Editor: Trà Xanh
Tạ Vân Lãng ngẩng đầu nhìn hoàng đế. Hắn trước kia khôn ngoan bảo vệ bản thân, chưa bao giờ để lộ cảm xúc cá nhân, nhưng bây giờ hắn phải mạo hiểm.
“Tha thứ cho thần nói thẳng. Hoàng thượng muốn trải nghiệm và quan sát dân chúng, cải trang vi hành là có tâm tốt. Nhưng người đời có câu, quốc gia không thể một ngày không có vua. Hoàng thượng ở bên ngoài càng lâu, tình hình trong kinh thành sẽ xảy ra biến số. Nếu có người lợi dụng cơ hội này để đoạt ngôi, Hoàng thượng chuẩn bị đối phó ra sao?”
Bùi Chương sửng sốt, không nói nên lời. Hắn muốn bất ngờ quan sát Tây Bắc cho nên chặn mọi tin tức, cùng Từ Khí chia binh thành hai đường. Mặc dù có chuẩn bị, nhưng mấy ngày không lên triều, triều thần sẽ suy đoán, sẽ sớm biết người không ở trong kinh. Theo như lời Tạ Vân Lãng, lần mạo hiểm này không phải là điều tốt, có thể gây ra đảo chính.
“Trước khi rời đi, trẫm đã thu xếp.”
Tạ Vân Lãng nói tiếp: “Hoàng thượng đã giao việc bảo vệ hoàng thành cho Cẩm Y Vệ phải không? Trước đây thần viết tấu chương gửi Hoàng thượng, cho rằng tri phủ Phùng Ấp không thích hợp làm tri phủ ở Đại Đồng, nhưng chưa bao giờ góp ý với Hoàng thượng muốn xử lý hắn. Hắn là đường huynh của chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, nếu tin tức Hoàng thượng xử lý hắn truyền đến kinh thành, Phùng chỉ huy sứ sẽ nghĩ sao? Hoàng thượng có định đổi chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ không, hay muốn kiểm tra lòng trung thành của Phùng chỉ huy sứ?”
Bùi Chương vuốt hoa văn trên ngọc ban chỉ, không nói lời nào.
Hắn đã qua loa khi xử lý Phùng Ấp hôm ấy. Hắn giam Phùng Ấp là muốn giết gà dọa khỉ để răn đe, lúc ấy không để ý quan hệ giữa Phùng Ấp và Phùng Miểu. Phùng Ấp nhờ huynh đệ tìm một chức quan cũng được nhưng lần này Đại Đồng bị động đất ảnh hưởng nặng, Phùng Ấp khiến cho dân gian lên tiếng oán than, không điều tra không được.
Phùng Miểu được coi là thân tín của hắn, trải qua rất nhiều chuyện, không phải ai cũng làm được vị trí chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ. Bây giờ hắn cách chức điều tra Phùng Ấp nhưng Phùng Miểu không hề biết trước, quân thần bọn họ sẽ có sự ngăn cách.
Nhưng cũng không có biện pháp khác.
Bùi Chương vốn có tính đa nghi, không yên tâm giao quyền lực vào tay ai, cho nên mới để Từ Khí phân chia quyền lực với Phùng Miểu. Nhưng hắn không muốn thay thế Phùng Miểu, công bằng mà nói, Phùng Miểu đã làm rất tốt.
“Tạ ái khanh nói đúng. Sau khi Trẫm hồi kinh sẽ nói chuyện tốt với Phùng Miểu. Ngày mai bố chính sử Sơn Tây tới đây, Trẫm gặp hắn bàn công chuyện xong thì chuẩn bị hồi kinh.”
Tạ Vân Lãng thấy mục đích của mình đã đạt được, thở phào nhẹ nhõm: “Hoàng thượng anh minh. Tây Bắc mới vừa trải qua động đất, mọi mặt đều không ổn định. Vì sự an toàn của ngài, không nên ở đây lâu.”
“Trẫm đã biết. Tuy nhiên Tạ ái khanh đến Tây Bắc rèn luyện, tòng quân của Tĩnh Viễn Hầu. Bây giờ đã xử lý xong chuyện ở thành phố Đại Đồng, còn lại cứ giao cho Trẫm và Thừa tuyên bố chính sử làm. Ngươi mau chóng về quân doanh chủ trì đại cục và trấn an nhân tâm.”
Tạ Vân Lãng biết hoàng đế không muốn mình và Tĩnh Viễn Hầu nhúng tay chọn tri phủ Đại Đồng mới, cho nên nóng lòng muốn đuổi bọn hắn đi. Bản thân mình là quan kinh thành, một khi giao du với quan chức trong quân cũng là mối uy hiếp đối với hoàng quyền. Thánh giá hiện tại đang ở Tĩnh Viễn Hầu phủ, Tĩnh Viễn Hầu không tiện rời đi, hắn lại không có lý do để ở lại.
