Lão hoàng đế đem thọ yến bày tại ngự hoa viên, Hoa Tưởng Dung cùng Tiêu Việt Hàn đi gần tới liền chứng kiến tiếng người ồn ào đầy náo nhiệt
Nay vua mở tiệc chiêu đãi trước chính là mời đến các vị hoàng thân quốc thích bao gồm cả hoàng tử cùng công chúa, sau là mời các vĩ quan văn quan võ .
Đang cùng nàng sóng vai mà đi Tiêu Việt Hàn bỗng nhiên dừng bước lại, Hoa Tưởng Dung cũng ngước mắt về phía hắn đang nhìn, chỉ thấy một nam tử cao ráo đẹp đẽ lạ thường, bộ dạng thật giống Tiêu Việt Hàn, nhưng tựa hồ là so với hắn nhỏ hơn hai ba tuổi, người nam tử này ở cách đó không xa đang cùng vài người nói chuyện.
“Đó là đệ đệ của ngươi?” Hoa Tưởng Dung không chút nghĩ ngợi buột miệng nói ra.
Tiêu Việt Hàn im lặng, dắt tay nàng hướng yến tiệc mà đi.
“Đại hoàng huynh! Ai nha, hoàng tẩu cũng cùng đi sao?” Bỗng nhiên, thanh âm Nhị hoàng tử, cũng chính là vinh Vương Tiêu Lạc Hàn một bên vang lên.
Hoa Tưởng Dung cảm giác được Tiêu Việt Hàn toát ra khí chất không vui, liền bỗng nhiên thực khéo hiểu lòng mà người vỗ vai hắn: “Đệ đệ của ngươi gọi ngươi đấy, các ngươi nói chuyện, ta qua bên kia đi dạo, đi tìm cha ta trò chuyện, sau đó sẽ trở về.” (HTD: đùa sao, ko đi ở lại chịu trận à??!)
Chẳng cần biết hắn có nhận lời hay ko, Hoa Tưởng Dung liền xoay người đi đến phía trước cách đó không xa dưới hòn non bộ, tò mò vươn đầu nhìn về phía tiệc đang bài trí, thực là tốt a, đúng là vạn phần xa hoa, Aiz, trong hoàng cung tại sao mỗi bữa tiệc lại không đồng nhất như vậy, nàng lần trước tại cẩm vương phủ đã bị tiệc rượu lúc đó làm cho thất kinh, giờ hiện tại cầm không được mà phải buông ra vài phần cảm thán.
Phía sau hòn non bộ không có ai, thuận theo tâm ý của hắn để giờ mình có thể yên tĩnh một chút, nàng thoáng cái đã lĩnh mất dạng. Thầm nghĩ, dù sao hôm nay cũng là hoàng đế thọ yến, những người khác tất nhiên đều cố tìm món quà tốt nhất dâng tặng, nhưng mà nàng cảm thấy được hoàng đế cái gì cũng không thiếu, suy nghĩ một chút, con dâu tự mình nhảy một vũ khúc chúc thọ cha chồng, hẳn có thể khiến người ta cực kì vui vẻ chăng? (hok dám đảm bảo a ~~)
Nàng thoắt cái đã trốn phía sau hòn non bộ, Hoa Tưởng Dung sửa lại kiểu tóc, lấy phi vân trên đầu cắm lại cho thật ngay ngắn tề chỉnh rồi mới xoay người rời khỏi chỗ trốn.
Bỗng nhiên, nàng đón thấy một bóng hình cách đó không xa- Công Tôn Trường Khanh, hắn ngơ ngác như đang tìm kiếm ai đó, ngay khi mắt hai người chạm nhau, nàng liền hiểu, hắn chính là đang tìm nàng. Từ phía đối diện, hắn chậm rãi đi tới cạnh nàng. Mỗi bước hắn đến gần, tâm của nàng lại phát ra thứ âm thanh thổn thức kì lạ.
