Nam Gian Nữ Tặc

Chương 5

/10


Kim nhi hầu hạ Liễu Như Tùng thay quần áo xong, nhanh chóng thu dọn lại đệm giường.

Liễu Như Tùng tự mình soi gương sửa soạn, ngẩng đầu kiểm tra trâm gài tóc trên đầu đã ngay ngắn chưa, cũng cẩn thận lấy khăn mỏng che đi dấu hôn trên cổ. May mà đã đến đầu mùa đông, thời tiết chuyển lạnh, nếu không cơ thể đầy dấu tích nhận không ra người này của nàng làm sao có thể che lấp đây?

Âm thầm vui vẻ cùng kiểm tra kĩ lưỡng xong, nàng mới hé đôi môi nhỏ lẩm bẩm nói: “Cha cũng thật là, biết rõ mình hễ ngủ thì sẽ ngủ thẳng đến tận trưa, còn sớm như vậy đã đến thúc giục mình, không biết là vì sao nữa. . . . . .”

“A ——” bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai giống như giết lợn của Kim nhi.

“Làm sao vậy?”

“Đại. . . đại. . . đại cô nương, tối qua cô thực sự đã cùng nam nhân. . . . . .” Kim nhi chỉ vào vết máu trên đệm giường thất thố hỏi.

Nàng lập tức soải một bước dài, tay chân luống cuống nhanh chóng ôm lấy đệm chăn, trực tiếp nhét vào tầng dưới cùng của tủ quần áo.

Làm xong mới lạnh lùng nói: “Kim nhi, ta cảnh cáo em, em cái gì cũng chưa nhìn thấy, cũng không cho phép nói bậy, có nghe không?” Lời đồn giả tạo thì nàng không thèm để ý, nhưng sự thật xảy ra thì nàng lại cực kì để ý.

Không dám vi phạm, Kim nhi bối rối gật đầu.

Nhưng lời đồn cũng không phải nhờ Liễu đại cô nương nàng nói vài câu cảnh cáo liền dập tắt được, bởi vì cái kiểu bát quái này, từ trước đến nay tiến triển cực kì nhanh, tốc độ lan truyền làm người ta trở tay không kịp.

“Cha, cha tìm con ạ?” Một đêm cuồng hoan không ngủ, nàng ngáp một cái rồi nói.

“Nghe nói đêm qua trong phòng con có tiếng động của nam nhân?”

“Cha tìm con chỉ vì chuyện này ạ?” Lại che miệng ngáp một cái.

“Con! Đến tột cùng là có hay không?” Liễu Trung Hiền nóng vội hỏi.

“Không có.” Nàng miễn cưỡng trả lời.

“Nhưng mà Kim nhi nói. . . . . .”

“Đừng quan tâm nha đầu kia nói gì, cha không phải việc gấp sao, chuyện này có gì vội chứ?” Nha đầu kia miệng không giữ kín chuyện, cứ chờ xem nàng trở lại sẽ giáo huấn nàng ra sao a!

“À, đúng rồi, có chuyện khẩn a! Tùng nhi, thực sự đã xảy ra chuyện, người cha phái đi truy thư trở về bẩm báo, bọn họ điên cuồng đuổi theo được ba ngày, mới phát hiện người đưa tin bên kia đã chết bất đắc kỳ tử trên đường, thư trên người cũng không cánh mà bay, con nói nên làm thế nào cho phải?” Hắn lúc này mới vội vã hỏi.

“Nguy rồi, cha, lần này cha thực sự nguy rồi!” Nàng cũng hơi hơi biến sắc mặt.

“Tùng nhi, nói không chừng đây chỉ là một việc ngoài ý muốn, con nói có phải không?” Hắn do ôm chút hy vọng.

“Cái chết của dịch quan chắc chắn không phải là ngoài ý muốn.” Nàng lập tức dập tắt hy vọng của cha nàng. “Cha, cha là thượng thư của Hộ bộ, ở vị trí mà bao nhiêu người mơ ước, Trăn phi lại còn là miếng thịt mỡ, muốn sắp xếp cho em ruột bà ta lật đổ cha, việc này cha không phải không biết, sao có thể không cẩn thận như vậy chứ, chỉ một chút lợi nhỏ mà gánh vác cho bà ta, phong thư này của cha nhất định sẽ trở thành nhược điểm để Trăn phi uy hiếp cha, chỉ cần sai lầm một chút thì sẽ đem tội danh cấu kết với ngoại tộc, mưu đồ gây rối của cha ra tính, đến lúc đó cha còn có thể sống được sao?” Nàng nóng vội quở trách.

Liễu Trung Hiền vừa nghe, mặt liền chuyển màu xám như tro, ngã ngồi trên ghế thái sư, im lặng không nói gì.

***************************************

Nam nhân vừa bay vọt tới, nữ nhân cũng lâm vào trầm tư, vờ như không thấy.

