Editor: Puck Mặc dù lúc rơi xuống đất, tư thế không bay bổng nhẹ nhàng, nhưng dù sao cũng không té chổng vó. Ôn Noãn hoạt động cái chân hơi bị trẹo, sau khi ổn định tâm thần làm bộ ngước mắt nhìn trời một chút, nói: “Vương gia ra ngoài tản bộ? Ừ, hiện giờ thời gian này đi tản bộ ngược lại không tệ, không khí trong lành ánh nắng chiếu đầy trời, là một canh giờ tốt để tản bộ.” Nàng nói đến đây, cầm chiếc quạt gõ lên vai một cái, vẻ mặt hơi đau đớn nói, “Vừa rồi khi tại hạ giao thủ với Trần Chưởng môn dự đoán bị thương một chút, sẽ không quấy rầy Vương gia ngắm cảnh, đi về nghỉ ngơi trước, cáo từ.”Nàng nói liên tiếp xong, đang định cất bước lách người, lại nghe hắn lạnh nhạt nói: “Bị thương? Bổn Vương thấy mũi kiếm của Trần Chưởng môn còn chưa chạm vào áo bào của ngươi chút nào, ngươi thật ra bị thương như thế nào?”“Dự đoán là... Do kiếm khí gây thương tích.” Ôn Noãn không ngờ hắn thẳng thắn bới móc lời nói dối của nàng như vậy, ấp úng nói.“Hả?” Quân Dập Hàn khẽ gật đầu, suy tư nói, “Không tổn thương áo bào mà kiếm khí làm tổn thương người, đây chẳng lẽ chính là ‘cách sơn đả ngưu’ * trong truyền thuyết? Hôm nay coi như bổn Vương được mở rộng tầm mắt.”(*) cách sơn đả ngưu: là một loại võ thuật trong truyền thuyết của Trung Quốc, có thể cách một khoảng cách dùng quyền chưởng công kích, đánh bại người.“...” Ôn Noãn ngượng ngùng cười cười, “Vương gia, ngài tiếp tục ngắm cảnh, tại hạ cáo từ.” “Đồ nhi kia của ngươi...” Giọng nói của hắn một lần nữa chậm rãi vang lên, liếc mắt nhìn bước chân đưa ra đến một nửa của nàng lại cứng đờ, “Bổn Vương nhìn hình như hơi quen mắt.”“Vậy sao?” Ôn Noãn ngước mắt nhìn Sở Hoan cách đó không xa đang lấy tay che mặt lén lén lút lút núp sau lưng Huyền Nguyệt đang định âm thầm rời đi, đuôi chân mày khẽ nhếch, trong lòng đã sáng tỏ, xem ra hắn đã nhận ra Sở Hoan rồi. Bên môi nàng tràn ngập ra ý cười, lộ ra vài phần hài hước không dễ phát giác, kêu, “Hoan Hoan, tới đây.”Thân hình Sở Hoan cương cứng, đang định che mặt nhấc chân chạy trốn, lại bị Huyền Nguyệt trực tiếp giữ cánh tay, không để ý tới nàng giãy giụa mạnh mẽ dẫn theo tới đây, Ôn Noãn lấy chiếc quạt nâng cái cằm lộ ra khuôn mặt như chết cha chết mẹ của hắn, nói với Quân Dập Hàn: “Vương gia, ngài nhìn Hoan Hoan một chút, là người ngài nhận biết? Đồ nhi của ta vào các chẳng qua chỉ chút thời gian, mặc dù ta cực kỳ yêu thích, nhưng nếu hắn thật sự có duyên phận gì với Vương gia, Vương gia chỉ cần mang đi là được. Tại hạ coi như cho Vương gia một cái nhân tình, kết giao bằng hữu với Vương gia.” Dứt lời, bóng dáng của nàng đã lướt ra ngoài hơn trượng, mặc dù thân hình có vẻ tiêu sái phóng khoáng, nhưng lại mơ hồ lộ ra vài phần xu thế chật vật mà