Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Chương 7 - Mỹ Thiếu Niên Tự Bế (7)

/111


Hệ thống, ta muốn biết ta đã chiếm vị trí gì trong lòng Cố Thời Vũ.

[ Ký chủ, có sử dụng cơ hội kiểm tra đo lường đầu tiên không?]

Có.

[Đang kiểm tra đo lường.... ... Đinh------kết quả đo lường: nhiệm vụ chưa hoàn thành, địa vị của ký chủ: người thích, thỉnh ký chủ tiếp tục nỗ lực. ]

Ôn Noãn nhẹ gợi lên khóe môi, cười véo véo lỗ tai nhỏ của mèo, thân mình mèo đen giật giật run lên,thay đổi tư thế lần nữa ngủ.

Cám ơn hệ thống.

[ký chủ không cần khách khí.]

___ ___

Cố gia ba mẹ yêu cầu đối với hiệu quả trị liệu của nhi tử nhà mình cũng không cao, thẹn thùng một chút, sợ người lạ một chút cũng tốt, không cần giống như lúc nhỏ hoạt bát rộng rãi, chỉ cần hắn có thể giống người bình thường sinh hoạt là bọn họ liền thỏa mãn.

Sau khi tiếp nhận ý nguyện của Cố gia ba mẹ, Ôn Noãn thực sự nhẹ nhàng thở ra. Nếu bọn họ yêu cầu nhi tử nhà mình giống thiếu niên sáng lạn trước kia, nàng thật đúng là không nắm chắc.

Thời Vũ, ta mang theo hai bộ phim. Ôn Noãn từ trong túi móc ra hai đĩa video để trước mặt Cố Thời Vũ quơ quơ: 《 Tổng giám đốc bá đạo yêu ta》cùng 《vương tử vườn trường bắt nha đầu》, ngươi thích cái nào? Bởi vì Cố ba ba thường xuyên cùng nòng cốt của công ty mở hội nghị video, bởi vậy trong thư phòng của Cố ba ba trang bị một cái máy chiếu, vừa lúc thuận tiện cho bọn họ xem phim.

Ngươi thích cái nào liền xem cái đó đi. Bởi vì trong phim có hình ảnh của người xa lạ, đã rất nhiều năm Cố Thời Vũ không có xem phim nên hắn cũng không có nhìn ra cái nào tốt.

Nửa tháng này Ôn Noãn vẫn luôn lôi kéo Cố Thời Vũ xem TV, một tuần đến cửa tiệm chọn rất nhiều phim nhựa, đây là muốn hắn ở trước màn ảnh quen hình ảnh của người lạ, chờ chân chính ra bên ngoài,hắn sẽ chuẩn bị sẵn tâm lý.

Vậy chọn vườn trường vương tử đi. Bộ vườn trường vương tử này có rất nhiều nhân vật, lại còn lấy bối cảnh khai trường mở đầu, nếu hắn có thể bình tĩnh đối với đám người chụm đầu vào nhau ríu rít đại biểu cho trị liệu đã hoàn thành hơn phân nửa a.

Hảo. Cố Thời Vũ hít sâu mấy cái làm giảm tâm tình khẩn trương của mình.

Bộ phim này chính là câu chuyện của một nha đầu bình dân dựa vào thành tích học tập mà tiến vào trường quý tộc, tính cách xúc động cùng quật cường của cô đã kết thành oan gia với vương tử vườn trường, hai người trải qua một đoạn thời gian cãi nhau sau đó cũng khó khăn ở bên nhau.

Mở đầu bộ phim chính là lúc khai mạc, nhà trường tổ chức đại hội khai giảng, nữ chính là năm nhất cao trung lên đại diện phát biểu.

Trên màn ảnh to rộng đột nhiên xuất hiện thật nhiều người, màn hình phóng to chậm rãi chiếu rõ mặt mỗi người. Cố Thời Vũ sợ tới mức lập tức quay đầu nhìn về phía Ôn Noãn: Tiểu Noãn... tiếng nói mềm mại như bông chứa vô vàn ủy khuất, hắn không nghĩ xem người xa lạ, cũng không muốn xem người lạ nói chuyện.

Thời Vũ, ngươi phải chậm rãi thích ứng nha không thì sau này chúng ta sao có thể ra ngoài hẹn hò. Ôn Noãn cười nhìn đôi mắt hắn, giơ tay sờ sờ mặt hắn.

Không đi ra không được sao?... Cố Thời Vũ đáng thương hề hề lẩm bẩm.

Cố Thời Vũ, ngươi không muốn cùng ta ra bên ngoài thế giới nhìn ngắm sao? Ôn Noãn cầm tay Cố Thời Vũ lên cọ cọ mặt mình.

