Editor: Masha
Đảo mắt đã bắt đầu mùa đông, năm nay kinh thành tuyết rơi đặc biệt nhiều. Đêm qua mới vừa hạ một trận đại tuyết, các nhà các hộ đều bận rộn dọn dẹp tuyết đọng trước cửa và đình viện.
Thành Nam một nhà bình thường, một bà tử áo váy màu xám bước nhanh đi qua cổng vòm của một cái viện hẻo lánh, hỏi nha hoàn ngồi dưới hành lang sắc thuốc: “Hồng Lăng, cô nương tỉnh chưa?”
Nha hoàn gọi là Hồng Lăng ngẩng đầu, dáng vẻ mười sáu bảy tuổi. Nàng lắc đầu: “Cô nương vẫn là bộ dáng cũ, có khi mở mắt ra, nhưng không có sức lực nói chuyện, không bao lâu lại ngủ mất. Lâm mụ mụ, bà từ nơi nào tới?”
Lâm mụ mụ ghé lại gần, hạ giọng nói: “Ta mới từ tiền viện lại đây, nghe nói người cứu cô nương tìm được rồi!”
Hồng Lăng cả kinh, vội vàng đứng dậy, lung tung xoa tay ở trên tạp dề: “Không biết là công tử nhà ai ……?”
Thần sắc Lâm mụ mụ lộ ra vài phần mất tự nhiên: “Không phải là công tử gì, mà là Tĩnh Viễn Hầu! Người Hầu phủ đang nói chuyện với lão thái thái trong phòng. Ta được tin tức, chạy nhanh về trước để bẩm báo phu nhân. Ai, không nói với ngươi nữa, ngươi trông cô nương cho tốt.”
Hồng Lăng gật đầu, nhìn dáng vẻ Lâm mụ mụ vội vàng rời đi, tự mình lẩm bẩm: “Tĩnh Viễn Hầu? Sao lại là hắn……”
Trong phòng Thẩm Oanh mở to mắt, nghe được đối thoại của hai người bên ngoài.
Tính thử, nàng gửi thân tại đây đã được ba tháng. Mới đầu, nàng còn cảm thấy khiếp sợ và khó có thể tiếp thu, rốt cuộc chuyện mượn xác hoàn hồn này vượt quá sự hiểu biết của nàng. Nhưng hiện tại nàng dần dần ý thức được, bản thân đã trọng sinh. Có lẽ là Phật Tổ nghe được cầu nguyện lúc lâm chung của nàng, thành toàn tâm nguyện cho nàng.
Hộ nhân gia này cũng họ Thẩm, vốn ở tại phía nam, tổ tiên lấy nghề đánh cá mà sống. Thánh tổ khi xuôi Giang Nam, ăn một chén cá ở nhà hắn, khen hương vị cực tốt, còn ban ân một tấm biển, Thẩm gia nhờ vậy phát đạt. Hai mươi mấy năm trước, cô nương Thẩm gia không màng trong nhà phản đối, dứt khoát gả cho một vị gọi là Từ Khí nhà nghèo nghiệp võ, cắt đứt liên hệ với người nhà.
Không nghĩ tới hai mươi mấy năm sau, Từ Khí hộ giá có công, nữ nhi của ông ta thụ phong Trang phi, Từ gia trở thành tân quý trong triều. Thẩm gia biết được tin tức, cả nhà dời tới kinh thành, muốn dính chút hào quang của Từ gia. Nhưng khi trong phủ đang dàn xếp công việc, thì xảy ra chuyện.
Ngày ấy, nhị cô nương Thẩm gia Thẩm Dung và tam cô nương Thẩm Oanh đi Từ Ân Tự ngoài thành dâng hương. Đến một sơn đạo, hai người hạ kiệu nghỉ ngơi, không biết từ nơi nào nhảy ra một tên ăn chơi trác táng, muốn làm chuyện bậy bạ. Trong khi giãy giụa phản kháng, Thẩm Oanh vô ý ngã xuống khe núi.
Hạ nhân Thẩm gia loạn thành một đoàn, chạy trốn kêu cứu. Đúng lúc này có vị thanh niên xuất hiện, không chỉ đuổi kẻ ăn chơi trác táng kia đi, còn tay không leo xuống khe núi, cứu Thẩm Oanh lên, sau đó không nói lời nào rời đi.
Mấy tháng qua, Thẩm gia vẫn luôn tìm kiếm vị ân nhân này, không nghĩ đối phương lại là Tĩnh Viễn Hầu đại danh đỉnh đỉnh.
Về vị Tĩnh Viễn Hầu này, Thẩm Oanh cũng có nghe được đại khái.
Tĩnh Viễn Hầu Bùi Duyên, tính những đời trước vẫn là tông thân hoàng thất. Tổ tiên Bùi gia và khai quốc hoàng đế là huynh đệ trong họ, về sau chi của bọn họ tuy rằng xuống dốc, nhưng cũng hưởng phú quý tôn vinh. Mười năm trước, cha và anh của Bùi Duyên vì bị cuốn vào cửu vương đoạt đích mà bị định tội, song song bị phán lưu đày, trước sau qua đời. Bùi gia cũng bị tước bỏ tông tịch, rời khỏi kinh thành, phồn hoa tẫn tán.