“Thần minh bạch, hôm nay cố ý đến chào từ biệt Hoàng thượng. Hoàng thượng bảo trọng thân thể, thần từ biệt ở đây.”
Bùi Chương gật đầu: “Trẫm sẽ ở kinh thành chờ ái khanh trở về.”
Hai người nói lời khách sáo xong, Tạ Vân Lãng tạ ơn, từ trong phòng lui ra. Ở ngoài cửa, hắn nhìn thấy đại nội quan, đại nội quan chủ động đưa hắn một đoạn đường.
“Vết thương của Tạ đại nhân không sao chứ?” Đại nội quan nhìn đầu Tạ Vân Lãng hỏi.
Tạ Vân Lãng vô thức rờ băng gạc trên đầu, lắc đầu nói: “Đa tạ ngươi quan tâm, không có gì nghiêm trọng.”
Đại nội quan thở dài: “Để Tạ đại nhân tới Tây Bắc thật sự ủy khuất cho ngài. Nhưng ngài cũng biết đó, Hoàng thượng luôn muốn đề bạt quan chức trẻ tuổi, Tạ đại nhân là ứng cử viên tốt nhất. Nhưng ngài vẫn còn trẻ, tư cách không áp chế được những lão đại nhân đó, cho nên mới để ngài đến Tây Bắc rèn luyện. Cũng may Thát Đát đã chọn được Hãn vương mới, tạm thời sẽ không có chiến tranh. Thêm một hai năm nữa, Hoàng thượng sẽ chuyển ngài về lại.”
Tạ Vân Lãng không biết đại nội quan cố ý giải thích với hắn là có dụng ý gì. Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của thiên tử, ở trên đất này, dân nào không phải là dân của thiên tử. Bất kể Hoàng thượng muốn hắn làm gì, thần tử như hắn chỉ có thể tuân theo.
“Đại nhân chớ trách ta lắm miệng. Hoàng thượng cũng không dễ dàng gì, đặc biệt sau khi Hoàng Hậu qua đời, hắn càng hành động liều lĩnh, bất chấp hậu quả, giống như muốn trút ra ngoài những uất ức bị đè nén nhiều năm. Nhờ sự phụ tá của ngài và những thần tử trung thành và tận tâm, hắn mới có thể xử lí chính sự tốt hơn. Tính tình Hoàng thượng hướng nội, không thể hiện ra, thật ra ngài rất coi trọng đại nhân.”
Tạ Vân Lãng biết đại nội quan giúp Hoàng thượng thu phục nhân tâm nên lịch sự đáp lại.
“Ta đưa ngài đến đây thôi, ngài đi thong thả.”
Trước khi kịp nhận ra, hai người đã đến cửa lớn của Tĩnh Viễn Hầu phủ. Tạ Vân Lãng nhìn bóng dáng đại nội quan rời đi, lúc này mới ý thức được hắn trực tiếp đuổi mình đi, không cho mình và Tĩnh Viễn Hầu có cơ hội “thông khí”.
Quả nhiên là người thường ở cạnh quân vương, có thể như cá gặp nước, hành vi không lộ rõ nhưng lại gãi đúng chỗ.
Không lâu sau khi Tạ Vân Lãng rời đi, Thanh Phong kêu người khiêng một cái bao tải tới chỗ Bùi Duyên.
Bao tải kia không ngừng vặn vẹo trên mặt đất, Thanh Phong cởi miệng bao, một người vội chui ra, nằm ở đằng kia, rên rỉ liên tục.
Khi Vương Định Khôn bị người của Bùi Duyên bắt được, hắn đang nằm trong lòng một cô nương ở hoa lâu. Vốn dĩ Vương phu nhân giấu kỹ hắn, nhưng hắn không an phận trong phòng, lén chạy tới tìm vui với một cô nương thì bị người của Bùi Duyên bắt được.
Vương Định Khôn chịu nhiều đau khổ khi bị áp giải tới đây, ăn rồi nôn, nôn xong thì ngủ, giống như bị lưu đày. Vương gia tuy rằng xuống dốc nhưng Vương phu nhân chưa bao giờ đối xử tệ với hắn, hắn chưa từng chịu khổ như vậy.
Bùi Duyên ngồi sau án thư, quét mắt liếc hắn.
“Biểu huynh, phụ thân chỉ nói miệng mà thôi, không phải thật sự muốn ta tòng quân, vì sao ngài nhất định bắt ta phải đến Đại Đồng? Ta không muốn chiến đấu.” Vương Định Khôn đạp chân, dáng vẻ như đang khóc lóc. Trong kinh thành có nhiều kẻ ăn chơi trác táng, tại sao cứ nhằm vào hắn.
