Ôn Noãn sững sờ, ngay sao đó trên mặt lộ vẻ gian manh lại cười dữ tợn, tay cầm quyển sách nâng cằm hắn lên nói: “Ơ, tiểu nương tử có dáng dấp không tệ, nào, cười cho đại gia một cái.”“Ầm.” Nàng vừa mới dứt lời, bỗng nhiên vang lên âm thanh vật nặng rơi xuống đất, hai người giữ nguyên dáng vẻ đùa giỡn và bị trêu ghẹo cùng nghiêng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, lại nhìn thấy Sở Hoan bị ngã ở đầu tường tạo thành hình con rùa đang giùng giằng nhổ đầy bụi đất trong miệng ra, vẻ mặt ngượng ngùng đi lên phía trước.Sở Hoan ngước mắt vụng trộm mong muốn Quân Dập Hàn vẫn bị Ôn Noãn dùng sách nâng cằm lên, nuốt ngụm nước miếng, mi mắt buông xuống, giọng căng thẳng: “Tam ca, tam tẩu.”“Sở Hoan, gần đây đệ lại ngứa da?” Quân Dập Hàn nhìn Sở Hoan cả người đầy bụi bẩn trước mắt, sắc mặt âm trầm hỏi.“Không có.” Sở Hoan rụt cổ lại, lắp bắp nói, “Đệ có chuyện tìm tam tẩu.”“Tìm tam tẩu của đệ có cần lật tường viện này không?” Quân Dập Hàn cười như không cười nhìn hắn, “Cửa chính Hàn Vương phủ bài trí để không đó còn chưa đủ để tiểu Bá Vương Kinh thành này hoành hành?”Da đầu Sở Hoan hơi tê dại, nhịn kích động muốn leo tường trốn chạy nhỏ giọng nói: “Tam ca, đệ sai rồi.”“Tới đây ngồi, tìm ta có chuyện gì?” Ôn Noãn nhìn Sở Hoan bị Quân Dập Hàn chỉnh đến hơi khổ sở, nên cười cười chỉ bàn trà bên cạnh giải vây.Sở Hoan thận trọng nhìn sắc mặt Quân Dập Hàn, thấy hắn không phản ứng gì, lúc này mới run rẩy đi vòng qua hắn ngồi bên cạnh bàn thấp, làm ánh mắt cảm kích với Ôn Noãn, lúc này mới thật buồn bực nói, “Tam tẩu, đệ đã lật cả Kinh thành một lần, nhưng vẫn không tìm được người kia, có phải đệ rất vô dụng không?” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on“Kinh thành lớn như thế, muốn tìm một người mười mấy năm trước đúng là không dễ dàng, không vội, ngươi từ từ lưu ý giúp ta là được rồi.” Ôn Noãn cười, giọng lạnh nhạt an ủi hắn, lúc này nếu nói thẳng không để cho hắn điều tra sẽ khiến Quân Dập Hàn sinh nghi, nhưng trong lòng nàng cũng trầm xuống, nếu Sở Hoan không nói đến chuyện này, nàng suýt chút nữa đắm chìm trong hạnh phúc mấy ngày nay mà quên chuyện phá hủy cả cuộc đời nàng.Vương công công là hy vọng duy nhất của nàng, mà nàng và lão có thù hận khá sâu, huống chi cho đến bây giờ lão không ra người không ra quỷ hút máu mà sống, đây bằng với tuyên cáo hy vọng cuối cùng của nàng tan biến.Hạnh phúc của nàng vừa tới lại kèm theo tuyệt vọng mà sống!Tứ chi Ôn Noãn đột nhiên lạnh xuống, trái tim co rút đau đớn kịch liệt, cuộc sống hạnh phúc bình thản như vậy, nàng còn có thể có mấy ngày?“Phu nhân, đang lo lắng không tìm được người nọ?” Quân Dập Hàn nhìn biến hóa rất nhỏ trên mặt nàng, nắm tay của nàng nói, “Phu nhân yên tâm, chờ thân thể nàng khá hơn nữa, vi phu tự mình đi Miêu Cương, nhất định có khả năng giải cổ độc này.” Vài ngày trước hắn vốn định bố trí Lạc Phi đi Miêu Cương, nhưng trung gian xảy ra chút chuyện làm lỡ, bây giờ việc này không thể kéo dài tiếp.“Chuyện này không vội.” Nàng nhịn đau trong lòng, cố gắng hết sức cười đến lạnh nhạt nói: “Cổ này chỉ cần không bị dẫn phát, thật ra thì không khác gì không có, qua chút ngày nữa rồi lại nói.”“Chuyện này liên quan đến an nguy của nàng, không thể lười biếng.”
/384
|