Mười năm sau, Bùi Duyên nhân chiến công rực rỡ, trấn giữ biên cảnh có công, lần thứ hai có thể phong hầu.
Mà đồng thời tiếng tăm của hắn cũng bay xa, lời đồn về hắn, một chuyện so với một chuyện làm cho người ta sợ hãi. Mấy năm trước, hắn không màng hoàng mệnh, trước trận đánh chém giết mấy con cháu thế gia tòng quân, đắc tội không ít quyền quý trong triều. Hơn nửa năm trước, hắn lại giết mấy vạn hàng binh, khiến cho trong triều sóng to gió lớn. Bùi Chương mấy lần hạ chỉ, muốn hắn giao binh quyền hồi kinh tu tỉnh, nhưng qua mấy tháng, hắn mới chậm rì rì trở về.
Bùi Chương cũng không thể làm khó hắn. Hắn xây dựng lực lượng nhiều năm ở Thiểm Tây và Sơn Tây, từ binh tướng đến quan địa phương, toàn nghe mệnh lệnh của hắn, rất khó thay thế được. Thứ hai người này gần như không có nhược điểm, tiền tài quyền lợi hay là mỹ nhân, hắn hoàn toàn không dao động.
Bùi Chương còn nghĩ tới dùng phương thức liên hôn để mượn sức hắn, nhưng hoàng thân quốc thích trong triều vừa nghe nói hoàng đế muốn tứ hôn nữ nhi của mình cho Tĩnh Viễn Hầu, đều thà chết không nhận.
Thẩm Oanh không nghĩ tới thân phận mới của mình có thể liên quan đến nhân vật như vậy, trong khoảng thời gian ngắn dở khóc dở cười.
Trong phòng đặt chậu than, hạt dẻ đặt ở bên cạnh chậu than phát ra tiếng vang lớn, ngắt ngang suy nghĩ của nàng. Một tiểu nha hoàn mặt tròn, mặc xiêm y màu xanh lục vội vàng nắm lấy hạt dẻ, hai tay đặt ở sau người, kinh hoảng nhìn nhìn trái phải, dùng sức nuốt nước miếng xuống.
Thẩm Oanh muốn cười, hơi kẹt trong tim phổi, không nhịn được ho khan ra tiếng. Tiểu nha hoàn vội vàng chạy tới, thân thiết hỏi: “Cô nương, ngài tỉnh?”
Thẩm Oanh nhẹ nhàng gật đầu, cảm thấy khát nước, dùng sức nhìn ấm nước trên bàn. May mắn nha hoàn này còn tính là cơ linh, chạy nhanh đi rót nước.
Thẩm Oanh lại lần nữa đánh giá chung quanh. Màn trên đỉnh đầu là vải lăng bình thường, hoa văn khắc trên cạnh giường đều đã hơi mòn. Nhà ở này còn không lớn bằng thư phòng lúc trước của nàng, gia cụ bày biện cũng đều thực cũ xưa. Thẩm gia tuy nói tích góp chút tổ nghiệp, nhưng tới đời này, đã không còn thừa mấy, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ ngoài mặt.
Tiểu nha hoàn bưng nước trở về, ngồi ở bên cạnh Thẩm Oanh, vừa thổi vừa đút nàng: “Cô nương, ngài cẩn thận kẻo nóng.”
Nha hoàn này tên là Lục La, cùng Hồng Lăng bên ngoài đều là nha hoàn của Thẩm Oanh. Hồng Lăng khi còn nhỏ được Thẩm mẫu cứu, vẫn luôn đi theo Thẩm Oanh. Mà Lục La mới vừa mua tới mấy năm, tuổi không lớn, có chút tham ăn.
Uống xong nước, Thẩm Oanh lại hơi đói bụng. Nàng thấy trên bàn con gần giường có đặt một đĩa bánh ngọt, dùng sức chớp chớp mắt, Lục La vội vàng cầm một khối đút cho nàng.
Nha đầu này tuy là người tham ăn, nhưng tình nguyện tự mình trộm nướng hạt dẻ ăn, cũng không dám chạm vào điểm tâm này. Có thể thấy được Thẩm gia tuy rằng xuống dốc, trị người dưới vẫn rất gia giáo.
Thẩm Oanh đói bụng đã lâu, ăn liền hai khối. Hương vị của bánh phù dung này kỳ thật thực không ngon lắm, chỉ sợ ngay cả cung nữ bình thường cũng ghét bỏ. Nhưng nàng đói bụng đã lâu lắm, cũng không cảm thấy khó nuốt, ngược lại ăn rất ngon.
Lục La bẹp môi nói: “Cô nương, ngài cuối cùng đã có thể ăn chút gì đó. Ông trời phù hộ, mấy tháng này bọn nô tỳ lo lắng gần chết.”
“Kêu Hồng Lăng, đi nhà chính, tìm hiểu tin tức.” Thẩm Oanh đứt quãng nói. Tiếng nói của nàng vẫn có vẻ mềm yếu vô lực, lại mang theo nhu mỹ tinh tế trời sinh của nữ tử. Thẩm Oanh chưa soi gương, không biết tướng mạo cô nương Thẩm gia rốt cuộc như thế nào. Nhưng đoán chừng có giọng nói như vậy, nhất định là một mỹ nhân.
Lục La ngẩn người, mới phản ứng lại được, vội không ngừng chạy đi, chuyển lời của Thẩm Oanh cho Hồng Lăng bên ngoài.
