Editor: Trà Xanh
Đại nội quan đến hầu phủ truyền lời, Bùi Duyên không ngờ tội của mình được xóa bỏ dễ dàng như thế. Sau khi tạ ơn, đại nội quan đỡ hắn dậy, sốt sắng nói: “Hầu gia đừng để chuyện này trong lòng. Hoàng thượng luôn chú ý đến các quan viên, Hầu gia phụng mệnh trấn thủ một phương, Hoàng thượng càng không dám xem nhẹ. Lần này tri phủ Đại Đồng tố cáo Hầu gia, Hoàng thượng muốn điều tra rõ để trả lại trong sạch cho Hầu gia.”
Bùi Duyên biết đại nội quan muốn làm tròn vai trò giảng hòa cho hoàng đế nên không nói gì.
“Hôm nay Hoàng thượng gặp bố chính sử Sơn Tây, quyết định người kế nhiệm vị trí tri phủ Đại Đồng, rồi chuẩn bị quay lại kinh thành. Nghe nói thiếp thất của Hầu gia có tin vui, Hoàng thượng đặc biệt lệnh tiểu nhân tới đưa lễ vật.” Đại nội quan quay đầu, ra hiệu nội thị dâng đồ thưởng cho Bùi Duyên.
Chỉ là chút vàng, bạc, và lụa, cũng có ý xoa dịu hắn.
Bùi Duyên kêu Thanh Phong nhận, lần nữa nói lời cảm tạ, đích thân đưa đại nội quan ra cửa.
Khi đến gần xe ngựa, đại nội quan đột nhiên nắm tay Bùi Duyên, nói cực nhẹ: “Sau khi Hầu gia về lại kinh thành, nhớ để thiếp thất tiến cung nhiều chút. Nàng là biểu muội của Trang phi nương nương mà. Gặp nhau nhiều chút cũng tốt.”
Nói xong, đại nội quan vỗ mu bàn tay Bùi Duyên đầy ẩn ý rồi chui vào xe ngựa.
Bùi Duyên đứng tại chỗ nhìn xe ngựa đại nội quan rời đi. Sau khi xe ngựa đi xa, Bùi Duyên xoay người đi vô phủ. Ngay khi binh lính đóng cửa lại, hắn vung một quyền đánh nát bình hoa đặt gần cửa. Bình hoa vỡ vụn, phát ra một tiếng động lớn khiến cả bên trái lẫn bên phải giật nảy mình.
Thanh Phong hỏi: “Hầu gia, có chuyện gì vậy?”
Vừa rồi đại nội quan đứng sát Bùi Duyên để nói chuyện, chỉ có Bùi Duyên mới nghe được. Lời của đại nội quan có ẩn ý. Bùi Duyên quả nhiên đoán không sai, Hoàng thượng chú ý Thẩm Oanh. Ngay cả đại nội quan cũng nhìn ra ý đồ này.
Đại nội quan muốn Thẩm Oanh tiến cung nhiều để có cơ hội tiếp xúc với Hoàng thượng thường xuyên hơn. Thậm chí có dụng ý khác nữa.
Năm đó tiên đế có ý đồ chiếm đoạt nên giữ cô mẫu của hắn làm của riêng, thậm chí còn làm cho cả Bùi gia chôn cùng. Đương kim hoàng thượng quả nhiên là máu mủ của tiên đế. Mơ ước một nữ nhân đang mang thai!
Bùi Duyên nắm tay thành quyền, sắc mặt xanh mét. Đại nội quan gợi ý cho hắn, có thể là xuất phát từ ý tốt. Biết ý của hoàng đế mới có thể sống lâu dài. Hắn tuyệt đối không cần dùng một nữ nhân để đổi sự bình an cho bản thân.
“Không có gì.” Bùi Duyên cố nén sự bực tức của mình.