“Bây giờ không có chiến tranh, không cần ngươi chiến đấu. Ngày mai ngươi đến quân doanh báo tên, trước tiên ở doanh trại dành cho tân binh tham gia luyện tập hàng ngày.” Bùi Duyên nhíu mày nói.
“Biểu huynh, chúng ta bàn điều kiện được không? Làm thế nào thì ngài mới bằng lòng thả ta?” Vương Định Khôn lăn qua, tha thiết nhìn Bùi Duyên.
Bùi Duyên lật binh thư trên tay, mặt vô cảm: “Ta đã ghi tên họ của ngươi vào quân tịch, nếu ngươi muốn đào ngũ sẽ xử lý theo quân pháp. Nếu ngươi chịu được hai mươi gậy trong quân, ta sẽ thả ngươi.”
Vương Định Khôn nghiêng đầu nhìn Thanh Phong: “Điều gì sẽ xảy ra nếu bị đánh hai mươi gậy?”
Thanh Phong thành thật trả lời: “Có thể sống sót mười phần, cơ bản bị tàn phế.”
Vương Định Khôn run rẩy giống cà tím bị dập, quỳ rạp xuống đất nói: “Được rồi, ta sẽ đi! Ta đi là được chứ gì? Khi nào ta có thể trở lại kinh thành? Như nhi phải gả cho họ Tống kia, mẫu thân chỉ có một mình, ta muốn chăm sóc bà.”
Hắn nói rất đáng thương và chân thành, ai không biết sẽ tưởng là sự thật.
“Biểu công tử, còn phải xem thành tích của ngài. Nếu ngài ở trong quân thực hiện tốt, tranh thủ lập công sớm sẽ có cơ hội trở về. Đến lúc đó Vương phu nhân cũng tự hào.” Thanh Phong cười nói.
Vương Định Khôn nằm suy sụp một chỗ, coi như tiêu rồi, bắt hắn lập công còn khó hơn lên trời!
“Đi xuống.” Bùi Duyên nén giận khi nhìn dáng vẻ không nên thân của hắn. Sau Định Quốc Công, mọi chuyện lại thành thế này. Nếu ông ngoại dưới suối vàng có biết, không biết có nhảy ra đánh tiểu tử này một trận hay không. Vì để những công tử của Đại Nghiệp không bị Thát Đát chế giễu, hắn mới tốn nhiều tâm tư vậy.
Bây giờ những người này, văn không giỏi, võ không thông, tay trói gà không chặt, một thân vô dụng. So với thời của tiên đế thì kém nhất nhiều.
Thanh Phong sắp xếp cho Vương Định Khôn xong rồi quay lại, nói với Bùi Duyên: “Vừa rồi hình như Tạ đại nhân đến gặp Hoàng thượng. Ta thấy đại nội quan đưa hắn tới ngoài cửa phủ, đầu hắn còn quấn băng gạc, thật đáng tiếc cho gương mặt tuấn tú kia. Hắn đến phủ sao không chào Hầu gia một tiếng?”
“Hoàng thượng hẳn là không muốn hắn quá gần ta, cho nên khi Hoàng thượng ở đây, chúng ta tránh được thì tránh.”
Thanh Phong rờ gáy: “Hầu gia, ta không hiểu. Nếu Hoàng thượng không muốn Tạ đại nhân gần ngài, vì sao để hắn tòng quân của ngài?”
Bùi Duyên đặt binh thư lên bàn, cầm chén nước uống một ngụm: “Hoàng thượng luôn không thích quan chức kết bè kết cánh, để Tạ đại nhân tòng quân của ta là có lợi đối với con đường làm quan của Tạ đại nhân. Nếu có lựa chọn tốt hơn, Hoàng thượng sẽ không làm vậy. Hơn nữa Hoàng thượng luôn kiêng dè thế lực của ta ở Tây Bắc, lúc này cải trang vi hành cũng là muốn tự mình kiểm chứng.”
“Vậy ngày mai Thừa tuyên bố chính sử của Sơn Tây tới, Hầu gia có muốn tránh hắn không?”
Bùi Duyên gật đầu, nhìn bóng đêm bên ngoài. Chắc Thẩm Oanh đã đến thôn trang, không biết có khỏe không, có quen không. Hiện tại hắn không thể phân thân, chỉ có thể phái Côn Luân qua xem. Tuy rằng trong trang có nhiều người già, phụ nữ và trẻ em, ắt hẳn sẽ không nguy hiểm. Nhưng thời gian này vẫn nên cẩn thận mọi việc.
