“Không phải.” Nàng vuốt trán, che miệng giả bộ ho khan một cái, “Chỉ có điều thân thể đột nhiên không khỏe, chắc do thỉnh thoảng bị nhiễm phong hàn nên bị cảm lạnh, vì vậy rượu này...” Nàng ngước mắt, hơi áy náy nhìn hắn, ý bảo mình không tiện uống nhiều.“Bị cảm lạnh?” Quân Dập Hàn hiểu ra, phất tay gọi người hầu, nhỏ giọng căn dặn mấy câu, không lâu lắm người hầu lấy ra bình tử ngọc ánh sáng lung linh, hắn nhận lấy bình rồi một lần nữa cầm ly, cổ tay khẽ động nghiêng thân bình, chất lỏng màu xanh biếc trong suốt óng ánh như ngọc róc rách chảy ra, rót vào trong ly rượu bằng bạch ngọc, như trong tuyết điểm xuyết chút xanh biếc, chảy ra mùi hương thơm mát.“Thử cái này một chút.” Hắn đưa ly rượu cho nàng.Ôn Noãn hoài nghi nhận lấy, khẽ đưa lên môi, đầu lưỡi khẽ thử, chỉ cảm thấy chất lỏng trong ly kia mang theo chút vị ngọt sâu kín, còn có chút... Hương thơm không nói ra được quẩn quanh trong miệng, mùi thơm này, hương vị này, kể từ khi Quân Dập Hàn rót vào trong ly đã khiến cổ họng nàng khẽ động, hiện giờ vào miệng càng thêm chỉ cảm thấy mê lòng người, vì vậy, một chút nhấp môi này sao có thể thỏa mãn được, nàng lại nhấp một ngụm nữa, chất lỏng lành lạnh này liền từ cổ họng một đường trượt vào trong lòng, như tuyết mịn mơn trớn da thịt, chỉ cảm thấy cả người đều ngâm nga theo.Nàng thử rồi lại thử, xác định không có vị rượu, lúc này mới uống một hơi cạn sạch đồ trong ly, mím mím môi nói: “Đây là cái gì? Rất dễ uống.” Vừa nói, đồng thời cặp mắt thỉnh thoảng liếc về phía bình tử ngọc đang đoan đoan chính chính đặt trong tay Quân Dập Hàn.“Bích ngọc tương do Đông Ly tiến cống, một giọt giá trị ngàn vàng.” Quân Dập Hàn rất thân thiết một lần nữa rót đầy ly, bình tử ngọc cũng thuận tay đặt bên tay nàng. “... Thuộc hạ đột nhiên có cảm giác uống thật có gánh nặng trong lòng.” Ôn Noãn lại nhìn chất lỏng trong suốt trong ly kia, chỉ cảm thấy tất cả đều là ánh vàng sáng loáng.“Ngươi cứ uống là được rồi, bổn Vương và Vương thượng Đông Ly có chút giao tình, Bích ngọc tương này ngươi muốn uống bao nhiêu có bấy nhiêu.” Quân Dập Hàn nhìn vẻ mặt của nàng, lời nói khẽ chuyển.“Nếu là như thế, vậy thuộc hạ không khách khí.” Trên mặt nàng xẹt qua vẻ vui mừng, mới đầu còn làm bộ uống một ly liếc mắt nhìn hoa, lại uống một ly nữa nhìn trăng, đến tiếp theo chính là tay trái cầm ly tay phải cầm bình, ngước cổ lên uống từng ngụm.Bình tử ngọc không lớn rất nhanh thấy đáy, nàng ngửa bình hồi lâu nhưng cũng chỉ vẻn vẹn chảy ra có một hai giọt sáng ngời, thế này mới ý thức được một bình bích ngọc tương lại để cho mình uống hết hệt như nuốt chửng, mà lại chỉ có một mình nàng uống, Quân Dập Hàn vốn không thấy chút nào.Tay nàng đang cầm bình rất lúng túng nói với hắn đang cười cười rất nhạt: “Cái đó...”“Còn muốn uống?” Hắn nhìn khuôn mặt nàng khẽ ửng đỏ, hơi trầm ngâm nói, “Cũng không phải bổn Vương hẹp hòi không để cho ngươi uống, chính là bích ngọc tương này thật sự không thể uống nhiều, Đông Ly là nơi cực lạnh, vì vậy tự cất rượu mạnh sưởi ấm, bích ngọc tương này tuy vào miệng hương vị ngọt ngào không có mùi rượu, nhưng nó lại là rượu mạnh số một số hai trong cung đình Đông Ly, tác dụng chậm cực mạnh, kể cả nam tử Đông Ly quanh năm uống rượu mỗi một lần cũng chỉ uống ba năm ly, bổn Vương nhất thời không nói, một bình khiến ngươi uống cạn cả, nếu như uống nữa, chỉ sợ không tốt cho thân thể.” “Đây là rượu?” Còn là rượu mạnh?