Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ

Chương 85: Chương 79

/221


Editor: trang bubble ^^

Beta: heocon0808

Cố ăn xong bữa cơm, Lưu Diệp đang chuẩn bị nghỉ ngơi, gần đây cô vô cùng buồn ngủ, quả thực dính giường là ngủ, nhưng lúc cô đi tới trước giường, lại phát hiện Khương Nhiên cũng không theo tới, thường ngày chỉ cần cô có ý muốn nghỉ ngơi, Khương Nhiên sẽ chủ động tới đây giúp cô sửa sang lại gối đầu chăn mỏng kia.

Bởi vì cô làm Khương Nhiên cứ không hài lòng, nhưng lúc này động tác Khương Nhiên lại chậm chạp như vậy, qua một lúc lâu anh mới đi tới, đầu tiên anh lấy gối đầu từ trong ngăn kéo để chăn màn gối đệm ra, sau đó đặt ở vị trí chỉ định.

Lưu Diệp biết anh chính là như vậy, mặc kệ làm cái gì đều có quy củ nhất định, ngay cả trải giường chiếu đều phải tham chiếu trình tự này.

Có điều nhìn dáng vẻ anh phờ phạc rũ rượi, Lưu Diệp chợt phát hiện một vấn đề, lần này anh chỉ lấy một cái gối.

Ngay vào lúc cô muốn hỏi, Khương Nhiên đã nói giống như hờn dỗi: “Buổi tối anh muốn ngủ ở sát vách.”

“Hả?” Lưu Diệp vội vàng ngẩng đầu lên nhìn anh.

Khương Nhiên cũng không giải thích nhiều, chỉ nói một câu: “Tổ chữa bệnh yêu cầu.”

Lưu Diệp giờ mới hiểu được, thì ra là Khương Nhiên đánh đâu thắng đó lại không nói chuyện được với tổ chữa bệnh. . . . . .

Cô cũng chỉ mất mát ồ một tiếng.

Khương Nhiên cũng rất không thoải mái, giúp Lưu Diệp sửa sang lại giường đệm.

Lưu Diệp thấy tâm tình anh không tốt, đi qua giúp đỡ anh dọn dẹp, còn nhỏ giọng hỏi : “Vậy anh ngủ như thế nào hả? Không phải buổi tối chỉ có một mình em chứ?”

Ngộ nhỡ cô có chút không thoải mái thì làm thế nào?

“Một lát bọn Sở Linh sẽ đưa giường đơn giản vào.” Anh nhàn nhạt nói.

Lúc này, Lưu Diệp mới thoáng yên tâm một chút.

Trong lúc chờ bọn Sở Linh đưa giường mới tới, Lưu Diệp ngồi trên giường, trò chuyện việc ban ngày với Khương Nhiên, kể từ sau khi bọn họ biết có con, còn chưa có tâm bình khí hòa (bình tĩnh hoà nhã) ở cùng nhau như vậy đấy.

Lưu Diệp cũng nhân cơ hội hỏi: “Biết mình sắp làm ba là cảm giác gì?”

Cô khẽ nâng đầu lên nhìn anh, chú ý vẻ mặt của anh.

Khương Nhiên chần chừ một lúc, suy nghĩ rất cẩn thận, mới trả lời thật lòng: “Không biết, cảm giác là lạ, nhưng rất vui vẻ.”

Lưu Diệp ồ một tiếng, thật ra thì cô cũng có cảm giác này, rất vui vẻ, nhưng là cũng không có khái niệm gì với loại tình yêu thương của cha mẹ kia.

Cô đoán chừng Khương Nhiên còn mờ mịt hơn cô đấy.

Tối thiểu cô còn có cái để so sánh, nhưng anh thì ngay cả so sánh cũng không có, vốn không biết cha là thứ gì.

Cô cúi đầu, suy nghĩ chuyện đứa nhỏ, ngược lại Khương Nhiên vươn tay ra nắm lấy tay cô.

Bọn họ cách rất gần, Khương Nhiên rất tự nhiên cúi người xuống hôn môi cô một cái, đó là một chuyện rất thần kỳ.

Không mang theo dục vọng, mà rất dịu dàng.