Thanh Phong biết nếu Bùi Duyên không muốn nói sẽ không nói, chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Hầu gia, Tạ đại nhân viết thư tới. Vương công tử ở quân doanh không thành thật, không chịu được những khó khăn của việc huấn luyện tân binh, mỗi ngày đều muốn chạy trốn. Đã trốn bốn năm lần, đều bị Tạ đại nhân bắt lại. Tạ đại nhân nói thật sự không quản được, xin Hầu gia cho biết muốn giải quyết thế nào.”
Bùi Duyên nhíu mày thành chữ xuyên 川. Hiện tại Thẩm Oanh mang thai, hắn tạm thời không về quân doanh được.
“Ngươi nói với Tạ đại nhân, khi cần thì dùng quân pháp, không cần thương xót.”
Bùi Chương gặp bố chính sử Sơn Tây, sau khi thương lượng chọn người làm tri phủ Đại Đồng, hắn ngồi sau bàn phê duyệt tấu chương. Bố chính sử Sơn Tây là người sợ phiền phức, không dám đắc tội ai, chỉ muốn hắn phái quan viên từ kinh thành tới thế vị trí của Phùng Ấp.
Bài học của Từ Khí lần trước còn ở trước mắt, quan kinh thành sẽ không đàn áp quân dân Tây Bắc.
Nhưng ngoại trừ hoàng đế, ai có thể trấn áp được Bùi Duyên? Tất cả mọi người đều tránh mũi nhọn của Tĩnh Viễn Hầu.
“Hoàng thượng, có người lén lút lảng vảng ngoài cửa phủ nha, bị người của chúng ta bắt lại.” Đại nội quan bẩm báo.
Bùi Chương tập trung phê duyệt tấu chương: “Kẻ nào làm ngươi phải tới bẩm báo Trẫm?”
“Hắn kêu la mình là con cháu của Định Quốc Công, nhìn có vẻ trốn khỏi quân doanh.”
Con cháu của Định Quốc Công? Bùi Chương nhớ rõ, Định Quốc Công bị tiên đế kết tội trong cuộc loạn cửu vương. Trong nhà bị lục soát, con cháu của ông đều bị đuổi ra khỏi kinh thành, làm sao ở đây?
Đại nội quan giải thích: “Hoàng thượng chắc không biết, nữ nhi của Định Quốc Công là mẫu thân của Tĩnh Viễn Hầu. Nhi tử duy nhất là Vương Chấn Vương đại nhân. Người này chắc là nhi tử của Vương đại nhân. Trước đây nghe nói Vương đại nhân giao nhi tử cho Tĩnh Viễn Hầu, nhờ hắn đưa tới Tây Bắc rèn luyện. Chắc Vương công tử không chịu khổ được nên đã trốn khỏi quân doanh.”
Bùi Chương biết hiện giờ các vương công tử đệ trong kinh thành đều là dạng người cưỡi ngựa chọi gà, suốt ngày đần độn, không làm được gì. Nếu muốn bọn họ ra trận giết địch, e rằng bọn họ sẽ mau chóng đầu hàng. Khó trách Vương Chấn đành lòng đưa con vợ cả duy nhất đến quân doanh. Nếu cứ tiếp tục như vậy, uy tín của Định Quốc Công gia sẽ sớm bị hủy hoại, e là sẽ không vực dậy nổi.
Bùi Chương vừa phê duyệt tấu chương vừa nói: “Cho hắn vào để Trẫm nhìn xem.”
Vương Định Khôn bị nhốt cả ngày ở quân doanh để huấn luyện, không biết đã xảy ra chuyện gì ở Đại Đồng, càng không biết thánh giá đến đây. Hắn chuồn ra rất vất vả, chỉ muốn tìm tri phủ Đại Đồng mượn một số tiền và xe ngựa rồi trốn trở lại kinh thành. Đâu ngờ rằng bị nội thị phát hiện, cho rằng hắn muốn làm chuyện bậy bạ, bắt hắn lại.
