Đêm công thành thứ ba, Hàn quân bắn hai lần “Truyền đơn” vào trong thành Duyệt Châu, đánh hai đợt du kích xong thì không tiếng động biến mất, cái gọi là nhất cổ tác khí yếu đi lần thứ hai và đến lần thứ ba thì suy sụp *, tướng sĩ thành Duyệt Châu bị Hàn quân tàn phá tinh thần liên tục ba đêm, từ ban đầu sĩ khí tăng cao chuẩn bị chiến tranh đến sau đó có lực mà không có chỗ phát đầy bụng tức giận rồi đến bây giờ vẻ mặt uể oải ngáp liên hồi, thỉnh thoảng còn “Thân thiết” chào hỏi đôi câu với Hàn quân đánh du kích phía dưới (Toàn văn không quảng cáo).(*) nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt: Thành ngữ “Nhất cổ tác khí” này bắt nguồn từ một câu chuyện được ghi lại trong “Tả truyện” của Tả Khâu Minh năm 389 trước Công nguyên. Nguyên gốc: 一鼓作氣, 再而衰, 三而竭 (nghe tiếng trống thứ nhất thì hăng hái, tiếng thứ hai lòng hăng hái giảm xuống, lần thứ ba thì hăng hái hết cả)Mà từ sau khi có phó tướng bị giết, các tướng lĩnh không khỏi trông gà hóa cuốc nhìn ai cũng giống như phần tử khủng bố trong lòng cảnh giác đề phòng. Chỉ trong vòng thời gian ba ngày ngắn ngủi, từ tướng lĩnh đến binh lính không khỏi chịu đủ đau khổ tinh thần.Trong đau khổ này, lúc tờ mờ sáng bọn lính thủ thành bụng đói mệt mỏi, lúc đổi gác bị một tiếng nổ chấn động dưới chân thành, ngay cả tường thành cũng rung nhẹ rồi kết thúc, theo tiếng nổ vang đất rung núi chuyển, không trung tách ra lửa khói rực rỡ chiếu sáng khắp bầu trời đêm, cờ xí trên tường theo Duyệt Châu phất phơ theo chiều gió cùng nhau gãy lìa tận gốc đổ xuống, vết chém cực kỳ bằng phẳng, giống như đã sớm có người dùng đao sắc chặt đứt, bọn lính bị chấn động đến lờ mờ phát giác ra, đầu óc còn chưa kịp hồi phục tinh thần lại nghe tiếng giết chấn động trời truyền đến bên tai, trên lầu cửu trọng tháp kiến trúc cao nhất mang tính biểu trưng trong thành Duyệt Châu, cờ Hàn quân vù vù phấp phới đón ánh nắng sớm trong gió nhẹ, mấy ngày này tinh thần chiến đấu của Hàn quân tích tụ trương lên, mà quân lính giữ thành thì trong lòng kinh hãi, cho rằng trong thành Duyệt Châu đã bị Hàn quân chiếm lĩnh tức thời đại loạn, đợi đến khi Chu Mặc nằm trên giường bệnh nghe nói binh biến phía ngoài, định mang bệnh đi chiến đấu thì đã thấy phó tướng kinh hoàng báo lại Hàn quân đã phá thành mà vào.Thân thể Chu Mặc mới vừa có chuyển biến hơi tốt đẹp bị tin tức này đả kích phun ra một ngụm máu tươi, cuối cùng chỉ đành phải dẫn thủ hạ thân binh tránh mũi tấn công bén nhọn của Hàn quân mà chạy trốn.Cuộc chiến Duyệt Châu, Hàn quân đại thắng!Hàn quân vào thành, kỷ luật quân đội nghiêm minh, dân chúng hai bên đường hoan nghênh, Bạch Ưng thân thiết vẫy tay về phía dân chúng, Cố Thần Vũ cười đến hàm súc lạnh nhạt, đuôi khóe mắt Lạc Phi liếc xéo cằm nhếch lên, ba đại chủ tướng mặc dù thân thiện, xa cách, kiêu ngạo đủ hình tượng không giống nhau, nhưng tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn đẹp trai tuấn tú của bọn họ ở trên lưng ngựa cũng quyến rũ lòng vô số cô nương thiếu phụ các thím các bà, khiến cho các nàng thét chói tai liên tục, nhưng ở trong kích động của bọn họ lại đồng thời không thấy Hàn Vương, trong lòng lại nổi lên thất vọng không nhỏ.