Nơi xuống núi Hắc Minh không chỉ có người canh giữ, cả núi càng thêm bố trí một trận pháp cực kỳ tuyệt diệu, trận pháp này cũng không phải Quân Dập Hàn không phá được, nhưng mắt trận của trận pháp này rất kỳ quái, một khi phá cực kỳ tốn thời gian, nếu hắn mạnh mẽ xuống núi tác động đến trận pháp nhất định sẽ khiến người trên núi cảnh giác, Bách Lý Cảnh Nhiên cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, đến lúc đó nếu hắn lên núi sợ rằng rất khó khăn, huống chi Mộ Hàn còn ở trên núi, trước khi lên núi hắn đã đồng ý sẽ bảo vệ hắn chu toàn, thì tất nhiên không thể không tiếng động ném hắn lại.Quân Dập Hàn thu hồi tầm mắt từ vách núi về, tròng mắt hơi trầm cởi áo choàng trên người mình xuống, đè đầu Ôn Noãn bị hắn trói chặt sắp nhảy dựng lên bọc kín thân mình một đường từ đầu đến chân, lặng yên không một tiếng động trở lại trong phòng mình, mũi chân vừa chạm xuống đất, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa, hắn tiện tay ném Ôn Noãn lên giường mình, nằm nghiêng lên giũ chăn hạ mành trướng xuống, lúc này mới giọng nói lười biếng nói: “Ai?”“Là ta, Thủy Ngọc.”“Nửa đêm khuya khoắt như vậy Thủy Ngọc cô nương đến tìm Mộ mỗ không biết có chuyện gì?”“Tất nhiên có chuyện quan trọng mới có thể hơn nửa đêm đi tìm ngươi, nếu Mộ công tử đã mặc xong quần áo thì ta liền vào.” Thủy Ngọc nói xong, không đợi Quân Dập Hàn đáp lời đã đẩy thẳng cửa đi vào.“Tính tình Thủy Ngọc cô nương quả nhiên rất phóng khoáng.” Giọng Quân Dập Hàn lạnh lùng, tay đặt bên chăn dùng sức ngăn chặn nữ nhân đang điên cuồng không yên phía dưới, cũng may lúc trước hắn điểm á huyệt của nàng, cho dù nàng giày vò như thế nào, trong miệng suy cho cùng cũng không thể phát ra âm thanh.“Thủy Ngọc một kẻ mãng phu núi hoang tất nhiên phóng khoáng.” Thủy Ngọc vẫn không hề tức giận chút nào với Quân Dập Hàn hoàn toàn lạnh lẽo nói lời châm chọc, nàng ôm cánh tay tựa lưng vào bàn, nhìn xuyên qua màn lụa có thể thấy được bóng dáng Quân Dập Hàn đang ngồi nghiêng nói, “Làm giao dịch như thế nào?” dinendian.lơqid]on“A.” Giọng Quân Dập Hàn khẽ lên cao, “Nói nghe thử một chút.”“Ngươi đồng ý thành hôn với ta, ba ngày sau ta thả hai huynh muội các ngươi xuống núi.” Trong ánh mắt lạnh lẽo của Thủy Ngọc có sự kiên định.“Giao dịch này của Thủy Ngọc cô nương ngược lại khiến tại hạ hồ đồ, chỉ có điều hình như chuyện này cũng không có tổn thất gì với tại hạ, chỉ cần Thủy Ngọc cô nương nói lời giữ lời, tại hạ tất nhiên.” Hắn nói đến đây, nhíu mày một cái, ngừng nói, hai mắt âm trầm nhìn xuống cái chăn không ngừng động, nữ nhân dưới chăn thế mà lại, thế mà lại dám can đảm cắn bắp đùi hắn hút máu của hắn? Một tay khác của hắn không biến sắc luồn vào trong chăn giữ cổ nàng lại, muốn kéo nàng ra, ai ngờ tay hắn vừa động ra sau, nàng một mực cắn chặt bắp đùi hắn không buông cũng theo đó kéo ra sau, suýt chút nữa cứng rắn xé rách miếng thịt bắp đùi hắn.“Mộ công tử?” Thủy Ngọc thấy giọng nói của hắn bỗng dưng khựng lại, bóng dáng phía sau trướng mành khẽ nhúc nhích, nghi ngờ kêu lên.“Tại hạ đồng ý giao dịch với Thủy Ngọc cô nương, đêm đã khuya, tại hạ muốn nghỉ ngơi, không tiện đưa tiễn.” Giọng Quân Dập Hàn trầm lạnh đuổi khách, tay phía dưới cũng mò mẫn nắm cằm Ôn Noãn, nếu xé rách tiếp, sợ rằng miếng thịt này của hắn không thể không bị nàng cắn xuống.Nếu mục đích đã đạt thành, cho dù giọng điệu của hắn không tốt, Thủy Ngọc cũng không có ý định đi so đo, nàng đứng dậy đang định rời đi, lại nghe sau trướng mành truyền đến một loạt âm thanh “Ừng ực ừng ực”, còn chưa kịp đợi nàng lên tiếng hỏi thăm, sau trướng mành đã truyền đến giọng nói băng giá kèm theo vài phần cắn răng nghiến lợi của Quân Dập Hàn: “Tại hạ đột nhiên cực kỳ đói, khiến Thủy Ngọc cô nương chê cười.”“Ta đi kêu người đưa chút đồ ăn lên cho ngươi.” Thủy Ngọc mấp máy môi lạnh lẽo, đi ra khỏi phòng.Quân Dập Hàn giơ tay vén chăn lên, dàu ngón tay vừa chạm đến cằm Ôn Noãn, Thủy Ngọc đi rồi quay lại đẩy cửa ghé nửa người vào nói: “Không biết Mộ công tử thích ăn món gì?”“Nước tương xào khoai tây.” Hắn khom gối cúi đầu ngăn cản Ôn Noãn, tay đặt trên cằm nàng đổi thành tay ngăn chặn đầu nàng, ngăn chặn nàng lại bắt đầu điên cuồng lăn lộn thuận miệng nói ra, lời vừa ra khỏi miệng thì chân mày hắn hơi nhíu, nước tương xào khoai tây là món gì? Hắn thích ăn món này từ khi nào?“Nước tương xào khoai tây?” Tròng mắt Thủy ngọc trợn trừng nhìn bóng dáng lười biếng nhàn tản sau màn trướng, im lặng một lúc, khen: “Khẩu vị của Mộ công tử thật sự siêu phàm thoát tục, khác người khác.” Ngay sau đó thu người về đóng cửa lại rời đi.Mà vốn không có máu trinh hóa giải cổ độc trong cơ thể, cổ họng như lửa bất đắc dĩ hút máu Quân Dập Hàn như nước trà làm nhuận họng, trong miệng nàng như mật đắng ra đến ngoài miệng, trong đầu ầm ầm ù ù giống như có thứ gì sắp nổ tung, phồng lên khiến cho nàng cực kỳ khó chịu, nàng cực kỳ khó chịu liền muốn lấy được thứ gì hóa giải, vì vậy miệng khẽ buông lỏng đùi Quân Dập Hàn lại hung hăng cắn một phát, càng dùng sức hút máu hắn, tới nay bi thương không
/384
|