Lời vừa ra khỏi miệng, nàng mới giật mình trong lúc nhất thời lộ vẻ ghen tuông, ngước mắt nhìn thấy hắn vẻ mặt khó lường nhìn mình, mà khoảng cách hai bên môi chỉ trong gang tấc, trong lòng nàng hơi hốt hoảng, lui về sau một bước, tròng mắt giả bộ như sửa sang lại quần áo, đang ngẫm nghĩ xem mở miệng như thế nào để đánh vỡ không khí mập mờ quỷ dị này, lại nghe giọng hắn trầm thấp vang lên, “Chân không nhũn ra?”Tai Ôn Noãn nóng lên, trong lòng hơi cáu, sao hắn lại không nhìn ra cái cớ nát bét như vậy, lúc này vẫn thẳng thừng như thế, hỏi tới, rốt cuộc là định trêu chọc nàng hay định để cho nàng khó chịu? Vài phần lúng túng trong lòng nàng thoáng chốc biến mất hết, như chứng minh dậm chân nói: “Đâu chỉ không mềm, còn vô cùng có lực!”Quân Dập Hàn nhìn động tác như tiểu nữ nhi của nàng, đáy mắt trong trẻo lạnh lùng thoáng qua ý cười nhẹ, hắn tiện tay cầm ly trà uống một ngụm, lúc này mới nói: “Mới vừa rồi Thủy Ngọc chỉ tới để thương lượng với ta một số chuyện mà thôi.”Hắn đây là đang giải thích với nàng?Ôn Noãn hơi có vẻ kinh ngạc nhìn về phía hắn, khóe môi lại khẽ nhếch lên độ cong nhỏ đến không thể nhận ra, rồi lại nhếch lên nói: “Hôn sự?”“Ừ.”Trong lòng nàng dâng lên vẻ khô nóng, không muốn nói nhiều về chuyện này, tự tay rót ly trà nhấp một ngụm, tròng mắt hơi đổi nói: “Hôm nay khi thuộc hạ đi qua phòng lớn, nhìn thấy người của Hắc Minh trại lại cướp được ba người từ chân núi tới, một người trong số đó bị thương nạng, bóng lưng nhìn lại rất rõ ràng, hình như hơi giống...” Chân mày nàng cau lại, “Giống như Tần An.”Tần An phụng mệnh cả đời tuần tra ở núi Hắc minh, nàng đã từng gặp người này ở doanh trại, nếu nói là hắn tất thuận lý thành chương.“Tần An?” Quân Dập Hàn tiện tay đặt ly trà lại lên bàn, quả quyết nói, “Không phải hắn.”“Tại sao?”“Hôm qua Bạch Ưng phái hắn đi Trạch Châu.”Sớm không phải muộn không phải cố tình lại vào lúc này, Ôn Noãn chỉ cảm thấy trong ngực có ngàn vạn con ngựa đang rong ruổi, chuyện cho tới bây giờ nàng chỉ có thể tiếp tục nỗ lực, chân mày nàng khẽ nhíu nói: “Vậy sao? Nhưng thuộc hạ cảm thấy bóng dáng ấy cực kỳ quen thuộc, haizz, thay vì ở đây suy đoán, ngược lại còn không bằng đêm nay thuộc hạ tìm cơ hội đi nhìn một chút.” d1en d4nl 3q21y d0n“Hai ngày nay ngươi an phận một chút, Bách Lý Cảnh Nhiên phái người đi theo bên cạnh ngươi, hành động của ngươi có nhiều bất tiện, nếu thật sự muốn xác nhận thân phận của những người kia, tối nay bổn Vương đi thăm dò rồi báo lại cho ngươi là được.”“Tạ Vương gia.” Trong mắt Ôn Noãn giấu đi nụ cười.Ban đêm, Ôn Noãn đang ngủ đến mơ mơ màng màng, lại bị mấy tiếng nổ vang bất ngờ thức tỉnh, nàng khoác áo đứng dậy, kéo cửa ra, chỉ thấy trên bầu trời cách đó không xa bị nhuốm khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa chiếu sáng, trong sơn trại cũng vang lên âm thanh hùng hùng hổ hổ của mọi người, chỉ có điều không hề tỏ vẻ cấp bách mà ngược lại mang theo vài phần hưng phấn.“Xảy ra chuyện gì?” Ôn Noãn mặc xong quần áo đi tiền viện, hỏi Hữu Tam đi qua bên cạnh.“Không có chuyện gì, cũng chỉ là lại có mấy kẻ không biết điều định đêm khuya xông vào Hắc Minh trại mà thôi, kết quả không lưu ý bị trúng chiêu, đúng là xui xẻo đáng đời.” Hữu Tam tỏ vẻ hưng phấn nhìn nhóm người bỏ chạy dưới chân núi.Chẳng lẽ là thích khách Mộ Dung Tịnh phái tới đuổi giết Quân Hạo Thiên?Tròng mắt Ôn Noãn hơi trầm xuống, càng nghĩ càng có khả năng, nhìn coi xung quanh không có ai, nhanh chóng chạy tới phòng Quân Dập Hàn, nàng nhanh chân đến xem Quân Dập Hàn có đi gặp Quân Hạo Thiên hay không.Gõ cửa bên trong không có ai đáp tiếng, nàng đẩy cửa đi vào bên trong nhìn một chút, trên giường cũng không phải là Quân Dập Hàn, mà chính là đống chăn được xếp lên làm giả người, xoay người vừa định rời khỏi, lại thấy Bách Lý Cảnh Nhiên không biết từ lúc nào đứng ngoài cửa lẳng lặng nhìn nàng, cho dù bóng đêm sâu đậm, nàng cũng có thể nhìn ra vẻ mặt hắn vô cùng âm u nhìn cực kỳ kinh người.“Noãn Bảo, hơn nửa đêm không ngủ được, nàng chạy tới trong phòng huynh trưởng của mình làm cái gì?” Hắn chậm rãi đến gần nàng, khí thế trên người cũng khiến cho người ta đè nén đến mức tận cùng.“Nhất thời nghe tiếng nổ vang, trong lòng hơi sợ, tới tìm huynh ấy tâm sự.” Ôn Noãn cực kỳ bình tĩnh trả lời.“Vậy sao? Ta cũng không biết Noãn Bảo trở nên nhát gan như vậy từ bao giờ.” Bách Lý Cảnh Nhiên cười lạnh, “Như vậy hắn ở đâu?”Trong lòng Ôn Noãn rất bất đắc dĩ thở dài, biết hắn đã nhìn ra trên giường cũng không phải bản thân Quân Dập Hàn, nhưng trên mặt vẫn không có vẻ gì nói: “Chắc nhất thời quá mót nên đi nhà xí.”“Vậy sao?” Bách Lý Cảnh Nhiên lại đến gần một bước khiến Ôn Noãn không tự chủ được lui về sau hai bước, hắn vây nàng ở trong
/384
|