“Ngày mai kêu Côn Luân đi thôn trang.” Bùi Duyên ra lệnh.
“Côn Luân đã chuẩn bị xong. Gia yên tâm.”
Thẩm Oanh ngủ đến nửa đêm, đột nhiên đói bụng, tỉnh dậy vì đói. Bữa tối nàng ăn nhiều nhưng cả ngày không ăn gì, trong bụng vẫn trống trơn.
Tối nay Lục La trực đêm, ngủ trên giường gỗ nhỏ gần cửa. Thẩm Oanh rời giường, kêu một tiếng nhẹ, Lục La tỉnh liền.
“Cô nương, có chuyện gì?” Lục La vừa dụi mắt vừa đi tới.
“Ta hơi đói, không ngủ được.” Thẩm Oanh rờ bụng, ngượng ngùng nói, “Ngươi có thể lấy chút đồ ăn cho ta được không?”
Lục La hơi kinh ngạc, trước đây cô nương ăn ít, không có thói quen nửa đêm dậy ăn. Nhưng nếu cô nương muốn ăn, nàng không thể từ chối, vội khoác thêm áo đi ra ngoài. Vừa tới cửa, Lục La quay đầu nhìn Thẩm Oanh, xấu hổ nói: “Cô nương, ta không biết nhà bếp ở đâu…”
Thẩm Oanh cười: “Ta đi tìm cùng ngươi.”
Lục La giúp nàng mặc xiêm y, hai người đẩy cửa đi ra. Phòng ở phía đông rất yên tĩnh, Dịch cô cô và Hồng Lăng đã ngủ.
Thẩm Oanh làm động tác im lặng, ý là không cần đánh thức các nàng, sau đó cầm đèn cầy trên bàn đốt đèn lồng đi ra ngoài.
Thôn trang rất yên tĩnh, thậm chí không nghe tiếng gà chó. Nhà ở cách xa nhau, đèn dầu trong phòng đa số đã tắt. Thẩm Oanh dựa vào trí nhớ, tìm được căn bếp đã đi ngang lúc chiều, phát hiện bên trong vẫn còn ánh sáng yếu ớt. Nàng đang định đi vào với Lục La, nhìn xem bên trong là ai, bỗng nhiên nghe được tiếng nói chuyện.
“Ngươi chuẩn bị đồ xong chưa?”
Thẩm Oanh ra dấu bảo Lục La đến cửa sổ, nhìn thấy ba vú già quản sự kia ở bên trong. Một người là Vương quý gia cột khăn lam, một người là Triệu tiến gia mặc áo đỏ.
Triệu tiến gia hỏi: “Vương gia tỷ tỷ, ngày mai chúng ta còn tiếp tục không? Nếu như bị phát hiện… Dù sao cũng là thuốc, sẽ không có gì xảy ra phải không?”
“Ngươi nhát gan quá, chỉ là mông hãn dược làm nàng hôn mê mà thôi. Nói thẳng ra, nàng chỉ là thiếp thất của Hầu gia, không phải chính thê, có gì phải sợ. Nhưng Hầu gia cưng chiều nàng, không giống nha đầu Tương Tư kia. Chúng ta mặt ngoài vẫn nên khách khí, đừng để nàng nhìn ra. Ngươi động thủ nhanh lên.”
“Muốn trách thì trách số nàng không tốt. Ai kêu các nàng tới thôn trang chúng ta…” Triệu tiến gia thở dài.
Thẩm Oanh và Lục La thấy Triệu tiến gia lấy ra một bao thuốc, nhẹ nhàng rắc vào nồi hấp.
Lục La trừng to mắt, che miệng lại. Thẩm Oanh nhìn nàng lắc đầu, bảo nàng đừng lên tiếng.
Một lúc sau, hai vú già kia đi ra khỏi nhà bếp, Thẩm Oanh và Lục La vội ngồi xổm xuống, không để các bà phát hiện.
Chờ bọn họ đi xa, Lục La mới giật mình nói: “Cô nương, các bà ấy bỏ thuốc mê cho ngài! Thật vô lý, sao họ dám làm vậy!”
Thẩm Oanh cũng không ngờ những người này to gan lớn mật, dám bỏ mông hãn dược vào đồ ăn của nàng. Nàng vốn tưởng rằng chỉ là mấy phụ nhân gian xảo, không khó đối phó, không ngờ độc ác như thế. Nàng không cảnh giác, buổi tối trực tiếp ăn đồ ăn, nếu các bà hạ độc, có thể lúc này nàng đã chết.
Nghĩ đến đây, Thẩm Oanh có chút sợ hãi.
Họ sợ nàng vì muốn che dấu chuyện gì? Vấn đề này dường như không đơn giản như bề ngoài. Nàng nhất định phải tìm ra manh mối.
