Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ

Chương 79: Chương 73

/221


Sắc mặt Tiểu Điền Thất tái nhợt rất đáng sợ, cho dù là mắc bệnh bạch tạng, nhưng Tiểu Điền Thất gầy gò tái nhợt như vậy khiến Lưu Diệp lay động, không biết Tiểu Điền Thất đã gặp chuyện gì mà trong thời gian ngắn đã bị hành hạ thành ra như vậy. . . . . .

Hơn nữa những người đó đã làm gì với Tiểu Điền Thất, chỗ này khủng bố như vậy, khắp nơi đều là tứ chi, bọn họ muốn bắt Tiểu Điền Thất làm thí nghiệm sao?

Lưu Diệp đau lòng sắp khóc, cô không dám sờ hơi thở của Tiểu Điền Thất, cô rất sợ Tiểu Điền Thất đã bị hạ độc.

Chỉ là lát sau Lưu Diệp nhận ra Tiểu Điền Thất còn sống, mặc dù trên mặt cậu có vẻ như đã chết, nhưng ngực vẫn còn phập phồng

Cậu còn thở đấy. . . . . .

Lòng của cô bình tĩnh hơn một chút, không biết người Tiểu Điền Thất bị cắm đầy ống có thể động đậy hay không, khi cô đang do dự có nên chạm vào người Tiểu Điền Thất không, chợt nghe thấy tiếng sấm vang như thuốc nổ.

Trước còn cảm thấy chỗ này rất vững chắc không bị ảnh hưởng, nhưng rất nhanh Lưu Diệp liền cảm thấy, ngay cả chỗ này cũng khẽ lay động, hiển nhiên là bị hỏa lực đả kích.

Hơn nữa đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu cũng lay động, một số thiết bị chiếu sáng gần nhau dường như chớp lóe, chỗ này vốn kinh khủng, hiện tại ánh đèn vừa bập bùng, khiến Lưu Diệp dựng tóc gáy lên.

Đồng thời những thiết bị xung quanh Tiểu Điền Thất cũng phát ra báo động đỏ.

Trên đỉnh đầu có đồ rơi xuống không ngừng.

Lưu Diệp rất sợ những thứ đồ kia rơi xuống sẽ làm tổn thương Tiểu Điền Thất, cô chạy nhanh tới, thay cậu cản trở những mảnh vụn kia.

Tiểu Điền Thất trông giống như người chết.

Một số ống dẫn đã bị đè, Lưu Diệp vuốt cánh tay của cậu, cánh tay của cậu thật lạnh, quả thực giống như không có độ ấm.

Lòng của cô co lại thành một đoàn, hít sâu một cái, cô không quản được nhiều, cô nhanh chóng tháo những ống dẫn đi.

Coi như ở lại chỗ này cũng bị đè chết, còn không bằng buông tay thử một lần.

Đúng lúc cô tháo ống dẫn ra, Tiểu Điền Thất trên giường bệnh chợt động một ngón tay, Lưu Diệp gấp gáp gọi tên cậu, "Điền Thất, Tiểu Điền Thất? !"

Nhưng Tiểu Điền Thất không đáp lại, mí mắt cũng không nâng lên, dáng vẻ đã hôn mê sâu.

Lưu Diệp không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là thử kéo Tiểu Điền Thất dậy, nghĩ xem có nên cõng cậu đi không.

Cô vốn cảm thấy Tiểu Điền Thất là một đứa bé choai choai, nhưng đợi cô thử một lần, cô liền biết, dù là đứa bé choai choai, nhưng cơ thể nam sinh rất nặng, cô có kéo thế nào cũng không nhúc nhích, ngược lại thiếu chút nữa đẩy ngã Tiểu Điền Thất.

Hơn nữa Tiểu Điền Thất này cũng quá dài rồi, mới vài ngày không gặp, cô nhìn vóc dáng Tiểu Điền Thất, tự hỏi xem có phải do cậu đã chạy trốn nhiều lần phải không!

Người đến thời điểm cuối cùng cái gì cũng làm được, Lưu Diệp thật sự bất cứ giá nào, trực tiếp kéo ga giường trên giường bệnh xuống đất, cuốn Tiểu Điền Thất lại, cũng may mà ga giường chất lượng tốt, rất bền chắc, bị cô kéo như vậy lại không bị rách.

Cô cắn răng lôi ga giường, kéo Tiểu Điền Thất ở bên trong không ngừng di chuyển.

Đến lúc này trên đỉnh đầu đồ rơi xuống càng ngày càng nhiều, trong lúc này, cô có thể tự leo lên miệng thông gió, nhưng bây giờ còn có Tiểu Điền Thất, sao cô có sức lực ôm Tiểu Điền Thất lên.

Lưu Diệp liền nhìn khắp nơi tìm chỗ có thể ẩn thân.

Mặt đất run mạnh hơn, không biết là chỗ nào bị nổ rồi, Lưu Diệp nhìn thấy bên cạnh những dụng cụ thủy tinh bên người nổ tung, không ngừng có chất lỏng bắn tung toé ra ngoài, còn có những thứ phần chân tay còn lại đã bị cụt ghê tởm kinh khủng kia. . . . . .