Lưu Diệp ngẩn người một chút, ngay sau đó cô bắt đầu hôn lại người đàn ông này.

Trong bụng của cô có cốt nhục của anh, cốt nhục của anh và cô dung hợp ở cùng một chỗ sẽ trở thành một cục cưng mới tinh.

Cô cảm thấy rất kỳ diệu, cũng rất mong đợi.

Cô đặt tay anh trên bụng của mình, cười nói: “Em đã hỏi Mậu Thần, em nói nếu tái sinh người cũng có đứa bé, tại sao không thể dùng đứa trẻ tái sinh tạo thành một gia đình, Mậu Thần nói với em, bởi vì nhìn đứa bé y chang không khác với bản thân, sẽ cảm giác sinh mạng không ngừng lặp lại, đương nhiên thai nghén đứa bé lại khác biệt, bọn họ có quá nhiều việc không chắc chắn, nhưng cũng tràn ngập chờ mong. . . . . . Anh có loại cảm giác kia không? Cũng không biết đối mặt mình sẽ là cái gì, ngược lại rất chờ mong. . . . . .”

Khương Nhiên gật đầu một cái.

Lưu Diệp nhớ tới trước kia thấy ảnh ghép ra công chúa đó, mặc dù cô cảm thấy cô gái như vậy rất hoàn mỹ, nhưng lý trí mà nói thì cô chưa chắc có thể sinh ra con gái như vậy, trước không nói những giới tính kia, ngộ nhỡ nếu dáng dấp con gái giống như cô, tính tình bướng bỉnh giống như Khương Nhiên thì sao? Có quá nhiều khả năng. . . . . .

Cô bèn nói ra ý nghĩ của mình, con cái không phải là tăng giảm thặng dư đơn giản, cũng không phải là những tổ hợp đơn giản kia, Lưu Diệp nói một chút chuyện trước kia, nhà thân thích, còn có những người bên cạnh mình.

“Hơn nữa rất kỳ quái, em biết rõ đôi vợ chồng kia rất đẹp, kết quả đứa bé sinh ra lại u buồn như vậy, hơn nữa rất giống bảo mẫu được mướn đến chăm sóc đứa bé đó, nhất định là len lén đổi con với bảo mẫu. . . . . . Còn có một số đứa bé đặc biệt, lấy hết ưu điểm hai vợ chồng, em đã từng thấy ở trên đường, hai vợ chồng mỗi người đều rất bình thường, nhưng đứa bé xinh đẹp cứ như là thiên sứ nhỏ, hai mắt thật to, nhưng dễ nhìn, quả thật rất muốn ôm trở về để mình nuôi. . . . . .”

Khương Nhiên cúi đầu nhìn cô, lúc Lưu Diệp nói chuyện vẻ mặt đặc biệt phong phú, động tác tay chân của cô cũng rất nhiều.

Lưu Diệp luôn như vậy, mặc kệ gặp phải bao nhiêu xoắn vặn, luôn có thể rất nhanh lại trở nên nhiệt tình.

Thế nhưng anh lại là một cá tính âm trầm, trước tới nay đối ngoại bình thường luôn là người không biểu hiện sắc mặt, cho nên mới đầu Lưu Diệp như vậy khiến anh rất không thích ứng, chủ yếu nhất là rõ ràng bình thường Lưu Diệp nói nhảm nhiều như vậy, nhưng lại cứ rất thích giấu tất cả những câu nên nói nhất ở trong lòng, để cho anh đi đoán.

Cảm xúc càng thêm không giải thích được, quả thật cũng không thể dùng Logic để suy ra lý lẽ.

Anh chuyên chú nhìn cô, nhìn cô không ngừng nói lung tung.

Thật ra thì rất nhiều thứ anh cũng không nghe lọt, anh chỉ là nhìn đôi môi cô, nghĩ tới có nên đi hôn cô một chút nữa hay không, đồng thời cũng suy nghĩ, phụ nữ chính là loài như vậy ư, sẽ nói rất nhiều lời nói nhảm không có ý nghĩa để lãng phí cuộc sống?