Xúc cảm ở đầu ngón tay mềm mại làm mặt Cố Thời Vũ hơi hơi phiếm hồng,hắn chậm rãi gật đầu, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: Nghĩ....cùng ngươi cùng nhau.

Ôn Noãn vui vẻ mặt mày cong cong, cô nâng một tay ôm lấy cổ Cố Thời Vũ hôn khóe môi hắn: Thời Vũ , Thời Vũ, ta rất thích ngươi nha, thật là đáng yêu.

Ta...ta cũng thích ngươi. Bị đột nhiên tập kích mặt Cố Thời Vũ đỏ bừng.

Không biết có phải do thói quen xem nhiều phim nhựa , hay là do tình cảm trong lòng quấy phá, Cố Thời Vỹ hữu kinh vô hiểm* xem hết bộ phim, ngay cả khi trên màn ảnh xuất hiện nhiều người như vậy hắn cũng chỉ theo bản năng lại gần Ôn Noãn, trong lòng cũng không có cảm xúc khủng hoảng quá mức.

(*)hữu kinh vô hiểm: bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm

Trên màn hình xuất hiện các diễn viên trong phim, đèn trong phòng cũng sáng lên, Cố Thời Vũ đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ôn Noãn, đôi mắt sáng lấp lánh như những ngôi sao nhỏ. Biểu tình hắn vui vẻ mang theo chút trẻ con , đầy mặt viết 'cầu khen ngợi', 'cầu khích lệ'.

Ôn Noãn cười cười, thuận theo sờ sờ đầu hắn, thò người mổ nhẹ trên mặt hắn: Thời Vũ giỏi quá!

Cố Thời Vũ thẹn thùng sờ sờ mặt bị phi lễ, sau một lúc lâu, hắn mới cẩn thận thăm dò mà lại gần hôn nhẹ Ôn Noãn.

! Cố Thời Vũ chủ động thân làm Ôn Noãn kinh ngạc không nhỏ, cô ngơ ngác không biết phản ứng làm sao.

Thấy Ôn Noãn trợn mắt nhìn mình, tưởng vừa rồi hắn đột nhiên hôn cô làm cô mất hứng, chân tay hắn luống cuống đứng tại chỗ không biết làm gì: Tiểu Noãn,thực xin lỗi, ta không nên đột nhiên thân ngươi, ta.... ngô? Miệng đột nhiên bị che lại khiến Cố Thời Vũ có chút bị bức ngốc.

Ôn Noãn bắt lấy tay hắn, ra vẻ nghiêm túc nói: Cố Thời Vũ, ngươi như thế nào có thể làm như vậy đâu!

Tiểu Noãn....QAQ!

Ngươi như thế nào có thể chỉ thân một bên mặt thôi! Ôn Noãn nhướng mày, đem bên kia mặt lại gần: tới tới tới, bên này cũng hôn một cái -

Cố Thời Vũ sửng sốt, ngay sau đó bưng kín khuôn mặt đỏ bừng lại.

Tiểu Noãn quá xấu rồi!

______

Editor: luoicon27

Muốn mang Thời Vũ ra ngoài, Tiểu Noãn, này có phải quá nhanh không! Cố mụ mụ có chút kích động nói: Hài tử kia tuy rằng có thể đối mặt với nhân vật bên trong TV, nhưng khi nhìn thấy người thật thì sẽ không như vậy nha!

Dì không cần lo lắng, có ta ở đây rồi. Ôn Noãn cười trấn an.

Lão bà, ngươi không cần lo lắng, năng lực của Tiểu Noãn ngươi còn không rõ ràng sao, không sao đâu. Cố ba ba đối với năng lực của Ôn Noãn rất tin tưởng, lúc trước, nhiều lần bọn họ cũng có hoài nghi cô nhưng đều bị kinh hỉ của cô đánh vỡ, lần này hắn tin tưởng Ôn Noãn nhất định có thể sáng tạo ra kỳ tích.

Đúng vậy,lần trước Thời Vũ đã tốt lên rất nhiều, lần này nhất định thành công! Trong lòng Cố mụ mụ tự nói với chính mình như vậy.

Tiểu Noãn, ta sẽ phái vài người đi theo các ngươi, vạn nhất có chuyện gì thì họ có thể giúp ngươi. Cố ba ba nói với Ôn Noãn.

Bên này vừa dứt lời, bên kia liền truyền đến tiếng bước chân trên cầu thang, chỉ trong chốc lát, hình ảnh Cố Thời Vũ ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước mặt mọi người. Trên thân hắn mặc một cái áo thun không tay màu xám, mấy chữ màu trắng đan xen nhau đính trên quần áo, bên dưới là quần đùi cùng bộ với áo thun, giày thể thao đen trắng vừa lúc phối hợp với bộ trang phục hè này của hắn. Mới đi xuống lầu, Cố Thời Vũ liền nhìn thấy ánh mắt của ba mẹ mình cùng Ôn Noãn nhìn mình chằm chằm, hắn ngượng ngùng cúi đầu né tránh tầm mắt của họ, theo bản năng ngón tay xoắn lại với nhau.

