Âm thanh hệ thống nhắc nhở bên tai không ngừng. Nhìn điểm của mình trong phút chốc rớt xuống 64, Sở Ngư không đành lòng nhìn tiếp. Hắn khóc không ra nước mắt, ngực quặn đau.
Tạ Hi ba năm nay bị đánh quá nhiều, trong cơ thể có không ít nội thương, sẽ cản trở việc vượt cảnh giới về sau.
Trong nguyên tác, Tạ Hi không phát hiện bản thân bị nội thương, ở một lần tu luyện cuồng tiến quá độ mà tẩu hỏa nhập ma, y thiếu chút nữa giết số vô người lại mạnh mẽ cùng nữ chính mắt đi mày lại.
Cần có một người dùng linh lực giúp y tu bổ cơ thể mỗi ngày, chữa khỏi nội thương. Khắp Viễn Trần phong người có thể làm được việc này ngoài sư tôn là Lục Khinh An, chỉ có Sở Ngư.
Tắt đi giao diện bình luận, Sở Ngư bi thương mà thở dài. Một cỗ linh lực mang thủy quang mang từ bàn tay hắn trào ra, thong thả mà tiến vào cơ thể nhỏ nhỏ của Tạ Hi.
Như là cực kỳ thoải mái, Tạ Hi lúc ngủ vốn đang nhíu chặt mày cũng hơi thả lỏng, ngũ quan thanh tú càng khiến người khác yêu thích. Sở Ngư nhịn không được duỗi tay nhẹ nhàng nhéo má y một phen.
Oa! Sờ được rồi! Mặt nam chính! Mềm quá! Mềm quá!
Sở Ngư vui vẻ rạo rực mà vận chuyển linh lực, lại không phát hiện phía ngoài cửa sổ có thêm một thân ảnh cao cao.
Gió đêm nức nở, Lục Khinh An đeo kiếm đứng yên, nhìn cảnh tượng bên trong. Thật lâu sau mới hơi mỉm cười, xoay người rời đi.
***
Sở Ngư tỉnh lại, mệt mỏi đến cực điểm.
Truyền linh lực đến hơn nửa đêm, hắn hiện tại rất muốn xoay người tiếp tục ngủ. Nhưng dựa theo ký ức của nguyên, bây giờ là thời điểm hắn phải vào rừng dạy các sư đệ tiết buổi sáng.
A...... Tựa như một đêm mộng xuân, tuy thoải mái, cơ thể lại phảng như bị đào rỗng......
Sở Ngư khổ đại cừu thâm mà chỉnh quần áo, cầm theo Tầm Sanh, thong thả ung dung đi ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa liền thấy sư tôn hắn ngồi trong sân uống trà, Tạ Hi đứng hầu một bên.
Sở Ngư sợ tới mức thiếu chút ngã ra đất: "...... Sư tôn, người đến đây từ lúc nào?"
Cũng không đến mức vẫn luôn chờ hắn rời giường đi......
Lục Khinh An ánh mắt kỳ dị mà liếc nhìn Sở Ngư, buông chén trà, nói: "Sao không ngủ thêm một lát đi?"
Sở Ngư nhanh chóng lý giải: Vi sư dậy còn sớm hơn ngươi, ngươi còn dám ngủ nướng?
Sở Ngư giật mình, giả bộ tinh thần phấn chấn: "...... Đồ nhi tràn đầy năng lượng, nên đi dạy tiết buổi sáng cho các sư đệ."
Lục Khinh An: "Hôm nay không cần lên lớp. Ngư nhi, con nghỉ ngơi cho tốt, nhìn thấy sư huynh đệ các con ở chung hòa hợp, vi sư thực vui mừng."
Hoà hợp...... Người từ chỗ nào nhìn ra sự hòa hợp?
Sở Ngư cùng Tạ Hi nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ, ăn ý mà không nói gì.
"Hôm nay vi sư rời đi, sự vụ trên Viễn Trần phong giao cho con xử lý. Không cần lo những việc vặt khác, tu luyện thật tốt chuẩn bị cho năm sau.
Sở Ngư cung cung kính kính cúi đầu: "Dạ!"
Lục Khinh An để lại một ít đan dược cùng bùa chú, lại hỏi đến việc tu luyện của Sở Ngư rồi mới lâng lâng rời đi.
