Kỳ thực là không phải nàng mất ngủ, mà Tiêu Việt Hàn không cho nàng ngủ, cũng không niệm tình nàng đang đau tay, tuy rằng có chú ý không chạm vào tay nàng, nhưng mà bị bắt lăn qua lăn lại như vậy ai mà chịu nổi.
Cho đến bình minh, Hoa Tưởng Dung mới được giải thoát khỏi vuốt sói của hắn, tinh ranh chạy đến kéo chăn phủ kín người, cong môi ấm ức.
Phía sau truyền đến âm thanh nam nhân sột soạt mặc quần áo, Hoa Tưởng Dung nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Việt Hàn vẻ mặt không thấy gợn cảm xúc gì, lặng lẽ mặc áo ngoài, không có chút quyến luyến, cũng không đến cùng nàng “kết thúc” (kiểu như là âu yếm gì gì đó… :”>)
Lầm bầm nói nhỏ sau lưng hắn, căn bản là xem nàng như nha đầu sười ấm giường chiếu hoặc là nô lệ làm hắn thoả mãn.
Hoa Tưởng Dung tức giận đá vào không khí, mệt mỏi vạn phần nhưng cũng nhờ cú đá “khởi động” liền cảm thấy phấn khởi, liền ngồi dậy, bĩu môi nhìn bóng lưng Tiêu Việt Hàn phảng phất ra đi.
“Vô tình vậy sao?” Hoa Tưởng Dung cũng không tiếp tục nguỵ trang nữa, trong mắt oán hận và khi dễ đều nổi dậy biểu tình: “Nam nhân các ngươi đều không thích bị nữ nhân tranh thủ tình cảm, thế nhưng ngươi đã dũng cảm cưới nhiều người vậy, sao dám nói không thích? Ngươi tự tìm lấy hậu quả, không phải sao?”
Tiêu Việt Hàn dừng bước, quay lại, lạnh lùng nhìn nàng.
Hoa Tưởng Dung nhíu lại đôi mi thanh tú, đột nhiên phát hiện, mấy ngày hôm trước Tiêu Việt Hàn nhìn nàng thì, trong mắt thiếu đi vẻ châm biếm lẫn lạnh lẽo, giờ chỉ còn lại một tia tò mò nghiên cứu củng phóng đãng.
Thế nhưng giờ khắc này, vẻ châm biếm trong mắt hắn đã trở về.
“Nhìn ta như thế là ý gì?” Hoa Tưởng Dung sắc mặt cứng đờ, vội vã kéo chăn, phủ cả thân thể mình (k dám edit sát nghĩa nha :-< ), không cho hắn mãn nhãn.
Mặc dù nàng không rõ mấy ngày trước Tiêu Việt Hàn vì sao lại thay đổi cách đối xử với nàng, thế nhưng hiện tại nàng chắc chắn thấy được trong mắt hắn vẻ coi thường, giống như là xem tất cả những việc nàng làm đều vì muốn hấp dẫn hắn, nhưng mà hắn đã nhận ra, rất khinh bỉ loại hành vi thế này.
“Tự giải quyết cho tốt.” Lạnh lùng tung ra một câu nói, Tiêu Việt Hàn liền xoay người, mở cửa làm ánh nắng mặt trời sáng bừng tràn vào phòng, rời đi không quay đầu lại.
Hoa Tưởng Dung cắn răng, hai mắt trừng lớn cực đại, hung hăng nhìn nhìn thẳng vào bóng lưng của tên vô tình.
Tuy rằng nàng cũng vô tình không kém, hắn lợi dụng nàng, nàng cũng lợi dụng hắn, cả hai cũng cùng mục đích thôi, thế nhưng nàng đột nhiên nghĩ, phải đối đầu với một nam nhân như vậy cũng thật đáng buồn.
Nàng không biết Hoa Tưởng Dung thật đối với Tiêu Việt Hàn có cái nhìn thế nào, nhưng nàng cảm nhận, Hoa Tưởng Dung thật tuyệt đối không hề yêu hắn.
Từ ngày nào, đã muốn cải thiện quan hệ, triền miên vạn phần là Hoa Tưởng Dung cùng Tiêu Việt Hàn, tiếp theo tình cảm hai bên lại như rơi xuống thung lũng, dường như phát sinh nhiều chuyện mà trước giờ chưa từng phát sinh.
Cũng là từ ngày đó, sau một đêm mệt mỏi, không còn chút sức lực ngủ trên giường một ngày một đêm, tỉnh lại thì, phát hiện Tuyết Linh Viên thay đổi thủ vệ, thậm chí lại là bốn người, thoạt nhìn sắc mặt rất hung dữ.
Hoa Tưởng Dung để Linh Đang rửa mặt chải đầu cho mình thật đẹp, sau đó đi ra ngoài, mới phát hiện những tên thị vệ nàng không cho nàng bước ra khỏi Tuyết Linh Viên nửa bước.
Hoa Tưởng Dung không tin nổi liền nhìn đám thị nghiêm nghị kia, quay đầu nhìn Linh Đang không nói nên lời.