Tại sao, tim nàng lại đập nhanh như vậy? Vì sao lại nhanh như vậy? A a a… “Áo trắng dễ nhìn” rốt cục cũng chịu nhìn thẳng vào mắt nàng? Mị lực của nàng lại đã trở lại? (~~ hok thể đỡ nỗi)
Nhưng điều bất ngờ là tim nàng lại dấy lên tầng tầng lớp lớp những đợt thương cảm, khiến nàng đau đớn và muốn trốn chạy thật xa khỏi hắn.
Muốn tránh né hắn, còn ai ngoài Hoa Tưởng Dung nguyên lai vẫn ngụ trong thân thể nàng, vì sự xuất hiện của Công Tôn Trường Khanh liền đã có thể khống chế tâm tình của nàng, dù sao, thân thể này vẫn chính là của cô ta.
Lúc hắn đã đứng ngay gần mình, nàng chỉ muốn xoay người chạy thật nhanh, giờ phút này tim nàng rất khốn khổ, làm sao còn giáp mặt mà nói chuyện.
“Dung nhi.” Thanh âm ôn nhu và khàn khàn từ phía sau người Hoa Tưởng Dung vang lên, nàng còn chưa xoay người đã cảm thấy cổ tay mình bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Hoa Tưởng Dung không biết nàng giờ là kích động, hay đang cảm khái, nàng chỉ mơ hồ nhận thấy cả người rùng mình một chút, từ phía sau dội lại tiếng thở dài của Công Tôn Trường Khanh, hắn lách mình đứng trước nàng, buộc nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.
Rốt cục đã có cơ hội diện kiến gương mặt Phan An ở khoảng cách thật gần, Hoa Tưởng Dung lén hít sâu, tự hứa với mình ngàn vạn lần đừng phát sinh căn bệnh mê mỹ nam lúc này, đừng khiến tên đứng trước mặt mất thể diện. Nhưng thật kì lạ, từ hốc mắt hắn đột nhiên một dòng lệ chảy xuống.
Nàng mơ hồ nghe thấy tiếng Công Tôn Trường Khanh đau lòng thở dài, bất giác giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi giọt nước trên gương mặt hắn rồi hoàn toàn không tự chủ được mà say mê ngắm nhìn.
Nay vua mở tiệc chiêu đãi trước chính là mời đến các vị hoàng thân quốc thích bao gồm cả hoàng tử cùng công chúa, sau là mời các vĩ quan văn quan võ .
Đang cùng nàng sóng vai mà đi Tiêu Việt Hàn bỗng nhiên dừng bước lại, Hoa Tưởng Dung cũng ngước mắt về phía hắn đang nhìn, chỉ thấy một nam tử cao ráo đẹp đẽ lạ thường, bộ dạng thật giống Tiêu Việt Hàn, nhưng tựa hồ là so với hắn nhỏ hơn hai ba tuổi, người nam tử này ở cách đó không xa đang cùng vài người nói chuyện.
“Đó là đệ đệ của ngươi?” Hoa Tưởng Dung không chút nghĩ ngợi buột miệng nói ra.
Tiêu Việt Hàn im lặng, dắt tay nàng hướng yến tiệc mà đi.
“Đại hoàng huynh! Ai nha, hoàng tẩu cũng cùng đi sao?” Bỗng nhiên, thanh âm Nhị hoàng tử, cũng chính là vinh Vương Tiêu Lạc Hàn một bên vang lên.
Hoa Tưởng Dung cảm giác được Tiêu Việt Hàn toát ra khí chất không vui, liền bỗng nhiên thực khéo hiểu lòng mà người vỗ vai hắn: “Đệ đệ của ngươi gọi ngươi đấy, các ngươi nói chuyện, ta qua bên kia đi dạo, đi tìm cha ta trò chuyện, sau đó sẽ trở về.” (HTD: đùa sao, ko đi ở lại chịu trận à??!)