Nhà chính Thẩm gia rộng ba gian, bởi vì Thẩm gia vốn không lớn, cũng không đặt tên. Gia cụ trong phòng đều chế tác bằng gỗ đen, còn có mùi thuốc. Sau khi Thẩm lão phu nhân nhập kinh, thường uống thuốc, còn chưa thế nào ra cửa.
aTrong phòng lão phụ nhân mặc một bộ y phục bằng gấm thêu hoa văn chữ thọ, vẫn là sớm làm trong năm nhà còn tương đối tốt, gấu áo đã có chút sờn, nếu không phải người hầu phủ tới cũng sẽ không cố ý mặc. Sau khi bà nghe xong hạ nhân hầu phủ nói, cười tủm tỉm mà lệnh bà tử bên cạnh đưa bọn họ đi ra ngoài. Đợi người đi rồi, tươi cười thu lại, ánh mắt nhìn trưởng tử Thẩm Bách Viễn và con thứ Thẩm Bách Lâm ngồi phía dưới.
“Người Hầu phủ nói, các ngươi cũng đều nghe thấy được. Hiện tại thương lượng thử xem, chuyện này nên làm sao bây giờ.”
Trưởng tử Thẩm Bách Viễn thanh âm trầm ổn: “Nương, con xem Tĩnh Viễn Hầu phủ rất có vài phần nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Tuy nói là Tĩnh Viễn Hầu ra tay cứu Dung tỷ nhi và Oanh tỷ nhi, nhưng báo ân có rất nhiều loại phương pháp, sao lại bắt cô nương nhà của chúng ta đi làm thiếp? Thiếp ở cao môn đại hộ chẳng khác nha hoàn là mấy, quá hành hạ người. Không được, con không đồng ý.”
Thẩm Bách Lâm ở bên cạnh dùng sức gật đầu, ông chỉ có một nữ nhi là Thẩm Oanh, tất nhiên càng thêm khẩn trương.
Thẩm lão phu nhân nhìn trưởng tử: “Không đồng ý? Con nói thật dễ dàng, Tĩnh Viễn Hầu phủ đó, dung được chúng ta nói không? Chớ nói hiện giờ muội muội con căn bản không muốn nhận chúng ta, cho dù nàng nhận, cũng chưa chắc dám trái lời Tĩnh Viễn Hầu!”
Thẩm lão phu nhân cũng không phải sinh ra từ danh môn, nhưng từ nhỏ gia cảnh giàu có, khi trẻ tuổi lại vào Nam ra Bắc gặp qua không ít việc đời. Người Hầu phủ tới, nói là thương nghị, kỳ thật căn bản không chừa cho bọn họ lối thoát. Hầu phủ chính cao môn đại hộ, nhà như bọn họ ngày thường muốn trèo cao cũng trèo không tới. Nếu cô nương được sủng ái thì còn tốt, vậy với Thẩm gia mà nói là thiên đại hỉ sự. Nếu cô nương không được sủng…… Vậy hầu phủ chẳng khác gì cái hố lửa.
Lão phu nhân đang tính toán trong lòng, hạ nhân bẩm báo: “Lão phu nhân, đại phu nhân cầu kiến!”
Bà đã đoán được con dâu cả khẳng định không ngồi yên, nhàn nhạt nói: “Kêu nàng vào đi.”
Vừa dứt lời, một vị phụ nhân cao gầy, mặt trứng ngỗng gấp không chờ nổi mà vào. Phụ nhân này là thê tử Thẩm Bách Viễn Tôn thị, bà mặc áo ngoài màu xanh lục thêu hoa, váy tường vân màu vàng hơi đỏ, tóc búi thành búi tóc Đào Tâm kế, hai bên cắm một đôi hình kim trâm hình hoa diệp rất sống động. Từ lúc biết người hầu phủ tới, bà vẫn luôn đứng ngồi không yên ở trong phòng. Lúc này nghe nói người đi rồi, chạy nhanh đến nhà chính nơi này.
Tôn thị trước thi lễ, lão phu nhân bảo bà ngồi xuống bên cạnh Thẩm Bách Viễn. Tôn thị ngồi xuống rồi, giả vờ hỏi: “Nương, người hầu phủ nói như thế nào?”
“Để lão đại nói đi.”
Thẩm Bách Viễn cũng không tính toán giấu diếm: “Người của Hầu phủ hy vọng Dung tỷ nhi hoặc là Oanh tỷ nhi một người đi qua làm thiếp cho Tĩnh Viễn Hầu. Chúng ta đang thương nghị đối sách.”
“Dung tỷ nhi không thể được!” Tôn thị sợ hãi kêu một tiếng, người trong phòng đều nhìn về phía bà. Bà miễn cưỡng cười cười, nói: “Nương, Dung tỷ nhi thật sự không được. Tư sắc của nàng không bằng Oanh tỷ nhi, miệng lại ngốc, đi cũng khẳng định không làm hầu gia vui, vẫn là Oanh tỷ nhi thích hợp.”
Thẩm Bách Lâm nghe được Tôn thị nói như vậy, sốt ruột nói: “Đại tẩu, tẩu không muốn Dung tỷ nhi đi chịu tội, cũng không thể đẩy nữ nhi của ta vào hố lửa!”