Tạ Vân Lãng ngẩng đầu nhìn hoàng đế. Hắn trước kia khôn ngoan bảo vệ bản thân, chưa bao giờ để lộ cảm xúc cá nhân, nhưng bây giờ hắn phải mạo hiểm.
“Tha thứ cho thần nói thẳng. Hoàng thượng muốn trải nghiệm và quan sát dân chúng, cải trang vi hành là có tâm tốt. Nhưng người đời có câu, quốc gia không thể một ngày không có vua. Hoàng thượng ở bên ngoài càng lâu, tình hình trong kinh thành sẽ xảy ra biến số. Nếu có người lợi dụng cơ hội này để đoạt ngôi, Hoàng thượng chuẩn bị đối phó ra sao?”
Bùi Chương sửng sốt, không nói nên lời. Hắn muốn bất ngờ quan sát Tây Bắc cho nên chặn mọi tin tức, cùng Từ Khí chia binh thành hai đường. Mặc dù có chuẩn bị, nhưng mấy ngày không lên triều, triều thần sẽ suy đoán, sẽ sớm biết người không ở trong kinh. Theo như lời Tạ Vân Lãng, lần mạo hiểm này không phải là điều tốt, có thể gây ra đảo chính.
“Trước khi rời đi, trẫm đã thu xếp.”
Tạ Vân Lãng nói tiếp: “Hoàng thượng đã giao việc bảo vệ hoàng thành cho Cẩm Y Vệ phải không? Trước đây thần viết tấu chương gửi Hoàng thượng, cho rằng tri phủ Phùng Ấp không thích hợp làm tri phủ ở Đại Đồng, nhưng chưa bao giờ góp ý với Hoàng thượng muốn xử lý hắn. Hắn là đường huynh của chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, nếu tin tức Hoàng thượng xử lý hắn truyền đến kinh thành, Phùng chỉ huy sứ sẽ nghĩ sao? Hoàng thượng có định đổi chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ không, hay muốn kiểm tra lòng trung thành của Phùng chỉ huy sứ?”
Bùi Chương vuốt hoa văn trên ngọc ban chỉ, không nói lời nào.
Hắn đã qua loa khi xử lý Phùng Ấp hôm ấy. Hắn giam Phùng Ấp là muốn giết gà dọa khỉ để răn đe, lúc ấy không để ý quan hệ giữa Phùng Ấp và Phùng Miểu. Phùng Ấp nhờ huynh đệ tìm một chức quan cũng được nhưng lần này Đại Đồng bị động đất ảnh hưởng nặng, Phùng Ấp khiến cho dân gian lên tiếng oán than, không điều tra không được.
Phùng Miểu được coi là thân tín của hắn, trải qua rất nhiều chuyện, không phải ai cũng làm được vị trí chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ. Bây giờ hắn cách chức điều tra Phùng Ấp nhưng Phùng Miểu không hề biết trước, quân thần bọn họ sẽ có sự ngăn cách.
Nhưng cũng không có biện pháp khác.
Bùi Chương vốn có tính đa nghi, không yên tâm giao quyền lực vào tay ai, cho nên mới để Từ Khí phân chia quyền lực với Phùng Miểu. Nhưng hắn không muốn thay thế Phùng Miểu, công bằng mà nói, Phùng Miểu đã làm rất tốt.
“Tạ ái khanh nói đúng. Sau khi Trẫm hồi kinh sẽ nói chuyện tốt với Phùng Miểu. Ngày mai bố chính sử Sơn Tây tới đây, Trẫm gặp hắn bàn công chuyện xong thì chuẩn bị hồi kinh.”
Tạ Vân Lãng thấy mục đích của mình đã đạt được, thở phào nhẹ nhõm: “Hoàng thượng anh minh. Tây Bắc mới vừa trải qua động đất, mọi mặt đều không ổn định. Vì sự an toàn của ngài, không nên ở đây lâu.”
“Trẫm đã biết. Tuy nhiên Tạ ái khanh đến Tây Bắc rèn luyện, tòng quân của Tĩnh Viễn Hầu. Bây giờ đã xử lý xong chuyện ở thành phố Đại Đồng, còn lại cứ giao cho Trẫm và Thừa tuyên bố chính sử làm. Ngươi mau chóng về quân doanh chủ trì đại cục và trấn an nhân tâm.”
Tạ Vân Lãng biết hoàng đế không muốn mình và Tĩnh Viễn Hầu nhúng tay chọn tri phủ Đại Đồng mới, cho nên nóng lòng muốn đuổi bọn hắn đi. Bản thân mình là quan kinh thành, một khi giao du với quan chức trong quân cũng là mối uy hiếp đối với hoàng quyền. Thánh giá hiện tại đang ở Tĩnh Viễn Hầu phủ, Tĩnh Viễn Hầu không tiện rời đi, hắn lại không có lý do để ở lại.