Đại nội quan dẫn Vương Định Khôn đến trước mặt Bùi Chương. Hắn quỳ sát đất run bần bật. Cả đời này chưa từng gặp thiên nhan, hắn khẩn trương không biết nên làm thế nào.
Bùi Chương cúi đầu nhìn hắn: “Ngẩng đầu lên.”
Vương Định Khôn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Bùi Chương rồi rũ mắt nhìn xuống đất.
Bùi Chương nhớ rõ Định Quốc Công là người rất năng động. Mỗi khi gặp, sống lưng ông luôn thẳng tắp, còn thường xuyên đấu tranh gay gắt trên triều đình vì bất đồng ý kiến với tiên đế. Tuy sau đó dính vào cuộc loạn cửu vương, suy nghĩ sai nên đứng ở vị trí sai, nhưng ông là nhân vật đủ sức viết nên một nét vẻ vang trong lịch sử Đại Nghiệp. Đến thời con trai Vương Chấn đã kém một nửa, nhìn lại đứa tôn tử này, không thể tin được là con cháu của Định Quốc Công.
Chả trách khi Hoàng hậu còn trên đời, nàng muốn tự mình chọn hôn sự cho Thẩm Đồng, mà không muốn nàng gả vào thế gia. Các thế gia đại tộc ở Đại Nghiệp hiện nay là tô vàng nạm ngọc bên ngoài nhưng thối rữa bên trong. Đây cũng là lý do Bùi Chương cần tiếp nhận quan viên mới, háo hức thực hiện các thay đổi.
Bùi Chương xem xong một quyển tấu chương, đặt một bên, rồi mở ra một quyển khác: “Trẫm nghe nói ngươi gia nhập quân doanh. Tại sao tự mình rời quân doanh mà không có lệnh của thượng tướng?”
Vương Định Khôn run rẩy, việc đã đến nước này nên dứt khoát nói: “Hoàng thượng, không dám giấu ngài. Thảo dân là con trai duy nhất của Vương gia, phụ thân của thảo dân giao thảo dân cho biểu huynh, chỉ là muốn thảo dân học giỏi. Nhưng biểu huynh lấy việc công để trả thù riêng!”
“Biểu huynh của ngươi là Tĩnh Viễn Hầu à?” Bùi Chương hỏi.
Vương Định Khôn gật đầu lia lịa. Thấy hoàng đế có hứng thú, hắn tiếp tục nói: “Lúc đầu, trong Tĩnh Viễn Hầu phủ chỉ có cô mẫu liên lạc với Vương gia chúng ta. Biểu huynh từ trước đến nay đều không đoái hoài đến chúng ta, cũng rất ít khi ở nhà. Lần trước hắn trở lại kinh thành, không biết vì sao nhất quyết làm mai muội muội của thảo dân cho một tiểu quan của Thuận Thiên Phủ. Thảo dân và gia mẫu vốn không đồng ý hôn sự đó, hắn lấy chuyện tòng quân để đe dọa, trói thảo dân lại, tra tấn đủ kiểu. Thảo dân không muốn chịu nhục nên trốn khỏi quân doanh.”
Vương Định Khôn nói năng lộn xộn, nhưng Bùi Chương vẫn nắm được ý chính.
“Ai là tiểu quan của Thuận Thiên Phủ?”
“Là Thôi quan của Thuận Thiên Phủ, lục phẩm, tên là Tống Viễn Hàng.”
Bùi Chương tìm trong trí nhớ nhưng không nhớ rõ đã gặp người này. Quan lục phẩm trong kinh thành không nhiều, có lẽ hắn đã gặp nhưng không để lại ấn tượng sâu sắc. Bùi Duyên cũng không quan hệ mật thiết với các quan viên ở trên triều đình, tại sao lại có quan hệ cá nhân với Thôi quan của Thuận Thiên Phủ?
Nếu bọn họ có quan hệ cá nhân mà Cẩm Y Vệ cũng không biết, có thể thấy quan viên này là người thâm tàng bất lộ. Sau khi trở về, hắn nhất định phải điều tra kỹ người này.
