Tiêu Việt Hàn hạ mắt xuống, nhìn thấy nữ nhân này vì say rượu mà đỏ bừng mặt mày, thân đầy mùi rượu ngọt ngào cùng hương thơm từ nàng hoà quyện thành một, thoang thoảng đầy sức mê người, liền nhẹ nhàng ôm ngang thân nàng đi về phía giường.
Hoa Tưởng Dung lúc này cảm thấy mình được đặt nhẹ nhàng lên giường, tia lí trí duy nhất trong đầu cũng bị men rượu dập tắt mất, chỉ còn lại vẻ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn lên khuôn mặt lãnh khốc hiện đang tươi cười của nam nhân kia , y phục trên người càng ngày càng ít đi, lại cảm giác có một thân mình nóng bỏng đè lên người mình. (Ý ý, tới phần hành động!)
Hoa Tưởng Dung đột nhiên giống như sợ hãi nâng cách tay vô lực của mình lên ngăn cản cái thân nặng nề chẳng chịu yên kia: “Không được. . .”
Tiêu Việt Hàn khựng lại, lạnh lùng nhìn đôi tay mềm mại không phân biệt rõ Đông Nam Tây Bắc trong thiên hạ đang quơ quào loạn xạ, đưa tay lên cầm lấy, miệng tà mị cười: “Vương Phi nói cái gì?”
“Đừng. . .” Hoa Tưởng Dung đau đầu, hất mạnh cánh tay kia ra: “Không được. . . đầu ta rất đau. . .”
Môi Tiêu Việt Hàn lạnh lùng vạch ra một đường cong, trong mắt dục vọng không hề giảm, ngược lại ngày càng sâu sắc, cúi đầu xuống khẽ cắn cái cổ trắng như tuyết của nàng, thì thầm nói : “Vương Phi cố gắng lâu như vậy, chờ không phải là ngày hôm nay sao?” Thanh âm kinh ngạc trầm thấp, vừa để biểu lộ sự châm chọc.
“Không. . . Ta không phải Vương Phi!” Hoa Tưởng Dung đột nhiên nâng cánh tay mềm nhũn rũ lên vai Tiêu Việt Hàn, ý muốn tạo sự ngăn cách với hắn: “Ta là muốn về nhà. . . Ta phải về nhà. . . Ta không phải Vương Phi của ngươi. . .”
Nghe thấy vậy, Tiêu Việt Hàn liền nâng cả người dậy, nheo mắt cẩn thận nhìn nàng, lúc này đây, nàng lung tung vặn vẹo cũng chính là càng làm cho manh áo mỏng duy nhất trên người từ từ tuột xuống.
Tiêu Việt Hàn hai mắt trong chốc lát đã sâu không thấy đáy, ngón tay thon dài mang “hạnh kiểm xấu” trượt dần lên cái eo cứ không ngừng dao động của nàng, ánh mắt thoáng chốc hiện lên vẻ đắc ý, nhìn về phía Hoa Tưởng Dung đang chau mày, vẻ mặt vừa giống như đang hưởng thụ, lại như say rượu mà hết sức khổ sở, miệng vô lực hừ lên một tiếng.
“Nói cho ta nghe, ngươi là ai?”
Hoa Tưởng Dung đẩy nhăn mặt chút quần áo còn vương lại ra khỏi cánh tay, chầm chậm lắc đầu: “Hắc hắc. . . Ngươi, ngươi không biết ta đâu. . .”
Tiêu Việt Hàn ánh mắt quét qua chút hơi lạnh: “Tên gọi là gì?”
Hoa Tưởng Dung rên khẽ một tiếng, vặn vẹo thân mình, không hề biết Tiêu Việt Hàn mắt đã tràn ngập dục tình, toát ra nhiều phần mãnh liệt.
Lúc này Vương gia thực đã mất kiên nhẫn khuôn mặt bừng lên một chút phật ý, cúi đầu xuống cắn vào vành tai mĩ nhân, bàn tay to chầm chậm chuyển lên trước ngực nàng, chẳng chút nhẹ nhàng mà sờ soạng khắp.
“Đừng. . . Không được. . . ta đau .. .” Hoa Tưởng Dung đột nhiên thét lên một tiếng, vẻ mặt ủy khuất mở to đôi mắt đẫm sương mông lung nhìn lên thân người ở trên: “Đau quá. . .”
“Nói, ngươi là ai?” Tiêu Việt Hàn kiên nhẫn đã đến cực hạn.
“Vô Ưu. . .” Hoa Tưởng Dung vặn người lẩm bẩm 2 tiếng, đầu trống rỗng trả lời: “Tên ta là Vô Ưu. . .”
Đây là cái tên ở thế kỉ 21 của nàng, họ Liễu, tên Vô Ưu, ba và mẹ hi vọng rằng cả đời nàng đều không phải lo lắng, cứ vô tự lự mà sống, nên đặt là Vô Ưu.
“Vô Ưu?” Tiêu Việt Hàn trong mắt cuồng bạo đã dần dần tắt, đổi bằng một sự vui thích mà chính hắn cũng không phát hiện, nhàn nhạt mỉm cười, hạ thấp ánh mắt nhìn xuống thân người bé nhỏ trong dáng bộ hết sức hồn nhiên nọ:
“Một cái tên hay. . .”
Suốt đêm này, Hoa Tưởng Dung nằm mơ, không biết rốt cục là ai ở bên cứ luôn miệng gọi tên nàng, thanh âm kia vừa có chút xa lạ, vừa lại có phần quen thuộc, có chút dịu dàng, hình như nàng nghe qua cũng có vài phần xa lạ.
