Ngước đôi mắt thâm quầng như được săm trát rất nghệ thuật…. Joe lắc đầu ngán ngẩm khi biết đã 3 h khuya….
” Reng!!! Reng!!! “
Lại điện thoại…. Joe trùm chăn kín măt… mong tấm chăn mỏng có thể chắn được chút ít âm thanh khó chịu từ cái máy điện thoại kia…
_ Ah đúng rồi…..
Joe reo lên… bật dậy…. rồi rút phựt cái giắc cắm ra…. đúng là học quá hóa lú….
Quay lại chiếc giường êm ái thân thuộc…. Joe nằm dài ra giường và vươn vai hết cỡ… thật là thoải mái…
” Vù!!!! “
Một cơn gió thổi qua se lạnh… dù không dám nhìn nhưng Joe vẫn biết rõ là có cái gì đó vừa lướt qua…..
_ Anh tưởng anh đã thoát khỏi tôi sao??? Tôi vẫn luôn bên cạnh anh… anh không biết sao????
Nó trong bộ đồ con ma nữ hồi trước/…. lướt qua lướt lại vòng quanh Joe….
_ Sao… sao cô vô đây được???
_ Tôi bay vào đây đấy…
Nó nói nhẹ như giọng ma… rùi cười khằng khặc….
_ Tôi không làm đâu????
_ Vậy là sao???
Con ma Ariel trợn mắt…. rồi ngay tức khắc…. tiếp cận Joe…..
_ Chuyện này là giúp cho anh trai anh mà….
_ Giúp cách gì… chứ việc trẻ kon như thế… còn lâu…. còn lâu nhá tôi mới làm….
_ Tại sao vậy??? Giúp chút…. chút xíu đi mà…
Cái giọng ẽo uột của nó làm Joe ong tai…. Bộ dạng uốn éo kia thật khó coi… Nó không biết là đang dụ dỗ trẻ qua vị thành niên hem…. Chết rồi… Joe…. Joe không thể chịu nổi nữa…
_ Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Đượ c gòi…. được gòi…….
_ Thật không???
Nó hét lên… rồi ôm chặt lấy cổ Joe…
_ Theo người ta như ma vậy không đồng ý chắc chết quá…
_ Hả???
_ Không… bi h cô nói thử kế hoạch cho tôi nghe đi….
_ Cũng đơn giản lắm…
Nó ghé tai Joe thì thầm…
_ Quái… sao giống thế???
_ Có vấn đề ah???
_ Không….
Joe lắc đầu và nhìn nó…. con bé này thật lắm suy nghĩ giống lão Chun/…
Nhà Rainie…
_ Mày ngoan đi!!! Tao đưa đi chơi….
Nó cầm lược gỡ cho Rainie từng ngọn tóc rối…. con bé trông không có một chút sức sống nào… vì tình yêu người ta có thể khổ vậy sao??? Nếu… nếu Chun đối xử không tốt với nó, làm nó thất vọng… liệu nó có như vậy không???
_ Tao không muốn đi…
Rainie thở dài….
_ Đừng vậy… ra ngoài….. mày sẽ thấy dễ chịu hơn rất nhiều đấy…
Rainie ngước nhìn nó… rồi lặng lẽ gật đầu… nó hơi bất ngờ khi Rainie đồng ý nhanh vậy????
_ Cô chủ dạo này hay vậy… lúc bướng ơi là bướng… lúc thì ngoan ngoãn bất ngờ….
bà giúp việc nhanh mồm nói…
_ Cô đừng nói là cháu tới đây nhé….
_ Tôi biết rồi…. nhưng sao cô không về nhà… ông Trần vẫn cho người tìm cô đấy….
_ Rồi cháu sẽ về… cô đừng nói cho bất kì ai biết… nhất là chủ tịch Dương… ông ấy thân với ba cháu….
Nó ôm lấy bà Nhậm để hối lộ… rồi đưa Rainie rời khỏi nhà nhanh ng….
————————————————————-
_ Đi đâu đây…..???
_ Đi ăn KFC nhé!!!
_ Uh!!!
Rainie gật đầu… nó nở nụ cười ranh mãnh… ngó sang phải…. nới Joe đang ngồi trong chiếc xe màu đen đợi sẵn…. cách đó là Mike đang lang thang với vẻ bất cần…
Kế hoachj của nó chỉ đơn giản là…. Joe sẽ đâm xe vô Rainie…. Mike nhìn thấy chắc chắn sẽ phải ra cứu = > hết giận!!!
Nó cười khành khạch… tự sướng với kế hoạch của mình… rồi dìu Rainie ra đường… đồng thời ra hiệu cho Joe bắt đầu kế hoạch….
Nhưng người tính không bằng trời tính… vừa buốc ra đúng vị trí lĩnh đâm… thì Rainie quay ngoắt lại…
_ Tao không đi nữa đâu…
Nó ú ớ…. cái tính ương ngạnh của kon bé đã phát huy đúng lúc…. nó quay ra ra hiệu Joe đợi chút… nhưng thật không may… cái xe của Joe chỉ cách nó 1 phân nữa…
” Reng!!! Reng!!! “
Lại điện thoại…. Joe trùm chăn kín măt… mong tấm chăn mỏng có thể chắn được chút ít âm thanh khó chịu từ cái máy điện thoại kia…
_ Ah đúng rồi…..
