Lưu Diệp cố gắng làm việc, chỉ là cái thai đã lớn, bụng cũng lớn theo, không biết có phải là do cô ăn tốt hay không, bụng của cô nhìn tròn vo.Trên người cô xuất hiện những vết rạn da, nhìn là lạ, tất cả đều mới lạ như vậy.Có lẽ là sợ kiểm tra bị sai sót, sau đó tổ khám bệnh lại kiểm tra một lần nữa, kết quả lần này đã xóa bỏ hoàn toàn những nghi vấn kia, Lưu Diệp nghĩ đứa bé trong bụng mình là con trai.Trong lần kiểm tra đó, tiện thể kiểm tra thêm một vài hạng mục, ngay lập tức đã khiến một kiểm soát viên chú ý, trước đó vì cơ thể cô mang virut II, Lưu Diệp không thể nhân bản được.Nhưng bây giờ không biết ngoài mang thai ra còn có nguyên nhân gì, kết quả kiểm tra về virut kia xuất hiện bất đồng rất lớn.Tuy nhiên thành viên tổ khám bệnh đã được đào tạo, nên đã không gửi báo cáo này đi ngay, mà cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa.Kết quả lần này đã xác nhận phỏng đoán của bọn họ, sau khi Lưu Diệp mang thai thân thể cô đã có những thay đổi, virut II trong cơ thể cô đang không ngừng yếu đi, việc này đồng nghĩa với việc vốn phải cần ba năm virut II mới có thể biến mất hoàn toàn, nhưng rất có thể sau khi sinh đứa bé không bao lâu virut II sẽ biến mất…Như vậy…Tất cả thành viên của tổ khám bệnh đều bị chấn động vì tin tức này, bọn họ đứng ở đó, trong nháy mắt nước mắt trào ra.Lưu Diệp vẫn đang chờ kết quả kiểm tra, sau đó cô nhìn thấy đám người bọn họ, gương mặt nhìn về hướng mặt trời mọc, đôi mắt cũng ngấn lệ.Cô buồn bực, những người đó đang kìm nén sự hưng phấn nói cho cô biết tin tức này, nhưng Lưu Diệp không có cảm giác vui mừng.Cô quá khiếp sợ!Kể từ khi Lưu Diệp bắt đầu tiếp xúc với chính trị, suy nghĩ của cô đã không còn đơn giản như trước, ngay khi vừa biết tin tức này, đột nhiên cô cảm thấy thời gian quá khẩn trương, cô còn rất nhiều chuyện chưa làm, thời gian này sớm hơn so với dự đoán của cô hơn một năm đấy.Cô quả thật quá bị động!Hơn nữa theo như thỏa thuận giữa Khương Gia Quân và chính phủ liên bang, bên trong tổ khám bệnh còn có các nhân viên của chính phủ liên bang nữa, bọn Mậu Thần tuyệt đối cũng sẽ không giấu giếm tin tức lớn như vậy.Cho nên chẳng bao lâu tin tức này đã được các phát ngôn viên của Khương Gia Quân truyền ra ngoài.Vì vậy tin tức con trai Khương Nhiên sắp chào đời lại được bàn tán sổi nổi ngay lập tức.Không những pháo hoa lại được bán hết nữa, nghe nói còn được đốt hết trong vòng một ngày.Mọi người đổ xô xuống đường, hoặc gào khóc hoặc cầm quần áo hét to.Đã sớm quen với gió mưa, Lưu Diệp không nói hai lời, vội vàng tìm Chính Phủ Liên Bang để bắt đầu thảo luận về vấn đề bảo vệ và chăm sóc những bé gái được tái tạo, về độ tuổi kết hôn, tình yêu và tự do hôn nhân là quan trọng nhất, có một câu nói rất hay, khi một người đàn ông không theo đuổi được một người phụ nữ, dù muốn hắn làm gì, hắn cũng chỉ có thể làm theo!Cho nên mất lòng trước được lòng sau, thừa lúc những người đàn ông này vẫn còn có tinh thần hăng hái, dù sao cũng phải đưa ra những điều khoản bảo hộ cho phụ nữ.Trong lúc tất cả mọi người đều đang khiếp sợ, thì Lưu Diệp lại liều mạng bảo hộ cho tương lai của phụ nữ.Giống hệt bác gái bán thức ăn ngoài chợ, miệng lưỡi khôn ngoan, không ngừng vì tương lai của phụ nữ mà đặt ra các điều kiện, từ mười bốn tuổi kết hôn, nâng lên đến mười sáu tuổi, thậm chí lên đến mười bảy tuổi, rốt cuộc cuối cùng cô đập bàn, nhân viên bảo an xanh mặt, nâng lên đến mười tám tuổi.Ngay cả vấn đề giáo dục cũng thế, mà quan trọng hơn chính là không thể để cho những đàn ông này nuôi dưỡng những bé gái được tái tạo trong nhà, vì như vậy chắc chắn sẽ dễ xảy ra một số trường hợp quấy rối tình dục.