Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ

Chương 76: Chương 70

/221


Edit: rinnina

Beta: Phong_Nguyệt

Lưu Diệp vội vội vàng vàng như chạy nạn, mặc quần áo xong, cầm chắc đồ, chờ đến lúc chạy ra ngoài, đoàn xe của bọn Quan Chỉ đã chuẩn bị xong.

Cảnh tượng đương nhiên rất hoành tráng, nhưng chỉ đơn thuần đi nước ngoài, cho nên công tác bảo vệ cũng không nhiều, ngược lại lần này nhân viên phiên dịch cho hoạt động ngoại giao có rất nhiều, còn vội vàng mang theo một ít đồ.

Lưu Diệp chú ý tới mấy người ở tổ y tế cũng ở trên đoàn xe.

Nhưng vừa nhìn thấy Quan Chỉ, mặt của Lưu Diệp không biết tại sao đỏ lên, cô cũng không biết những người đó có nhớ mấy chuyện kia hay không, tỷ như thủ lĩnh của mình vì cái gì bị nhốt cùng với cô ở Hạ Cung một ngày một đêm. . . . . .

Hai người đến tột cùng làm cái gì. . . . . .

Lúc đi ra vì sợ lộ ra dấu vết, cô còn cố ý chọn quần áo cao cổ, đúng là muốn che giấu vết hôn, cánh tay cũng không dám lộ ra.

Cuối cùng Lưu Diệp cùng đi với Quan Chỉ, đi vào trong xe.

Lần này trong đám người ra ngoài còn có Tiểu Điền Thất nữa.

Bởi vì dáng dấp của Tiểu Điền Thất rất giống với người tây Liên Bang kia, hơn nữa Tiểu Điền Thất nghiên cứu rất nhiều thứ, cũng quen thuộc tình hình của tây Liên Bang, cho nên lần này xác định đi nước ngoài thì Lưu Diệp cố ý chọn thêm Tiểu Điền Thất, còn Mậu Ngạn Ba thì dạy quá nhiều, lúc xếp ghế, nghe nói tăng thêm một đứa trẻ xuất thân khu người nghèo, dám xếp Tiểu Điền Thất ra sau cùng đoàn xe.

Cho nên sau khi Lưu Diệp lên xe, trừ tài xế ra cũng chỉ có một mình cô ngồi ở phía sau xe này.

Kết quả cô tức giận thở hổn hển vừa mới ngồi vững vàng, chỉ nghe thấy tai nghe vang lên mấy tiếng, cô còn tưởng rằng là có tình huống gì, chờ nhận xong thì cô nghe thấy giọng của Khương Nhiên.

Khương Nhiên đại khái còn chưa dậy, giọng nói khàn khàn trầm thấp, chỉ là nghe vào tai không ngờ cũng có từ tính, nghĩ nghĩ, Lưu Diệp liên tưởng tới, hai người trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh có làm mấy động tác thân mật. . . . . .

Lưu Diệp cũng rất tự nhiên kêu một tiếng: "Nhiên Nhiên. . . . . ."

Quan Chỉ còn chưa đóng dùm cô cái cửa xe, chờ sau khi Lưu Diệp nhận điện thoại xong.

Ánh mắt của Lưu Diệp liếc xéo người ngồi ở bên cạnh mình, như bị sét đánh trúng, cả người cũng cứng lại.

Hơn nữa sau đó nét mặt Quan Chỉ nhìn cô giống như nhìn quái vật, giương mắt mà nhìn, dáng vẻ bị cô dọa sợ.

Lưu Diệp cũng rất xấu hổ, bởi vì dù có yêu nhau, nhưng cô cũng cảm thấy gọi Khương là Nhiên Nhiên vô cùng kì lạ.

Cái tên kia luôn luôn có liên hệ với kẻ cuồng chiến tranh phần tử Đại Vương hiếu chiến kinh khủng kia. . . . . . Nhiên Nhiên. . . . . . Xưng hô này giống như tên con mèo nhỏ con chó nhỏ vậy, mặc dù rất thường gặp giữa người yêu. . . . . .

Gọi Khương Nhiên như vậy, luôn cảm thấy chẳng ra sao cả.

Lưu Diệp lúng túng, đoán chừng mới vừa rồi mình đã đánh nát hình tượng thủ lĩnh thần thánh trong suy nghĩ của Quan Chỉ. . . . . .

Cô cũng cũng không dám nhìn nét mặt Quan Chỉ, nhanh chóng xoay mặt đi, nhỏ giọng hỏi: "Em lập tức lên đường, anh có muốn nói gì nữa không?"

Khương Nhiên dừng lại chốc lát mới nói: "Nói lại lời em nói trong phòng khách quốc hội, lặp lại lần nữa cho tôi nghe."

Trong phòng khách quốc hội?

Lần này Lưu Diệp buồn bực, lời gì trong phòng quốc hội, gần đây cô ở chỗ đó hơi nhiều, hôm nay khiển trách cái này ngày mai chỉ trích cái kia, cô nỗ lực nhớ một chút mới nói: "Anh nói là phúc lợi ngành người gây gổ hả, nói bọn họ là ăn cơm khô, làm chuyện còn không nhiều bằng chó?"

"Trước cái đó." Khương Nhiên nhắc nhở cô: "Là về tôi đấy."