Chẳng cần biết hắn có nhận lời hay ko, Hoa Tưởng Dung liền xoay người đi đến phía trước cách đó không xa dưới hòn non bộ, tò mò vươn đầu nhìn về phía tiệc đang bài trí, thực là tốt a, đúng là vạn phần xa hoa, Aiz, trong hoàng cung tại sao mỗi bữa tiệc lại không đồng nhất như vậy, nàng lần trước tại cẩm vương phủ đã bị tiệc rượu lúc đó làm cho thất kinh, giờ hiện tại cầm không được mà phải buông ra vài phần cảm thán.
Phía sau hòn non bộ không có ai, thuận theo tâm ý của hắn để giờ mình có thể yên tĩnh một chút, nàng thoáng cái đã lĩnh mất dạng. Thầm nghĩ, dù sao hôm nay cũng là hoàng đế thọ yến, những người khác tất nhiên đều cố tìm món quà tốt nhất dâng tặng, nhưng mà nàng cảm thấy được hoàng đế cái gì cũng không thiếu, suy nghĩ một chút, con dâu tự mình nhảy một vũ khúc chúc thọ cha chồng, hẳn có thể khiến người ta cực kì vui vẻ chăng? (hok dám đảm bảo a ~~)
Nàng thoắt cái đã trốn phía sau hòn non bộ, Hoa Tưởng Dung sửa lại kiểu tóc, lấy phi vân trên đầu cắm lại cho thật ngay ngắn tề chỉnh rồi mới xoay người rời khỏi chỗ trốn.
Bỗng nhiên, nàng đón thấy một bóng hình cách đó không xa- Công Tôn Trường Khanh, hắn ngơ ngác như đang tìm kiếm ai đó, ngay khi mắt hai người chạm nhau, nàng liền hiểu, hắn chính là đang tìm nàng. Từ phía đối diện, hắn chậm rãi đi tới cạnh nàng. Mỗi bước hắn đến gần, tâm của nàng lại phát ra thứ âm thanh thổn thức kì lạ.
Tại sao, tim nàng lại đập nhanh như vậy? Vì sao lại nhanh như vậy? A a a… “Áo trắng dễ nhìn” rốt cục cũng chịu nhìn thẳng vào mắt nàng? Mị lực của nàng lại đã trở lại? (~~ hok thể đỡ nỗi)
Nhưng điều bất ngờ là tim nàng lại dấy lên tầng tầng lớp lớp những đợt thương cảm, khiến nàng đau đớn và muốn trốn chạy thật xa khỏi hắn.
Muốn tránh né hắn, còn ai ngoài Hoa Tưởng Dung nguyên lai vẫn ngụ trong thân thể nàng, vì sự xuất hiện của Công Tôn Trường Khanh liền đã có thể khống chế tâm tình của nàng, dù sao, thân thể này vẫn chính là của cô ta.
Lúc hắn đã đứng ngay gần mình, nàng chỉ muốn xoay người chạy thật nhanh, giờ phút này tim nàng rất khốn khổ, làm sao còn giáp mặt mà nói chuyện.
“Dung nhi.” Thanh âm ôn nhu và khàn khàn từ phía sau người Hoa Tưởng Dung vang lên, nàng còn chưa xoay người đã cảm thấy cổ tay mình bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Hoa Tưởng Dung không biết nàng giờ là kích động, hay đang cảm khái, nàng chỉ mơ hồ nhận thấy cả người rùng mình một chút, từ phía sau dội lại tiếng thở dài của Công Tôn Trường Khanh, hắn lách mình đứng trước nàng, buộc nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.
Rốt cục đã có cơ hội diện kiến gương mặt Phan An ở khoảng cách thật gần, Hoa Tưởng Dung lén hít sâu, tự hứa với mình ngàn vạn lần đừng phát sinh căn bệnh mê mỹ nam lúc này, đừng khiến tên đứng trước mặt mất thể diện. Nhưng thật kì lạ, từ hốc mắt hắn đột nhiên một dòng lệ chảy xuống.
Nàng mơ hồ nghe thấy tiếng Công Tôn Trường Khanh đau lòng thở dài, bất giác giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi giọt nước trên gương mặt hắn rồi hoàn toàn không tự chủ được mà say mê ngắm nhìn.
/50
|