“Thần minh bạch, hôm nay cố ý đến chào từ biệt Hoàng thượng. Hoàng thượng bảo trọng thân thể, thần từ biệt ở đây.”
Bùi Chương gật đầu: “Trẫm sẽ ở kinh thành chờ ái khanh trở về.”
Hai người nói lời khách sáo xong, Tạ Vân Lãng tạ ơn, từ trong phòng lui ra. Ở ngoài cửa, hắn nhìn thấy đại nội quan, đại nội quan chủ động đưa hắn một đoạn đường.
“Vết thương của Tạ đại nhân không sao chứ?” Đại nội quan nhìn đầu Tạ Vân Lãng hỏi.
Tạ Vân Lãng vô thức rờ băng gạc trên đầu, lắc đầu nói: “Đa tạ ngươi quan tâm, không có gì nghiêm trọng.”
Đại nội quan thở dài: “Để Tạ đại nhân tới Tây Bắc thật sự ủy khuất cho ngài. Nhưng ngài cũng biết đó, Hoàng thượng luôn muốn đề bạt quan chức trẻ tuổi, Tạ đại nhân là ứng cử viên tốt nhất. Nhưng ngài vẫn còn trẻ, tư cách không áp chế được những lão đại nhân đó, cho nên mới để ngài đến Tây Bắc rèn luyện. Cũng may Thát Đát đã chọn được Hãn vương mới, tạm thời sẽ không có chiến tranh. Thêm một hai năm nữa, Hoàng thượng sẽ chuyển ngài về lại.”
Tạ Vân Lãng không biết đại nội quan cố ý giải thích với hắn là có dụng ý gì. Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của thiên tử, ở trên đất này, dân nào không phải là dân của thiên tử. Bất kể Hoàng thượng muốn hắn làm gì, thần tử như hắn chỉ có thể tuân theo.
“Đại nhân chớ trách ta lắm miệng. Hoàng thượng cũng không dễ dàng gì, đặc biệt sau khi Hoàng Hậu qua đời, hắn càng hành động liều lĩnh, bất chấp hậu quả, giống như muốn trút ra ngoài những uất ức bị đè nén nhiều năm. Nhờ sự phụ tá của ngài và những thần tử trung thành và tận tâm, hắn mới có thể xử lí chính sự tốt hơn. Tính tình Hoàng thượng hướng nội, không thể hiện ra, thật ra ngài rất coi trọng đại nhân.”
Tạ Vân Lãng biết đại nội quan giúp Hoàng thượng thu phục nhân tâm nên lịch sự đáp lại.
“Ta đưa ngài đến đây thôi, ngài đi thong thả.”
Trước khi kịp nhận ra, hai người đã đến cửa lớn của Tĩnh Viễn Hầu phủ. Tạ Vân Lãng nhìn bóng dáng đại nội quan rời đi, lúc này mới ý thức được hắn trực tiếp đuổi mình đi, không cho mình và Tĩnh Viễn Hầu có cơ hội “thông khí”.
Quả nhiên là người thường ở cạnh quân vương, có thể như cá gặp nước, hành vi không lộ rõ nhưng lại gãi đúng chỗ.
Không lâu sau khi Tạ Vân Lãng rời đi, Thanh Phong kêu người khiêng một cái bao tải tới chỗ Bùi Duyên.
Bao tải kia không ngừng vặn vẹo trên mặt đất, Thanh Phong cởi miệng bao, một người vội chui ra, nằm ở đằng kia, rên rỉ liên tục.
Khi Vương Định Khôn bị người của Bùi Duyên bắt được, hắn đang nằm trong lòng một cô nương ở hoa lâu. Vốn dĩ Vương phu nhân giấu kỹ hắn, nhưng hắn không an phận trong phòng, lén chạy tới tìm vui với một cô nương thì bị người của Bùi Duyên bắt được.
Vương Định Khôn chịu nhiều đau khổ khi bị áp giải tới đây, ăn rồi nôn, nôn xong thì ngủ, giống như bị lưu đày. Vương gia tuy rằng xuống dốc nhưng Vương phu nhân chưa bao giờ đối xử tệ với hắn, hắn chưa từng chịu khổ như vậy.
Bùi Duyên ngồi sau án thư, quét mắt liếc hắn.
“Biểu huynh, phụ thân chỉ nói miệng mà thôi, không phải thật sự muốn ta tòng quân, vì sao ngài nhất định bắt ta phải đến Đại Đồng? Ta không muốn chiến đấu.” Vương Định Khôn đạp chân, dáng vẻ như đang khóc lóc. Trong kinh thành có nhiều kẻ ăn chơi trác táng, tại sao cứ nhằm vào hắn.