Nhưng duy trì chưa được bao lâu, đại chiến trường kì lập tức nổi lên, chỉ nghe thấy một tiếng nũng nịu ngất ngây, sau đó nữ nhân liền gác đầu lên vai nam nhân, lập tức mở ra đùi ngọc thon dài bám vào thân thể của nam nhân, trong tư thế nguy hiểm mà mặt đối mặt ngồi trên eo nam nhân, lớn mật thăm dò, gắt gao giao triền, ánh nến lay động, tình cảnh hai thân hình ôm nhau lắc lư mãnh liệt diễn xuất, màn trướng tứ phía phiêu dật, hàng đêm như thế, làm không biết mệt, cho đến lúc cùng nhau tạo nên cuồng phong, hai người mới ôm chặt nhau nằm xuống.

“Có tâm sự sao?” Sau khi thỏa mãn, nam nhân hỏi.

Đôi mắt trong thoáng nhìn. “Ừ, cha ta đã xảy ra chuyện.”

“Dính líu tới Trăn phi đúng không?”

“Ê, sao cái gì cũng trốn không thoát ánh mắt của chàng vậy? Nói thật đi, chàng rốt cuộc có bao nhiêu gián điệp ẩn náu ở kinh thành vậy?” Lén nhìn về phía hắn, càng hiểu biết hắn càng cảm thấy hắn thâm sâu không lường được.

“Không nhiều lắm, tất cả chỉ khoảng sáu ngàn.”

“Sáu ngàn?” Liễu Như Tùng líu lưỡi. Thì ra một cái kinh thành nho nhỏ còn chứa đến sáu ngàn tên mật thám, thảo nào hắn tai thính mắt tinh, chuyện dơ bẩn gì cũng trốn không thoát được lỗ tai hắn. “Bên người cha ta đây có mấy người nha?”

“Bí mật.” Hắn cười đến đáng đánh đòn.

Nàng cũng không khách khí mà thật sự tạo ra trên ngực hắn năm vết móng tay.

“Nói vậy nanh vuốt không ít a, nếu không, sao cha vừa có động tĩnh chàng liền biết.” Nàng hừ lạnh một tiếng. “Ta cảnh cáo chàng, không được giám thị chúng ta nữa, ta sẽ bảo cha tự kiềm chế.”

Hắn nhíu mi, từ chối cho ý kiến, nhưng nàng biết là hắn đồng ý rồi.

“Chàng tối nay đặc biệt nhiệt tình, có chuyện gì sao?” Nàng liếc chéo sang hắn. Hai người thật có thể gọi là gian phu dâm phụ, hàng đêm yêu đương vụng trộm, hôm nay hắn càng có vẻ đặc biệt ra sức, ra sức đến mức có chút không bình thường.

Diêu Thường Diễm tà tà cười. “Nàng không thích ta nhiệt tình sao?” Nói xong lại chu miệng lên, nóng bỏng dâng lên một nụ hôn sâu sắc đến cực điểm, hôn cho nàng đầu óc choáng váng, hồn phách lơ lửng.

Hắn luôn như vậy, mới hại nàng đối với hắn ý loạn tình mê.

Sau một trận “Thần thương khẩu chiến” (thần: môi, thương: tranh đấu, khẩu: miệng, các nàng hiểu ý r nhé, nếu ai có cao kiến dịch Việt được từ này thì giúp kẹo vs, kẹo chưa nghĩ ra ed thế nào nên để nguyên văn lun ^^), hắn tinh lực tràn đầy mà lật người lại, đè lên nàng, cho đến khi nàng không chịu nổi sức nặng, mới muốn ngừng mà không được phải tha cho nàng, chuyển sang lấy hai tay cúng bái thân thể mềm mại của nàng.

Liễu Như Tùng chỉ có thể mềm yếu tựa vào đầu vai hắn thở dốc.

“Ngày mai ta phải đi xa nhà.” Hắn thoải mái đem thân thể hai người cuốn vào đệm chăn mềm mại tràn ngập mật hương, một bên dùng đầu ngón tay ở trên người nàng vuốt ve.

Thì ra là thế. “Đi làm gì? Đi bao lâu?” Nghe giọng nghiễm nhiên giống như người vợ lâu năm hỏi chồng.

“Đi một tháng, lên Tầm 潝 yết linh (thăm linh cữu), nhân tiện tế trời, khẩn cầu quốc thái dân an.”

“Yết linh tế trời là chuyện cố định phải làm hàng năm, việc này không phải luôn do Hoàng Thượng tự mình đi trước chủ tế, lần này sao lại do chàng ra mặt?” Nàng thấy lạ bèn hỏi.

“Năm nay phụ hoàng không may nhiễm phong hàn, ta lại vừa được lập làm thái tử, nên liền thuận thế tuân mệnh đi trước chủ tế.”