Tôn thị phát hiện mình dưới tình thế cấp bách tìm từ không thỏa đáng, vội vàng bổ sung nói: “Nhị thúc, ngươi đừng hiểu lầm ý của ta. Kỳ thật là như thế này, trước đây nhà mẹ đẻ của ta làm chút chuyện ở kinh thành, đã định ra việc hôn nhân cho Dung tỷ nhi. Đối phương là con vợ lẽ nhà Hàn Lâm Hầu Giảng Cao đại nhân, đích tỷ của hắn gả đến Tạ gia làm tức phụ, có cáo mệnh trong người, lại là bạn thân khuê trung của tiên hoàng hậu. Ta còn chưa kịp nói cho nương, đã xảy ra những việc này……”
Thẩm Bách Viễn nghe xong, trừng lớn hai mắt, thân mình mới vừa động, đã bị Tôn thị đè lại.
Chuyện này Thẩm Bách Lâm hoàn toàn trợn tròn mắt. Nếu Thẩm Dung thật đính hôn, gia thế đối phương còn tốt như vậy, khẳng định sẽ không sợ Tĩnh Viễn Hầu phủ. Đến lúc đó, chỉ có thể đưa Thẩm Oanh đi.
“Các ngươi đều trở về đi, chuyện này để ta ngẫm lại thật tốt.” Thẩm lão phu nhân nói.
Mấy người lục tục từ nhà chính đi ra, Thẩm Bách Lâm buồn rầu đi phía trước, Thẩm Bách Viễn hai vợ chồng đều dừng ở phía sau.
Thẩm Bách Viễn nhìn bóng dáng đệ đệ rời đi, khoanh tay nhíu mày nói: “Bà sao không thương lượng với ta đã tự chủ trương? Cao gia đó tuy nói dòng dõi không tồi, nhưng Cao công tử lại bị thọt chân ……”
Tôn thị tức giận nói: “Đã là lúc nào mà ông còn so đo cái này? Nếu không phải hắn có khuyết tật thì sao có thể đến phiên Dung tỷ nhi chúng ta đi Cao gia làm chính thê? Hơn nữa Cao gia bên kia căn bản còn chưa có đồng ý đâu. Nghe nói đồng thời đang xem xét vài cô nương nhà khác.”
Thẩm Bách Viễn kinh hãi: “Vậy sao vừa rồi bà lại lừa nương nói Cao gia đã đáp ứng rồi?”
“Ta không nói như vậy, chẳng lẽ đưa Dung tỷ nhi đi Hầu phủ sao? Ta hỏi thăm qua, Cao công tử ngoại trừ chân thọt, nhân phẩm không có vấn đề, chỉ cần chúng ta lại dùng chút tiền, dùng chút lực, việc hôn nhân này hẳn là có thể thành. Tĩnh Viễn Hầu kia không giống thế! Nghe nói có lúc hắn ở quân doanh, tùy tiện đã giết chết mấy quân lính. Dù thế nào Dung tỷ nhi chúng ta cũng không thể ở cùng hắn!”
Thẩm Bách Viễn không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, sững sờ ở tại chỗ: “Lời này thật sự? Vậy Oanh tỷ nhi chẳng phải là dê vào miệng cọp?”
Tôn thị trừng mắt nhìn ông, dùng sức đẩy ngực ông: “Ông đau lòng chất nữ? Vậy được thôi, ông bỏ được thì đổi thân sinh nữ nhi của ông đi!”
Phụ thân Tôn thị là chủ bộ trong huyện, bà cũng coi như tiểu thư nhà quan lại bước ra, rất có vài phần ương ngạnh. Thẩm Bách Viễn bị bà đẩy đến lảo đảo một bước, thiếu chút nữa té ngã, ngực bốc hỏa muốn mắng. Ông ngày thường vẫn luôn cho rằng mình là trưởng tử, chuyện trong nhà muốn xử lý công bằng, nhưng rốt cuộc liên quan đến thân cốt nhục của mình, rất khó không có tư tâm.
Tôn thị ý thức được mình xuống tay hơi nặng, vội vàng qua đi bắt lấy cánh tay trượng phu: “Ai, là ta không tốt. Ông ngẫm lại, Hầu phủ dù sao cũng là cao môn đại hộ, Tĩnh Viễn Hầu lại thân phận hiển hách, bằng tướng mạo Oanh tỷ nhi, vạn nhất đi qua được sủng, vậy về sau chính là hưởng không hết vinh hoa phú quý đó.”
Thẩm Bách Viễn biết tính tình Tôn thị, lười so đo với bà, chỉ nhẹ nhàng đẩy bà ra, tự mình sửa sang lại xiêm y trên người. Vị Tĩnh Viễn Hầu kia đến nay cũng chưa cưới vợ sinh con, khẳng định có vấn đề. Nhưng việc đã đến nước này, không phải Thẩm Oanh thì phải là nữ nhi của mình, ông cũng chỉ có thể cam chịu cách làm của thê tử.
__________________________________
Đào tâm kế: tóc vấn thành hình tròn dẹt lên đỉnh đầu tựa như con thuyền. Ngoài ra thì sau búi tóc cài nhiều thứ trang sức nhỏ. Búi tóc có thể hơi nghiêng nghiêng so với gương mặt, dáng vẻ cực kỳ kiều diễm.