Đối với đám đàn ông này, cô đề phòng như đề phòng cướp vậy.Lưu Diệp không thể không tốn công suy nghĩ, ngay cả buổi tối nằm mơ cũng nằm mơ thấy.Ngoài những chuyện này ra, cái bụng càng ngày càng lớn khiến eo cô đau nhức, nhưng cô mặc kệ những thay đổi xuất hiện trên thân thể mình, tay chân sưng phù ư, đi một đôi giày cỡ lớn hơn là được rồi!Cuối cùng bọn họ nhắc nhở cô về những người chuyển giới, vì vậy ngay lập tức cô tập trung được không ít những người chuyển giới, lại tìm một vài chuyên gia tâm lý học, làm một số kiểm tra tâm lý với tất cả các ứng viên, từng người một từ trên xuống dưới, chuẩn bị để tìm những người đủ tư cách nuôi dưỡng những bé gái tái tạo.Nhưng số lượng nhân viên vẫn chưa đủ, cuối cùng Lưu Diệp không thể không nghĩ tới những người may mắn kia.Nhưng với những gì cô làm, sự chú ý của mọi người cũng không đặt lên những chuyện này, mọi người không quan tâm đến cái bụng của cô mà chỉ quan tâm đến việc virut II trong người cô khi nào sẽ biến mất.Chỉ là trong lúc vội vã chuẩn bị lại có chuyện tốt xảy ra, ngày hôm đó cuối cùng Lưu Diệp cũng nhận được tin tức của Tiểu Điền Thất.Gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc vẫn giữ kín như bưng, nhưng có lẽ là thế cục đã được ổn định lại, rốt cuộc Lưu Diệp cũng biết tại sao đối phương vẫn giấu giếm tin tức về Tiểu Điền Thất.Nhất là khi Tiểu Điền Thất xuất hiện trên màn hình với thân phận tộc trưởng tộc Phỉ Nhĩ Đặc, Lưu Diệp kinh ngạc há hốc mồm, một lúc lâu cũng không nói được lời nào.Dáng vẻ Tiểu Điền Thất vẫn như trước kia, trên màn hình, hắn cười ôn hòa, hắn vẫn luôn rất hiểu chuyện, cho dù thân phận đã thay đổi, hắn vẫn rất điềm đạm gọi cô một tiếng: “Chị.”Lưu Diệp có chút dở khóc dở cười.Vậy cũng được sao, vì sao hắn lại trở thành tộc trưởng, sao bọn họ lại đưa hắn lên làm tộc trưởng, bởi vì Tiểu Điền Thất là người trong tộc nên bọn họ đưa hắn lên làm Tộc trưởng mới sao?Dù sao Tiểu Điền Thất bình an vô sự là tốt rồi.Cô vẫn rất lo lắng, cô rất hiểu cảm giác này, sát khí khắp nơi, kẻ địch rình rập, suy nghĩ ấy khiến cô toát mồ hôi lạnh thay Tiểu Điền Thất.“Tiểu Điền Thất…” Cô không biết có bao nhiêu người đang theo dõi cuộc đối thoại của bọn họ, vì thế cô cũng không dám nói quá nhiều, chỉ lo lắng nhìn Tiểu Điền Thất.Tiểu Điền Thất cũng hiểu sự lo lắng của cô, hắn an ủi cô: “Không sao đâu, em là người Phỉ Nhĩ Đặc, hơn nữa thân thể của em đã khỏe mạnh hơn trước kia rất nhiều… Chị, thật ra thì em cũng phải cảm ơn chị, nếu như không có chị, em đã không sống được đến bây giờ…”Hắn dừng lại, có lẽ là còn điều gì muốn nói với cô, nhưng trong một lúc không biết phải bắt đầu nói như thế nào.Lưu Diệp là một người thông minh, cô rất hiểu Tiểu Điền Thất, ngay lập tức đã hiểu rõ suy nghĩ của Tiểu Điền Thất: “Không quan trọng.”Cô nói nhanh: “Chị hiểu cái cảm giác đó, chính là một khi đã đứng trên vị trí này sẽ phải nỗ lực làm thật tốt… Vì vậy, sẽ không sao đâu…”Bởi vì Khương Nhiên đã chiến đấu với tộc Phỉ Nhĩ Đặc, cô và Tiểu Điền Thất giống như đang đứng ở hai đầu chiến tuyến.Mặc dù không có bất kỳ sự bất đồng trực tiếp nào, nhưng dù quan hệ giữa cô và hắn có tốt hơn nữa, đúng sai phải trái thế nào cũng khó nói, cô đều
/221
|