“Đây là quang vinh trời biển, chàng rầu rĩ làm gì?” Lúc này mới nhìn thấy đáy mắt hắn đầy vẻ không nỡ.

“Ta không ở đây, nàng đừng gây rắc rối cho ta a.”

“Ta có thể gây họa gì chứ?” Nàng bất mãn mà chất vấn.

Diêu Thường Diễm ý vị thâm trường mà đánh giá thân mình trơn nhẵn mềm mại không xương của nàng.

“Chàng sợ ta đi vụng trộm sao?” Liễu Như Tùng hiểu ý, bật cười hỏi.

“Không sợ.” Hắn bất thình lình nói.

“Vậy chàng có ý tứ gì?” Nàng vui vẻ hỏi.

“Ta không sợ nàng vụng trộm, chỉ sợ nàng muốn náo loạn không gả cho ta.” Hắn nói thật là không hiểu vì sao nàng kiên trì không lấy chồng, tình nguyện để tiếng xấu bay đầy trời, cũng không chịu công khai quan hệ của hai người bọn họ?

“Ta. . . . . .” Nàng khốn quẫn đành cử động cơ thể.

Hắn đem nàng đặt trước người, vẻ mặt nghiêm túc, “Thời gian ta cho nàng có hạn, bởi vì phụ hoàng đã bắt đầu thúc giục hôn sự, việc này ta thoái thác không được bao lâu, nàng sớm muộn gì cũng phải đối mặt, hay là nàng muốn ta lấy người khác?”

“Ta. . . . . .” Nàng vẫn chần chờ không dứt.

Diêu Thường Diễm trong lòng phát cáu. “Việc này không phải do nàng, chờ ta trở lại, hết thảy đều phải giải quyết.” Hắn hạ tối hậu thư. “Còn nữa, chuyện của cha nàng, ta sau khi trở về cũng sẽ đồng thời giải quyết, nàng không cần lo lắng.”

Một tháng sau

Kinh thành danh các, phẩm rượu các, nằm trên đường chính nhộn nhịp của kinh thành, nếu ngồi ở khán đài lầu hai, trên đường người đến người đi náo nhiệt thế nào đều có thể nhìn hết không sót gì, uống rượu phẩm trà, là hưởng thụ số một.

Đương nhiên, thu phí cũng không hề rẻ, hơn nữa muốn tại khán đài này chỉ vẻn vẹn có ba chỗ ngồi đóng lại chỗ tiếp theo, lại phải bỏ ra số tiền lớn không tưởng, nhưng mà, khoẻn tiền này đối với vương tử hoàng triều mà nói, chính là không đáng nhắc tới. Nhìn mà xem, bóng dáng tuấn tú ở trên một trong những chỗ ngồi ấy, chẳng phải là thái tử vừa từ Tầm 潝 tế tổ quay về sao? Có điều, đáng tiếc thái tử đi ra ngoài thật sự ít lời, không ai nhận ra chính mình nhưng lại đang cùng thái tử ở cùng một gác uống rượu.

“Lần này đi ngươi thân là chủ tế, sau khi về kinh danh vọng càng kiên định hơn rồi.” Tần Trung Anh nói.

“Ừ.” Hắn lạnh nhạt uống một ngụm rượu.

“Rời kinh lâu ngày, cha vợ tương lai của ngươi đã xảy ra chuyện, ngươi có biết không?” Tần Trung Anh đem tầm mắt chuyển hướng nơi xôn xao bất thường ở trên đường, ở vị trí của bọn họ vừa hay nhìn thấy đỉnh đầu cỗ kiệu, vốn không có gì, nhưng mà lúc người bên trong kiệu vén rèm kiệu lên, lộ ra kiều nhan đẹp tuyệt sau khi nhìn một vòng xung quanh đường lớn, lập tức gây xôn xao liên tục, mỗi người tranh nhau cùng ngắm mỹ nhân kinh thành danh chấn thiên hạ. Nhưng đám đông hỗn loạn làm mỹ nhân lơ đễnh, như là tập mãi thành thói quen, khẽ cười một tiếng rồi lại cúi người quay về kiệu rời đi, lúc này mới làm cho trận xôn xao bình ổn xuống.

Tần Trung Anh không khỏi bội phục. Cô nương này mị lực thật lớn a! Đem tầm mắt trở về nam nhân ngồi cùng bàn. Nhìn vẻ mặt hắn sủng nịch nhu tình, chắc là mới quay về kinh, còn chưa kịp cùng giai nhân gặp nhau đi?

Hắn cố ý hắng giọng, Diêu Thường Diễm mới tức giận mà trừng mắt nhìn hắn.

Biết thực đã chọc giận chủ tử, lúc này mới cười gượng nói: “Mới vừa nói mà, cha vợ tương lai của ngươi gặp chuyện không may, ngươi có tính toán gì không?” Quay lại vấn đề chính vẫn an toàn hơn.

“Việc này ta sẽ. . . . . .”

