_ Chúng tôi đã có những giây phút thật sự hạnh phúc bên nhau… tôi đã tặng cho anh ấy một cái quần … thêu hoa hồng thiệt to vào ngày sinh nhật thứ 17… và anh ấy đã rất thích..,..
Nó nhớ có lần thấy cái quần như thế trong thùng rác… và nó đã nghĩ là của bà chủ hoặc của một cô nương nào đó đến nhà Mike chơi rồi bỏ quên… ai dè…. Nó cố bụm miệng cười trước vẻ mặt tự mãn và đắc thắng của Tiny….
_ Có lẽ lúc đó… vì tôi phân tâm bởi một người đàn ông khác nên chúng tôi đã chia tay… nhưng thực sự… anh ấy vẫn là người tôi yêu… thực sự rất yêu….
Tiny tỏ ra đau khổ thực sự… nó cảm thấy hơi bối rối…. nhưng hành động tiếp theo của cô nàng lại làm cho nó có cảm giác không cần mất công thương hại cô nàng làm chi hết….
_ Cô sẽ giúp tôi đưa anh ấy về chứ….
Tiny toe toét nắm tay nó, gương mặt hớn hở như một đứa bé vừa bắt được quà… mắt long lanh nhìn nó đầy hy vọng….
_ Rất tiếc nhưng tôi không thể giúp cô được…..
_ Tại sao???
Vẻ thất vọng trên gương mặt Tiny lộ rõ…
_ Vì tôi cũng thik anh ấy…..
Nó đứng dậy … cầm tách trà và đi thằng vào bếp…. mặc cho thái độ của Tiny có là gì đi nữa…. nó thấy hơi ngạc nhiên khi nói ra được một điều hay ho như vậy … ít ra thì cô nàng cũng hok tuyệt vời như những gì nó tưởng ban đầu… ngoại hình luôn đánh lừa mọi cảm xúc mà…..
——————————————-
Tiny và Joanne ra về sau đó nửa tiếng… Adan dĩ nhiên hok hề muốn cô nàng mèo xinh xắn của cậu phải out sớm như vậy… nhưng nó thì lại vô cùng vui mừng dù nó biết chắc hai người khách ấy còn viếng thăm căn nhà rất nhiều lần nữa…. Và bây h nó biết cậu út của nhà họ Ngô lại bị thêm một gánh nặng vô hình đè nặng… và nó đã thực sự tới khi Joe về nhà vào chiều hôm đó và hét thẳng vào mặt thằng bé… thật hiếm khi thấy Joe nổi nóng….
_ Em đã đưa rắn về nhà biết không??? Iu thì cũng phải hỏi han gia thế chứ…. chẳng lẽ anh lại phải đánh em…. hay nhốt em vô hầm dưới nhà hoặc đại loại vậy… em khiến cuộc sống anh trở thành địa ngục… con mụ đó sẽ ám anh cho tới khi nào nó chết… em hiểu không….
Nó nhìn vẻ mặt cáu bẳn của Joe và cười thầm… nó biết chắc Joe cũng chẳng khoái cô nàng hơn nó….
Nó hé mắt hấp háy…. luồng ánh sáng trắng phóng thẳng vào mắt nó mạnh mẽ khiến mắt nó cay xè!!! Ngoài cái đó ra thì mặt nó còn có gì đó ướt uớt….
_ Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nó hét lên… con Jozy đang liếm mặt nó một cách rất ư là mãn nguyện… bằng một động tác nhanh ng và một khuôn mặt kinh tởm không thể dừng lại được… nó quăng con mèo vô góc tường…. lau mặt với tốc độ nhanh nhất có thể… rồi lại ngước mắt lên tường… nhìn đăm đăm cái đồng hồ ngơ ngác…
Mới có 5h hơn… tồi tệ thật…. nó kéo cái chăn trùm kín mặt… định bụng nối lại giấc ngủ tuyệt vời của mình….
Nhưng có vẻ như cái ” định bụng ” của nó không thể thành sự thật được… nó vừa đặt lưng xuống… thì một hồi chuông dài lại kéo cái thân hình mệt mỏi của nó đứng dậy và lết ra ban công…
Nó vừa kéo rèm vừa càu nhàu…. nhưng nó im ngay lập tức khi thấy cái đầu bung xòe của Joe thò ra từ tầng duới… cái đầu ấy cứ chăm chăm không động đậy…. và hướng về phía cổng chính… Nó cũng hướng mắt ra phía ấy…
Cái dáng ưỡn ẹo bên cạnh cổng làm nó mường tượng được những điều khủng khiếp sắp xảy ra… nhìn xuống dưới… cái đầu bù xù của Joe đã biến mất….
_ Chuồn là đúng thôi!!!
