phong đi lấy nước giếng mát lạnh ngâm dưa hấu vào trong nước giếng, nước giếng đông ấm hè mát, mùa hè ngâm hoa quả thích hợp nhất, ngâm một lúc rồi mới ăn, trái cây sẽ mát lạnh.
Lý Phong mang ấm nước ra đồng, cũng không khát, vì vậy anh ấy không uống nước sôi để nguội.
Trong mắt Tô Kiều Kiều, cô nghĩ anh vẫn còn tức giận
“Buổi tối chị làm bánh nướng áp chảo, xào hai món ăn, bánh nước áp chảo cuốn đồ ăn được không?”
“Được.”
Lý Phong có chút buồn bực, sợ đến gần cô sẽ mất chừng mực, nhưng cô cố tình vòng quanh bên người anh.
Thấy anh không để ý đến cô, Tô Kiều Kiều cũng im lặng, bước sang một bên.
Lý Phong quay đầu lại thì thấy cái cuốc của mình đã quên trong ruộng, anh nghĩ ngày mai ra ruộng sẽ có người cầm mất, trong nhà không có đồ ăn nên đúng lúc anh đi ra ngoài mua ít đồ ăn sẵn.
Anh đứng dậy đi ra khỏi sân, Tô Kiều Kiều mở miệng muốn nói, nhưng cuối cùng không gọi anh.
Chắc là anh chán ghét cô lắm…..Cho nên không chịu ở cùng một chỗ với cô.
Lý Phong một đường đi đến ruộng trời vẫn còn chưa tối, còn nhiều người đang làm việc ngoài đồng, chưa đi đến nơi đã nghe thấy tiếng nói chuyện luyên thuyên.
“Này, tôi nói ông Lưu, hôm nay ông có nhìn thấy chị dâu của Lý Phong khônng?”
“Thấy được, có chuyện gì vậy”
“Có đẹp không?”
“Xinh đẹp, làng trên xóm dưới không tìm ra cô gái nào xinh đẹp như vậy, nếu không sao nói ánh mắt Lý Nhân tốt đâu, cưới được cô vợ xinh đẹp như vậy.”
“Gớm, có ích lợi gì? Một ngày trước khi kết hôn đã nằm liệt, động phong cũng chưa, tôi xem cậu ta cũng không sống được bao lâu nữa, ông xem đàn bà xinh đẹp như vậy có thể ở góa không?”
“Ở góa? Tuổi trẻ xinh đẹp như vậy chắc là tái giá cũng dễ, sao có thể ở góa, bây giờ không phải xã hội cũ, quả phụ không cần phải thủ tiết.”
“Cũng đúng, nếu mà ở vậy, đàn ông này sẽ bị cô ta câu dẫn linh hồn nhỏ bé, buổi tối xếp hàng đến phòng cô ta.”
Lão Lưu không chịu nổi khi nghe điều đó
“Miệng tích đức đi.”
“Tích đức? A, nhà mẹ đẻ vợ tôi có một cậu em học, là một tên ngốc, tốt hơn tên Lý Nhân bại liệt kia, tôi còn nghĩ chờ Lý Nhân chết rồi làm bà mối cho cuộc hôn nhân này.”
“Ông đừng làm chuyện thiếu đạo đức này.”
“Chuyện này sao lại thiếu đạo đức? Tên ngốc có thể chịch vợ, Lý Nhân không được, ha ha….A….”
Người đàn ông miệng xấu xa kia chưa kịp cười xong thì đã thấy một bóng đen cao lớn lao ra từ ruộng ngô và đấm vào người anh ta.
“Ông vừa rồi nói gì?”
Lý Phong sắc mặt tối sầm lại, nắm cổ áo của người đàn ông kéo lên, người đàn ông này lúc thường nổi tiếng miệng tiện, hắn nói người khác Lý Phong không quản được, nhưng nói đến trên người Kiều Kiều thì chắc chắn không bỏ qua cho hắn.
Khi người đàn ông nhìn thấy bộ dạng muốn giết người của Lý Phong, anh ta lập tức mất đi sự kiêu ngạo
"Ồ, Lý Phong anh em, tôi chỉ nói đùa thôi, nói đùa thôi.”
“Nói đùa à?”
Lý Phong nghiến răng hàm, vung tay đấm người đàn ông một lần nữa, cho đến khi anh ta lăn trên mặt đất và không thể đứng dậy.
“Buồn cười không?”
Lý Phong bước tới kéo hắn lại, thêm hai cú đấm nữa, đánh đến người to kêu to.
Ông Lưu cũng cảm thấy người này rất có ác ý nên cố ý đứng sang một bên, đợi đến khi Lý Phong đánh hắn gần xong rồi mới bước tới bắt đầu ngăn cản
“Ây da, Lý Phong người anh em, cậu đừng đánh nữa. , nếu cậu đánh người lần nữa, người đó sẽ bị tàn phế, tính hắn là vậy, hàng ngày miệng thối lắm vì vậy đừng đánh so đo nhiều làm gì.”
“Hắn miệng thối tôi không quản được, cũng không đến lượt tôi quản, nhưng nếu hắn lại nói một câu không đúng về chị dâu tôi, mặc kệ ngầm hay bên ngoài, chỉ cần tôi biết, tôi tuyệt đối không tha cho hắn Ông nhớ kỹ, lần sau, không chỉ đơn giản là mấy đấm đâu ”Lý phong hung ác trừng mắt nhìn người kia một cái rồi mới bỏ qua
/116
|