Thời Vũ. Ôn Noãn kêu lên.

Ân Cố Thời Vũ theo bản năng gật đầu.

Thật đẹp trai! Ôn Noãn cười giơ ngón tay cái lên. Tuy hiện tại Cố Thời Vũ hai mươi tuổi, nhưng hôm nay cố ý ăn mặc, hơn nữa hắn còn có khí chất thanh thuầb đáng yêu, nhìn có vẻ trẻ tuổi,mười phần là thiếu niên.

Cố Thời Vũ ngượng ngùng cười rộ lên: Cám ơn,... ngươi, ngươi cũng rất đẹp.

Thời Vũ, ở bên ngoài phải nghe lời Tiểu Noãn biết không? Cố mụ mụ lo lắng dặn dò nói.

Uh, đã biết. Cố Thời Vũ nghiêm túc gật đầu.

Ở bên ngoài... Cố mụ mụ ngăn không được ngàn dặn vạn dò, cuối cùng, hai người trong cái nhìn chăm chú của Cố ba Cố mẹ mà rời đi.

Nắm tay Cố Thời Vũ đi trên đường, Ôn Noãn quay đầu cười hỏi: sợ hãi sao?

Có chút. Cố Thời Vũ thành thật gật đầu.

Bọn họ sẽ không thương tổn đến ngươi, hơn nữa ta cũng sẽ bảo vệ ngươi, không cần sợ hãi. Ôn Noãn nâng lên bàn tay đã đan vào mười ngón tay của hắn quơ quơ.

Tiểu Noãn, nếu ta mất khống chế ngươi hãy đánh ngất ta đi. Cố Thời Vũ nghiêm túc nói.

Ôn Noãn cười khẽ ra tiếng, cô giơ nắm tay trước mặt Cố Thời Vũ quơ quơ: Nếu ngươi mất khống chế, ta càng có biện pháp tốt .

Cố Thời Vũ chớp chớp mắt, tờ mò hỏi: Biện pháp gì?

Ôn Noãn cười lắc đầu, không nói cho hắn biết cô sẽ chơi trò lưu manh với hắn, vạn nhất hắn không mất khống chế mà lại thẹn thùng thì làm sao bẫy giờ, cô không cần nhiều lời thì tốt hơn.

Đi ra khỏi Cố gia cùng khu người giàu có, người trên đường đi dần trở lên nhiều hơn, sắc mặt Cố Thời Vũ càng thêm tái nhợt. Rốt cuộc trong phim truyền hình với ngoài đời thật là khác nhau, khi bọn họ đi quá, thoáng ngửi thấy mùi người xa lạ trong không khí, ngẫu nhiên có ánh mắt nhìn lại đây cũng làm cho hắn khẩn trương cả nửa ngày. Từ bên trong tiểu khu đi ra một đoạn đường ngắn, đầu Cố Thời Vũ đầy mồ hôi.

Tiểu Noãn, ta.... chúng ta trở về đi.

Thanh âm Cố Thời Vũ bắt đầu khẩn trương.

Ôn Noãn rút khăn tay thấm mồ hôi cho hắn: Thời Vũ,người khống chế rất tốt. Xem, chúng ta đã gần đến cổng lớn, không cần bỏ dở giữa chừng nha. Cô nhẹ giọng trấn an hắn: Ngẫm lại lúc trước ngươi xem đám người trong phim, bọn họ với bây giờ cũng không có gì bất đồng, không phải sao?

Cố Thời Vũ nắm chặt tay Ôn Noãn hít sâu khống chế cảm xúc. Huấn luyện nửa tháng xem phim không phải không có hiệu quả, Cố Thời Vũ tự tạo cho mình biện pháp khống chế cảm xúc chính mình, hiệu quả rõ rằng làm lòng hắn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Ôn Noãn lôi kéo Cố Thời Vũ ngồi lên taxi, trong lòng nghĩ ngợi một chút liền quyết định nơi hẹn hò.

Tài xế, đi siêu thị.

__________

Hôn nay là cuối tuần nên bên trong siêu thị đặc biệt nhiều, xe taxi vừa đến liền một bước cũng khó đi. Ôn Noãn bảo tài xế dừng xe, thanh toán tiền xong tính toán lôi kéo Cố Thời Vũ xuống xe.

