“Đúng! Em đã nói, anh là người đàn ông của em, em thừa nhận, cả đời này em không rời xa anh.” Lôi Hoan Ni nói, cũng không quan tâm Bạc Giản Thương có dơ hay không, ngẩng cao đầu hôn vào môi anh ta: “Bạc Giản Thương, em thích anh, em nghĩ kĩ rồi, em không rời xa anh, lần sau, anh đừng doạ em như vậy nữa.”
“Được! Bạc Giản Thương cười rồi, nhưng một giây sau, hoàn toàn ngất đi.
“Thương!” Lôi Hoan Ni cảm thấy trước mặt tối om.
“Chỉ Huy!”
“Phu nhân chỉ huy!”
Lại một mớ hỗn độn….
Khi tỉnh lại, cả hai vợ chồng đều ở trong bệnh viện.
Bệnh viện dưới tên Giang Thị, phòng bệnh kế bên Giang Mạc Thần.
Lôi Hoan Ni ý thức vừa tỉnh dậy, nghe thấy Bạc Giản Thương và Giang Mạc Thần nói chuyện.
“Lần này mạng anh cũng khá lớn, nếu không phải may mắn có giếng nước, mạng của anh cũng bàn giao lại cho Vinh Thành rồi…nhưng mà, tôi thật khâm phục anh, trên đời này những người khiến tôi khâm phục không nhiều, anh là một rồi đó! Em của Lôi Đông Hãn đã theo cậu rồi, khá cừ!” Đây là tiếng của Giang Mạc Thần.
“Nhưng mà, lúc đó tại sao không nghĩ nhiều hơn? Vì con nha đầu này mà xém mất mạng, có đáng không? Anh cũng không phải không biết, con nha đầu này rất hoang dã, trước đó rình rập anh tôi, đó là một sự điên rồ!” Câu nói này hoàn toàn để ngăn chặn Bạc Giản Thương.
“ Đó là do Tiểu Ni Tử nhà tôi tuổi còn nhỏ, chưa biết điều, đặt sai sự ngưỡng mộ thành tình cảm nam nữ, Giang thiếu có thể yên tâm, tôi rất chắc chắn rằng trong lòng Tiểu Ni Tử đó bây giờ chỉ có mình tôi, có đáng hay không, vết thương trên người Giang Thiếu cũng khá nghiêm trọng, anh đã ngăn như thế nào cho phụ nữ của anh, có nghĩ về điều đó chưa?”
“Tôi không nghĩ về bất cứ điều gì cả!” Giang Mạc Thần trả lời rất đơn giản: “Ngăn cho người phụ nữ của mình, đó không phải là điều mà đàn ông nên làm sao? Nghĩ nhiều quá làm gì?”
“Vậy Giang thiếu cảm thấy đáng giá không?” Bạc Giản Thương đã gửi cùng một câu hỏi cho Giang Mạc Thần.
“Đáng chứ!” Giang Mạc Thần không ngần ngại trả lời: “Không phải một chút vết thương thôi sao, tôi là một người đàn ông, vợ tôi da mỏng thịt mềm, tôi không thể để cô ấy bị thương như vậy.”
“Tôi cũng vậy.” Bạc giản Thương: “Tiểu Ni Tử nói cảm xúc thật sự không sợ lửa.”
Giang Mạc Thần choáng váng một hồi, ngay lập tức cười: “Hahaha, Bạc chỉ huy thật tình cảm, tôi thích, việc này tôi sẽ giúp anh, về nhà tôi sẽ nói với anh Lôi, chúng tôi huy động tất cả mọi người và giúp anh đào ra kẻ thù và trao lại cho anh xử lý!”
“Được! Tôi sẽ nhớ ân tình mà Giang gia và Lôi gia đã dành cho tôi.” Bạc Giản Thương nói.
Lôi Hoan Ni đã hiểu, hoá ra sự việc lần này là một sự trả thù, Bạc Giản Thương và Giang Mạc Thần đã bàn về chuyện đó, đây là hợp tác. Dù sao, Bạc Giản Thương và cô ta không phải người của Vinh Thành, ở Vinh Thành tìm người, tốt hơn hết là tìm người bản địa sẽ được hơn.
Trong lòng cô càng cảm động hơn, bởi vì những lời nói vừa nãy của Bạc Giản Thương.
Tuy rằng anh ta không trả lời trực tiếp câu hỏi của Giang Mạc Thần nhưng đây đã là câu trả lời rồi, anh ta tình nguyện bản thân để cứu sống cô. Có một người đàn ông như thế này thì cô còn điểm nào cảm thấy không hài lòng chứ.
Giang Mạc Thần đứng dậy và rời đi.
Bạc Giản Thương quay đầu lại, nhìn vào lông mi của người phụ nữ trên giường bên cạnh, biết rằng cô ấy đã tỉnh, và đi xuống giường bệnh của mình, ngồi lên giường bệnh của Lôi Hoan Ni: “Tỉnh rồi thì mở mắt ra đi!”
