Editor: Puck Sắc mặt Ôn Noãn căng thẳng, phi thân lao ra ngoài, nhưng huyệt động quá sâu trong đất, chấn động càng ngày càng mạnh, đã có hòn đá không ngừng rơi từ trên đỉnh xuống, nàng chỉ đành cẩn thận đặt hai chân xuống tránh đá rơi vội vã chạy ra ngoài.“Ầm ầm ầm.” Âm thanh sụp đổ ở phía sau huyệt động cuốn tới, bụi mù đầy trời dâng lên che tầm mắt, Ôn Noãn không tránh kịp, trên vai bị một tảng đá đập trúng, tay phải run lên, dạ minh châu lăn vào trong đống đất đá lộn xộn, trong động đang rung động chỉ trong thoáng chốc đã hoàn toàn tối đen đưa tay không thấy được năm ngón.Chẳng lẽ hôm nay phải khổ sở chôn sống ở đây?Trong lòng Ôn Noãn chợt lạnh, hơi không bằng lòng tin tưởng số mạng của mình khổ sở như thế, nàng nhắm mắt lại, dựa vào thính giác phán đoán phương hướng đá rơi, nguy hiểm trái trốn phải tránh, nhưng một trốn một tránh như vậy, cảm giác phương hướng cực kỳ kém, trong nháy mắt khi nàng nhìn cửa động là phương hướng nào, trên người lại bị đập trúng mấy lần, đau đớn tan lòng nát dạ tràn ra toàn thân, độ cong động tác lớn càng tác động đến miệng vết thương ở ngực, huyết khí cuồn cuộn, nàng đột nhiên phun ra một ngụm máu, trước mặt bỗng tối sầm, thân thể té xuống.Giữa mơ mơ màng màng, nàng chỉ cảm nhận thân thể được một cánh tay có lực ôm lấy, lồng ngực thoáng lay động, đầu nàng vốn đã rất choáng váng càng thêm ngây ngốc, dưới choáng váng mạnh mẽ ác liệt như vậy, nàng cũng thật sự ngất đi rồi. dinendian.lơqid]onTrước khi ngất đi, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một tia sáng thần kỳ, cảm khái nửa đời trước cảm khái nửa đời sau, sau khi cảm khái xong, chỉ cảm thấy nàng cứ một tiếng không đậm không nhạt kết thúc như vậy cũng không phải không tốt, ý niệm này vừa ra, trong lòng nàng lại đột nhiên co rút lại, hơi đau như bị kim châm, ngay sau đó kim đâm chỗ nào thì chỗ đó tràn ra lo lắng nồng đậm không đành lòng nồng đậm, giống như tơ gắt gao bao trùm lấy trái tim nàng.Không đành lòng? Lo lắng?Nàng chống lại tia sáng thần kỳ sắp tán loạn kia tinh tế tìm kiếm, giật mình khi thấy mình đứng dưới tán cây hợp hoan hoa bay đầy trời, trong hoa rơi rực rỡ đó, hắn đang đứng dưới tàng cây hợp hoan cười nhẹ với nàng, dịu dàng khẽ gọi: “Phu nhân.”Quân Dập Hàn.Ôn Noãn chấn động trong lòng.“Không nhìn thấy?” Mộ Dung Tịnh vỗ bàn, lạnh lùng nói, “Nàng ta một người lớn sống sờ sờ, các ngươi ngày ngày canh chừng trong sân lại vẫn có thể làm mất dấu người, xem ai gia có lột da các ngươi không.”“Người đâu, lôi tất cả nô tài ở Di Hà viên xuống đánh trượng cho ai gia, đánh chết.” Mộ Dung Tịnh nói đến phần sau, che ngực đau, sắc mặt trắng bệch.“Thái hậu, tha mạng, Thái hậu...” Một đám cung nữ thái giám khóc lóc cầu xin tha thứ.“Còn không lôi xuống.” Vương công công lạnh giọng nói, canh
/384
|