Joe reo lên… bật dậy…. rồi rút phựt cái giắc cắm ra…. đúng là học quá hóa lú….
Quay lại chiếc giường êm ái thân thuộc…. Joe nằm dài ra giường và vươn vai hết cỡ… thật là thoải mái…
” Vù!!!! “
Một cơn gió thổi qua se lạnh… dù không dám nhìn nhưng Joe vẫn biết rõ là có cái gì đó vừa lướt qua…..
_ Anh tưởng anh đã thoát khỏi tôi sao??? Tôi vẫn luôn bên cạnh anh… anh không biết sao????
Nó trong bộ đồ con ma nữ hồi trước/…. lướt qua lướt lại vòng quanh Joe….
_ Sao… sao cô vô đây được???
_ Tôi bay vào đây đấy…
Nó nói nhẹ như giọng ma… rùi cười khằng khặc….
_ Tôi không làm đâu????
_ Vậy là sao???
Con ma Ariel trợn mắt…. rồi ngay tức khắc…. tiếp cận Joe…..
_ Chuyện này là giúp cho anh trai anh mà….
_ Giúp cách gì… chứ việc trẻ kon như thế… còn lâu…. còn lâu nhá tôi mới làm….
_ Tại sao vậy??? Giúp chút…. chút xíu đi mà…
Cái giọng ẽo uột của nó làm Joe ong tai…. Bộ dạng uốn éo kia thật khó coi… Nó không biết là đang dụ dỗ trẻ qua vị thành niên hem…. Chết rồi… Joe…. Joe không thể chịu nổi nữa…
_ Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Đượ c gòi…. được gòi…….
_ Thật không???
Nó hét lên… rồi ôm chặt lấy cổ Joe…
_ Theo người ta như ma vậy không đồng ý chắc chết quá…
_ Hả???
_ Không… bi h cô nói thử kế hoạch cho tôi nghe đi….
_ Cũng đơn giản lắm…
Nó ghé tai Joe thì thầm…
_ Quái… sao giống thế???
_ Có vấn đề ah???
_ Không….
Joe lắc đầu và nhìn nó…. con bé này thật lắm suy nghĩ giống lão Chun/…
Nhà Rainie…
_ Mày ngoan đi!!! Tao đưa đi chơi….
Nó cầm lược gỡ cho Rainie từng ngọn tóc rối…. con bé trông không có một chút sức sống nào… vì tình yêu người ta có thể khổ vậy sao??? Nếu… nếu Chun đối xử không tốt với nó, làm nó thất vọng… liệu nó có như vậy không???
_ Tao không muốn đi…
Rainie thở dài….
_ Đừng vậy… ra ngoài….. mày sẽ thấy dễ chịu hơn rất nhiều đấy…
Rainie ngước nhìn nó… rồi lặng lẽ gật đầu… nó hơi bất ngờ khi Rainie đồng ý nhanh vậy????
_ Cô chủ dạo này hay vậy… lúc bướng ơi là bướng… lúc thì ngoan ngoãn bất ngờ….
bà giúp việc nhanh mồm nói…
_ Cô đừng nói là cháu tới đây nhé….
_ Tôi biết rồi…. nhưng sao cô không về nhà… ông Trần vẫn cho người tìm cô đấy….
_ Rồi cháu sẽ về… cô đừng nói cho bất kì ai biết… nhất là chủ tịch Dương… ông ấy thân với ba cháu….
Nó ôm lấy bà Nhậm để hối lộ… rồi đưa Rainie rời khỏi nhà nhanh ng….
————————————————————-
_ Đi đâu đây…..???
_ Đi ăn KFC nhé!!!
_ Uh!!!
Rainie gật đầu… nó nở nụ cười ranh mãnh… ngó sang phải…. nới Joe đang ngồi trong chiếc xe màu đen đợi sẵn…. cách đó là Mike đang lang thang với vẻ bất cần…
Kế hoachj của nó chỉ đơn giản là…. Joe sẽ đâm xe vô Rainie…. Mike nhìn thấy chắc chắn sẽ phải ra cứu = > hết giận!!!
Nó cười khành khạch… tự sướng với kế hoạch của mình… rồi dìu Rainie ra đường… đồng thời ra hiệu cho Joe bắt đầu kế hoạch….
Nhưng người tính không bằng trời tính… vừa buốc ra đúng vị trí lĩnh đâm… thì Rainie quay ngoắt lại…
_ Tao không đi nữa đâu…
Nó ú ớ…. cái tính ương ngạnh của kon bé đã phát huy đúng lúc…. nó quay ra ra hiệu Joe đợi chút… nhưng thật không may… cái xe của Joe chỉ cách nó 1 phân nữa…
/87
|