chạy.Tên khốn kiếp mất dạy đáng giết ngàn đao này... Sở Hoan nghẹn họng trân trối nhìn hắn tùy ý giao mình cho “Nam nhân khác”, trong nháy mắt ấm áp biến mất không thấy gì nữa, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, trong lòng không khỏi hung hăng mắng hắn một trận, nhưng sau khi mắng, còn phải đối mặt với hiện thực. Hắn rụt cổ một cái, ánh mắt lập lòe, cười đến cực kỳ nịnh hót, giọng nói cực kỳ lấy lòng kêu: “Tam ca.”“Ngươi ngược lại còn biết được ta là tam ca của ngươi?” Quân Dập Hàn nhìn hắn lạnh lùng nói. “Dĩ nhiên biết được.” Sở Hoan lập tức vỗ ngực chân chó nói, “Cho dù đệ không biết phụ thân ruột mẫu thân ruột là ai, cũng không thể không biết tam ca là ai. Nghĩ tới tam ca là thiên hạ vô song thế gian không ai bì nổi, ngàn vạn nữ tử mê muội, ngàn vạn binh sĩ tranh nhau...” Ở dưới ánh mắt nhàn nhạt của Quân Dập Hàn, hắn cuối cùng nuốt từ từ mấy chữ nịnh bợ nước miếng văng tung tóe vào, cúi thấp đầu xuống, uể oải nói, “Tam ca, Sở Hoan biết sai rồi.”“Đã biết sai rồi, có biết làm như thế nào không hả?”“Biết.” Sở Hoan buồn bực nói, “Chép trăm cuốn kinh thư, tu thân dưỡng tính.”“Lần này, bổn Vương liền thoáng một chút, không để cho ngươi chép kinh thư.”“Thật sao?” Sở Hoan vui mừng ngẩng đầu lên.“Bổn Vương nói chẳng lẽ còn có giả?” Quân Dập Hàn lấy tờ gấy gấp gọn trong ống tay áo ra đưa cho hắn nói, “Sao thơ phía trên này, tiện đường chép xuống, trong ngày mai ta kiểm tra.”‘Được.” Sở Hoan cực kỳ vui mừng đồng ý, trong lòng nói thầm thật ra thì tam ca vẫn rất có lòng đồng tình thương yêu, thật sự quá tốt tốt quá mức với hắn rồi. Một trang giấy mỏng như vậy, nhìn xuyên qua bóng giấy cũng nhìn ra không có bao nhiêu chữ, nhân từ như thế không thể coi là trừng phạt, ôi, tam ca thật sự bộc phát quan tâm yêu thương hắn.Hắn vui mừng đưa mắt nhìn bóng dáng Quân Dập Hàn biến mất không thấy gì nữa, lúc này mới hai ba cái mở giấy ra nhìn coi rốt cuộc là thơ gì khiến cho tam ca có thể lọt vào mắt dùng để dạy dỗ hắn. Nhưng tờ giấy kia mở ra, chữ phía trên mới vào mắt trong chốc lát, hắn chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh *, mặt mày vui mừng cứng ngắc rối rắm thay đổi.(*) ngũ lôi oanh đỉnh: năm tia sét đánh vào đầu, ví với bị trời phạt.Thân thể được Quân Dập Hàn phán định là rất bền chắc hung hăng lung lay hai cái, trực tiếp “Rầm” ngã xuống đất không dậy nổi.Cái gì mà đồng tình quan tâm yêu thương săn sóc, tất cả đều là gạt người. Hừ hừ, tam ca thật xấu, sao tam ca có thể nhẫn tâm với hắn như vậy? Bọn họ rốt cuộc có phải là huynh đệ ruột cùng phụ thân sinh ra không?Giờ phút này, trong lòng Sở Hoan đau khổ không dứt, chỉ cảm thấy hận không thể chết luôn cho xong hết mọi chuyện. Nhưng chịu không
/384
|