Editor: Quỳnh Nguyễn
Sau đó thuận tiện hỏi Đường Thời một câu: "Hộ khẩu của anh đâu?"
Nói xong Cố Khuynh Thành đưa bản hộ khẩu của mình cho Đường Thời: "Để cùng một chỗ đi."
Đường Thời nhận hộ khẩu Cố Khuynh Thành chuyển đến, sau đó lấy hộ khẩu Đường gia ra, đặt hai cái hộ khẩu cùng một chỗ, nghĩ đợi lát nữa vào cục dân chính liền dùng, vì thế liền trực tiếp cầm trong tay.
Hai mắt Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm hai cái hộ khẩu trong tay Đường Thời, liền ôm cánh tay Đường Thời hướng về phía cửa cục dân chính đi đến.
Dưới bậc thang ngưỡng cửa chính cục dân chính vừa lúc có đường cống ngầm, thời điểm Cố Khuynh Thành đi ngang qua ánh mắt hơi hơi lóe lóe, sau đó liền cố ý để cho cổ chân hơi hơi nghiêng ra bên ngoài, ai ôi một tiếng.
" Làm sao vậy? Khuynh Khuynh?" Đường Thời lập tức khẩn trương dừng bước lại, tóm lấy bờ vai cô, vẻ mặt lo lắng hỏi.
" Hình như sái chân."
Đường Thời lập tức ngồi xổm xuống, kẹp hai cái hộ khẩu ở dưới nách mình, vươn tay kiểm tra cổ chân Cố Khuynh Thành.
Thời điểm ngón tay Đường Thời chạm vào chân mình, Cố Khuynh Thành đột nhiên vươn tay cầm hai cái hộ khẩu mỏng manh, không hề báo trước rút từ nách Đường Thời ra, sau đó cầm đến trước mặt mình tiện tay lật đi lật lại, nhìn thấy tên Cố Chính Nam, sau đó nghĩ cũng không nghĩ xoay người ném vào bên trong cống thoát nước.
Đúng lúc có nước trôi tới, hộ khẩu mỏng đảo qua hai cái, nháy mắt đã bị cuốn đi.
Một loạt động tác này của Cố Khuynh Thành có chút nhanh, đến khi Đường Thời lấy lại tinh thần thì hộ khẩu Đường gia sớm đã bị trôi không thấy bóng dáng nữa.
Đường Thời đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía Cố Khuynh Thành.
" Đường tiên sinh, như thế nào, tư vị bị lừa gạt dễ chịu không?" Cố Khuynh Thành né tránh chân, sau đó liền cười tít mắt cúi người xuống, nhắm ngay mặt Đường Thời đang ngồi chồm hổm trên mặt đất ngửa đầu nhìn cô, chậm rãi nói: "Đường Thời, hiện tại hộ khẩu Đường gia nhà anh không có, chúng ta không lấy giấy được, thực đáng tiếc a..."
Biểu tình Cố Khuynh Thành nhìn như có chút vui sướng khi người gặp họa, một giây sau, Cố Khuynh Thành lấy sáu cái tiền xu từ trong túi ra đưa cho Đường Thời: "Làm lại hộ khẩu cần sáu đồng tiền, để tỏ vẻ xin lỗi, em cho anh sáu đồng tiền."
"Em đã xem qua, làm lại hộ khẩu cần thời gian khoảng hai tuần, thế lực Đường gia lớn như vậy, chắc hẳn một ngày là làm xong, bất quá Đường Thời... Nghe nói lấy giấy chứng nhận kết hôn cũng phải cần có chứng minh thư, bổ sung chứng minh thân phận, không tới bốn mươi ngày cũng phải một tháng."
Giọng nói Cố Khuynh Thành càng trở nên ôn nhu: "Đường Thời, nếu anh còn dám dụ dỗ mẹ anh và mẹ em nói em với anh lấy giấy chứng nhận, có tin em ném chứng minh thư hay không!"
Nói xong, trên mặt Cố Khuynh Thành lập tức chất đầy tươi cười, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt có chút cứng ngắc của Đường Thời, dùng ngữ khí tiếc nuối nói: "Hiện tại chúng ta chỉ có thể về nhà rồi."
Sau đó liền cao ngạo kéo Đường Thời từ trên mặt đất lên, trở về trên xe.
Sau đó dọc theo đường đi trở về, lúc tới vẻ mặt Đường Thời hưng phấn, lúc về vẻ mặt uể oải buồn bực, vẻ mặt Cố Khuynh Thành lại hưng phấn, thậm chí Cố Khuynh Thành còn học bộ dáng khi tới của anh hướng về phía Đường Thời tìm các loại đề tài trò chuyện cùng anh.
Nhưng mà xe đi chưa được hai km, đột nhiên Cố Khuynh Thành xuyên qua cửa sổ thấy được một người quen, miệng lải nhải nói dừng lại.
