Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ

Chương 78: Chương 72

/221


Trong khi đợi truyền hình trực tiếp, Lưu Diệp bị đưa đến một chỗ giống như phòng nghỉ.

Hơn nữa cô thấy rất kỳ lạ, dọc đường đi cô đã gặp nhóm người Mậu Ngạn Ba, nhưng chỉ có duy nhất là Tiểu Điền Thất cô không có gặp.

Cô rất lo lắng tình huống của Tiểu Điền Thất, nhưng khi cô hỏi tộc trưởng giả đó, ông ta cũng chỉ nhìn cô với một vẻ mặt như có ý tứ sâu xa, hơn nữa cũng không nói tình huống Tiểu Điền Thất, chỉ cười nhìn cô, giống như cô đang hỏi chuyện buồn cười biết bao nhiêu vậy.

Lưu Diệp cũng rất lo lắng.

Lúc đợi truyền hình trực tiếp, tim của Lưu Diệp đập bịch bịch, tất nhiên chỗ này đã được canh chừng nghiêm ngặt, có rất nhiều mắt điện tử ở đây giống như đang theo dõi từng cử động của cô vậy, nhưng cũng không có nhiều người ở bên cạnh trông chừng cô, tổng cộng chỉ hai người đang nhìn cô.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cô không biết Khương Nhiên nói thế nào với bọn Liên Bang phía Tây, và cô cũng không biết cô cần đọc những kiểu thanh minh gì. . . . . .

Bây giờ điều cô nghĩ nhất đó chính là nhỡ làm cho Khương Nhiên bị tức chết thì phải làm sao?

Đừng nói người đàn ông kia chịu uy hiếp, dù là bị người xem thường cũng sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng bây giờ lại bị ép buộc ký một phần hiệp nghị như vậy, còn phải làm truyền hình trực tiếp.

Lưu Diệp vừa nghĩ tới cũng cảm thấy khó chịu, cho nên Khương Nhiên mới không có vẻ mặt gì sao?

Chỉ là Lưu Diệp cũng nghĩ đến một chuyện, lúc cô nhìn đối phương với một ánh đỏ tức giận nhưng nhìn lại Khương Nhiên không nhìn bọn họ giống như cô.

Anh tỉnh táo giống như không có tình cảm gì vậy.

Cho nên có vài người trời sinh thì không hợp với con gái tình trường , mặc dù nhìn qua rất thích mình, giống như quan hệ hai người rất tốt.

Khi xảy ra chuyện vẫn có thể tỉnh táo phân tích tình huống như cũ, làm ra phán đoán chính xác, cảm xúc cũng sẽ không vì vậy mà bị ảnh hưởng chút nào.

Một mặt Lưu Diệp cảm thấy Khương Nhiên thật là lợi hại, nhưng mặt khác lại hiểu sự chênh lệch của mình và đối phương .

Mặc kệ cô cố gắng dường nào, có thể nói bình thường suy nghĩ của cô cũng không tệ, nhưng lúc quyết định thì cô chỉ có thể là người bình thường.

Phong cách nữ vương Đại Sát Tứ Phương kia, coi như cô không cần cố gắng nữa, cũng rất khó luyện ra, chỉ là Lưu Diệp cũng không phải người dễ dàng nổi giận, cô nghĩ dù là người bình thường, nhưng chỉ cần cố gắng, cũng có thể làm rất tốt.

Cô cứ suy nghĩ lung tung như vậy, thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Lưu Diệp cảm thấy mình hơi khó ngủ, người trông chừng ngoài cửa cũng không ngừng rục rịch.

Trong lúc chờ còn có người tới đưa đồ ăn vặt và đồ uống cho cô, nhưng mặc kệ là khay hay ly tất cả đều được là làm bằng giấy.

Ngay cả chỗ của cô đang ở, tất cả bàn ghế đều bị cố định trên đất, tất nhiên là muốn đề phòng cô tự tổn thương mình.

Lưu Diệp cầm chén nước uống vài ngụm, lại miễn cưỡng ăn một chút điểm tâm.

Mặc kệ tâm trạng mình lo lắng như thế nào, cô cũng phải kiên cường .

Cứ chịu đựng như vậy từng giây từng phút.

Không biết qua bao lâu, Lưu Diệp cảm thấy hình như có chút chấn động, hơn nữa có một tiếng vang như sấm rền.

Mới đầu cô còn tưởng rằng đây là động đất, nhưng sau đó mặt đất lại chấn động, không riêng gì mặt đất đang chấn động, ngay cả thiết bị chiếu sáng trên đỉnh đầu cũng đang đung đưa .

Hơn nữa có tiếng vang hơn vang lên, động đất không có đạo lý lại xuất hiện hơn nữa còn có sấm nữa!

Lưu Diệp lập tức phản ứng lại, đây đang bị đột kích sao?

Cô lấy lại tinh thần rồi vội đứng lên từ trên ghế nằm nhìn ra ngoài, thì thấy sắc mặt người trông chừng mình thay đổi, một người trong đó đang dùng máy truyền tin liên lạc với người nào.

Lưu Diệp nghe người nọ không ngừng hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì, nhưng truyền tin đứt rất nhanh.

Lúc này sắc mặt người cầm máy truyền tin đó hoàn toàn thay đổi.

Sau đó Lưu Diệp nhìn thấy này hai người trông chừng lại nói tiếp mấy câu với nhau, sau đó người cầm máy truyền tin vội vã chạy.

Lúc này trước cửa Lưu Diệp cũng chỉ còn lại có một người.

Vốn dĩ Lưu Diệp không dám tưởng tượng chuyện trốn chạy, thật sự là chỗ này quá kín đáo, chung quanh giăng máy quay khắp nơi, nhưng bây giờ thật sự là cơ hội ngàn năm có một.

Mặc kệ có phải bị công kích hay không, dưới tình huống chỉ còn một người trông coi, Lưu Diệp biết mình đang chơi với lửa.

Nhưng mặt đất vẫn còn không ngừng run rẩy, trên đỉnh đầu đã bắt đầu rơi những mảnh vụn xuống rồi.

Lưu Diệp cũng nhân cơ hội này kêu lên, giọng nói như bị hoảng sợ, kêu: "Tôi rất sợ. . . . . . Tôi bị đập đến nơi rồi, làm ơn mở cửa được không?"

Lính gác phía ngoài cũng nhìn thấy tình huống bên trong, trừ những miếng ngói vụn không ngừng đứt rời, đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu cũng không ngừng đung đưa.

Người trông chừng nghĩ ngợi, đại khái cũng là cân nhắc an toàn, cho nên mới mở cửa cho Lưu Diệp.

Lưu Diệp lấy tay che


/221

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status