Lưu Diệp không dám nhìn, mọi người mù mờ rồi, quả thực giống như ruồi bọ mất đầu, thấy đường liền chạy như điên, đôi tay vẫn dùng sức lôi Tiểu Điền Thất. . . . . .

Thở hổn hển, Lưu Diệp cảm giác mình đã chạy tới phòng cách vách.

Gian phòng này không giống như phòng thí nghiệm, một mảnh tối đen, vụ nổ vừa rồi khiến nguồn năng lượng ở chỗ này bị phá hủy, cho nên chỉ nhìn thấy khoảng không gian đen kịt.

Ánh sáng duy nhất chính là một số dụng cụ vẫn còn chớp động, không biết là những thứ gì.

Lưu Diệp đánh bạo đi vào trong, lúc đầu còn có thể mượn chút ánh sáng yếu đi vào trong, nhưng dần dần ánh sáng tắt dần, cô chỉ có thể dựa vào tay đi dò đường, không ngừng lục lọi.

Thật là may mắn, lúc sờ loạn lung tung, để cô sờ trúng một đồ vật tựa như cửa ngầm, nếu không phải do vụ nổ lớn vừa rồi, cánh cửa này sẽ không lộ ra một khe cửa.

Lưu Diệp không biết đây là cái gì, cô lần theo đồ tựa như khe hở, lục lọi lung tung ở bên trong, ngược lại khiến cánh cửa mở ra!

Trong lòng Lưu Diệp kinh ngạc, nhưng quá mờ, cô căn bản không thấy được bên trong là gì, trước mặt đen ngòm, không biết cánh cửa này thông tới đâu, làm cái gì.

Lưu Diệp chần chừ một lúc, nhưng khi tiếp tục lục lọi bên trong, Lưu Diệp kinh ngạc phát hiện, mặc kệ bên ngoài hỗn loạn thế nào, ở bên trong cửa giống như không bị ảnh hưởng.

Bên trong cửa tựa như một hầm trú ẩn, cô cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng lôi Tiểu Điền Thất đi vào bên trong.

Lúc này biết bọn họ sẽ không bị đập chết, rốt cuộc Lưu Diệp đã có thể ngồi dưới đất mệt mỏi thở hổn hển, sau khi nghỉ ngơi xong, cô ở trong bóng tối lo lắng sờ Tiểu Điền Thất.

Trong bóng tối, đầu tiên là cô mò tới đầu Tiểu Điền Thất, cô rất nhanh tìm được lỗ mũi đôi môi, cô thăm hơi thở của Tiểu Điền Thất.

Phát hiện còn thở, cô thoáng yên tâm một chút, nhưng thân thể Tiểu Điền Thất vẫn còn lạnh lẽo như băng.

Lưu Diệp sợ nhiệt độ cơ thể Tiểu Điền Thất không cao lên nổi, cô không để ý tới cái khác, lại nói Tiểu Điền Thất vẫn còn là một đứa bé choai choai, cô tiến tới bên cạnh Tiểu Điền Thất, ôm cơ thể cậu vào trong lòng, tay ma sát ngón tay Tiểu Điền Thất.

Không biết đã trải qua bao lâu, Lưu Diệp cảm giác Tiểu Điền Thất trong ngực chợt động một cái.

Xung quanh là khoảng không gian đen kịt, Lưu Diệp không biết cậu thế nào rồi.

Vừa rồi bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, trên tóc cô đầy bụi bậm, lúc này cảm thấy Tiểu Điền Thất động đậy, Lưu Diệp liền giơ cổ tay lên chiếu sáng, sau đó cô cảm thấy đôi môi Tiểu Điền Thất giống như giật giật, nhưng Tiểu Điền Thất không nói ra lời.

Hơn nữa khi cô ma sát ngón tay cậu một lần nữa, Tiểu Điền Thất rõ ràng có co rúm lại.

Lưu Diệp theo bản năng liền nghĩ đến Tiểu Điền Thất nhất định bị những tên kia ngược đãi, cho nên mới sợ hãi tiếp xúc với người khác.

Cô nhỏ giọng an ủi cậu, không ngừng nói: "Đừng sợ, Tiểu Điền Thất, chị ở bên cạnh em đây."

Giọng nói của thiếu nữ đặc biệt mềm mại, cơ thể vẫn còn ấm nóng, căn bản có tác dụng trấn an lòng người, dần dần Lưu Diệp phát hiện hình như nét mặt Tiểu Điền Thất yên tĩnh hơn một chút.

Không biết qua bao lâu, Lưu Diệp nghe bên ngoài có âm thanh, còn có tiếng bước chân hỗn loạn.

Lưu Diệp sợ hãi, trái tim muốn nhảy đến cổ họng, trong bóng tối, cô chỉ nhìn thấy nơi xa có người cầm đèn pin tìm cái gì.

Cô cũng không để ý tới cái khác, chạy nhanh đến đóng cửa lại.

Nếu vừa rồi không phải cô sờ soạn trong bóng

/221

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status