Thế mới biết, nàng bị Tiêu Việt Hàn giam lỏng rồi!~~~~
Ta ngày hôm nay tịnh rất là cần mẫn, thị vệ các ngươi a~~~~
Cho đến bình minh, Hoa Tưởng Dung mới được giải thoát khỏi vuốt sói của hắn, tinh ranh chạy đến kéo chăn phủ kín người, cong môi ấm ức.
Phía sau truyền đến âm thanh nam nhân sột soạt mặc quần áo, Hoa Tưởng Dung nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Việt Hàn vẻ mặt không thấy gợn cảm xúc gì, lặng lẽ mặc áo ngoài, không có chút quyến luyến, cũng không đến cùng nàng “kết thúc” (kiểu như là âu yếm gì gì đó… :”>)
Lầm bầm nói nhỏ sau lưng hắn, căn bản là xem nàng như nha đầu sười ấm giường chiếu hoặc là nô lệ làm hắn thoả mãn.
Hoa Tưởng Dung tức giận đá vào không khí, mệt mỏi vạn phần nhưng cũng nhờ cú đá “khởi động” liền cảm thấy phấn khởi, liền ngồi dậy, bĩu môi nhìn bóng lưng Tiêu Việt Hàn phảng phất ra đi.
“Vô tình vậy sao?” Hoa Tưởng Dung cũng không tiếp tục nguỵ trang nữa, trong mắt oán hận và khi dễ đều nổi dậy biểu tình: “Nam nhân các ngươi đều không thích bị nữ nhân tranh thủ tình cảm, thế nhưng ngươi đã dũng cảm cưới nhiều người vậy, sao dám nói không thích? Ngươi tự tìm lấy hậu quả, không phải sao?”
Tiêu Việt Hàn dừng bước, quay lại, lạnh lùng nhìn nàng.
Hoa Tưởng Dung nhíu lại đôi mi thanh tú, đột nhiên phát hiện, mấy ngày hôm trước Tiêu Việt Hàn nhìn nàng thì, trong mắt thiếu đi vẻ châm biếm lẫn lạnh lẽo, giờ chỉ còn lại một tia tò mò nghiên cứu củng phóng đãng.
Thế nhưng giờ khắc này, vẻ châm biếm trong mắt hắn đã trở về.
“Nhìn ta như thế là ý gì?” Hoa Tưởng Dung sắc mặt cứng đờ, vội vã kéo chăn, phủ cả thân thể mình (k dám edit sát nghĩa nha :-< ), không cho hắn mãn nhãn.
Mặc dù nàng không rõ mấy ngày trước Tiêu Việt Hàn vì sao lại thay đổi cách đối xử với nàng, thế nhưng hiện tại nàng chắc chắn thấy được trong mắt hắn vẻ coi thường, giống như là xem tất cả những việc nàng làm đều vì muốn hấp dẫn hắn, nhưng mà hắn đã nhận ra, rất khinh bỉ loại hành vi thế này.
“Tự giải quyết cho tốt.” Lạnh lùng tung ra một câu nói, Tiêu Việt Hàn liền xoay người, mở cửa làm ánh nắng mặt trời sáng bừng tràn vào phòng, rời đi không quay đầu lại.
Hoa Tưởng Dung cắn răng, hai mắt trừng lớn cực đại, hung hăng nhìn nhìn thẳng vào bóng lưng của tên vô tình.
Tuy rằng nàng cũng vô tình không kém, hắn lợi dụng nàng, nàng cũng lợi dụng hắn, cả hai cũng cùng mục đích thôi, thế nhưng nàng đột nhiên nghĩ, phải đối đầu với một nam nhân như vậy cũng thật đáng buồn.
Nàng không biết Hoa Tưởng Dung thật đối với Tiêu Việt Hàn có cái nhìn thế nào, nhưng nàng cảm nhận, Hoa Tưởng Dung thật tuyệt đối không hề yêu hắn.
Từ ngày nào, đã muốn cải thiện quan hệ, triền miên vạn phần là Hoa Tưởng Dung cùng Tiêu Việt Hàn, tiếp theo tình cảm hai bên lại như rơi xuống thung lũng, dường như phát sinh nhiều chuyện mà trước giờ chưa từng phát sinh.
Cũng là từ ngày đó, sau một đêm mệt mỏi, không còn chút sức lực ngủ trên giường một ngày một đêm, tỉnh lại thì, phát hiện Tuyết Linh Viên thay đổi thủ vệ, thậm chí lại là bốn người, thoạt nhìn sắc mặt rất hung dữ.
Hoa Tưởng Dung để Linh Đang rửa mặt chải đầu cho mình thật đẹp, sau đó đi ra ngoài, mới phát hiện những tên thị vệ nàng không cho nàng bước ra khỏi Tuyết Linh Viên nửa bước.
Hoa Tưởng Dung không tin nổi liền nhìn đám thị nghiêm nghị kia, quay đầu nhìn Linh Đang không nói nên lời.
Thế mới biết, nàng bị Tiêu Việt Hàn giam lỏng rồi!~~~~
Ta ngày hôm nay tịnh rất là cần mẫn, thị vệ các ngươi a~~~~
/50
|