“Ngươi có nghe nói không? Đại mỹ nhân vừa rồi đi qua chính là đại thiên kim Liễu Như Tùng của Liễu đại nhân bên hộ bộ đó, ta nghe nói nàng phong lưu phóng đãng, thường xuyên có nam nhân nửa đêm ra vào khuê phòng của nàng, thực làm người ta hâm mộ có thể trở thành tân khách nam bước rèm trướng của nàng nha.” Đột nhiên truyền đến cuộc đối thoại của nam tử cách vách, Diêu Thường Diễm đang nói chuyện bỗng nghe được khuê danh của người trong lòng xong, cũng nhịn không được dừng lại nghe.

“Xem ra ngươi thật đúng là không cẩn thận, cũng chẳng ngại.” Tần Trung Anh thấp giọng trêu ghẹo mà liếc ngang mắt nhìn hắn một cái.

Ai cần ngươi nhiều chuyện! Hắn cũng trả lại bạn tốt một cái liếc mắt cảnh cáo.

Bên tai lại truyền đến đối thoại. “Ta có một người bà con xa biểu muội mới vừa làm người hầu Liễu phủ, tháng này nàng có mấy lần ngay tại nửa đêm gặp được nam nhân từ khuê phòng của đại thiên kim đi ra, thật luôn nha.” Người nói chuyện cứ như là chỉ hận chính mình không phải người kia.

“Tháng này? Tháng này ngươi không phải là lên Tầm 潝 yết linh tế trời sao?” Tần Trung Anh kinh hãi. “Nói vậy nam nhân hào phóng ra vào khuê phòng của nàng kia, chẳng phải là không phải ngươi sao. . . . . .” Hắn lén lút dò xét liếc mắt một cái, chỉ thấy nam nhân đối diện đã tức giận nổi đầy gân xanh từ lâu, sắc mặt một mảnh xanh mét.

Đêm tối, nam nhân từ bên cửa sổ nhanh nhẹn vào phòng, cước bộ nhìn như mềm nhẹ, kì thực bao hàm tức giận.

Hắn đứng thẳng ở đầu giường, vị gió quanh thân còn chưa lui, trên mặt đường cong cương nghị, hơi thở trầm tĩnh khiến kẻ khác không rét mà run.

Mà cỗ lệ khí này chỉ quét về cô nàng trên giường do không biết sống chết mà vẫn còn đang say ngủ.

Khoanh tay mà đứng, sống chết nhìn chằm chằm một hồi lâu, hắn chợt ở trên vai của nàng cắn một cái.

Nàng từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, vừa thấy người cắn là hắn, kinh ngạc mà mắng: “Muốn chết à, chàng muốn mưu sát ta sao?”

Hắn nhẹ buông tay. “Ai, nam nhân kia là ai?” Khuôn mặt bình tĩnh, hắn vừa mở đầu liền hỏi, cũng hối hận chính mình buông bỏ gián điệp ở Liễu phủ, mới có thể bị người cho đội nón xanh (bị cắm sừng đó ạ) cũng không biết.

“Nam nhân nào?” Nàng mờ mịt không hiểu, lúc nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc ép chặt của hắn tâm mới liền cả kinh.

“Nam nhân cùng nàng vụng trộm.” Hắn căm thù đến tận xương tuỷ mà nói.

“Nam nhân vụng trộm? Chàng đang nói gì, ta nào có nam nhân vụng trộm nào?”

“Còn không chịu thừa nhận sao?” Hắn mày kiếm mắt sáng giờ phút này toàn bộ nhăn thành một mảnh. “Toàn bộ kinh thành đều biết tình sử phong lưu của Liễu đại cô nương đó.”

“Ê? Ta phong lưu tình sử vậy chàng hôm nay mới biết sao? Bây giờ nổi cáu với ta làm gì?” Nàng nghĩ đến vấn đề của hắn chính là “danh tiếng” của nàng từ trước tới nay ở kinh thành.

“Ta nói chính là, trong tháng này ta lên Tầm 潝, nam nhân nửa đêm ra vào khuê phòng nàng là ai?” Hắn cắn răng hỏi.

“Ai? Nào có nam nhân ra vào khuê phòng của ta, chàng nghe ai nói bậy?” Nàng phủ nhận. Nếu có thì, hắn chính là nam nhân duy nhất ra vào tẩm phòng của nàng.

“Không có sao? Không có lửa làm sao có khói a!” Hắn tới gần nàng, trên mặt tức giận rõ ràng có thể thấy được. Thật giận, hắn chân trước vừa mới rời đi, nàng sau lưng liền khẩn cấp mà hồng hạnh xuất tường (ờm ờm cái này quen quá r nhỉ các nàng, là ngoại tình đó), thực làm cho hắn bất ngờ a.