Đảo mắt đã bắt đầu mùa đông, năm nay kinh thành tuyết rơi đặc biệt nhiều. Đêm qua mới vừa hạ một trận đại tuyết, các nhà các hộ đều bận rộn dọn dẹp tuyết đọng trước cửa và đình viện.
Thành Nam một nhà bình thường, một bà tử áo váy màu xám bước nhanh đi qua cổng vòm của một cái viện hẻo lánh, hỏi nha hoàn ngồi dưới hành lang sắc thuốc: “Hồng Lăng, cô nương tỉnh chưa?”
Nha hoàn gọi là Hồng Lăng ngẩng đầu, dáng vẻ mười sáu bảy tuổi. Nàng lắc đầu: “Cô nương vẫn là bộ dáng cũ, có khi mở mắt ra, nhưng không có sức lực nói chuyện, không bao lâu lại ngủ mất. Lâm mụ mụ, bà từ nơi nào tới?”
Lâm mụ mụ ghé lại gần, hạ giọng nói: “Ta mới từ tiền viện lại đây, nghe nói người cứu cô nương tìm được rồi!”
Hồng Lăng cả kinh, vội vàng đứng dậy, lung tung xoa tay ở trên tạp dề: “Không biết là công tử nhà ai ……?”
Thần sắc Lâm mụ mụ lộ ra vài phần mất tự nhiên: “Không phải là công tử gì, mà là Tĩnh Viễn Hầu! Người Hầu phủ đang nói chuyện với lão thái thái trong phòng. Ta được tin tức, chạy nhanh về trước để bẩm báo phu nhân. Ai, không nói với ngươi nữa, ngươi trông cô nương cho tốt.”
Hồng Lăng gật đầu, nhìn dáng vẻ Lâm mụ mụ vội vàng rời đi, tự mình lẩm bẩm: “Tĩnh Viễn Hầu? Sao lại là hắn……”
Trong phòng Thẩm Oanh mở to mắt, nghe được đối thoại của hai người bên ngoài.
Tính thử, nàng gửi thân tại đây đã được ba tháng. Mới đầu, nàng còn cảm thấy khiếp sợ và khó có thể tiếp thu, rốt cuộc chuyện mượn xác hoàn hồn này vượt quá sự hiểu biết của nàng. Nhưng hiện tại nàng dần dần ý thức được, bản thân đã trọng sinh. Có lẽ là Phật Tổ nghe được cầu nguyện lúc lâm chung của nàng, thành toàn tâm nguyện cho nàng.
Hộ nhân gia này cũng họ Thẩm, vốn ở tại phía nam, tổ tiên lấy nghề đánh cá mà sống. Thánh tổ khi xuôi Giang Nam, ăn một chén cá ở nhà hắn, khen hương vị cực tốt, còn ban ân một tấm biển, Thẩm gia nhờ vậy phát đạt. Hai mươi mấy năm trước, cô nương Thẩm gia không màng trong nhà phản đối, dứt khoát gả cho một vị gọi là Từ Khí nhà nghèo nghiệp võ, cắt đứt liên hệ với người nhà.
Không nghĩ tới hai mươi mấy năm sau, Từ Khí hộ giá có công, nữ nhi của ông ta thụ phong Trang phi, Từ gia trở thành tân quý trong triều. Thẩm gia biết được tin tức, cả nhà dời tới kinh thành, muốn dính chút hào quang của Từ gia. Nhưng khi trong phủ đang dàn xếp công việc, thì xảy ra chuyện.
Ngày ấy, nhị cô nương Thẩm gia Thẩm Dung và tam cô nương Thẩm Oanh đi Từ Ân Tự ngoài thành dâng hương. Đến một sơn đạo, hai người hạ kiệu nghỉ ngơi, không biết từ nơi nào nhảy ra một tên ăn chơi trác táng, muốn làm chuyện bậy bạ. Trong khi giãy giụa phản kháng, Thẩm Oanh vô ý ngã xuống khe núi.
Hạ nhân Thẩm gia loạn thành một đoàn, chạy trốn kêu cứu. Đúng lúc này có vị thanh niên xuất hiện, không chỉ đuổi kẻ ăn chơi trác táng kia đi, còn tay không leo xuống khe núi, cứu Thẩm Oanh lên, sau đó không nói lời nào rời đi.
Mấy tháng qua, Thẩm gia vẫn luôn tìm kiếm vị ân nhân này, không nghĩ đối phương lại là Tĩnh Viễn Hầu đại danh đỉnh đỉnh.
Về vị Tĩnh Viễn Hầu này, Thẩm Oanh cũng có nghe được đại khái.
Tĩnh Viễn Hầu Bùi Duyên, tính những đời trước vẫn là tông thân hoàng thất. Tổ tiên Bùi gia và khai quốc hoàng đế là huynh đệ trong họ, về sau chi của bọn họ tuy rằng xuống dốc, nhưng cũng hưởng phú quý tôn vinh. Mười năm trước, cha và anh của Bùi Duyên vì bị cuốn vào cửu vương đoạt đích mà bị định tội, song song bị phán lưu đày, trước sau qua đời. Bùi gia cũng bị tước bỏ tông tịch, rời khỏi kinh thành, phồn hoa tẫn tán.