Lôi Hoan Ni mở mắt ra, nhưng trước mắt có một lớp nước: “Giang Mạc Thần nói không sai, nếu như không phải vì có cái giếng nước đó thì anh chắc sẽ….sẽ đi rồi, anh thực sự không sợ sao?”
“Sợ!” Bạc Giản Thương đưa tay ra, ôm lấy Lôi Hoan Ni vào lòng: “Nhưng anh không hối hận, Tiểu Ni Tử, ngay lúc đó anh cũng không nghĩ gì. Em biết rằng những người giống anh sẽ chẳng có gì mong đợi, anh sống chỉ vì giúp anh em có thể sống qua ngày, kiếm nhiều tiền, nhưng trong lòng lại trống rỗng, cảm giác cuộc sống không có ý nghĩa gì, chết, không phải vấn đề sớm muộn nữa.
Nhưng khi đã có em, anh vẫn có thể hy sinh mạng sống. Em yên tâm, sự việc lần này ngoài ý muốn, anh đảm bảo đây là lần tai nạn đầu tiên của chúng ta, sau này, anh sẽ xử lý hết tất cả sự việc, em chỉ cần ở bên cạnh anh, tin tưởng anh, vâng lời anh là đủ rồi. Dù là chết, anh cũng sẽ nỗ lực chết phía sau em.” Tuyệt đối không để lại nỗi đau cho em.
Bạc Giản Thương không phải là người đàn ông biết cách nói chuyện, những lời này cũng mang theo quyền bá chủ, nhưng lại khiến Lôi Hoan Ni cảm thấy xúc động.
“Được!” Cô ấy gật đầu: “Sau này em đều nghe anh.” Cô ấy cũng không chống cự với anh ta nữa, người đàn ông này đối xử có hơi hung hăng và sự chiếm hữu cô ấy, vào lúc buổi tối mặc dù có hơi thô bạo, nhưng những việc khác thì đối xử khá tốt với cô ấy, hơn nữa cũng là người đàn ông mà cô thực sự yêu.
Loại tình yêu này, khác với loại điện cuồng cướp lấy Hoắc Nhất Hàng, mà là cảm giác không muốn từ bỏ.
Đây có lẽ là tình yêu đích thực?!
Sau này, hãy ở yên bên cạnh anh ấy đi, dù cho có bao nhiêu mâu thuẫn, miễn là có tình cảm, bất cứ điều gì cũng có thể giải quyết được.
Cứ đi theo cách này là được rồi.
- ---
Câu chuyện về Tiểu Ni Tử và Bạc Giản Thương cũng đã kết thúc. Nếu các bạn thích nó, có thể xem tiếp những chương sau.
- ---- Dịch bởi nhóm Boss – App Inovel -----
“Được! Bạc Giản Thương cười rồi, nhưng một giây sau, hoàn toàn ngất đi.
“Thương!” Lôi Hoan Ni cảm thấy trước mặt tối om.
“Chỉ Huy!”
“Phu nhân chỉ huy!”
Lại một mớ hỗn độn….
Khi tỉnh lại, cả hai vợ chồng đều ở trong bệnh viện.
Bệnh viện dưới tên Giang Thị, phòng bệnh kế bên Giang Mạc Thần.
Lôi Hoan Ni ý thức vừa tỉnh dậy, nghe thấy Bạc Giản Thương và Giang Mạc Thần nói chuyện.
“Lần này mạng anh cũng khá lớn, nếu không phải may mắn có giếng nước, mạng của anh cũng bàn giao lại cho Vinh Thành rồi…nhưng mà, tôi thật khâm phục anh, trên đời này những người khiến tôi khâm phục không nhiều, anh là một rồi đó! Em của Lôi Đông Hãn đã theo cậu rồi, khá cừ!” Đây là tiếng của Giang Mạc Thần.
“Nhưng mà, lúc đó tại sao không nghĩ nhiều hơn? Vì con nha đầu này mà xém mất mạng, có đáng không? Anh cũng không phải không biết, con nha đầu này rất hoang dã, trước đó rình rập anh tôi, đó là một sự điên rồ!” Câu nói này hoàn toàn để ngăn chặn Bạc Giản Thương.
“ Đó là do Tiểu Ni Tử nhà tôi tuổi còn nhỏ, chưa biết điều, đặt sai sự ngưỡng mộ thành tình cảm nam nữ, Giang thiếu có thể yên tâm, tôi rất chắc chắn rằng trong lòng Tiểu Ni Tử đó bây giờ chỉ có mình tôi, có đáng hay không, vết thương trên người Giang Thiếu cũng khá nghiêm trọng, anh đã ngăn như thế nào cho phụ nữ của anh, có nghĩ về điều đó chưa?”
“Tôi không nghĩ về bất cứ điều gì cả!” Giang Mạc Thần trả lời rất đơn giản: “Ngăn cho người phụ nữ của mình, đó không phải là điều mà đàn ông nên làm sao? Nghĩ nhiều quá làm gì?”