“Đương nhiên không có.” Liễu Như Tùng ở dưới cái nhìn của hắn mà nhíu mi.”A, nam nhân sao? Ta biết là chuyện gì xảy ra rồi!” Nàng bỗng nhiên nói.

“Có? Quả nhiên có!” Hắn nhất thời giận không thể át.

Nàng hoảng sợ, lần đầu nhìn thấy hắn nổi cáu như vậy với mình, sợ hãi mà nuốt nuốt nước miếng. “Chàng trước đừng cáu, hãy nghe ta nói đã.” Nàng cẩn thận vuốt vuốt ngực của nam nhân đang ghen kia, ngón tay ngọc nhỏ bé ở trên đầu hắn vỗ nha vỗ nha, xoa nha xoa nha, lửa giận của nam nhân mới hạ xuống một ít.

“Nói đi, nói rõ ràng cho ta, nếu không ta trước đem nàng bẻ thành hai nửa, rồi lại đem gian phu cho vào chảo rán.” (ca thật bá đạo)

Nàng mắt đẹp trợn lên, lập tức nói: “Nào có nam nhân nào.” Tiếp theo cười meo meo mà nói: “Nam nhân kia chính là ta!”

“Cái gì?”

Phiền não mà nhìn chéo hắn. “Ta nói nam nhân kia chính là ta!” Nàng lập lại một lần.

Hắn khoanh tay trước ngực, liếc xéo nàng.”Nàng đang đùa giỡn cái gì?”

Nàng giảo hoạt mà cụp mắt. “Thật sự là ta, không tin chàng có thể nhìn cái này.” Nàng xuống giường mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ nam.

“Nàng giả trang nam nhân?” Chuyện này đổi lại là hắn kinh ngạc.

“Ừ.” Nàng đem quần áo một lần nữa cho vào tủ quần áo.

“Vì sao làm vậy?”

“Vì tra xét chuyện phía địch a, ta thường xuyên làm như vậy nha.” Nàng đương nhiên nói. Nữ nhân làm việc dù sao cũng không tiện, đổi thành nam trang mới làm tốt được.” Chỉ là đã lâu không làm vậy, gần đây vì cha ta, bất đắc dĩ lại nữ phẫn nam trang xuất hiện trên giang hồ.”

Diêu Thường Diễm có chút đăm chiêu nhìn nàng. Đây là lí do vì sao thường xuyên có người thấy trong phòng nàng có nam nhân ra vào, tiếng xấu bay đầy trời, thì ra đều là do chính nàng tạo thành a?

Sau một lúc lâu, hắn mới nhẹ nhàng nở nụ cười nhẹ. “Vì cha nàng, nàng tra được cái gì?”

“Không giận nữa rồi?” Nàng liếc xéo hắn.

Hắn nhún nhún vai, tươi cười giảo hoạt, tiến lên ôm nàng vào ngực. “Không giận, không có gì hay mà giận.” Hắn da mặt dày nói.

Liễu Như Tùng oán hận phải tốn hơi thừa lời. Nửa đêm lấy dấm chua đến chọc nàng, giờ lại như không có việc gì mà hi ha cười nói, thật khó tưởng tượng hắn là một hoàng thái tử thuộc loại người kiệm lời, có nề nếp kia.

Không khỏi khác biệt quá nhiều đi!

“Ta tra được thư của cha ta quả thật rơi vào tay Trăn phi, nàng tính dùng nó uy hiếp cha ta từ quan, rồi xếp đệ đệ ruột của nàng vào kế nhiệm.” Lười cùng hắn so đo, nói chính sự quan trọng hơn. “Nhưng sự tình không đơn giản như vậy, ta mạo hiểm theo dõi Tam hoàng tử nhiều lần, phát hiện hắn cùng với đặc sứ Mông Cổ ở kinh thành tiếp xúc thường xuyên, ta lo lắng bọn họ bụng dạ khó lường, chỉ sợ có mưu đồ khác, hiện tại ta lo lắng cha ta không chỉ có sẽ bị bức phải từ quan, có lẽ còn có thể bị hãm hại đến mạng nhỏ cũng không bảo toàn nổi.” Nàng lo lắng nói.

“Ta không phải đã nói chuyện của cha nàng ta sẽ xử lí sao, nàng mạo hiểm theo dõi Tam đệ làm gì?” Lão Tam nếu biết có người theo dõi, mà người theo dõi lại là nàng, dựa vào độ háo sắc kinh điển của hắn, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho nàng, nghĩ đến nàng làm chuyện nguy hiểm, hắn liền đổ một phen mồ hôi lạnh.

“Chàng lại không ở kinh thành, chuyện cha ta thì cháy đến mông rồi, đương nhiên phải hành động trước.” Nàng bĩu môi nói.

“Hiện tại ta quay về kinh rồi, nàng không được lại làm chuyện mạo hiểm nữa.” Hắn nhăn mặt dạy bảo.

“Ừ.” Nàng đồng ý, có hắn đương triều thái tử này làm chỗ dựa vững chắc, chuyện của cha sẽ không sao.