Bùi Chương nói với Vương Định Khôn: “Bất kể các ngươi có gút mắt gì trước đây, nếu ngươi đã vào quân doanh, ngươi là lính của Đại Nghiệp. Quốc gia dùng quân lương để nuôi ngươi, ngươi không trung thành với nước mà còn đào ngũ. Không cần chờ Tĩnh Viễn Hầu tới bắt ngươi, Trẫm có thể xử lý ngươi ngay lập tức.”
Vương Định Khôn sợ tới mức vội vàng quỳ sát đất: “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng!”
Bùi Chương nhìn hắn, không muốn nói thêm gì, trực tiếp gọi đại nội quan đến gần rồi ra lệnh: “Đưa hắn đến Tĩnh Viễn Hầu phủ, giao cho Tĩnh Viễn Hầu xử lý.”
“Hoàng thượng muốn…” Đại nội quan khó hiểu.
“Những người này cả ngày sống trong nhung lụa, chơi bời lêu lổng, đã đến lúc nên bị trừng trị. Nếu Tĩnh Viễn Hầu huấn luyện vị biểu đệ này có hiệu quả, trẫm muốn đưa Thẩm Quang Tông, Hoắc Văn Tiến và những kẻ không nên thân đến quân doanh luôn.”
Đại nội quan cười khổ: “E rằng Thái hậu nương nương sẽ là người đầu tiên phản đối.”
Bùi Chương phất tay, hai nội thị đi vào đưa Vương Định Khôn ra ngoài. Hắn định nghỉ ngơi một chút, một nội thị hoảng loạn chạy vào, quỳ xuống đất: “Hoàng thượng!”
“Xảy ra chuyện gì?” Đại nội quan xụ mặt, trách hắn lỗ mãng. Đây là nội thị còn trẻ tuổi, chưa được đào tạo, làm việc luôn hấp tấp bộp chộp, đại nội quan đã trách mắng bọn họ rất nhiều lần.
Nội thị gấp gáp nói: “Có thư của Thái hậu nương nương, muốn Hoàng thượng lập tức về kinh thành!” Hắn giơ tay lên cao, trong tay cầm một phong thơ.
Đại nội quan đi tới lấy phong thơ. Thái hậu rất ít khi viết thư cho Hoàng thượng. Trước đây Hoàng thượng ở ngoại thành hoặc ở sơn trang tránh nóng, bà chưa từng nói gì. Lần này sao đột nhiên viết thư cho Hoàng thượng?
Bùi Chương bảo đại nội quan xem, hắn hiện tại không có tâm trạng để ý tới thư nhà.
Đại nội quan xem xong, mặt biến sắc: “Hoàng thượng, Thái hậu nương nương viết trong thư, Trang phi nương nương đã sinh một tiểu hoàng tử, nhưng hoàng tử rất ốm yếu. Từ khi ra đời, các ngự y trong Thái Y Viện thay phiên chăm sóc nhưng tình hình vẫn còn nguy hiểm. Bà thỉnh ngài tức tốc trở về. Nếu không có thể hối hận cả đời!”
Bùi Chương nhíu mày, tay chậm rãi nắm thành quyền. Con nối dõi của hắn quá mỏng manh. Lúc còn trẻ không lo lắng người kế vị, nhưng hiện giờ khó khăn chờ đợi Hoàng trưởng tử lại xuất hiện tình huống này. Hắn đã mất thê tử, không thể mất đi đứa con trai này.
Hắn không còn tâm trạng đối phó với Bùi Duyên hay quan tâm tình hình Tây Bắc, nói với đại nội quan: “Về kinh thành ngay lập tức.”
“Dạ!” Đại nội quan biết tình huống nguy cấp, nếu không Thái hậu nương nương sẽ không tự mình viết thư. Lập tức phân phó thuộc hạ thu dọn đồ. Chiều hôm đó, đoàn người Bùi Chương vội vàng rời khỏi Đại Đồng.