Trong viện còn lại hai người hai mặt nhìn nhau, Sở Ngư giả bộ làm mặt vô cảm, Tạ Hi lại thật sự vô cảm, cảnh giác mà nhìn chằm chằm Sở Ngư.
Đối diện nhau một lúc lâu, Sở Ngư xoay người trở về phòng.
Không nghĩ hắn sẽ trực tiếp rời đi, Tạ Hi vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Sở Ngư đánh chửi, ngạc nhiên mà buột miệng thốt ra: "Ngươi đi đâu?"
Sở Ngư tư thái tản mạn ôm Tầm Sanh, ngoái đầu nhìn lại Tạ Hi: "Ngủ."
Lúc này bình minh mới ló rạng, vài tia sáng chiếu xuống ngũ quan mang ý cười lười biếng của thanh niên tuấn mỹ. So với ngày thường cao quý lãnh diễm, trong nháy mắt này hắn ôn nhuận nhu hòa hơn không biết bao nhiêu lần.
Cười lên thật là đẹp mắt.
Tạ Hi ngơ ngác mà nhìn Sở Ngư, trong đầu vừa nhảy ra những suy nghĩ này đã lập tức bị đè xuống. Tuy y cảm thấy Sở Ngư có sự thay đổi, nhưng y vẫn như cũ sợ hãi cùng căm ghét Sở Ngư. Y mím môi, nói: "Không phải ngươi vừa nói với sư tôn là bản thân tràn đầy năng lượng sao?"
Sở Ngư cao quý lãnh diễm mà cười: "Trẻ con vẫn chính là trẻ con."
Sau đó hắn đi vào phòng, đóng cửa lại, tiếp tục ngủ.
Lục Khinh An đi rồi, Sở Ngư lại không cần lên lớp dạy đám sư đệ kia, Viễn Trần phong cũng sẽ không xảy chuyện gì trong thời bình. Sở Ngư an an ổn ổn ngủ một giấc đến trưa, linh lực hắn khôi phục đầy đủ, cả người thoải mái.
Hắn không có ý định ra khỏi cửa, khoanh chân ngồi dậy, bắt đầu sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ. Nguyên chủ sử dụng tâm pháp hệ thuỷ, linh lực ôn hòa, lực sát thương không lớn.
Ba năm sau đi đối mặt với ma trùng ăn thịt người, không thể sơ sẩy việc tu luyện.
Phải học một sát chiêu cùng chiêu thức bảo mệnh. Dùng sát chiêu trước, không được thì lập tức trốn.
Tìm kiếm thật lâu trong trí nhớ, Sở Ngư rốt cuộc tìm được chiêu thức mình muốn. Đáng tiếc vẫn còn chút hạn chế, bằng không liền hoàn mỹ.
Bất quá, có thể học một cái liền học một cái. Ba năm này ngoài việc tăng tiến tu vi, hắn còn phải chuyên tâm tu tập hai cái pháp quyết này.
Nhắm mắt tu luyện mấy cái canh giờ, khi mở mắt ra sắc trời đã gần hoàng hôn. Tu sĩ Trúc Cơ đã có thể tích cốc nhưng Sở Ngư lại thèm ăn. Chỉnh lại dáng vẻ một chút, hắn đẩy cửa đi ra, đến nhà ăn lãnh một phần cơm.
Trước kia nguyên chủ tính khí cao ngạo, chưa bao giờ đến nhà ăn, đều là sai người đưa đến tiểu viện. Sau khi đạt Trúc Cơ kỳ lại càng không có lý do đến nhà ăn. Sở Ngư vừa đến, hơn một nửa sư đệ cả kinh phốc phốc cười sặc sụa, nửa còn lại đồng thời nghẹn họng.
Đối Với việc này, Sở Ngư giải thích là: "Nhị sư đệ các ngươi chưa dùng cơm."
Đám đệ tử lúc nãy nhịn cười rốt cuộc không nhịn được nữa mà bật cười ha hả.
Sở Ngư sờ sờ chóp mũi, không xem bọn họ phản ứng.
Nếu hắn nhớ không lầm nói, từ ngày hắn mang nam chính trở lại, y chưa một lần tới nhà ăn. Y lại không phải Sở Ngư, sẽ không có người mang cơm cho.