“Bây giờ không có chiến tranh, không cần ngươi chiến đấu. Ngày mai ngươi đến quân doanh báo tên, trước tiên ở doanh trại dành cho tân binh tham gia luyện tập hàng ngày.” Bùi Duyên nhíu mày nói.
“Biểu huynh, chúng ta bàn điều kiện được không? Làm thế nào thì ngài mới bằng lòng thả ta?” Vương Định Khôn lăn qua, tha thiết nhìn Bùi Duyên.
Bùi Duyên lật binh thư trên tay, mặt vô cảm: “Ta đã ghi tên họ của ngươi vào quân tịch, nếu ngươi muốn đào ngũ sẽ xử lý theo quân pháp. Nếu ngươi chịu được hai mươi gậy trong quân, ta sẽ thả ngươi.”
Vương Định Khôn nghiêng đầu nhìn Thanh Phong: “Điều gì sẽ xảy ra nếu bị đánh hai mươi gậy?”
Thanh Phong thành thật trả lời: “Có thể sống sót mười phần, cơ bản bị tàn phế.”
Vương Định Khôn run rẩy giống cà tím bị dập, quỳ rạp xuống đất nói: “Được rồi, ta sẽ đi! Ta đi là được chứ gì? Khi nào ta có thể trở lại kinh thành? Như nhi phải gả cho họ Tống kia, mẫu thân chỉ có một mình, ta muốn chăm sóc bà.”
Hắn nói rất đáng thương và chân thành, ai không biết sẽ tưởng là sự thật.
“Biểu công tử, còn phải xem thành tích của ngài. Nếu ngài ở trong quân thực hiện tốt, tranh thủ lập công sớm sẽ có cơ hội trở về. Đến lúc đó Vương phu nhân cũng tự hào.” Thanh Phong cười nói.
Vương Định Khôn nằm suy sụp một chỗ, coi như tiêu rồi, bắt hắn lập công còn khó hơn lên trời!
“Đi xuống.” Bùi Duyên nén giận khi nhìn dáng vẻ không nên thân của hắn. Sau Định Quốc Công, mọi chuyện lại thành thế này. Nếu ông ngoại dưới suối vàng có biết, không biết có nhảy ra đánh tiểu tử này một trận hay không. Vì để những công tử của Đại Nghiệp không bị Thát Đát chế giễu, hắn mới tốn nhiều tâm tư vậy.
Bây giờ những người này, văn không giỏi, võ không thông, tay trói gà không chặt, một thân vô dụng. So với thời của tiên đế thì kém nhất nhiều.
Thanh Phong sắp xếp cho Vương Định Khôn xong rồi quay lại, nói với Bùi Duyên: “Vừa rồi hình như Tạ đại nhân đến gặp Hoàng thượng. Ta thấy đại nội quan đưa hắn tới ngoài cửa phủ, đầu hắn còn quấn băng gạc, thật đáng tiếc cho gương mặt tuấn tú kia. Hắn đến phủ sao không chào Hầu gia một tiếng?”
“Hoàng thượng hẳn là không muốn hắn quá gần ta, cho nên khi Hoàng thượng ở đây, chúng ta tránh được thì tránh.”
Thanh Phong rờ gáy: “Hầu gia, ta không hiểu. Nếu Hoàng thượng không muốn Tạ đại nhân gần ngài, vì sao để hắn tòng quân của ngài?”
Bùi Duyên đặt binh thư lên bàn, cầm chén nước uống một ngụm: “Hoàng thượng luôn không thích quan chức kết bè kết cánh, để Tạ đại nhân tòng quân của ta là có lợi đối với con đường làm quan của Tạ đại nhân. Nếu có lựa chọn tốt hơn, Hoàng thượng sẽ không làm vậy. Hơn nữa Hoàng thượng luôn kiêng dè thế lực của ta ở Tây Bắc, lúc này cải trang vi hành cũng là muốn tự mình kiểm chứng.”
“Vậy ngày mai Thừa tuyên bố chính sử của Sơn Tây tới, Hầu gia có muốn tránh hắn không?”
Bùi Duyên gật đầu, nhìn bóng đêm bên ngoài. Chắc Thẩm Oanh đã đến thôn trang, không biết có khỏe không, có quen không. Hiện tại hắn không thể phân thân, chỉ có thể phái Côn Luân qua xem. Tuy rằng trong trang có nhiều người già, phụ nữ và trẻ em, ắt hẳn sẽ không nguy hiểm. Nhưng thời gian này vẫn nên cẩn thận mọi việc.
“Ngày mai kêu Côn Luân đi thôn trang.” Bùi Duyên ra lệnh.