Hắn đặt nàng trên đùi, để nàng thoải mái tựa vào vai hắn, hơi thở ấm áp phả vào tai đến mức khiến nàng run rẩy. “Chúng ta một tháng sau thành thân.” Một tháng không chạm vào nàng, cỗ tưởng niệm này làm cho hắn rất khó nuốt trôi.

“Cái gì?” Nàng cả kinh nhảy dựng lên.

“Đâu có gì không phải sao?” Nhìn phản ứng của nàng, hắn nhíu mày.

“Ai nói chàng làm vậy?” Nàng chống eo căm tức.

“Ta nói rồi sau khi từ Tầm 潝 trở về, việc này phải quyết định.” Hắn xuống nước nói.

“Không, ta cũng từng nói không lấy chồng a.” Nàng thần tình kiên quyết.

Hắn lo lắng tràn đầy, thoáng chốc mưa gió kéo đến.

“Tùng nhi, nguy rồi, thái tử hướng Hoàng thượng thỉnh chỉ, phải lập con làm thái tử phi a!” Liễu Trung Hiền vội vàng lăn từ ngoài vào.

“Phụt! Cái gì?” Liễu Như Tùng vốn đang thoải mái thưởng thức trà bỗng đem nước trà đổ ra cả người.

“Tùng nhi, chúc mừng con, con sẽ trở thành thái tử phi, chiếu rọi cả nhà Liễu gia chúng ta.” Liễu Trung Hiền tưởng rằng con gái là kinh hỉ (kinh ngạc mà hạnh phúc), vui vẻ mà nói.

“Chuyện này xảy ra khi nào?” Nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi. Hắn thực sự dám làm như thế!

“Chính là lúc lâm triều hôm nay, thái tử chủ động đề cập với Hoàng Thượng, con không biết đâu, đại thần trong triều vừa nghe đến tên của con, con mắt đều mở to, còn có không ít người góp lời, nói là con tiếng xấu tràn ngập kinh thành, không thích hợp làm thái tử phi, muốn thái tử xem lại, một lần nữa tuyển chọn.

“Nhưng mà con có biết không? Thái tử lại tức giận chúng thần xen vào, nhất định muốn lập con làm phi. . . . . . Nói thật ra, con gái à, việc này cha cũng thực kinh ngạc, lấy danh tiếng của con hơn nữa thái tử lại tính tình trọng lễ tiết thế kia, làm sao cũng không thể coi trọng con mới đúng, coi trọng Phong nhi còn nói được, nhưng sao lại cố tình liền. . . . . .” Hắn từ cách nhìn của bản thân mà nói.

“Cha, mặc kệ là vì sao, con gái cũng không gả, cha thay con từ chối đi.”

“Con muốn ta từ chối đương kim hoàng thượng?” Hắn thốt lên ngạc nhiên.

“Đúng, cha cứ theo lời con nói mà làm là được rồi.”

Hắn khó có khi nhăn mặt với nàng. “Con gái, con điên rồi! Cự tuyệt việc hôn nhân của hoàng gia là nhục mạ hoàng uy, nói không chừng phải chém đầu luôn đó.”

“Phải chém đầu con cũng không gả!” Nàng hét lên.

“Xem ra cha ngày thường thật sự là sủng con quá rồi, cư nhiên đem con sủng đến mức tự cao tự đại ngông cuồng như thế, còn nữa, nghe nói trong phòng con thật sự có nam nhân ra vào, trước đây cha cũng mặc kệ con, nhưng hiện tại con chính là vị hôn thê của thái tử, hành vi tự mình phải chú ý, về sau không được phép hồ nháo nữa, an phận một chút, có nghe không!” Hắn lúc này hạ quyết tâm, bắt nàng ngoan ngoãn xuất giá.

Bao nhiêu người tranh nhau muốn gả vào cung làm thái tử phi, đằng này con gái từ trước đến nay thông minh một đời của hắn, không biết não bị đụng chỗ nào, lại luôn cùng thái tử đối nghịch, chết cũng không chịu tiến cung.

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Mặt khác, về tư tâm, hắn cũng không thể không buộc con gái vào cung, bởi vì chuyện phía Trăn phi ngày càng khẩn cấp, thư từ có thể nháy mắt liền rơi vào tay Hoàng Thượng, đến lúc đó hắn hết đường chối cãi, chẳng phải chỉ còn một con đường chết thôi sao, nếu như Tùng nhi khi đó đã tiến cung rồi, thái tử nhất định sẽ giúp hắn người cha vợ này chiếu cố một phen, sẽ không để cho người khác đầu rơi xuống đất đâu, cho nên, mặc kệ Tùng nhi có đồng ý hay không, bọn họ không thể không làm vậy.