Lúc này Lưu Diệp mới chợt nhớ tới, mẹ nó!

Lời ấy là sao?

Làm sao anh biết!

Cô ở trong phòng quốc hội nói cái gì mà người đàn ông duy nhất tôi yêu là chồng tôi!

Cái này. . . . . .

Đầu óc Lưu Diệp chuyển cũng nhanh, rất nhanh cô đã hiểu, hơn phân nửa là mình làm thức ăn khiến Khương Nhiên bớt giận, quyết định tha thứ cho cô, sau đó khi xử lý những chuyện công vụ này, người có địa vị như anh, mỗi chuyện đã xảy ra trong phòng quốc hội còn có quyết nghị đều có người đặc biệt sửa sang lại mang cho anh xem qua.

Hơn phân nửa Khương Nhiên là biết mình nói những lời đó trước mặt mọi người.

Sau đó lúc anh về Hạ cung, cùng cô. . . . . . Làm một ngày một đêm nha. . . . . .

Lưu Diệp rất xấu hổ, nói như vậy một lần thì dễ, giờ Khương Nhiên bảo cô lặp lại một lần ngay trước mặt, cô vừa nghĩ cũng cảm thấy đỏ mặt, hơn nữa Quan Chỉ đang ở cửa xe bên kia.

Cô càng thêm xấu hổ tới cực điểm, cô cũng cố ý trả lời: "A, anh nói là chuyện em mắng bộ giao thông ư, là do bọn họ làm việc không tốt, nào có làm chuyện như vậy, đúng không, anh xem xây dựng khu nhà giàu tốt như vậy, hết lần tới lần khác xây dựng đường xá cho khu người nghèo lại như bị chó cắn. . . . . ."

Khương Nhiên im lặng không tiếp lời.

Trong lòng Lưu Diệp cảm thấy hoang mang, bây giờ cô sợ Khương Nhiên quá nhạy cảm, vừa thấy Khương Nhiên không nói lời nào, cô lập tức nóng nảy, nhanh chóng nói: "Này, anh không có tức giận chứ, em đùa với anh thôi. . . . . ."

Sau đó rất nhanh cô đã nghe thấy tiếng cười của Khương Nhiên, Lưu Diệp cong môi, người này là cố ý sao?

Cô cũng cười, nói vào điện thoại: "Bây giờ em không muốn nói đấy. . . . . . Nhiên Nhiên. . . . . ."

Cô cúi đầu, tưởng tượng nét mặt của Khương Nhiên, cố nén cười : "Chờ em trở lại sẽ nói, được không, em muốn nói trước mặt anh. . . . . ."

Cô nghĩ vẻ mặt của anh, muốn biết lúc anh nghe thấy những lời đó sẽ có vẻ mặt gì. . . . . .

"Tốt, tôi chờ em." Khương Nhiên nói xong, hai người lưu luyến không nỡ buông điện thoại xuống.

Sau khi cúp điện thoại, Lưu Diệp chợt cảm thấy trong lòng trống trải, rõ ràng còn chưa có rời khỏi Khương Nhiên nữa, nhưng trong lòng đã nhớ không thôi, cô chỉ có thể an ủi mình, chỉ có mấy ngày mà thôi, rất nhanh, đợi lúc về, Khương Nhiên còn nói sẽ dẫn cô đi nghỉ phép nữa. . . . . . Đến lúc đó bọn họ có thể ở chung một chỗ như hình với bóng rồi.

Sau đó Lưu Diệp đi cùng với bọn họ đến khu nhà giàu, đội ngũ của Mậu Ngạn Ba ở chỗ đó cũng chuẩn bị xong rồi.

Bọn họ còn phô trương hơn Quan Chỉ, nhân viên văn phòng tới còn nhiều hơn quân nhà họ Khương.

Mậu Ngạn Ba ăn mặc chỉnh tề, một bộ đại biểu phái đoàn chính phủ.

Lưu Diệp đã sớm biết đức hạnh thích việc lớn hám công to của Chính phủ Liên Bang, gặp lễ mừng thì vui như cắn thuốc, mấy chuyện mặt mày rạng rỡ này, nhưng với cái vẻ mặt này, thứ người như Mậu Ngạn Ba không có biểu hiện gì mới là lạ chứ.

Cô cũng ngồi yên trong xe không đi ra ngoài.

Đoàn xe xuất phát rất nhanh, trên đường đi Liên Minh phía Tây, đoàn xe chạy rất nhanh, đây đã là lần thứ hai Lưu Diệp đi qua Sơn Mạch Lạc Nhật rồi.

Lần trước tâm trạng của cô bất an, dưới tình huống lúng ta lúng túng với Khương Nhiên, nhưng lúc này thì khác, mặc dù một mình một người ngồi trong xe, nhưng tâm trạng của cô rất tốt.

Chỉ là lúc đoàn xe đi ba phần hai lộ trình, bỗng nhiên Lưu Diệp nhận được điện thoại của Khương Nhiên, Lưu Diệp vừa nhìn cuộc gọi đến tên họ đều hiển thị, trên mặt của cô lập tức tràn ra nụ cười, tên Khương Nhiên này, mình chỉ nhắc một câu gọi điện thoại nha, anh đã gấp gáp không yên, trước kia cũng chưa từng thấy anh dính mình như vậy.

Cô đang muốn ngọt ngào nghe


/221

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status