“Nghe nói ngươi chọc tức Chu Mặc con rùa đen bị bệnh không dậy nổi, ngươi thật đúng là xuất thủ bất phàm.” Bạch Ưng nói với Lạc Phi đang mỉm cười bên cạnh. die~nd a4nle^q u21ydo^n“Chỉ náo không đánh bực mình, gia bực mình dĩ nhiên cũng phải khiến cho hắn bực mình theo, nếuko phải Vương gia hạ lệnh ẩn nhận chờ căn dặn, gia sớm trừng trị hắn rồi, nào còn có thể để cho hắn trốn thoát?” Lạc Phi mất hết hào hứng vứt ánh mắt quyến rũ với các cô nương đang hét lên rồi nói.“Vương gia tự có sắp xếp của ngài.” Bạch Ưng vừa nói vừa quay sang nói với Cố Thần Vũ bên cạnh, “Cố huynh, nhanh như chớp của huynh ngược lại thật sự khiến tại hạ mở to mắt nhìn.”“Bạch huynh quá khen.” Cố Thần Vũ nói.“Ca ca, tại sao không thấy Hàn Vương?” Huynh muội Tần gia nhận được tin tức chạy tới, Tần Hoài Châu hỏi ca ca bên cạnh, đợi hồi lâu không nghe được đáp lại, nàng quay đầu nhìn thì thấy Tần Hoài Xuân đang si ngốc ngắm nhìn theo hướng khác, nàng giơ tay lên quơ quơ trước mặt hắn nói, “Ca ca?”“Châu Châu, muội xem, kia có phải là Phi Phi cô nương không?” Tần Hoài Xuân lẩm bẩm ra tiếng.“Nhìn cẩn thận có vẻ giống.” Tần Hoài Châu nhìn theo tầm mắt của hắn nhìn lại chần chừ nói, vẻ xinh đẹp quá mức của nàng kia ban đầu lưu lại cho nàng một ấn tượng cực kỳ khắc sâu, nhưng người trước mắt này mặc dù mặt mày tương tự, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác không giống nhau, nàng kia cho người ta cảm giác quyến rũ, mà nam tử trước mắt trong bộ giáp màu bạc trên ngựa cao lại khiến cho người ta xem nhẹ dung mạo của hắn mà bị hấp dẫn bởi vẻ anh tuấn lạnh lùng phát ra từ quanh thân hắn, nàng nhìn Bạch Ưng cùng xuất hiện bên cạnh Lạc Phi lần trước, suy nghĩ một chút nói, “Chẳng lẽ hắn và Phi Phi cô nương là huynh muội?” die nda nle equ ydo nnTần Hoài Xuân vẫn nhìn Lạc Phi, trầm mặc không nói.Ánh bình minh vừa ló dạng, sương mù buổi sáng tan đi, Quân Dập Hàn trên lầu cửu trọng tháp mặc bộ đồ màu trắng, vẻ tao nhã lưu chuyển quanh thân lưu lại vẻ cô độc, hắn cúi đầu nhìn ba quân cảm xúc cao vút dưới tháp, vẻ mặt nhạt mà lạnh, khi tầm mắt xẹt qua một chỗ thì thân thể của hắn vùn vụt như nhạn múa bay trên không mà xuống, đúng lúc mọi người ca ngợi vẻ đẹp đẽ bất ngờ thì đồng thời thấy hắn xách ra một bóng dáng mảnh mai từ trong đoàn đội, lời nói mang theo châm chọc: “Thế nào, lại muốn chạy trốn?”Cũng chỉ trong giây lát khi đại quân tụ hội, nàng có thể chạy đi lần nữa từ bên cạnh hắn, nàng thật sự có khả năng!Ba người ngồi thẳng trên lưng ngựa khi nhìn thấy người hắn xách ra thì vẻ mặt khác nhau, lại cùng nhau hướng tầm mắt về phía hai người.“Không
/384
|