Hơn nữa rốt cuộc là cấu tạo sinh lý gì khiến phụ nữ có thể nói ra nhiều lời nói nhảm như vậy, cô không mệt mỏi sao?

Rốt cuộc thì Lưu Diệp dừng lại, có lẽ đã nhận ra Khương Nhiên yên tĩnh, cô lại cầm tay của anh lần nữa.

Cô biết Khương Nhiên luôn nhìn mình, cô cúi đầu, nhưng mà trong lòng lại là ngọt ngào.

Hai người đang ngồi yên lặng, chỉ là rất nhanh bình tĩnh hiếm có đã bị phá vỡ.

Khương Nhiên nhận được điện thoại thúc giục, hiển nhiên là tổ chữa bệnh không yên lòng Khương cầm thú, rất sợ anh sẽ thú tính đại phát, ở trong Hạ cung làm ra chuyện gì đó có hại cho phụ nữ có thai.

Lưu Diệp cũng nghe thấy đầu dây bên kia tổ trưởng tổ chữa bệnh không thèm đếm xỉa gì cả rống lớn, sau khi Khương Nhiên cúp điện thoại, bất đắc dĩ thở dài.

Chân mày anh cũng nhíu lại với nhau, lại vội vã điện thoại cho bọn Sở Linh, thúc giục bọn họ nhanh chóng chuyển giường qua.

Chờ lúc Sở Linh tới, rốt cuộc Lưu Diệp mới hiểu tại sao chỉ một cái giường đơn giản phải đợi lâu như vậy, vốn phải là giường đơn thẳng cạnh vuông góc, lúc này bốn bên đều bị mài thành viền tròn rồi, hơn nữa chân cũng rất ngắn. Chủ yếu hơn chính là cái giường đơn này cũng quá đơn giản rồi, quả thật chiều dài dường như cũng không đủ, hơn nữa lúc dọn giường tới không phải đặt ở vị trí giữa, mà là dựa vào bên tường kia, quả thật cứ như là đày Khương Nhiên đến biên cương vậy.

Lưu Diệp nhìn cũng không đành lòng.

Chỉ là ngay cả Sở Linh cũng cảm thấy như vậy vô cùng tốt, Lưu Diệp thương lượng với Khương Nhiên có nên đổi lại giường lớn một chút hay không thì Khương Nhiên càng từ chối cô.

Buổi tối, Lưu Diệp nằm một mình trên giường cực lớn, cho dù là giường lớn, nhưng vẫn bị cải tạo một chút, bốn bên đều bị làm ra độ dốc, một khi cô không cẩn thận rơi xuống giường thì cũng không trực tiếp rơi xuống đất, mà là sẽ lăn một hồi ở trên dốc nối liền cái giường này và mặt đất mới sẽ rơi xuống đất. . . . . .

Thiết kế này quả thật làm cho người ta choáng váng.

Sau khi Lưu Diệp nằm xuống, phát hiện giường quá rộng, chủ yếu chính là vì người bình thường sẽ ôm mình vào lòng, lúc này đang co chân cẳng nằm ở trên tấm ván gỗ.

Lưu Diệp cũng tiện thể bắt lấy đèn đêm nhìn một chút về phía chỗ góc tường.

Sau đó cô đã nhìn thấy Đại Ma Vương kinh khủng khiến rất nhiều người nghe tên đã sợ mất mật, thật sự cuộn cong thân thể lại ngủ giống như con tôm đấy.

Cô cũng không biết Khương Nhiên đã ngủ hay chưa, bèn nhẹ giọng gọi một câu: “Khương Nhiên. . . . . .”

Rất nhanh, cả người Khương Nhiên nhảy bắn lên xuống giường, đồng thời hỏi lại : “Sao thế, thân thể em không khỏe sao?”

“Không, không có chuyện gì.” Lưu Diệp không ngờ anh cảnh giác như vậy, mau chóng giải thích: “Em chỉ là thấy anh ngủ rất không thoải mái. . . . . .”

“Không có chuyện gì.” Lúc này Khương Nhiên mới lại nằm xuống.

Lưu Diệp vẫn có chút không đành lòng, bèn ngồi dậy xuống giường.