Đại nội quan đến hầu phủ truyền lời, Bùi Duyên không ngờ tội của mình được xóa bỏ dễ dàng như thế. Sau khi tạ ơn, đại nội quan đỡ hắn dậy, sốt sắng nói: “Hầu gia đừng để chuyện này trong lòng. Hoàng thượng luôn chú ý đến các quan viên, Hầu gia phụng mệnh trấn thủ một phương, Hoàng thượng càng không dám xem nhẹ. Lần này tri phủ Đại Đồng tố cáo Hầu gia, Hoàng thượng muốn điều tra rõ để trả lại trong sạch cho Hầu gia.”
Bùi Duyên biết đại nội quan muốn làm tròn vai trò giảng hòa cho hoàng đế nên không nói gì.
“Hôm nay Hoàng thượng gặp bố chính sử Sơn Tây, quyết định người kế nhiệm vị trí tri phủ Đại Đồng, rồi chuẩn bị quay lại kinh thành. Nghe nói thiếp thất của Hầu gia có tin vui, Hoàng thượng đặc biệt lệnh tiểu nhân tới đưa lễ vật.” Đại nội quan quay đầu, ra hiệu nội thị dâng đồ thưởng cho Bùi Duyên.
Chỉ là chút vàng, bạc, và lụa, cũng có ý xoa dịu hắn.
Bùi Duyên kêu Thanh Phong nhận, lần nữa nói lời cảm tạ, đích thân đưa đại nội quan ra cửa.
Khi đến gần xe ngựa, đại nội quan đột nhiên nắm tay Bùi Duyên, nói cực nhẹ: “Sau khi Hầu gia về lại kinh thành, nhớ để thiếp thất tiến cung nhiều chút. Nàng là biểu muội của Trang phi nương nương mà. Gặp nhau nhiều chút cũng tốt.”
Nói xong, đại nội quan vỗ mu bàn tay Bùi Duyên đầy ẩn ý rồi chui vào xe ngựa.
Bùi Duyên đứng tại chỗ nhìn xe ngựa đại nội quan rời đi. Sau khi xe ngựa đi xa, Bùi Duyên xoay người đi vô phủ. Ngay khi binh lính đóng cửa lại, hắn vung một quyền đánh nát bình hoa đặt gần cửa. Bình hoa vỡ vụn, phát ra một tiếng động lớn khiến cả bên trái lẫn bên phải giật nảy mình.
Thanh Phong hỏi: “Hầu gia, có chuyện gì vậy?”
Vừa rồi đại nội quan đứng sát Bùi Duyên để nói chuyện, chỉ có Bùi Duyên mới nghe được. Lời của đại nội quan có ẩn ý. Bùi Duyên quả nhiên đoán không sai, Hoàng thượng chú ý Thẩm Oanh. Ngay cả đại nội quan cũng nhìn ra ý đồ này.
Đại nội quan muốn Thẩm Oanh tiến cung nhiều để có cơ hội tiếp xúc với Hoàng thượng thường xuyên hơn. Thậm chí có dụng ý khác nữa.
Năm đó tiên đế có ý đồ chiếm đoạt nên giữ cô mẫu của hắn làm của riêng, thậm chí còn làm cho cả Bùi gia chôn cùng. Đương kim hoàng thượng quả nhiên là máu mủ của tiên đế. Mơ ước một nữ nhân đang mang thai!
Bùi Duyên nắm tay thành quyền, sắc mặt xanh mét. Đại nội quan gợi ý cho hắn, có thể là xuất phát từ ý tốt. Biết ý của hoàng đế mới có thể sống lâu dài. Hắn tuyệt đối không cần dùng một nữ nhân để đổi sự bình an cho bản thân.
“Không có gì.” Bùi Duyên cố nén sự bực tức của mình.