Chỉ là, đến nay hắn vẫn không rõ, thái tử bị gì sao mà lại coi trọng Tùng nhi a? (cha còn chẳng bênh được con gái, tỷ làm ăn kiểu gì đấy =)) )

“Đại cô nương, người đang làm gì vậy?” Kim nhi kích động nhìn Liễu Như Tùng điên cuồng mà thu thập quần áo, kinh hãi mà hỏi nàng.

“Ta muốn đào hôn.” Nàng tay còn đang vội, ngắn gọn đáp.

“Đào hôn?” Kim nhi bị dọa choáng váng. Không thể nào, đại cô nương muốn chạy trốn hôn sự với thái tử sao? Có phải hồ đồ rồi không? Không ai dám cũng không ai muốn chạy trốn hôn sự với thái tử nha.

“Kim nhi, ngươi nghe đây, ngươi nói cho cha ta biết, nói ta ra ngoài tránh vài ngày, mấy ngày sau sẽ trở lại, bảo cha không cần nhớ ta, còn nữa, chuyện của cha chờ ta trở lại sẽ giúp cha giải quyết, cứ như vậy.” Nói xong, nàng mang theo tay nải, vội vàng chạy lấy người, chỉ để lại Kim nhi há hốc mồm, thật lâu không khép lại được. (không khép ruồi chui vào rồi kìa chị ơi :3)

Đại cô nương thật sự điên rồi.

Một thiếu niên độ tuổi thanh xuân, mắt ngọc mày ngài, vừa tiêu sái lại thanh tú, một thâ áo khoác dài bên ngoài, thích hợp mặc vào mùa đông, lại thêm một cái áo khoác dài bằng bông, có vẻ ngọc thụ lâm phong lại quý khí vô cùng, thiếu niên như vậy có thể nói là người hiếm thấy trên đời, phàm là người đi ngang qua chỉ cần liếc mắt nhìn hắn một cái, đều rung động sững sờ, hận sao hắn không phải là con gái, nếu là con gái chắc chắn sẽ là một trang nghiêng nước nghiêng thành, giống như Điêu Thuyền tái thế.

Hiện giờ hắn đang đi đến trà phố nổi tiếng, từng bước đi dạo, chậm rãi kiểm tra bình phẩm, thưởng thức đến cái vừa lòng mới hào phóng bỏ lại bạc, ngay cả giá cả cũng không quan tâm, nhìn cái liền biết xuất thân là người nhà giàu.

Đợi uống trà xong, hắn mới phóng tầm mắt nhìn lại, xoay người đi về phía tửu lâu xa xa, qua thời gian cơm trưa, tửu lâu không còn chật chỗ, chỉ hai ba bàn có khách nhân, hắn tùy ý chọn một chỗ trống, tiểu nhị liền lưu loát mà rót trà.

Tùy ý gọi một bàn đầy đồ ăn, hiển nhiên là hắn được nuông chiều từ bé, cho dù xuất môn ra bên ngoài, ăn uống ngủ nghỉ vẫn rất có chú ý.

“Này, người không nên quá ngọc ngà nha? Xinh đẹp như vậy, rất giống đàn bà, hắn thật là nam nhân sao?” Bàn bên cạnh truyền đến âm thanh vài vị đại hán thô lỗ trêu đùa.

Vài vị lỗ mãng hán tử này, từ lúc hắn vừa vào cửa liền liếc sang hắn, nhìn đến tâm tình rạo rực, lại khinh thường một đại nam nhân bình thường so với nữ nhân còn đẹp hơn, thấy cử chỉ dùng bữa thanh tú của hắn, càng thêm khinh thường, tức thì đứng lên châm biếm.

Thiếu niên chỉ là cười lạnh mà chống đỡ, mặc kệ thôi, chuyện này dọc theo đường đi loại hán tử nhàm chán này hắn gặp nhiều rồi, không để ý tới bọn họ, không thấy thú vị nữa thì tất sẽ rút lui.

Nhưng lần này hắn tính sai rồi, mấy tên hán tử đó vốn là cường đạo lâm tặc, thấy hắn không để ý tới, thái độ cao ngạo lập tức chọc đến bọn họ, mấy người liền dứt khoát xông về phía hắn.

“Ê, tiểu tử ngươi rất giỏi sao, lớn lên giống đàn bà, không phải chính là tiểu bạch kiểm sao, dám đối với đại gia chúng ta bày ra sắc mặt, cẩn thận ta chém chết ngươi!” Cuối cùng, thực phi ra một cây đao tới.

Hắn lãnh đạm nhìn đao trên bàn. “Các ngươi muốn thế nào?” Vẫn là vẻ mặt bình tĩnh.

“Các ngươi nghe mà xem, đến cả giọng nói cũng giống đàn bà, nói không chừng hắn thật sự là đàn bà a?” Hán tử thô lỗ kia ngạc nhiên nói.