Sở Ngư bưng một khay cơm trở lại tiểu viện, tâm trạng rối rắm.
Vốn là vì thỏa mãn dục vọng ăn uống của mình mới đi một chuyến này, nhưng lại nhớ ra đùi vàng của mình còn chưa ăn cơm, chắc y đói lắm rồi đi?
Cân nhắc mãi, Sở Ngư vẫn là bưng khay cơm đi đến trước cửa phòng Tạ Hi, khách khí mà gõ cửa: "Sư đệ, ta vào được không?"
Nói xong không chờ Tạ Hi trả lời mà trực tiếp đẩy cửa vào.
Nghênh diện hắn là Tạ Hi mang vẻ mặt đen sì: "Đại sư huynh nếu không định trưng cầu ý kiến của ta, cần gì phải gõ cửa."
Sở Ngư ha ha: "Đều là huynh đệ với nhau, sao phải khách khí như vậy."
Hắn bưng khay đặt lên bàn gỗ: "Cho ngươi, đừng tự bỏ đói bản thân. Chớ để sư tôn trở lại mắng ta ngược đãi ngươi."
Tạ Hi thân mình run run, chán ghét mà nhìn đồ ăn trên bàn như là bên trong có độc: "Ta cái gì cũng chưa nói với sư tôn! Ngươi cần gì phải bức ta!"
Nhìn hắn sợ hãi rụt rè, Sở Ngư cảm thấy hiểu lầm này thật lớn, muốn ôm đùi có chút gian nan.
"Nghi ngờ ta hạ độc?" Sở Ngư nhướng mày, ngồi xuống bàn nhấc đũa, ăn mỗi món một ít, lạnh lùng cười, "Nếu không phải bận tâm đến sư tôn, ta sẽ chiếu cố ngươi như vậy?"
Nói xong hắn chợt nhớ tới nguyên chủ "chiếu cố" Tạ Hi như thế nào, trong cảm thấy chột dạ.
Tạ Hi sắc mặt không thay đổi, không lên tiếng.
Sở Ngư trong lòng mừng thầm. Xem ra sau này muốn đối xử tốt với nam chính đều có thể lấy cớ là tôn nhờ hắn chăm sóc tiểu sư đệ để đối phó.
Nhìn sắc mặt Tạ Hi không tốt, Sở Ngư tự mình hiểu lấy mà rời đi.
Ban đêm, Sở Ngư lén lút chui vào tiểu phòng để truyền linh lực cho Tạ Hi, không bất ngờ khi thấy đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên.
Này không thể được, Tạ Hi còn chưa thể tích cốc lại đang trong thời kì trưởng thành, không ăn cơm sao chịu được?
Thuần thục mà lột quần áo Tạ Hi ra, Sở Ngư một vận chuyển linh lực truyền cho y, một bên tính toán đối sách.
Nguyên nhân chính khiến Tạ Hi không đi nhà ăn là những sư đệ tiểu pháo hôi sẽ sôi nổi tới tìm đường chết mà khinh nhục hắn.
Không bằng làm như thế này...... Tuy có chút trước thời điểm, nhưng có thể bắt nam chính ngoan ngoãn ăn cơm tốt cho sự phát triển của y là được!
Ngày hôm sau, tin tức Tạ Hi đã có thể tu luyện phát tán khắp Thiên Uyên Môn. Chịu đả kích lớn nhất là đám tiểu pháo hôi vẫn luôn khi dễ Tạ Hi của Viễn Trần phong.
Tên phế vật không phải phế vật sao?
Tuy ý niệm "Tạ Hi là phế vật" đã ăn sâu bén rễ, tất cả đều bỏ ý định bắt nạt Tạ Hi. Dù cho sư tôn không ở đây, cũng sẽ không có người lại đi tìm y kiếm chuyện.
Sở Ngư trong góc tối cười đến vui sướng. Rất tốt, tuy rằng hắn đã đẩy nhanh cốt truyện một chút nhưng vẫn giống với nguyên tác, nhóm tiểu pháo hôi rất phối hợp.