Mỗi lúc nàng muốn mở mắt ra nhìn, lại cảm thấy không có chút khí lực nào, cả người giống như trôi nổi trên mây, khi thì rớt xuống, lúc bay bổng, khi thì đau đớn, có lúc lại thấy thực rất thoải mái làm nàng cảm giác hết sức dịu dàng.
Hoa Tưởng Dung lúc này cảm thấy mình được đặt nhẹ nhàng lên giường, tia lí trí duy nhất trong đầu cũng bị men rượu dập tắt mất, chỉ còn lại vẻ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn lên khuôn mặt lãnh khốc hiện đang tươi cười của nam nhân kia , y phục trên người càng ngày càng ít đi, lại cảm giác có một thân mình nóng bỏng đè lên người mình. (Ý ý, tới phần hành động!)
Hoa Tưởng Dung đột nhiên giống như sợ hãi nâng cách tay vô lực của mình lên ngăn cản cái thân nặng nề chẳng chịu yên kia: “Không được. . .”
Tiêu Việt Hàn khựng lại, lạnh lùng nhìn đôi tay mềm mại không phân biệt rõ Đông Nam Tây Bắc trong thiên hạ đang quơ quào loạn xạ, đưa tay lên cầm lấy, miệng tà mị cười: “Vương Phi nói cái gì?”
“Đừng. . .” Hoa Tưởng Dung đau đầu, hất mạnh cánh tay kia ra: “Không được. . . đầu ta rất đau. . .”
Môi Tiêu Việt Hàn lạnh lùng vạch ra một đường cong, trong mắt dục vọng không hề giảm, ngược lại ngày càng sâu sắc, cúi đầu xuống khẽ cắn cái cổ trắng như tuyết của nàng, thì thầm nói : “Vương Phi cố gắng lâu như vậy, chờ không phải là ngày hôm nay sao?” Thanh âm kinh ngạc trầm thấp, vừa để biểu lộ sự châm chọc.
“Không. . . Ta không phải Vương Phi!” Hoa Tưởng Dung đột nhiên nâng cánh tay mềm nhũn rũ lên vai Tiêu Việt Hàn, ý muốn tạo sự ngăn cách với hắn: “Ta là muốn về nhà. . . Ta phải về nhà. . . Ta không phải Vương Phi của ngươi. . .”
Nghe thấy vậy, Tiêu Việt Hàn liền nâng cả người dậy, nheo mắt cẩn thận nhìn nàng, lúc này đây, nàng lung tung vặn vẹo cũng chính là càng làm cho manh áo mỏng duy nhất trên người từ từ tuột xuống.
Tiêu Việt Hàn hai mắt trong chốc lát đã sâu không thấy đáy, ngón tay thon dài mang “hạnh kiểm xấu” trượt dần lên cái eo cứ không ngừng dao động của nàng, ánh mắt thoáng chốc hiện lên vẻ đắc ý, nhìn về phía Hoa Tưởng Dung đang chau mày, vẻ mặt vừa giống như đang hưởng thụ, lại như say rượu mà hết sức khổ sở, miệng vô lực hừ lên một tiếng.
“Nói cho ta nghe, ngươi là ai?”
Hoa Tưởng Dung đẩy nhăn mặt chút quần áo còn vương lại ra khỏi cánh tay, chầm chậm lắc đầu: “Hắc hắc. . . Ngươi, ngươi không biết ta đâu. . .”
Tiêu Việt Hàn ánh mắt quét qua chút hơi lạnh: “Tên gọi là gì?”
Hoa Tưởng Dung rên khẽ một tiếng, vặn vẹo thân mình, không hề biết Tiêu Việt Hàn mắt đã tràn ngập dục tình, toát ra nhiều phần mãnh liệt.
Lúc này Vương gia thực đã mất kiên nhẫn khuôn mặt bừng lên một chút phật ý, cúi đầu xuống cắn vào vành tai mĩ nhân, bàn tay to chầm chậm chuyển lên trước ngực nàng, chẳng chút nhẹ nhàng mà sờ soạng khắp.
“Đừng. . . Không được. . . ta đau .. .” Hoa Tưởng Dung đột nhiên thét lên một tiếng, vẻ mặt ủy khuất mở to đôi mắt đẫm sương mông lung nhìn lên thân người ở trên: “Đau quá. . .”
“Nói, ngươi là ai?” Tiêu Việt Hàn kiên nhẫn đã đến cực hạn.
“Vô Ưu. . .” Hoa Tưởng Dung vặn người lẩm bẩm 2 tiếng, đầu trống rỗng trả lời: “Tên ta là Vô Ưu. . .”
Đây là cái tên ở thế kỉ 21 của nàng, họ Liễu, tên Vô Ưu, ba và mẹ hi vọng rằng cả đời nàng đều không phải lo lắng, cứ vô tự lự mà sống, nên đặt là Vô Ưu.
“Vô Ưu?” Tiêu Việt Hàn trong mắt cuồng bạo đã dần dần tắt, đổi bằng một sự vui thích mà chính hắn cũng không phát hiện, nhàn nhạt mỉm cười, hạ thấp ánh mắt nhìn xuống thân người bé nhỏ trong dáng bộ hết sức hồn nhiên nọ:
“Một cái tên hay. . .”
Suốt đêm này, Hoa Tưởng Dung nằm mơ, không biết rốt cục là ai ở bên cứ luôn miệng gọi tên nàng, thanh âm kia vừa có chút xa lạ, vừa lại có phần quen thuộc, có chút dịu dàng, hình như nàng nghe qua cũng có vài phần xa lạ.
Mỗi lúc nàng muốn mở mắt ra nhìn, lại cảm thấy không có chút khí lực nào, cả người giống như trôi nổi trên mây, khi thì rớt xuống, lúc bay bổng, khi thì đau đớn, có lúc lại thấy thực rất thoải mái làm nàng cảm giác hết sức dịu dàng.
/50
|