“Vậy Giang thiếu cảm thấy đáng giá không?” Bạc Giản Thương đã gửi cùng một câu hỏi cho Giang Mạc Thần.
“Đáng chứ!” Giang Mạc Thần không ngần ngại trả lời: “Không phải một chút vết thương thôi sao, tôi là một người đàn ông, vợ tôi da mỏng thịt mềm, tôi không thể để cô ấy bị thương như vậy.”
“Tôi cũng vậy.” Bạc giản Thương: “Tiểu Ni Tử nói cảm xúc thật sự không sợ lửa.”
Giang Mạc Thần choáng váng một hồi, ngay lập tức cười: “Hahaha, Bạc chỉ huy thật tình cảm, tôi thích, việc này tôi sẽ giúp anh, về nhà tôi sẽ nói với anh Lôi, chúng tôi huy động tất cả mọi người và giúp anh đào ra kẻ thù và trao lại cho anh xử lý!”
“Được! Tôi sẽ nhớ ân tình mà Giang gia và Lôi gia đã dành cho tôi.” Bạc Giản Thương nói.
Lôi Hoan Ni đã hiểu, hoá ra sự việc lần này là một sự trả thù, Bạc Giản Thương và Giang Mạc Thần đã bàn về chuyện đó, đây là hợp tác. Dù sao, Bạc Giản Thương và cô ta không phải người của Vinh Thành, ở Vinh Thành tìm người, tốt hơn hết là tìm người bản địa sẽ được hơn.
Trong lòng cô càng cảm động hơn, bởi vì những lời nói vừa nãy của Bạc Giản Thương.
Tuy rằng anh ta không trả lời trực tiếp câu hỏi của Giang Mạc Thần nhưng đây đã là câu trả lời rồi, anh ta tình nguyện bản thân để cứu sống cô. Có một người đàn ông như thế này thì cô còn điểm nào cảm thấy không hài lòng chứ.
Giang Mạc Thần đứng dậy và rời đi.
Bạc Giản Thương quay đầu lại, nhìn vào lông mi của người phụ nữ trên giường bên cạnh, biết rằng cô ấy đã tỉnh, và đi xuống giường bệnh của mình, ngồi lên giường bệnh của Lôi Hoan Ni: “Tỉnh rồi thì mở mắt ra đi!”
Lôi Hoan Ni mở mắt ra, nhưng trước mắt có một lớp nước: “Giang Mạc Thần nói không sai, nếu như không phải vì có cái giếng nước đó thì anh chắc sẽ….sẽ đi rồi, anh thực sự không sợ sao?”
“Sợ!” Bạc Giản Thương đưa tay ra, ôm lấy Lôi Hoan Ni vào lòng: “Nhưng anh không hối hận, Tiểu Ni Tử, ngay lúc đó anh cũng không nghĩ gì. Em biết rằng những người giống anh sẽ chẳng có gì mong đợi, anh sống chỉ vì giúp anh em có thể sống qua ngày, kiếm nhiều tiền, nhưng trong lòng lại trống rỗng, cảm giác cuộc sống không có ý nghĩa gì, chết, không phải vấn đề sớm muộn nữa.
Nhưng khi đã có em, anh vẫn có thể hy sinh mạng sống. Em yên tâm, sự việc lần này ngoài ý muốn, anh đảm bảo đây là lần tai nạn đầu tiên của chúng ta, sau này, anh sẽ xử lý hết tất cả sự việc, em chỉ cần ở bên cạnh anh, tin tưởng anh, vâng lời anh là đủ rồi. Dù là chết, anh cũng sẽ nỗ lực chết phía sau em.” Tuyệt đối không để lại nỗi đau cho em.
Bạc Giản Thương không phải là người đàn ông biết cách nói chuyện, những lời này cũng mang theo quyền bá chủ, nhưng lại khiến Lôi Hoan Ni cảm thấy xúc động.
“Được!” Cô ấy gật đầu: “Sau này em đều nghe anh.” Cô ấy cũng không chống cự với anh ta nữa, người đàn ông này đối xử có hơi hung hăng và sự chiếm hữu cô ấy, vào lúc buổi tối mặc dù có hơi thô bạo, nhưng những việc khác thì đối xử khá tốt với cô ấy, hơn nữa cũng là người đàn ông mà cô thực sự yêu.
Loại tình yêu này, khác với loại điện cuồng cướp lấy Hoắc Nhất Hàng, mà là cảm giác không muốn từ bỏ.
Đây có lẽ là tình yêu đích thực?!
Sau này, hãy ở yên bên cạnh anh ấy đi, dù cho có bao nhiêu mâu thuẫn, miễn là có tình cảm, bất cứ điều gì cũng có thể giải quyết được.
Cứ đi theo cách này là được rồi.
- ---
Câu chuyện về Tiểu Ni Tử và Bạc Giản Thương cũng đã kết thúc. Nếu các bạn thích nó, có thể xem tiếp những chương sau.
- ---- Dịch bởi nhóm Boss – App Inovel -----
/324
|