Mỗi ngày, Sở Ngư đều lẻn vào tiểu phòng vào ban đêm, rồi biếng nhác mà ngủ đến trưa, sau đó đả tọa tu luyện đến tối.
Tuy chúng đệ tử đều cảm thấy Đại sư huynh thay đổi rất nhiều, Viễn Trần phong vẫn là một mảnh gió êm biển lặng.
Việc tu luyện của Tạ Hi nhanh như tên bắn, ba tháng kể từ khi đạt tầng hai Luyện khí kỳ rất nhanh đã lên đến tầng bảy.
Không bao lâu nữa, hẳn là có thể lên đến Trúc Cơ.
Sở Ngư đã kẹt tại Trúc Cơ kỳ một thời gian, có chút ghen tị. Nhưng nam chính là nam chính, y là thiên tài của thiên tài còn hắn không phải là loại nhân vật thiên tư hơn người này.
Lại là một đêm tối khuya khoắt, Sở Ngư chui vào tiểu phòng, vừa thuần thục lột quần áo Tạ Hi vừa xem điểm của hắn.
Ba tháng vất vả này đúng là không uổng phí, ít nhất trong khu bình luận rốt cuộc cũng có người nhìn ra được nỗi khổ tâm của hắn, kiếm được bao nhiêu là khen ngợi. Tổng điểm của Sở Ngư quay về 100 điểm ban đầu.
Sở Ngư đem tay ấn lên ngực Tạ Hi, đang định vận chuyển linh lực thì bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, hơi cúi đầu, liền đối diện với cặp mắt mở to của Tạ Hi.
Cặp mắt đen kia chứa đựng lửa giận ngút trời.
......Đệt? Tỉnh từ lúc nào?
Tạ Hi sắc mặt lúc xanh lúc hồng, gân xanh trên trán nổi lên, không thể tin được mà trừng mắt nhìn Sở Ngư. Nghẹn một lúc lâu mới bộc phát: "Vô liêm sỉ!"
Sở Ngư vội vàng thu tay lại, không duy trì nổi vẻ cao quý lãnh diễm: "Sư đệ, ngươi nghe ta giải thích!"
Tạ Hi vẻ mặt âm trầm, không nhiều lời bấm ra pháp quyết hệ hỏa hướng hắn ném. Hỏa Long Khí phô trương sức mạnh, hoàn toàn không giống uy lực của một tu sĩ Luyện Khí kỳ. Sở Ngư không ngừng né tránh, còn phải chú ý đem hỏa pháp tiêu tán, miễn tiểu viện của hắn bị đốt.
Thân là nam chính, Tạ Hi tinh thông cả năm loại thuật pháp, sao có thể chỉ biết một cái hỏa quyết. Sở Ngư vừa mới chật vật chống đỡ hỏa long, lòng bàn chân đột nhiên bị đâm mạnh.
Đm! Thổ pháp!
Sở Ngư thấy gian phòng nhỏ này căn bản không đủ rộng để trốn tránh, vội vàng nhảy từ cửa sổ ra ngoài. Hắn thở phào một hơi, xoay người cười gượng: "Sư đệ, ngươi nghe ta nói......"
Đối diện hắn chính là lưỡi kiếm sắc bén.
Đ*t!
Sở Ngư theo bản năng rút ra Tầm Sanh chặn lại, bọt nước liền văng khắp nơi. Là thủy kiếm!
Tạ Hi cũng từ cửa sổ nhảy ra. Trải qua ba tháng ôn dưỡng, vóc người y đã cao hơn một chút, không còn giống như cơ thể trẻ con. Lúc này Tạ Hi mặt đầy lãnh ý, cả người tỏa ra sát khí. Có thể thoáng nhìn thấy dáng vẻ sát phạt quyết đoán của y sau này.
"Rút kiếm rồi? Vừa đúng lúc!" Tạ Hi nhướng mày lạnh giọng, trong tay y là thanh kiếm hạ phẩm ban cho đệ tử mới nhập môn. Tạ Hi ánh mắt lạnh băng mà nhìn chằm chằm Sở Ngư, "Đại sư huynh, ta biết ngươi chán ghét ta. Ngươi nếu muốn đánh, muốn chửi ta đều cam chịu. Nhưng ngươi vì sao phải làm nhục ta như thế này? Tối nay liền kết thúc tất cả đi!"