“Côn Luân đã chuẩn bị xong. Gia yên tâm.”
Thẩm Oanh ngủ đến nửa đêm, đột nhiên đói bụng, tỉnh dậy vì đói. Bữa tối nàng ăn nhiều nhưng cả ngày không ăn gì, trong bụng vẫn trống trơn.
Tối nay Lục La trực đêm, ngủ trên giường gỗ nhỏ gần cửa. Thẩm Oanh rời giường, kêu một tiếng nhẹ, Lục La tỉnh liền.
“Cô nương, có chuyện gì?” Lục La vừa dụi mắt vừa đi tới.
“Ta hơi đói, không ngủ được.” Thẩm Oanh rờ bụng, ngượng ngùng nói, “Ngươi có thể lấy chút đồ ăn cho ta được không?”
Lục La hơi kinh ngạc, trước đây cô nương ăn ít, không có thói quen nửa đêm dậy ăn. Nhưng nếu cô nương muốn ăn, nàng không thể từ chối, vội khoác thêm áo đi ra ngoài. Vừa tới cửa, Lục La quay đầu nhìn Thẩm Oanh, xấu hổ nói: “Cô nương, ta không biết nhà bếp ở đâu…”
Thẩm Oanh cười: “Ta đi tìm cùng ngươi.”
Lục La giúp nàng mặc xiêm y, hai người đẩy cửa đi ra. Phòng ở phía đông rất yên tĩnh, Dịch cô cô và Hồng Lăng đã ngủ.
Thẩm Oanh làm động tác im lặng, ý là không cần đánh thức các nàng, sau đó cầm đèn cầy trên bàn đốt đèn lồng đi ra ngoài.
Thôn trang rất yên tĩnh, thậm chí không nghe tiếng gà chó. Nhà ở cách xa nhau, đèn dầu trong phòng đa số đã tắt. Thẩm Oanh dựa vào trí nhớ, tìm được căn bếp đã đi ngang lúc chiều, phát hiện bên trong vẫn còn ánh sáng yếu ớt. Nàng đang định đi vào với Lục La, nhìn xem bên trong là ai, bỗng nhiên nghe được tiếng nói chuyện.
“Ngươi chuẩn bị đồ xong chưa?”
Thẩm Oanh ra dấu bảo Lục La đến cửa sổ, nhìn thấy ba vú già quản sự kia ở bên trong. Một người là Vương quý gia cột khăn lam, một người là Triệu tiến gia mặc áo đỏ.
Triệu tiến gia hỏi: “Vương gia tỷ tỷ, ngày mai chúng ta còn tiếp tục không? Nếu như bị phát hiện… Dù sao cũng là thuốc, sẽ không có gì xảy ra phải không?”
“Ngươi nhát gan quá, chỉ là mông hãn dược làm nàng hôn mê mà thôi. Nói thẳng ra, nàng chỉ là thiếp thất của Hầu gia, không phải chính thê, có gì phải sợ. Nhưng Hầu gia cưng chiều nàng, không giống nha đầu Tương Tư kia. Chúng ta mặt ngoài vẫn nên khách khí, đừng để nàng nhìn ra. Ngươi động thủ nhanh lên.”
“Muốn trách thì trách số nàng không tốt. Ai kêu các nàng tới thôn trang chúng ta…” Triệu tiến gia thở dài.
Thẩm Oanh và Lục La thấy Triệu tiến gia lấy ra một bao thuốc, nhẹ nhàng rắc vào nồi hấp.
Lục La trừng to mắt, che miệng lại. Thẩm Oanh nhìn nàng lắc đầu, bảo nàng đừng lên tiếng.
Một lúc sau, hai vú già kia đi ra khỏi nhà bếp, Thẩm Oanh và Lục La vội ngồi xổm xuống, không để các bà phát hiện.
Chờ bọn họ đi xa, Lục La mới giật mình nói: “Cô nương, các bà ấy bỏ thuốc mê cho ngài! Thật vô lý, sao họ dám làm vậy!”
Thẩm Oanh cũng không ngờ những người này to gan lớn mật, dám bỏ mông hãn dược vào đồ ăn của nàng. Nàng vốn tưởng rằng chỉ là mấy phụ nhân gian xảo, không khó đối phó, không ngờ độc ác như thế. Nàng không cảnh giác, buổi tối trực tiếp ăn đồ ăn, nếu các bà hạ độc, có thể lúc này nàng đã chết.
Nghĩ đến đây, Thẩm Oanh có chút sợ hãi.
Họ sợ nàng vì muốn che dấu chuyện gì? Vấn đề này dường như không đơn giản như bề ngoài. Nàng nhất định phải tìm ra manh mối.
/135
|