Nó nghiêng đầu…. chạy vô tròng phòng khoác cái áo cánh mỏng lên người… rồi lật đật theo từng bậc cầu thang…. nó dám thề rằng thấy Joe đang lộn quần lên mặt khi nó đi ngang qua phòng Joe…
Nó nhớ có lần thấy cái quần như thế trong thùng rác… và nó đã nghĩ là của bà chủ hoặc của một cô nương nào đó đến nhà Mike chơi rồi bỏ quên… ai dè…. Nó cố bụm miệng cười trước vẻ mặt tự mãn và đắc thắng của Tiny….
_ Có lẽ lúc đó… vì tôi phân tâm bởi một người đàn ông khác nên chúng tôi đã chia tay… nhưng thực sự… anh ấy vẫn là người tôi yêu… thực sự rất yêu….
Tiny tỏ ra đau khổ thực sự… nó cảm thấy hơi bối rối…. nhưng hành động tiếp theo của cô nàng lại làm cho nó có cảm giác không cần mất công thương hại cô nàng làm chi hết….
_ Cô sẽ giúp tôi đưa anh ấy về chứ….
Tiny toe toét nắm tay nó, gương mặt hớn hở như một đứa bé vừa bắt được quà… mắt long lanh nhìn nó đầy hy vọng….
_ Rất tiếc nhưng tôi không thể giúp cô được…..
_ Tại sao???
Vẻ thất vọng trên gương mặt Tiny lộ rõ…
_ Vì tôi cũng thik anh ấy…..
Nó đứng dậy … cầm tách trà và đi thằng vào bếp…. mặc cho thái độ của Tiny có là gì đi nữa…. nó thấy hơi ngạc nhiên khi nói ra được một điều hay ho như vậy … ít ra thì cô nàng cũng hok tuyệt vời như những gì nó tưởng ban đầu… ngoại hình luôn đánh lừa mọi cảm xúc mà…..
——————————————-
Tiny và Joanne ra về sau đó nửa tiếng… Adan dĩ nhiên hok hề muốn cô nàng mèo xinh xắn của cậu phải out sớm như vậy… nhưng nó thì lại vô cùng vui mừng dù nó biết chắc hai người khách ấy còn viếng thăm căn nhà rất nhiều lần nữa…. Và bây h nó biết cậu út của nhà họ Ngô lại bị thêm một gánh nặng vô hình đè nặng… và nó đã thực sự tới khi Joe về nhà vào chiều hôm đó và hét thẳng vào mặt thằng bé… thật hiếm khi thấy Joe nổi nóng….
_ Em đã đưa rắn về nhà biết không??? Iu thì cũng phải hỏi han gia thế chứ…. chẳng lẽ anh lại phải đánh em…. hay nhốt em vô hầm dưới nhà hoặc đại loại vậy… em khiến cuộc sống anh trở thành địa ngục… con mụ đó sẽ ám anh cho tới khi nào nó chết… em hiểu không….
Nó nhìn vẻ mặt cáu bẳn của Joe và cười thầm… nó biết chắc Joe cũng chẳng khoái cô nàng hơn nó….
Nó hé mắt hấp háy…. luồng ánh sáng trắng phóng thẳng vào mắt nó mạnh mẽ khiến mắt nó cay xè!!! Ngoài cái đó ra thì mặt nó còn có gì đó ướt uớt….
_ Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nó hét lên… con Jozy đang liếm mặt nó một cách rất ư là mãn nguyện… bằng một động tác nhanh ng và một khuôn mặt kinh tởm không thể dừng lại được… nó quăng con mèo vô góc tường…. lau mặt với tốc độ nhanh nhất có thể… rồi lại ngước mắt lên tường… nhìn đăm đăm cái đồng hồ ngơ ngác…
Mới có 5h hơn… tồi tệ thật…. nó kéo cái chăn trùm kín mặt… định bụng nối lại giấc ngủ tuyệt vời của mình….
Nhưng có vẻ như cái ” định bụng ” của nó không thể thành sự thật được… nó vừa đặt lưng xuống… thì một hồi chuông dài lại kéo cái thân hình mệt mỏi của nó đứng dậy và lết ra ban công…
Nó vừa kéo rèm vừa càu nhàu…. nhưng nó im ngay lập tức khi thấy cái đầu bung xòe của Joe thò ra từ tầng duới… cái đầu ấy cứ chăm chăm không động đậy…. và hướng về phía cổng chính… Nó cũng hướng mắt ra phía ấy…
Cái dáng ưỡn ẹo bên cạnh cổng làm nó mường tượng được những điều khủng khiếp sắp xảy ra… nhìn xuống dưới… cái đầu bù xù của Joe đã biến mất….
_ Chuồn là đúng thôi!!!
Nó nghiêng đầu…. chạy vô tròng phòng khoác cái áo cánh mỏng lên người… rồi lật đật theo từng bậc cầu thang…. nó dám thề rằng thấy Joe đang lộn quần lên mặt khi nó đi ngang qua phòng Joe…
/87
|