Thanh Phong biết nếu Bùi Duyên không muốn nói sẽ không nói, chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Hầu gia, Tạ đại nhân viết thư tới. Vương công tử ở quân doanh không thành thật, không chịu được những khó khăn của việc huấn luyện tân binh, mỗi ngày đều muốn chạy trốn. Đã trốn bốn năm lần, đều bị Tạ đại nhân bắt lại. Tạ đại nhân nói thật sự không quản được, xin Hầu gia cho biết muốn giải quyết thế nào.”
Bùi Duyên nhíu mày thành chữ xuyên 川. Hiện tại Thẩm Oanh mang thai, hắn tạm thời không về quân doanh được.
“Ngươi nói với Tạ đại nhân, khi cần thì dùng quân pháp, không cần thương xót.”
Bùi Chương gặp bố chính sử Sơn Tây, sau khi thương lượng chọn người làm tri phủ Đại Đồng, hắn ngồi sau bàn phê duyệt tấu chương. Bố chính sử Sơn Tây là người sợ phiền phức, không dám đắc tội ai, chỉ muốn hắn phái quan viên từ kinh thành tới thế vị trí của Phùng Ấp.
Bài học của Từ Khí lần trước còn ở trước mắt, quan kinh thành sẽ không đàn áp quân dân Tây Bắc.
Nhưng ngoại trừ hoàng đế, ai có thể trấn áp được Bùi Duyên? Tất cả mọi người đều tránh mũi nhọn của Tĩnh Viễn Hầu.
“Hoàng thượng, có người lén lút lảng vảng ngoài cửa phủ nha, bị người của chúng ta bắt lại.” Đại nội quan bẩm báo.
Bùi Chương tập trung phê duyệt tấu chương: “Kẻ nào làm ngươi phải tới bẩm báo Trẫm?”
“Hắn kêu la mình là con cháu của Định Quốc Công, nhìn có vẻ trốn khỏi quân doanh.”
Con cháu của Định Quốc Công? Bùi Chương nhớ rõ, Định Quốc Công bị tiên đế kết tội trong cuộc loạn cửu vương. Trong nhà bị lục soát, con cháu của ông đều bị đuổi ra khỏi kinh thành, làm sao ở đây?
Đại nội quan giải thích: “Hoàng thượng chắc không biết, nữ nhi của Định Quốc Công là mẫu thân của Tĩnh Viễn Hầu. Nhi tử duy nhất là Vương Chấn Vương đại nhân. Người này chắc là nhi tử của Vương đại nhân. Trước đây nghe nói Vương đại nhân giao nhi tử cho Tĩnh Viễn Hầu, nhờ hắn đưa tới Tây Bắc rèn luyện. Chắc Vương công tử không chịu khổ được nên đã trốn khỏi quân doanh.”
Bùi Chương biết hiện giờ các vương công tử đệ trong kinh thành đều là dạng người cưỡi ngựa chọi gà, suốt ngày đần độn, không làm được gì. Nếu muốn bọn họ ra trận giết địch, e rằng bọn họ sẽ mau chóng đầu hàng. Khó trách Vương Chấn đành lòng đưa con vợ cả duy nhất đến quân doanh. Nếu cứ tiếp tục như vậy, uy tín của Định Quốc Công gia sẽ sớm bị hủy hoại, e là sẽ không vực dậy nổi.
Bùi Chương vừa phê duyệt tấu chương vừa nói: “Cho hắn vào để Trẫm nhìn xem.”
Vương Định Khôn bị nhốt cả ngày ở quân doanh để huấn luyện, không biết đã xảy ra chuyện gì ở Đại Đồng, càng không biết thánh giá đến đây. Hắn chuồn ra rất vất vả, chỉ muốn tìm tri phủ Đại Đồng mượn một số tiền và xe ngựa rồi trốn trở lại kinh thành. Đâu ngờ rằng bị nội thị phát hiện, cho rằng hắn muốn làm chuyện bậy bạ, bắt hắn lại.
Đại nội quan dẫn Vương Định Khôn đến trước mặt Bùi Chương. Hắn quỳ sát đất run bần bật. Cả đời này chưa từng gặp thiên nhan, hắn khẩn trương không biết nên làm thế nào.