Ôn Noãn trừng mắt nhìn Quân Dập Hàn, chỉ cảm thấy trên trán có một tia chớp mãnh liệt đánh vào, đánh đến khiến cho nàng hoa mắt. Mới vừa rồi rốt cuộc là ai tuyên bố để cho nàng chỉ cần uống là được, muốn uống bao nhiêu liền có bấy nhiêu? Hiện giờ lại nói cho nàng biết đây là rượu mạnh số một số hai, tác dụng chậm cực mạnh, không thể uống nhiều!“Ngươi không biết?” Trong giọng Quân Dập Hàn lộ vẻ kinh ngạc, hơi nhíu mi nói, “Ngươi chủ động mời bổn Vương uống rượu dưới trăng, lại bởi vì bị cảm lạnh không tiện uống rượu, bổn Vương cũng không thể một mình uống để ngươi giương mắt nhìn? Bổn Vương nhớ tới, giật mình nhớ ra ngọc bích tương này không chỉ uống rất tốt lại có tác dụng chậm mười phần, còn có công hiệu cường thân kiện thể, không chỉ khiến cho ngươi có rượu có thể uống, còn có thể nhờ rượu mạnh bức khí lạnh trong cơ thể ngươi ra ngoài, như thế, là một kế sách đẹp cả đôi đường.” Hắn nói xong, ánh mắt ngập tràn ân cần liếc nhìn nàng, nói, “Như thế nào, có cảm giác thân thể thoải mái hơn không?”Thoải mái? Thoải mái cái cọng lông mà thoải mái, Ôn Noãn đã có lòng muốn khóc, thật hận không thể lấy đầu đập đất ngất đi cho xong chuyện.Hắn không nói còn tốt, vừa nói, nàng liền cảm thấy trong nháy mắt trời quay đất chuyển trăng sáng giống như bị mình đạp dưới chân, thân thể lâng lâng như ở trên mây, một cơn gió vừa qua, liền đã cưỡi mây lướt gió bay lên chín tầng trời.Người này tuyệt đối cố ý, nếu đến bây giờ nàng vẫn không rõ, trừ phi nàng ngu xuẩn thành heo!Vì sao hắn phải dụng kế để cho nàng uống say?Nàng cố sức rút ra chút tỉnh táo trong đầu óc sắp biến thành bột nhão của mình suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cả người phát rét, chẳng lẽ hắn phát hiện ra điều gì hoặc hoài nghi điều gì, muốn thừa dịp lúc nàng uống say moi lời của nàng? Nhất định là lần trước say rượu hỏng việc, bại lộ ra điều gì khiến cho hắn phát giác. Ôn Noãn nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy thật đúng là tự mình làm bậy không sống được. Không được, nơi đây quá nguy hiểm, lúc này Quân Dập Hàn chính là đuôi sói lớn, nàng phải thừa dịp còn chút tỉnh táo mau chóng rời đi. Nàng vịn mép bàn cố sức đứng dậy, hướng về phía Quân Dập Hàn mà nàng đang ảo tưởng ra đang cười xấu xa hoặc cười gian hoặc cười xấu bụng phong phú ở trước mắt, cười đến nàng rợn cả tóc gáy nói: “Vương gia, thuộc hạ hơi không thoải mái, đi về nghỉ ngơi trước, ngày khác...” Nàng hung hăng bấm lòng bàn tay, kéo chút tỉnh táo sắp bị hỗn độn chìm ngập về, từ từ nói tiếp, “Ngày khác lại uống rượu với Vương gia, cáo, cáo từ.” Dứt lời, nàng say lảo đảo mang theo chút vội vàng xoay người đi về phía trước.“Phương hướng ngược rồi.” Quân Dập Hàn nhàn nhạt lên tiếng nhắc nở.“A.” Ôn Noãn ngẩn người, dưới bàn chân khẽ chuyển, bước đi về phương hướng khác.“Vẫn ngược.”“Hả?” Ôn Noãn ngây ngốc, dưới bàn chân lại chuyển, đi hai bước, “Rầm”, đầu thẳng tắp đụng vào cây hoa quế trước mặt, thân cây chấn động, cánh hoa vàng nhạt thật nhỏ bay lả tả xuống, nàng che đầu, mắt say mê nhìn chằm chằm lên trên, chỉ cảm thấy mưa bụi Giang Nam bọc hương thơm rơi xuống trước mắt, rơi vào trên mặt dâng lên lành lạnh nhàn nhạt và mang theo hơi
/384
|