Sau đó thuận tiện hỏi Đường Thời một câu: "Hộ khẩu của anh đâu?"
Nói xong Cố Khuynh Thành đưa bản hộ khẩu của mình cho Đường Thời: "Để cùng một chỗ đi."
Đường Thời nhận hộ khẩu Cố Khuynh Thành chuyển đến, sau đó lấy hộ khẩu Đường gia ra, đặt hai cái hộ khẩu cùng một chỗ, nghĩ đợi lát nữa vào cục dân chính liền dùng, vì thế liền trực tiếp cầm trong tay.
Hai mắt Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm hai cái hộ khẩu trong tay Đường Thời, liền ôm cánh tay Đường Thời hướng về phía cửa cục dân chính đi đến.
Dưới bậc thang ngưỡng cửa chính cục dân chính vừa lúc có đường cống ngầm, thời điểm Cố Khuynh Thành đi ngang qua ánh mắt hơi hơi lóe lóe, sau đó liền cố ý để cho cổ chân hơi hơi nghiêng ra bên ngoài, ai ôi một tiếng.
" Làm sao vậy? Khuynh Khuynh?" Đường Thời lập tức khẩn trương dừng bước lại, tóm lấy bờ vai cô, vẻ mặt lo lắng hỏi.
" Hình như sái chân."
Đường Thời lập tức ngồi xổm xuống, kẹp hai cái hộ khẩu ở dưới nách mình, vươn tay kiểm tra cổ chân Cố Khuynh Thành.
Thời điểm ngón tay Đường Thời chạm vào chân mình, Cố Khuynh Thành đột nhiên vươn tay cầm hai cái hộ khẩu mỏng manh, không hề báo trước rút từ nách Đường Thời ra, sau đó cầm đến trước mặt mình tiện tay lật đi lật lại, nhìn thấy tên Cố Chính Nam, sau đó nghĩ cũng không nghĩ xoay người ném vào bên trong cống thoát nước.
Đúng lúc có nước trôi tới, hộ khẩu mỏng đảo qua hai cái, nháy mắt đã bị cuốn đi.
Một loạt động tác này của Cố Khuynh Thành có chút nhanh, đến khi Đường Thời lấy lại tinh thần thì hộ khẩu Đường gia sớm đã bị trôi không thấy bóng dáng nữa.
Đường Thời đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía Cố Khuynh Thành.
" Đường tiên sinh, như thế nào, tư vị bị lừa gạt dễ chịu không?" Cố Khuynh Thành né tránh chân, sau đó liền cười tít mắt cúi người xuống, nhắm ngay mặt Đường Thời đang ngồi chồm hổm trên mặt đất ngửa đầu nhìn cô, chậm rãi nói: "Đường Thời, hiện tại hộ khẩu Đường gia nhà anh không có, chúng ta không lấy giấy được, thực đáng tiếc a..."
Biểu tình Cố Khuynh Thành nhìn như có chút vui sướng khi người gặp họa, một giây sau, Cố Khuynh Thành lấy sáu cái tiền xu từ trong túi ra đưa cho Đường Thời: "Làm lại hộ khẩu cần sáu đồng tiền, để tỏ vẻ xin lỗi, em cho anh sáu đồng tiền."
"Em đã xem qua, làm lại hộ khẩu cần thời gian khoảng hai tuần, thế lực Đường gia lớn như vậy, chắc hẳn một ngày là làm xong, bất quá Đường Thời... Nghe nói lấy giấy chứng nhận kết hôn cũng phải cần có chứng minh thư, bổ sung chứng minh thân phận, không tới bốn mươi ngày cũng phải một tháng."
Giọng nói Cố Khuynh Thành càng trở nên ôn nhu: "Đường Thời, nếu anh còn dám dụ dỗ mẹ anh và mẹ em nói em với anh lấy giấy chứng nhận, có tin em ném chứng minh thư hay không!"
Nói xong, trên mặt Cố Khuynh Thành lập tức chất đầy tươi cười, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt có chút cứng ngắc của Đường Thời, dùng ngữ khí tiếc nuối nói: "Hiện tại chúng ta chỉ có thể về nhà rồi."
Sau đó liền cao ngạo kéo Đường Thời từ trên mặt đất lên, trở về trên xe.
Sau đó dọc theo đường đi trở về, lúc tới vẻ mặt Đường Thời hưng phấn, lúc về vẻ mặt uể oải buồn bực, vẻ mặt Cố Khuynh Thành lại hưng phấn, thậm chí Cố Khuynh Thành còn học bộ dáng khi tới của anh hướng về phía Đường Thời tìm các loại đề tài trò chuyện cùng anh.
Nhưng mà xe đi chưa được hai km, đột nhiên Cố Khuynh Thành xuyên qua cửa sổ thấy được một người quen, miệng lải nhải nói dừng lại.
/932
|