Bùi Chương cúi đầu nhìn hắn: “Ngẩng đầu lên.”
Vương Định Khôn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Bùi Chương rồi rũ mắt nhìn xuống đất.
Bùi Chương nhớ rõ Định Quốc Công là người rất năng động. Mỗi khi gặp, sống lưng ông luôn thẳng tắp, còn thường xuyên đấu tranh gay gắt trên triều đình vì bất đồng ý kiến với tiên đế. Tuy sau đó dính vào cuộc loạn cửu vương, suy nghĩ sai nên đứng ở vị trí sai, nhưng ông là nhân vật đủ sức viết nên một nét vẻ vang trong lịch sử Đại Nghiệp. Đến thời con trai Vương Chấn đã kém một nửa, nhìn lại đứa tôn tử này, không thể tin được là con cháu của Định Quốc Công.
Chả trách khi Hoàng hậu còn trên đời, nàng muốn tự mình chọn hôn sự cho Thẩm Đồng, mà không muốn nàng gả vào thế gia. Các thế gia đại tộc ở Đại Nghiệp hiện nay là tô vàng nạm ngọc bên ngoài nhưng thối rữa bên trong. Đây cũng là lý do Bùi Chương cần tiếp nhận quan viên mới, háo hức thực hiện các thay đổi.
Bùi Chương xem xong một quyển tấu chương, đặt một bên, rồi mở ra một quyển khác: “Trẫm nghe nói ngươi gia nhập quân doanh. Tại sao tự mình rời quân doanh mà không có lệnh của thượng tướng?”
Vương Định Khôn run rẩy, việc đã đến nước này nên dứt khoát nói: “Hoàng thượng, không dám giấu ngài. Thảo dân là con trai duy nhất của Vương gia, phụ thân của thảo dân giao thảo dân cho biểu huynh, chỉ là muốn thảo dân học giỏi. Nhưng biểu huynh lấy việc công để trả thù riêng!”
“Biểu huynh của ngươi là Tĩnh Viễn Hầu à?” Bùi Chương hỏi.
Vương Định Khôn gật đầu lia lịa. Thấy hoàng đế có hứng thú, hắn tiếp tục nói: “Lúc đầu, trong Tĩnh Viễn Hầu phủ chỉ có cô mẫu liên lạc với Vương gia chúng ta. Biểu huynh từ trước đến nay đều không đoái hoài đến chúng ta, cũng rất ít khi ở nhà. Lần trước hắn trở lại kinh thành, không biết vì sao nhất quyết làm mai muội muội của thảo dân cho một tiểu quan của Thuận Thiên Phủ. Thảo dân và gia mẫu vốn không đồng ý hôn sự đó, hắn lấy chuyện tòng quân để đe dọa, trói thảo dân lại, tra tấn đủ kiểu. Thảo dân không muốn chịu nhục nên trốn khỏi quân doanh.”
Vương Định Khôn nói năng lộn xộn, nhưng Bùi Chương vẫn nắm được ý chính.
“Ai là tiểu quan của Thuận Thiên Phủ?”
“Là Thôi quan của Thuận Thiên Phủ, lục phẩm, tên là Tống Viễn Hàng.”
Bùi Chương tìm trong trí nhớ nhưng không nhớ rõ đã gặp người này. Quan lục phẩm trong kinh thành không nhiều, có lẽ hắn đã gặp nhưng không để lại ấn tượng sâu sắc. Bùi Duyên cũng không quan hệ mật thiết với các quan viên ở trên triều đình, tại sao lại có quan hệ cá nhân với Thôi quan của Thuận Thiên Phủ?
Nếu bọn họ có quan hệ cá nhân mà Cẩm Y Vệ cũng không biết, có thể thấy quan viên này là người thâm tàng bất lộ. Sau khi trở về, hắn nhất định phải điều tra kỹ người này.