Mười năm sau, Bùi Duyên nhân chiến công rực rỡ, trấn giữ biên cảnh có công, lần thứ hai có thể phong hầu.
Mà đồng thời tiếng tăm của hắn cũng bay xa, lời đồn về hắn, một chuyện so với một chuyện làm cho người ta sợ hãi. Mấy năm trước, hắn không màng hoàng mệnh, trước trận đánh chém giết mấy con cháu thế gia tòng quân, đắc tội không ít quyền quý trong triều. Hơn nửa năm trước, hắn lại giết mấy vạn hàng binh, khiến cho trong triều sóng to gió lớn. Bùi Chương mấy lần hạ chỉ, muốn hắn giao binh quyền hồi kinh tu tỉnh, nhưng qua mấy tháng, hắn mới chậm rì rì trở về.
Bùi Chương cũng không thể làm khó hắn. Hắn xây dựng lực lượng nhiều năm ở Thiểm Tây và Sơn Tây, từ binh tướng đến quan địa phương, toàn nghe mệnh lệnh của hắn, rất khó thay thế được. Thứ hai người này gần như không có nhược điểm, tiền tài quyền lợi hay là mỹ nhân, hắn hoàn toàn không dao động.
Bùi Chương còn nghĩ tới dùng phương thức liên hôn để mượn sức hắn, nhưng hoàng thân quốc thích trong triều vừa nghe nói hoàng đế muốn tứ hôn nữ nhi của mình cho Tĩnh Viễn Hầu, đều thà chết không nhận.
Thẩm Oanh không nghĩ tới thân phận mới của mình có thể liên quan đến nhân vật như vậy, trong khoảng thời gian ngắn dở khóc dở cười.
Trong phòng đặt chậu than, hạt dẻ đặt ở bên cạnh chậu than phát ra tiếng vang lớn, ngắt ngang suy nghĩ của nàng. Một tiểu nha hoàn mặt tròn, mặc xiêm y màu xanh lục vội vàng nắm lấy hạt dẻ, hai tay đặt ở sau người, kinh hoảng nhìn nhìn trái phải, dùng sức nuốt nước miếng xuống.
Thẩm Oanh muốn cười, hơi kẹt trong tim phổi, không nhịn được ho khan ra tiếng. Tiểu nha hoàn vội vàng chạy tới, thân thiết hỏi: “Cô nương, ngài tỉnh?”
Thẩm Oanh nhẹ nhàng gật đầu, cảm thấy khát nước, dùng sức nhìn ấm nước trên bàn. May mắn nha hoàn này còn tính là cơ linh, chạy nhanh đi rót nước.
Thẩm Oanh lại lần nữa đánh giá chung quanh. Màn trên đỉnh đầu là vải lăng bình thường, hoa văn khắc trên cạnh giường đều đã hơi mòn. Nhà ở này còn không lớn bằng thư phòng lúc trước của nàng, gia cụ bày biện cũng đều thực cũ xưa. Thẩm gia tuy nói tích góp chút tổ nghiệp, nhưng tới đời này, đã không còn thừa mấy, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ ngoài mặt.
Tiểu nha hoàn bưng nước trở về, ngồi ở bên cạnh Thẩm Oanh, vừa thổi vừa đút nàng: “Cô nương, ngài cẩn thận kẻo nóng.”
Nha hoàn này tên là Lục La, cùng Hồng Lăng bên ngoài đều là nha hoàn của Thẩm Oanh. Hồng Lăng khi còn nhỏ được Thẩm mẫu cứu, vẫn luôn đi theo Thẩm Oanh. Mà Lục La mới vừa mua tới mấy năm, tuổi không lớn, có chút tham ăn.
Uống xong nước, Thẩm Oanh lại hơi đói bụng. Nàng thấy trên bàn con gần giường có đặt một đĩa bánh ngọt, dùng sức chớp chớp mắt, Lục La vội vàng cầm một khối đút cho nàng.
Nha đầu này tuy là người tham ăn, nhưng tình nguyện tự mình trộm nướng hạt dẻ ăn, cũng không dám chạm vào điểm tâm này. Có thể thấy được Thẩm gia tuy rằng xuống dốc, trị người dưới vẫn rất gia giáo.
Thẩm Oanh đói bụng đã lâu, ăn liền hai khối. Hương vị của bánh phù dung này kỳ thật thực không ngon lắm, chỉ sợ ngay cả cung nữ bình thường cũng ghét bỏ. Nhưng nàng đói bụng đã lâu lắm, cũng không cảm thấy khó nuốt, ngược lại ăn rất ngon.
Lục La bẹp môi nói: “Cô nương, ngài cuối cùng đã có thể ăn chút gì đó. Ông trời phù hộ, mấy tháng này bọn nô tỳ lo lắng gần chết.”
“Kêu Hồng Lăng, đi nhà chính, tìm hiểu tin tức.” Thẩm Oanh đứt quãng nói. Tiếng nói của nàng vẫn có vẻ mềm yếu vô lực, lại mang theo nhu mỹ tinh tế trời sinh của nữ tử. Thẩm Oanh chưa soi gương, không biết tướng mạo cô nương Thẩm gia rốt cuộc như thế nào. Nhưng đoán chừng có giọng nói như vậy, nhất định là một mỹ nhân.
Lục La ngẩn người, mới phản ứng lại được, vội không ngừng chạy đi, chuyển lời của Thẩm Oanh cho Hồng Lăng bên ngoài.