Sở Ngư miệng đầy chua xót.
Không phải, hắn không phải biến thái mà.
Tạ Hi ba năm nay bị đánh quá nhiều, trong cơ thể có không ít nội thương, sẽ cản trở việc vượt cảnh giới về sau.
Trong nguyên tác, Tạ Hi không phát hiện bản thân bị nội thương, ở một lần tu luyện cuồng tiến quá độ mà tẩu hỏa nhập ma, y thiếu chút nữa giết số vô người lại mạnh mẽ cùng nữ chính mắt đi mày lại.
Cần có một người dùng linh lực giúp y tu bổ cơ thể mỗi ngày, chữa khỏi nội thương. Khắp Viễn Trần phong người có thể làm được việc này ngoài sư tôn là Lục Khinh An, chỉ có Sở Ngư.
Tắt đi giao diện bình luận, Sở Ngư bi thương mà thở dài. Một cỗ linh lực mang thủy quang mang từ bàn tay hắn trào ra, thong thả mà tiến vào cơ thể nhỏ nhỏ của Tạ Hi.
Như là cực kỳ thoải mái, Tạ Hi lúc ngủ vốn đang nhíu chặt mày cũng hơi thả lỏng, ngũ quan thanh tú càng khiến người khác yêu thích. Sở Ngư nhịn không được duỗi tay nhẹ nhàng nhéo má y một phen.
Oa! Sờ được rồi! Mặt nam chính! Mềm quá! Mềm quá!
Sở Ngư vui vẻ rạo rực mà vận chuyển linh lực, lại không phát hiện phía ngoài cửa sổ có thêm một thân ảnh cao cao.
Gió đêm nức nở, Lục Khinh An đeo kiếm đứng yên, nhìn cảnh tượng bên trong. Thật lâu sau mới hơi mỉm cười, xoay người rời đi.
***
Sở Ngư tỉnh lại, mệt mỏi đến cực điểm.
Truyền linh lực đến hơn nửa đêm, hắn hiện tại rất muốn xoay người tiếp tục ngủ. Nhưng dựa theo ký ức của nguyên, bây giờ là thời điểm hắn phải vào rừng dạy các sư đệ tiết buổi sáng.
A...... Tựa như một đêm mộng xuân, tuy thoải mái, cơ thể lại phảng như bị đào rỗng......
Sở Ngư khổ đại cừu thâm mà chỉnh quần áo, cầm theo Tầm Sanh, thong thả ung dung đi ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa liền thấy sư tôn hắn ngồi trong sân uống trà, Tạ Hi đứng hầu một bên.
Sở Ngư sợ tới mức thiếu chút ngã ra đất: "...... Sư tôn, người đến đây từ lúc nào?"
Cũng không đến mức vẫn luôn chờ hắn rời giường đi......
Lục Khinh An ánh mắt kỳ dị mà liếc nhìn Sở Ngư, buông chén trà, nói: "Sao không ngủ thêm một lát đi?"
Sở Ngư nhanh chóng lý giải: Vi sư dậy còn sớm hơn ngươi, ngươi còn dám ngủ nướng?
Sở Ngư giật mình, giả bộ tinh thần phấn chấn: "...... Đồ nhi tràn đầy năng lượng, nên đi dạy tiết buổi sáng cho các sư đệ."
Lục Khinh An: "Hôm nay không cần lên lớp. Ngư nhi, con nghỉ ngơi cho tốt, nhìn thấy sư huynh đệ các con ở chung hòa hợp, vi sư thực vui mừng."
Hoà hợp...... Người từ chỗ nào nhìn ra sự hòa hợp?
Sở Ngư cùng Tạ Hi nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ, ăn ý mà không nói gì.
"Hôm nay vi sư rời đi, sự vụ trên Viễn Trần phong giao cho con xử lý. Không cần lo những việc vặt khác, tu luyện thật tốt chuẩn bị cho năm sau.
Sở Ngư cung cung kính kính cúi đầu: "Dạ!"
Lục Khinh An để lại một ít đan dược cùng bùa chú, lại hỏi đến việc tu luyện của Sở Ngư rồi mới lâng lâng rời đi.