Bên ngoài quá nhiều người! Cố Thời Vũ quả thực bị đám người rộn ràng nhốn nháo kia hù chết, hắn hoảng sợ co rút người trên ghế, mặc cho Ôn Noãn lôi kéo như thế nào đều không xuống xe. Tài xế cũng nhận ra Cố Thời Vũ có gì đó không thích hợp, hắn nhíu nhíu mày, mở miệng thúc giục vài câu, đến khi Ôn Noãn đưa qua năm trăm đồng.

Tài xế, làm phiền ông đợi chúng ta một lát. Ôn Noãn hứa hẹn với tài xế.

Nhìn tiền đỏ rực trước mắt, tài xế làm sao có thể không có đạo lý, hắn khóa kỹ xe, lấy chìa khóa xuống xe.

Ôn Noãn ngồi trở lại trong xe, sau khi đóng cửa kỹ mới nhìn về phía Cố Thời Vũ. Lúc này trên mặt hắn sớm không chỉ là nhợt nhạt sợ hãi khi ở tiểu khu kia, hắn gắt gao cuộn tròn thân thể trên ghế, mắt thường có thể thấy được hắn đang run. Năm ngón tay hắn gắt gao bấu chặt lấy cánh tay, có chỗ đã xuất hiện vết trầy da thịt.

Thời Vũ. Ôn Noãn kéo cánh tay đang ôm chặt của hắn: Thời Vũ, ta đang ở chỗ này, không cần sợ hãi.

Thanh âm nhẹ nhàng nức nở bỗng vang lên trong không gian nhỏ hẹp, Cố Thời Vũ theo lực đạo Ôn Noãn thả lỏng thân thể của mình, hắn ủy khuất khóc thút thít, giọt nước mắt to chảy xuống khuôn mặt: Tiểu Noãn, không dùng được... phương pháp ta dùng căn bản khống chế không được chính mình, ta....

Ôn Noãn ôm lấy cổ Cố Thời Vũ hôn lên môi hắn, khó khăn nâng đỡ, triền miên ái muội. Không biết khi nào nước mắt Cố Thời Vũ đã dừng lại, sắc mặt của hắn cũng nhiễm phấn hồng, cánh tay gắt gao vòng qua eo nàng không chút thả lỏng.

Phù phù phù...... tiếng tim đập nhanh vang lên rõ ràng, tư vị đường ngọt trên môi xua tan khủng hoảng trong lòng, Cố Thời Vũ cảm giác mình sắp chết chìm trong vị ngọt ngào của hôn môi.

Thời vũ, ngươi không phát hiện sao? Ngươi đã thành công khống chế cảm xúc chính mình. Ôn Noãn chậm rãi buông ra Cố Thời Vỹ, cô lau sạch nước mắt trên mặt hắn, cười nói.

Còn đang đắm chìm trong cảm giác hôn môi, Cố Thời Vũ nghe Ôn Noãn nói mà ngây ngẩn cả người: Cái gì.

Ngươi nhìn bên ngoài. Ôn Noãn chỉ bên ngoài cửa sổ, bên ngoài vẫn tấp nập, từng đòan người đi qua bên ngoài xe.

Cố Thời Vũ cẩn thận nhìn thoáng qua lập tức thu hồi tầm mắt: Nhưng ta vẫn sợ hãi a QAQ.

Ngươi còn không có phát hiện ra sao? Hiện tại ý thức ngươi vẫn thanh tỉnh, không bị mất khống chế. Ôn Noãn cười chỉ ra.

Ta---- Cố Thời Vũ đột nhiên sửng sốt, nếu là trước đây, nhìn đến ngoài cửa sổ có nhiều người như vậy hắn đã sớm mất đi lí trí mà nổi điên, nhưng hiện tại hắn lại không giống vậy , thật sự...... không có mất khống chế: Tiểu Noãn! Hắn kinh hỉ nhìn Ôn Noãn.

Uh, có muốn xuống xe hay không? Nguyên bản trong kế hoạch cô cũng không định xuống xe, cô tới nơi này là muốn cho hắn nhìn qua cửa sổ nhìn đám người, nhưng tình huống Cố Thời Vũ thực sự tốt ngoài dự đoán, có lẽ có thể thử xem.

Cố Thời Vũ rối rắm một hồi lâu, ở trong lòng xây dựng một đống tâm lý lớn sau đó mới gật gật đầu: Được.

Ôn Noãn lưu loát xuống xe, bước vòng qua bên kia mở cửa xe: Thời Vũ, xuống dưới đi. Cô cười duỗi tay với hắn.

Cố Thời Vũ chần chừ nửa ngày mới hạ quyết tâm, nhắm mắt lao xuống xe.

Phanh!

Một trận âm thanh va chạm vang lên, thiếu niên soái khí đem nữ tử xinh đẹp ngã gục trên mặt đất.

Thân ái, ngươi nhiệt tình như vậy làm ta có chút thụ sủng nhược kinh.

/111

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status