Dù sao trên đất còn thảm mà, lại mềm như vậy, nếu không bảo Khương Nhiên ngủ trên mặt đất nhỉ, chỉ cần tìm chăn trải trên mặt đất, như vậy ít nhất có thể duỗi thẳng chân cẳng, nếu không cứ co rúc lại như vậy khó chịu biết bao, cũng nghỉ ngơi không tốt.

Nghĩ như vậy, Lưu Diệp bèn đi tìm chăn.

Khương Nhiên nghe tiếng động cũng dậy theo, Lưu Diệp cũng không quan tâm Khương Nhiên nghĩ như thế nào, dù sao cô chính là kiên trì trải chăn thật dầy trên mặt đất, còn lấy ra gối đầu dự bị.

Lần này Khương Nhiên mới lại đây, Lưu Diệp cố ý đặt chăn cách mình rất gần.

Khương Nhiên có chút bận tâm nói: “Buổi tối em bị vấp thì sao?”

“Không đâu.” Lưu Diệp cười nửa ngồi trên mặt đất giúp anh vỗ gối đầu, cô nhớ anh thích ngủ loại gối vững chãi này.

Lần này hai người coi như là cách rất gần, lúc Lưu Diệp đưa tay vẫn có thể tới cánh tay của anh đấy.

Hai nguời đang cầm tay của nhau ở giữa không trung, sau đó Lưu Diệp nhìn tư thế ngủ của Khương Nhiên giống như trước kia, rốt cuộc hài lòng nói một câu: “Vậy bây giờ ngủ đi, ngủ ngon. . . . . .”

Cuộc sống sau này, Khương Nhiên và Lưu Diệp cũng sẽ trải qua tình hình trên giường dưới giường như thế, mặc dù không có vận động trên giường, có điều Lưu Diệp lại không cảm thấy hai nguời cách xa gì đó, ngược lại dường như còn gần hơn trước kia.

Ít nhất dưới sự yêu cầu của tổ chữa bệnh, Khương Nhiêu trở nên rất săn sóc người, cũng làm đặc biệt tốt rất nhiều chỗ, sẽ hỏi cô có lạnh hay không nóng hay không.

Lưu Diệp cũng cố gắng ăn cơm món ăn, coi như cảm thấy muốn ói nữa, cũng cố gắng ăn, có lúc mới vừa ói xong, cô lại soàn soạt miệng liền bắt đầu ăn.

Cho nên đừng thấy khẩu vị cô không tốt, nhưng quãng thời gian đó cũng không có gầy xuống.

Chỉ là tâm tình cô không phải quá tốt, chủ yếu là vẫn không có tin tức của Tiểu Điền Thất, hơn nữa Lưu Diệp cũng cảm thấy rất có áp lực, rõ ràng cô vừa mới mang thai một tháng, nhưng thế giới này đã chắc chắn chuyện cô sẽ sinh con gái, vấn đề là còn có một nửa tỷ lệ là con trai nha.

Nhưng mà bây giờ khắp chốn mừng vui như thể đã chắc chắn rồi, trên TV mặc kệ là người chủ trì hay là các tổ chuyên gia, thậm chí trên đường, người đi đường đều là vui sướng hớn hở, quả thật là hưng phấn giống như thể mỗi người đều sẽ được cưới cô dâu xinh đẹp ngay.

Nghe nói trong lúc nhất thời ngay cả pháo hoa cũng bán hết rồi, các nơi đều đang bắn pháo hoa ăn mừng, thậm chí cũng có người in hình ảnh ghép công chúa ở trên T-shirt.

Mà ngoài thần nữ giáo do Thánh mẫu dạy, lại nhanh chóng nổi lên một cái siêu cấp mỹ nữ giáo, công chúa giáo gì đó, nghe nói chỉ mấy ngày ngắn ngủi, giáo chúng công chúa giáo sắp vượt qua giáo chúng Thánh mẫu rồi. . . . . .

Lúc Lưu Diệp nghe được tin tức này, thật là dở khóc dở cười, cho nên nói dù là thời đại gì bối cảnh gì tất cả đàn ông đều là sản phẩm mang tính thị giác.

Chứ đừng nói ngay


/221

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status