Trong viện còn lại hai người hai mặt nhìn nhau, Sở Ngư giả bộ làm mặt vô cảm, Tạ Hi lại thật sự vô cảm, cảnh giác mà nhìn chằm chằm Sở Ngư.
Đối diện nhau một lúc lâu, Sở Ngư xoay người trở về phòng.
Không nghĩ hắn sẽ trực tiếp rời đi, Tạ Hi vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Sở Ngư đánh chửi, ngạc nhiên mà buột miệng thốt ra: "Ngươi đi đâu?"
Sở Ngư tư thái tản mạn ôm Tầm Sanh, ngoái đầu nhìn lại Tạ Hi: "Ngủ."
Lúc này bình minh mới ló rạng, vài tia sáng chiếu xuống ngũ quan mang ý cười lười biếng của thanh niên tuấn mỹ. So với ngày thường cao quý lãnh diễm, trong nháy mắt này hắn ôn nhuận nhu hòa hơn không biết bao nhiêu lần.
Cười lên thật là đẹp mắt.
Tạ Hi ngơ ngác mà nhìn Sở Ngư, trong đầu vừa nhảy ra những suy nghĩ này đã lập tức bị đè xuống. Tuy y cảm thấy Sở Ngư có sự thay đổi, nhưng y vẫn như cũ sợ hãi cùng căm ghét Sở Ngư. Y mím môi, nói: "Không phải ngươi vừa nói với sư tôn là bản thân tràn đầy năng lượng sao?"
Sở Ngư cao quý lãnh diễm mà cười: "Trẻ con vẫn chính là trẻ con."
Sau đó hắn đi vào phòng, đóng cửa lại, tiếp tục ngủ.
Lục Khinh An đi rồi, Sở Ngư lại không cần lên lớp dạy đám sư đệ kia, Viễn Trần phong cũng sẽ không xảy chuyện gì trong thời bình. Sở Ngư an an ổn ổn ngủ một giấc đến trưa, linh lực hắn khôi phục đầy đủ, cả người thoải mái.
Hắn không có ý định ra khỏi cửa, khoanh chân ngồi dậy, bắt đầu sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ. Nguyên chủ sử dụng tâm pháp hệ thuỷ, linh lực ôn hòa, lực sát thương không lớn.
Ba năm sau đi đối mặt với ma trùng ăn thịt người, không thể sơ sẩy việc tu luyện.
Phải học một sát chiêu cùng chiêu thức bảo mệnh. Dùng sát chiêu trước, không được thì lập tức trốn.
Tìm kiếm thật lâu trong trí nhớ, Sở Ngư rốt cuộc tìm được chiêu thức mình muốn. Đáng tiếc vẫn còn chút hạn chế, bằng không liền hoàn mỹ.
Bất quá, có thể học một cái liền học một cái. Ba năm này ngoài việc tăng tiến tu vi, hắn còn phải chuyên tâm tu tập hai cái pháp quyết này.
Nhắm mắt tu luyện mấy cái canh giờ, khi mở mắt ra sắc trời đã gần hoàng hôn. Tu sĩ Trúc Cơ đã có thể tích cốc nhưng Sở Ngư lại thèm ăn. Chỉnh lại dáng vẻ một chút, hắn đẩy cửa đi ra, đến nhà ăn lãnh một phần cơm.
Trước kia nguyên chủ tính khí cao ngạo, chưa bao giờ đến nhà ăn, đều là sai người đưa đến tiểu viện. Sau khi đạt Trúc Cơ kỳ lại càng không có lý do đến nhà ăn. Sở Ngư vừa đến, hơn một nửa sư đệ cả kinh phốc phốc cười sặc sụa, nửa còn lại đồng thời nghẹn họng.
Đối Với việc này, Sở Ngư giải thích là: "Nhị sư đệ các ngươi chưa dùng cơm."
Đám đệ tử lúc nãy nhịn cười rốt cuộc không nhịn được nữa mà bật cười ha hả.
Sở Ngư sờ sờ chóp mũi, không xem bọn họ phản ứng.
Nếu hắn nhớ không lầm nói, từ ngày hắn mang nam chính trở lại, y chưa một lần tới nhà ăn. Y lại không phải Sở Ngư, sẽ không có người mang cơm cho.