Bùi Chương nói với Vương Định Khôn: “Bất kể các ngươi có gút mắt gì trước đây, nếu ngươi đã vào quân doanh, ngươi là lính của Đại Nghiệp. Quốc gia dùng quân lương để nuôi ngươi, ngươi không trung thành với nước mà còn đào ngũ. Không cần chờ Tĩnh Viễn Hầu tới bắt ngươi, Trẫm có thể xử lý ngươi ngay lập tức.”
Vương Định Khôn sợ tới mức vội vàng quỳ sát đất: “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng!”
Bùi Chương nhìn hắn, không muốn nói thêm gì, trực tiếp gọi đại nội quan đến gần rồi ra lệnh: “Đưa hắn đến Tĩnh Viễn Hầu phủ, giao cho Tĩnh Viễn Hầu xử lý.”
“Hoàng thượng muốn…” Đại nội quan khó hiểu.
“Những người này cả ngày sống trong nhung lụa, chơi bời lêu lổng, đã đến lúc nên bị trừng trị. Nếu Tĩnh Viễn Hầu huấn luyện vị biểu đệ này có hiệu quả, trẫm muốn đưa Thẩm Quang Tông, Hoắc Văn Tiến và những kẻ không nên thân đến quân doanh luôn.”
Đại nội quan cười khổ: “E rằng Thái hậu nương nương sẽ là người đầu tiên phản đối.”
Bùi Chương phất tay, hai nội thị đi vào đưa Vương Định Khôn ra ngoài. Hắn định nghỉ ngơi một chút, một nội thị hoảng loạn chạy vào, quỳ xuống đất: “Hoàng thượng!”
“Xảy ra chuyện gì?” Đại nội quan xụ mặt, trách hắn lỗ mãng. Đây là nội thị còn trẻ tuổi, chưa được đào tạo, làm việc luôn hấp tấp bộp chộp, đại nội quan đã trách mắng bọn họ rất nhiều lần.
Nội thị gấp gáp nói: “Có thư của Thái hậu nương nương, muốn Hoàng thượng lập tức về kinh thành!” Hắn giơ tay lên cao, trong tay cầm một phong thơ.
Đại nội quan đi tới lấy phong thơ. Thái hậu rất ít khi viết thư cho Hoàng thượng. Trước đây Hoàng thượng ở ngoại thành hoặc ở sơn trang tránh nóng, bà chưa từng nói gì. Lần này sao đột nhiên viết thư cho Hoàng thượng?
Bùi Chương bảo đại nội quan xem, hắn hiện tại không có tâm trạng để ý tới thư nhà.
Đại nội quan xem xong, mặt biến sắc: “Hoàng thượng, Thái hậu nương nương viết trong thư, Trang phi nương nương đã sinh một tiểu hoàng tử, nhưng hoàng tử rất ốm yếu. Từ khi ra đời, các ngự y trong Thái Y Viện thay phiên chăm sóc nhưng tình hình vẫn còn nguy hiểm. Bà thỉnh ngài tức tốc trở về. Nếu không có thể hối hận cả đời!”
Bùi Chương nhíu mày, tay chậm rãi nắm thành quyền. Con nối dõi của hắn quá mỏng manh. Lúc còn trẻ không lo lắng người kế vị, nhưng hiện giờ khó khăn chờ đợi Hoàng trưởng tử lại xuất hiện tình huống này. Hắn đã mất thê tử, không thể mất đi đứa con trai này.
Hắn không còn tâm trạng đối phó với Bùi Duyên hay quan tâm tình hình Tây Bắc, nói với đại nội quan: “Về kinh thành ngay lập tức.”
“Dạ!” Đại nội quan biết tình huống nguy cấp, nếu không Thái hậu nương nương sẽ không tự mình viết thư. Lập tức phân phó thuộc hạ thu dọn đồ. Chiều hôm đó, đoàn người Bùi Chương vội vàng rời khỏi Đại Đồng.
/135
|