Editor: Hoàng Tử Ngọc BăngBeta: voi còi Mười phút sau khi xảy ra chuyện Quan Chỉ mới biết tin phu nhân qua đời.Khương Nhiên không kịp nói tình huống cho anh ấy biết, tất cả đều là do những nhân viên bảo vệ vòng ngoài thông báo cho anh ấy.Lúc Quan Chỉ chạy đến, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Khương Nhiên.Tình huống rất hỗn loạn, nhân viên bảo vệ tụ tập một chỗ cùng với nhân viên nhà ma để chuyển những vật dụng trang trí khổng lồ rơi xuống đi. Đó là một mặt quỷ dữ tợn lộ ra răng nanh. Bình thường lúc xe con đi ngang qua, bất chợt nhô đầu ra dọa người. Chẳng qua đáng tiếc chính là, lúc xe của Lưu Diệp đi qua, mặt quỷ đó không chỉ nhô đầu ra, còn theo sát rớt xuống, một khối kim loại nặng nề, đập ngay ở trên xe của Lưu Diệp... Vì vậy chờ đến khi các nhân viên khẩn cấp đưa công cụ đến dời mặt quỷ khổng lồ này đi, nhìn thấy chính là hiện trường thê thảm không nỡ nhìn. Máu đã khô lại từ sớm, đọng thành bãi trên mặt đất, đúng là phu nhân vẫn còn vui vẻ nhìn thấy lúc trước.Dù là Quan Chỉ nhìn sống chết thành quen, đều bị một màn kinh hãi trước mắt mà lùi lại một bước.Anh ấy nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác, cảm thấy rất không thoải mái. Thậm chí anh ấy cảm thấy hơi buồn nôn, cảnh máu me đầm đìa kia quá kích thích anh ấy.Các nhân viên y tế do anh ấy mang đến đã sớm không có sức xoay chuyển trời đất (đủ sức làm việc), sau khi đứng mấy giây ở đó, đều là vẻ mặt đau khổ ngồi xổm xuống, sau đó làm vài tư thế cấp cứu cuối cùng, lại ngẩng mặt không có cách nào khác.Quan Chỉ không ngờ hiện trường lại thảm thiết như vậy. Anh ấy phất tay ý bảo những nhân viên y tế kia rời khỏi đó. Thật ra trước khi đến anh ấy đã dự liệu tới loại tình huống này, chẳng thế thì nhân viên bảo vệ cũng sẽ không chờ anh ấy qua xử lýSắc mặt Quan Chỉ tái xanh đi ra ngoài.Người kinh doanh nhà ma bị trói gô đến trước mặt anh ấy, Quan Chỉ hận không thể đạp một cước chết kẻ đó.Đây là xảy ra chuyện gì, đây là không muốn mạng người đó ư?!Trăng tròn hoa thắm (đoàn tụ sum vầy), vẫn cứ xuất hiện chuyện rủi ro như vậy.Ông chủ nhà ma sợ đến chân cũng đứng không thẳng, không ngừng xin tha mạng, vừa nhìn thấy Quan Chỉ thì lại càng giải thích cùng cầu xin tha thứ: “Mỗi ngày chúng tôi đều kiểm tra, thật không ngờ xảy ra chuyện như vậy... Hơn nữa lại quá trùng hợp...” Quan Chỉ mặc kệ gã ta, phất tay bảo nhân viên bảo vệ kéo gã xui xẻo này xuống.Bên ngoài nhà ma các lãnh đạo địa phương cũng tạm thời bị gọi đến, xếp thành một hàng ngay ngắn. Lúc Quan Chỉ đi ra, những người đó sợ đến mặt mũi trắng bệch. Tất cả đang chờ Khương Nhiên nổi trận lôi đình.Chiến thần kinh khủng trong tin đồn, chẳng ai biết lúc anh giận dữ sẽ như thế nào. Có điều chờ tới cũng không phải Khương Nhiên, mà là Quan Chỉ người nhân viên xui xẻo bị gọi đến. Anh ấy cố hết sức sắp xếp, phong tỏa hiện trường, gọi người đến kiểm tra bên trong nhà ma, thẩm vấn ông chủ nhà ma cả đêm... Rất nhanh tình hình đã được ổn định.Đối với ở chiến trường mà nói, điều này thật sự là sự kiện nhỏ không đáng nhắc tới.Nhưng trái tim Quan Chỉ lại bị đè nặng, bởi vì kể từ sau khi đến hiện trường, anh ấy chưa từng thấy thủ lĩnh. Vốn thủ lĩnh nên đến đầu tiên, kể từ sau khi chuyện xảy ra cũng không có xuất hiện.Chuyện này nghĩ như thế nào cũng làm cho người ta thấy da đầu tê dại.Đúng là tất cả mọi người đều quen nhìn thấy người sống chết, Quan Chỉ cũng không dám nghĩ khác.Dù sao đó không phải ai khác, đó là Khương Nhiên, là thủ lĩnh mà bọn họ kính trọng! Nhưng mà để đảm bảo an toàn, dưới sự nhắc nhở của bộ tham mưu, cuối cùng Quan Chỉ vẫn vội vàng cho người đi gọi điện cho bộ nuôi dưỡng trẻ em, bảo bọn họ nhanh chóng ôm thằng nhóc chưa kịp đặt tên là thân nhân duy nhất trên đời này của thủ lĩnh tới đây.Ngộ nhỡ thật sự có chuyện tức giận lôi đình cẩu huyết xảy ra, có thằng nhóc kia ở đây, thì có thể khiến thủ lĩnh tỉnh táo lại một chút. Sau khi Quan Chỉ xong việc, rốt cuộc anh ấy cũng biết tình huống cụ thể của thủ lĩnh. Nghe nói chuyện xảy ra không lâu thì thủ lĩnh đã về phòng ngủ. Tình huống này nghĩ như thế nào cũng khác thường làm cho tim người ta run rẩy. Quan Chỉ đánh bạo gõ cửa, kết quả gõ một lúc lâu mà không thấy trả lời.Quan Chỉ đang suy nghĩ có nên triệu tập khẩn cấp một tiểu đội, nghiên cứu chuyện an ủi thủ lĩnh thế nào.Ngược lại một thành viên tổ điều trị chạy đến xin phép anh ấy một câu, trước khi thủ lĩnh đi vào phòng ngủ đã từng lấy thuốc gây tê từ tổ điều trị.Quan Chỉ nghe xong, mặt mày trắng bệch. Thật may là người kia trả lời một năm một mười: “Là ở trong liều thuốc an toàn, chỉ làm người dùng ngủ say từ một đến hai ngày, thật đấy, liều thuốc nặng hơn tôi cũng không dám cho... Tôi biết rõ luật an toàn mà... Cho nên yên tâm sẽ không xảy ra chuyện gì đâu...” Quan Chỉ thở dài một hơi.Anh ấy vội vàng liên lạc với Sở Linh, hai người mặt mày buồn rầu. Thằng nhóc Sở
/221
|