Sở Ngư bưng một khay cơm trở lại tiểu viện, tâm trạng rối rắm.
Vốn là vì thỏa mãn dục vọng ăn uống của mình mới đi một chuyến này, nhưng lại nhớ ra đùi vàng của mình còn chưa ăn cơm, chắc y đói lắm rồi đi?
Cân nhắc mãi, Sở Ngư vẫn là bưng khay cơm đi đến trước cửa phòng Tạ Hi, khách khí mà gõ cửa: "Sư đệ, ta vào được không?"
Nói xong không chờ Tạ Hi trả lời mà trực tiếp đẩy cửa vào.
Nghênh diện hắn là Tạ Hi mang vẻ mặt đen sì: "Đại sư huynh nếu không định trưng cầu ý kiến của ta, cần gì phải gõ cửa."
Sở Ngư ha ha: "Đều là huynh đệ với nhau, sao phải khách khí như vậy."
Hắn bưng khay đặt lên bàn gỗ: "Cho ngươi, đừng tự bỏ đói bản thân. Chớ để sư tôn trở lại mắng ta ngược đãi ngươi."
Tạ Hi thân mình run run, chán ghét mà nhìn đồ ăn trên bàn như là bên trong có độc: "Ta cái gì cũng chưa nói với sư tôn! Ngươi cần gì phải bức ta!"
Nhìn hắn sợ hãi rụt rè, Sở Ngư cảm thấy hiểu lầm này thật lớn, muốn ôm đùi có chút gian nan.
"Nghi ngờ ta hạ độc?" Sở Ngư nhướng mày, ngồi xuống bàn nhấc đũa, ăn mỗi món một ít, lạnh lùng cười, "Nếu không phải bận tâm đến sư tôn, ta sẽ chiếu cố ngươi như vậy?"
Nói xong hắn chợt nhớ tới nguyên chủ "chiếu cố" Tạ Hi như thế nào, trong cảm thấy chột dạ.
Tạ Hi sắc mặt không thay đổi, không lên tiếng.
Sở Ngư trong lòng mừng thầm. Xem ra sau này muốn đối xử tốt với nam chính đều có thể lấy cớ là tôn nhờ hắn chăm sóc tiểu sư đệ để đối phó.
Nhìn sắc mặt Tạ Hi không tốt, Sở Ngư tự mình hiểu lấy mà rời đi.
Ban đêm, Sở Ngư lén lút chui vào tiểu phòng để truyền linh lực cho Tạ Hi, không bất ngờ khi thấy đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên.
Này không thể được, Tạ Hi còn chưa thể tích cốc lại đang trong thời kì trưởng thành, không ăn cơm sao chịu được?
Thuần thục mà lột quần áo Tạ Hi ra, Sở Ngư một vận chuyển linh lực truyền cho y, một bên tính toán đối sách.
Nguyên nhân chính khiến Tạ Hi không đi nhà ăn là những sư đệ tiểu pháo hôi sẽ sôi nổi tới tìm đường chết mà khinh nhục hắn.
Không bằng làm như thế này...... Tuy có chút trước thời điểm, nhưng có thể bắt nam chính ngoan ngoãn ăn cơm tốt cho sự phát triển của y là được!
Ngày hôm sau, tin tức Tạ Hi đã có thể tu luyện phát tán khắp Thiên Uyên Môn. Chịu đả kích lớn nhất là đám tiểu pháo hôi vẫn luôn khi dễ Tạ Hi của Viễn Trần phong.
Tên phế vật không phải phế vật sao?
Tuy ý niệm "Tạ Hi là phế vật" đã ăn sâu bén rễ, tất cả đều bỏ ý định bắt nạt Tạ Hi. Dù cho sư tôn không ở đây, cũng sẽ không có người lại đi tìm y kiếm chuyện.
Sở Ngư trong góc tối cười đến vui sướng. Rất tốt, tuy rằng hắn đã đẩy nhanh cốt truyện một chút nhưng vẫn giống với nguyên tác, nhóm tiểu pháo hôi rất phối hợp.
Mỗi ngày, Sở Ngư đều lẻn vào tiểu phòng vào ban đêm, rồi biếng nhác mà ngủ đến trưa, sau đó đả tọa tu luyện đến tối.