Nhà chính Thẩm gia rộng ba gian, bởi vì Thẩm gia vốn không lớn, cũng không đặt tên. Gia cụ trong phòng đều chế tác bằng gỗ đen, còn có mùi thuốc. Sau khi Thẩm lão phu nhân nhập kinh, thường uống thuốc, còn chưa thế nào ra cửa.
aTrong phòng lão phụ nhân mặc một bộ y phục bằng gấm thêu hoa văn chữ thọ, vẫn là sớm làm trong năm nhà còn tương đối tốt, gấu áo đã có chút sờn, nếu không phải người hầu phủ tới cũng sẽ không cố ý mặc. Sau khi bà nghe xong hạ nhân hầu phủ nói, cười tủm tỉm mà lệnh bà tử bên cạnh đưa bọn họ đi ra ngoài. Đợi người đi rồi, tươi cười thu lại, ánh mắt nhìn trưởng tử Thẩm Bách Viễn và con thứ Thẩm Bách Lâm ngồi phía dưới.
“Người Hầu phủ nói, các ngươi cũng đều nghe thấy được. Hiện tại thương lượng thử xem, chuyện này nên làm sao bây giờ.”
Trưởng tử Thẩm Bách Viễn thanh âm trầm ổn: “Nương, con xem Tĩnh Viễn Hầu phủ rất có vài phần nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Tuy nói là Tĩnh Viễn Hầu ra tay cứu Dung tỷ nhi và Oanh tỷ nhi, nhưng báo ân có rất nhiều loại phương pháp, sao lại bắt cô nương nhà của chúng ta đi làm thiếp? Thiếp ở cao môn đại hộ chẳng khác nha hoàn là mấy, quá hành hạ người. Không được, con không đồng ý.”
Thẩm Bách Lâm ở bên cạnh dùng sức gật đầu, ông chỉ có một nữ nhi là Thẩm Oanh, tất nhiên càng thêm khẩn trương.
Thẩm lão phu nhân nhìn trưởng tử: “Không đồng ý? Con nói thật dễ dàng, Tĩnh Viễn Hầu phủ đó, dung được chúng ta nói không? Chớ nói hiện giờ muội muội con căn bản không muốn nhận chúng ta, cho dù nàng nhận, cũng chưa chắc dám trái lời Tĩnh Viễn Hầu!”
Thẩm lão phu nhân cũng không phải sinh ra từ danh môn, nhưng từ nhỏ gia cảnh giàu có, khi trẻ tuổi lại vào Nam ra Bắc gặp qua không ít việc đời. Người Hầu phủ tới, nói là thương nghị, kỳ thật căn bản không chừa cho bọn họ lối thoát. Hầu phủ chính cao môn đại hộ, nhà như bọn họ ngày thường muốn trèo cao cũng trèo không tới. Nếu cô nương được sủng ái thì còn tốt, vậy với Thẩm gia mà nói là thiên đại hỉ sự. Nếu cô nương không được sủng…… Vậy hầu phủ chẳng khác gì cái hố lửa.
Lão phu nhân đang tính toán trong lòng, hạ nhân bẩm báo: “Lão phu nhân, đại phu nhân cầu kiến!”
Bà đã đoán được con dâu cả khẳng định không ngồi yên, nhàn nhạt nói: “Kêu nàng vào đi.”
Vừa dứt lời, một vị phụ nhân cao gầy, mặt trứng ngỗng gấp không chờ nổi mà vào. Phụ nhân này là thê tử Thẩm Bách Viễn Tôn thị, bà mặc áo ngoài màu xanh lục thêu hoa, váy tường vân màu vàng hơi đỏ, tóc búi thành búi tóc Đào Tâm kế, hai bên cắm một đôi hình kim trâm hình hoa diệp rất sống động. Từ lúc biết người hầu phủ tới, bà vẫn luôn đứng ngồi không yên ở trong phòng. Lúc này nghe nói người đi rồi, chạy nhanh đến nhà chính nơi này.
Tôn thị trước thi lễ, lão phu nhân bảo bà ngồi xuống bên cạnh Thẩm Bách Viễn. Tôn thị ngồi xuống rồi, giả vờ hỏi: “Nương, người hầu phủ nói như thế nào?”
“Để lão đại nói đi.”
Thẩm Bách Viễn cũng không tính toán giấu diếm: “Người của Hầu phủ hy vọng Dung tỷ nhi hoặc là Oanh tỷ nhi một người đi qua làm thiếp cho Tĩnh Viễn Hầu. Chúng ta đang thương nghị đối sách.”
“Dung tỷ nhi không thể được!” Tôn thị sợ hãi kêu một tiếng, người trong phòng đều nhìn về phía bà. Bà miễn cưỡng cười cười, nói: “Nương, Dung tỷ nhi thật sự không được. Tư sắc của nàng không bằng Oanh tỷ nhi, miệng lại ngốc, đi cũng khẳng định không làm hầu gia vui, vẫn là Oanh tỷ nhi thích hợp.”
Thẩm Bách Lâm nghe được Tôn thị nói như vậy, sốt ruột nói: “Đại tẩu, tẩu không muốn Dung tỷ nhi đi chịu tội, cũng không thể đẩy nữ nhi của ta vào hố lửa!”