“Đúng thì tốt rồi, đúng như vậy mà nói thì chính là một đại mỹ nhân sinh động hương sắc rồi, ta sẽ là người thứ nhất mang về sơn trại làm áp trại phu nhân.” Một gã hán tử thô lỗ trong đó cười to mà nói.

“Điều này sao có thể chứ, cô nương xinh đẹp như vậy, ta cũng muốn nếm thử một chút, chúng ta phải chia đều.”

“Chia đều như thế nào? Huynh đệ chúng ta bảy người mỗi người một ngày.” Một đám hán tử thô lỗ bắt đầu chia chác khiến kẻ khác không biết nên khóc hay cười.

Thiếu niên bày ra vẻ xem thường. Một đám ngu dốt, chạy lấy người đi.

Mấy người bỗng phát hiện hắn muốn nhân cơ hội trốn, lập tức bắt được cánh tay hắn, khiến cho hắn phải chịu đau một trận.

“Buông tay.” Không ngờ được bọn họ sẽ động thủ, hắn tức giận không thôi.

“Buông tay cái gì, ngươi là người của huynh đệ chúng ta.”

Cánh tay càng lúc càng đau, hắn thân thể ngọc ngà có khi nào phải nếm qua đau khổ như vậy, nhất thời tức giận đẩy hán tử thô lỗ kia một phen, chỉ là đẩy người khác thì người ta không mảy may động đậy, hắn ngược lại lại lệch trọng tâm mà ngã ngồi trên mặt đất, chọc cho bọn đại hán châm biếm liên tục.

Hắn nổi giận khó át, vừa đứng dậy, một gã hán tử liền giả vờ muốn dìu hắn, vừa ra tay lại đưa hắn đẩy về trên mặt đất, trêu đùa xong mọi người cười ha ha.

Chưởng quầy của tửu lâu biết nhóm người này là cường đạo lâm tặc, hung tàn ác độc, cũng không dám ra mặt ngăn cản, chỉ đành chạy nhanh kêu người lén đi báo quan.

Thiếu niên cực độ tức giận. Thật sự là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, nhóm người này may là không phải ở kinh thành để hắn bắt được, nếu không hắn nhất định sẽ cho bọn họ ăn đủ!

Chuẩn bị tự mình đứng lên, đột nhiên một đôi tay bẩn thỉu từ trước ngực hắn đánh úp lại, hắn kinh hô một tiếng.

Nhưng chủ nhân của đôi tay bẩn thỉu kia còn kêu lớn hơn cả hắn, “A, các huynh đệ, đúng vậy, nàng quả nhiên là đàn bà, huynh đệ chúng ta lần này thật sự có diễm phúc rồi!”

Nàng ôm chặt vạt áo trước, phút chốc trắng xanh mặt. Nguy rồi!

Lũ hán tử thô lỗ kia vừa nghe thấy nàng quả nhiên là nữ, tà dâm liền nổi lên, mỗi người xoa tay, nước miếng đều sắp tràn ra luôn rồi, lại to gan háo sắc mỗi người một tay, làm chuyện bắt người ở bên đường.

Đảo mắt một cái nữ tử đã bị bắt ra khỏi tửu lâu (quán rượu), chỉ có thể ở trên đường vung loạn tay chân, vừa hoảng sợ lại chật vật. Lần này không ổn rồi, thực bị đám ác ôn này bắt lên núi, nàng không bị bọn hắn ăn sống nuốt tươi mới là lạ!

Linh cơ vừa động, nàng giả vờ ngã một cái, nhào vào trên mặt đất, mấy người thấy thế lại cười điên cuồng một trận, nàng nắm lấy thời cơ đứng dậy chạy như điên ra phố, bọn đại hán sửng sốt tỉnh lại mới biết bị lừa, lập tức đuổi theo, không mất mấy công sức liền đuổi theo cô gái được chiều chuộng đang khoa chân múa tay kia.

Mấy người tức giận, rõ ràng đem nàng ép vào tường, vô pháp vô thiên mà tính ở bên đường khinh bạc nàng trước một trận rồi nói sau.

Chỉ là một gã đại hán mồm mép ranh ma vừa chạm vào, thân mình bỗng dưng đột nhiên bay lên trời rồi rơi ra ngoài, mọi người kinh ngạc, khó hiểu ai có gan lớn như vậy động thủ với bọn họ nhóm lục lâm đạo tặc này.

Chỉ thấy người tới trông vẻ hơn người, khí chất đẹp đẽ quý giá, thân hình phiêu dật, còn chưa kịp biết được người ta ra tay thế nào, mấy đại hán đã bị đứt cánh tay què cẳng chân, kêu rên khắp nơi.

Mà mỹ nhân có một không hai được cứu, còn đang không biết nên vui hay nên buồn.

Có lẽ là nên buồn đi, bởi vì thu thập hết lũ bại hoại xong, ân nhân cứu mạng đang nhe răng trợn mắt chậm rãi đi về phía nàng a.


/10

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status