Tuy chúng đệ tử đều cảm thấy Đại sư huynh thay đổi rất nhiều, Viễn Trần phong vẫn là một mảnh gió êm biển lặng.
Việc tu luyện của Tạ Hi nhanh như tên bắn, ba tháng kể từ khi đạt tầng hai Luyện khí kỳ rất nhanh đã lên đến tầng bảy.
Không bao lâu nữa, hẳn là có thể lên đến Trúc Cơ.
Sở Ngư đã kẹt tại Trúc Cơ kỳ một thời gian, có chút ghen tị. Nhưng nam chính là nam chính, y là thiên tài của thiên tài còn hắn không phải là loại nhân vật thiên tư hơn người này.
Lại là một đêm tối khuya khoắt, Sở Ngư chui vào tiểu phòng, vừa thuần thục lột quần áo Tạ Hi vừa xem điểm của hắn.
Ba tháng vất vả này đúng là không uổng phí, ít nhất trong khu bình luận rốt cuộc cũng có người nhìn ra được nỗi khổ tâm của hắn, kiếm được bao nhiêu là khen ngợi. Tổng điểm của Sở Ngư quay về 100 điểm ban đầu.
Sở Ngư đem tay ấn lên ngực Tạ Hi, đang định vận chuyển linh lực thì bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, hơi cúi đầu, liền đối diện với cặp mắt mở to của Tạ Hi.
Cặp mắt đen kia chứa đựng lửa giận ngút trời.
......Đệt? Tỉnh từ lúc nào?
Tạ Hi sắc mặt lúc xanh lúc hồng, gân xanh trên trán nổi lên, không thể tin được mà trừng mắt nhìn Sở Ngư. Nghẹn một lúc lâu mới bộc phát: "Vô liêm sỉ!"
Sở Ngư vội vàng thu tay lại, không duy trì nổi vẻ cao quý lãnh diễm: "Sư đệ, ngươi nghe ta giải thích!"
Tạ Hi vẻ mặt âm trầm, không nhiều lời bấm ra pháp quyết hệ hỏa hướng hắn ném. Hỏa Long Khí phô trương sức mạnh, hoàn toàn không giống uy lực của một tu sĩ Luyện Khí kỳ. Sở Ngư không ngừng né tránh, còn phải chú ý đem hỏa pháp tiêu tán, miễn tiểu viện của hắn bị đốt.
Thân là nam chính, Tạ Hi tinh thông cả năm loại thuật pháp, sao có thể chỉ biết một cái hỏa quyết. Sở Ngư vừa mới chật vật chống đỡ hỏa long, lòng bàn chân đột nhiên bị đâm mạnh.
Đm! Thổ pháp!
Sở Ngư thấy gian phòng nhỏ này căn bản không đủ rộng để trốn tránh, vội vàng nhảy từ cửa sổ ra ngoài. Hắn thở phào một hơi, xoay người cười gượng: "Sư đệ, ngươi nghe ta nói......"
Đối diện hắn chính là lưỡi kiếm sắc bén.
Đ*t!
Sở Ngư theo bản năng rút ra Tầm Sanh chặn lại, bọt nước liền văng khắp nơi. Là thủy kiếm!
Tạ Hi cũng từ cửa sổ nhảy ra. Trải qua ba tháng ôn dưỡng, vóc người y đã cao hơn một chút, không còn giống như cơ thể trẻ con. Lúc này Tạ Hi mặt đầy lãnh ý, cả người tỏa ra sát khí. Có thể thoáng nhìn thấy dáng vẻ sát phạt quyết đoán của y sau này.
"Rút kiếm rồi? Vừa đúng lúc!" Tạ Hi nhướng mày lạnh giọng, trong tay y là thanh kiếm hạ phẩm ban cho đệ tử mới nhập môn. Tạ Hi ánh mắt lạnh băng mà nhìn chằm chằm Sở Ngư, "Đại sư huynh, ta biết ngươi chán ghét ta. Ngươi nếu muốn đánh, muốn chửi ta đều cam chịu. Nhưng ngươi vì sao phải làm nhục ta như thế này? Tối nay liền kết thúc tất cả đi!"
Sở Ngư miệng đầy chua xót.
Không phải, hắn không phải biến thái mà.
/60
|