Tôn thị phát hiện mình dưới tình thế cấp bách tìm từ không thỏa đáng, vội vàng bổ sung nói: “Nhị thúc, ngươi đừng hiểu lầm ý của ta. Kỳ thật là như thế này, trước đây nhà mẹ đẻ của ta làm chút chuyện ở kinh thành, đã định ra việc hôn nhân cho Dung tỷ nhi. Đối phương là con vợ lẽ nhà Hàn Lâm Hầu Giảng Cao đại nhân, đích tỷ của hắn gả đến Tạ gia làm tức phụ, có cáo mệnh trong người, lại là bạn thân khuê trung của tiên hoàng hậu. Ta còn chưa kịp nói cho nương, đã xảy ra những việc này……”
Thẩm Bách Viễn nghe xong, trừng lớn hai mắt, thân mình mới vừa động, đã bị Tôn thị đè lại.
Chuyện này Thẩm Bách Lâm hoàn toàn trợn tròn mắt. Nếu Thẩm Dung thật đính hôn, gia thế đối phương còn tốt như vậy, khẳng định sẽ không sợ Tĩnh Viễn Hầu phủ. Đến lúc đó, chỉ có thể đưa Thẩm Oanh đi.
“Các ngươi đều trở về đi, chuyện này để ta ngẫm lại thật tốt.” Thẩm lão phu nhân nói.
Mấy người lục tục từ nhà chính đi ra, Thẩm Bách Lâm buồn rầu đi phía trước, Thẩm Bách Viễn hai vợ chồng đều dừng ở phía sau.
Thẩm Bách Viễn nhìn bóng dáng đệ đệ rời đi, khoanh tay nhíu mày nói: “Bà sao không thương lượng với ta đã tự chủ trương? Cao gia đó tuy nói dòng dõi không tồi, nhưng Cao công tử lại bị thọt chân ……”
Tôn thị tức giận nói: “Đã là lúc nào mà ông còn so đo cái này? Nếu không phải hắn có khuyết tật thì sao có thể đến phiên Dung tỷ nhi chúng ta đi Cao gia làm chính thê? Hơn nữa Cao gia bên kia căn bản còn chưa có đồng ý đâu. Nghe nói đồng thời đang xem xét vài cô nương nhà khác.”
Thẩm Bách Viễn kinh hãi: “Vậy sao vừa rồi bà lại lừa nương nói Cao gia đã đáp ứng rồi?”
“Ta không nói như vậy, chẳng lẽ đưa Dung tỷ nhi đi Hầu phủ sao? Ta hỏi thăm qua, Cao công tử ngoại trừ chân thọt, nhân phẩm không có vấn đề, chỉ cần chúng ta lại dùng chút tiền, dùng chút lực, việc hôn nhân này hẳn là có thể thành. Tĩnh Viễn Hầu kia không giống thế! Nghe nói có lúc hắn ở quân doanh, tùy tiện đã giết chết mấy quân lính. Dù thế nào Dung tỷ nhi chúng ta cũng không thể ở cùng hắn!”
Thẩm Bách Viễn không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, sững sờ ở tại chỗ: “Lời này thật sự? Vậy Oanh tỷ nhi chẳng phải là dê vào miệng cọp?”
Tôn thị trừng mắt nhìn ông, dùng sức đẩy ngực ông: “Ông đau lòng chất nữ? Vậy được thôi, ông bỏ được thì đổi thân sinh nữ nhi của ông đi!”
Phụ thân Tôn thị là chủ bộ trong huyện, bà cũng coi như tiểu thư nhà quan lại bước ra, rất có vài phần ương ngạnh. Thẩm Bách Viễn bị bà đẩy đến lảo đảo một bước, thiếu chút nữa té ngã, ngực bốc hỏa muốn mắng. Ông ngày thường vẫn luôn cho rằng mình là trưởng tử, chuyện trong nhà muốn xử lý công bằng, nhưng rốt cuộc liên quan đến thân cốt nhục của mình, rất khó không có tư tâm.
Tôn thị ý thức được mình xuống tay hơi nặng, vội vàng qua đi bắt lấy cánh tay trượng phu: “Ai, là ta không tốt. Ông ngẫm lại, Hầu phủ dù sao cũng là cao môn đại hộ, Tĩnh Viễn Hầu lại thân phận hiển hách, bằng tướng mạo Oanh tỷ nhi, vạn nhất đi qua được sủng, vậy về sau chính là hưởng không hết vinh hoa phú quý đó.”
Thẩm Bách Viễn biết tính tình Tôn thị, lười so đo với bà, chỉ nhẹ nhàng đẩy bà ra, tự mình sửa sang lại xiêm y trên người. Vị Tĩnh Viễn Hầu kia đến nay cũng chưa cưới vợ sinh con, khẳng định có vấn đề. Nhưng việc đã đến nước này, không phải Thẩm Oanh thì phải là nữ nhi của mình, ông cũng chỉ có thể cam chịu cách làm của thê tử.
__________________________________
Đào tâm kế: tóc vấn thành hình tròn dẹt lên đỉnh đầu tựa như con thuyền. Ngoài ra thì sau búi tóc cài nhiều thứ trang sức nhỏ. Búi tóc có thể hơi nghiêng nghiêng so với gương mặt, dáng vẻ cực kỳ kiều diễm.
/135
|