Editor: Puck “Thật mất mặt!” Ôn Noãn vỗ trán buồn bã thở dài, dựa vào thân trúc ngồi xuống.Vận động quá độ khiến cho thân thể không thường xuyên luyện tập của nàng yếu ớt quá mức, mới vừa ngồi xuống mệt mỏi nồng đậm đánh tới, mí mắt nàng chống đỡ lên xuống, nhịn không được liền thuận theo tiến thẳng vào mộng đẹp.Gió qua, giữa rừng trúc lay động vang dội, phía sau cây trúc nàng dựa vào, như có một mảnh vạt áo trắng như tuyết nhẹ nhàng bay bổng theo lá trúc xanh biếc.Vầng trăng tròn một nửa, treo cao trên bầu trời đêm, rải rác rơi xuống mấy chấm nhỏ, thêm vài phần vầng sáng mông lung nhàn nhạt cho đỉnh núi Đan Hà. Giữa rừng trúc dâng lên tầng tầng sương, đêm thu như nước dần dần bị khí lạnh đánh tới. Thân mình vốn thoải mái dưới trúc của Ôn Noãn dần cuộn tròn lại lăn hai vòng trên mặt đất, sau khi tìm được một góc lá trúc tương đối dày mới yên phận dừng lại.“Rầm.” Có thứ gì đó nện thẳng tắp trên đầu nàng. Đầu óc nàng còn chưa tỉnh táo, thân thể đã bay bổng lên trên cành trúc xanh, lúc này mí mắt mới biếng nhác ngước lên nhìn xuống dưới, lại thấy trong đám sương lượn lờ, chỗ ngủ lúc trước có một trái cây đo đỏ. Trong rừng trúc này cũng có thể rơi trái cây xuống? Có thể thấy được gần đây nàng thật sự nấm mốc đến nhà.Gió mát xào xạc thổi qua, đầu óc vẫn còn hơi buồn ngủ của nàng rốt cuộc tỉnh táo, mượn đứng ở chỗ cao ngước mắt nhìn tới bốn phía, lại thấy cả núi Đan Hà khắp nơi trúc lắc lư dao động như sóng nhẹ chập chờn, mà nàng đứng ở nơi sóng nhẹ này... Bị dao động đến không thấy rõ phương hướng! die,n; da.nlze.qu;ydo/nnÔn Noãn chần chừ trong chốc lát, đang định trở lại dưới gốc trúc, sau khi vén chút lá trúc lại ngủ bù, đợi trời sáng sẽ tìm đường về. Đúng vào lúc này bên tai giống như nghe thấy tiếng nói chuyện theo gió mơ hồ truyền đến, nhưng bởi vì cự ly quá xa, âm thanh bị gió thổi tán, vì vậy đứt quãng nghe không quá chính xác.A, có ý tứ, hơn nửa đêm không ngủ được, chạy đến chỗ không người tâm sự dưới ánh trăng, chẳng lẽ đúng là đôi uyên ương ngầm sao?Trong mắt Ôn Noãn dâng lên hứng thú, theo âm thanh kia đến gần, nhưng khi nàng nhìn rõ bóng dáng hai người đang nói chuyện thì sắc mặt nàng đột nhiên run lên, sát khí quanh thân lẫm liệt.Nói chuyện không phải người nào khác, chính là Ngọc Dao ban ngày bị nàng chọc tức giận đến hộc máu và người áo xám đã cứu nàng ta đi ở ngoại ô thành Duyệt Châu.Chân chính là đạp mòn giày sắt chẳng tìm được, được đến không hề tốn công. Nàng vốn định đợi sau khi lấy được Viêm hoa đỉnh rồi lại đến tìm Ngọc Dao tính toán sổ sách, lại không ngờ tới, nàng cũng chỉ đánh bậy đánh bạ ngủ một giấc ở đây, lại đụng phải hai tiện nhân nửa đêm gặp mặt, mà lại còn đang thảo luận chuyện giết nàng.Có thể thấy được, tất cả đều đã được định trước trong chỗ u minh, cho dù nàng có thân phận nào, giữa các nàng đều không chết không thôi!Nàng đang định động thủ, lại nghe giọng nói lạnh lẽo của Ngọc Dao nói: “Chỉ cần ngươi giúp ta giết Âu Dương Minh Nguyệt, ta sẽ đưa Viêm hoa đỉnh cho ngươi mượn.”“Theo ta được biết, Viêm hoa đỉnh chỉ có Chưởng môn đương nhiệm mới biết được cung phụng ở đâu, ngươi?” Người áo xám cười khàn một tiếng, trong giọng nói khàn đục lộ ra khinh thường nồng đậm, “Mặc dù hôm nay thiếu chút nữa được làm Chưởng môn, nhưng cuối cùng lại bị Âu Dương Minh Nguyệt chọc tức đến hộc máu, chuyện tiếp nhận Chưởng môn không giải quyết được gì, sau lần đó còn có thể tiếp nhận chức vị Chưởng môn hay không, vẫn là chuyện chưa biết bao nhiêu ngày tháng.”“Ngươi!” Ngọc Dao siết chặt hai nắm tay, cười lạnh, “Ngay cả ta còn không phải là Chưởng môn, nhưng chỗ Viêm hoa đỉnh được cung phụng ta cũng vẫn biết được.” “Muốn ta tin tưởng ngươi?” Người áo xám âm trầm quét qua mặt nàng, “Trừ phi ngươi để cho ta tận mắt nhìn thấy Viêm hoa đỉnh.”Ngọc Dao bị hắn một bước cũng không nhường tiến sát làm cho tức giận đến ngực phập phồng kịch liệt, nhưng hết lần này đến lần khác hiện giờ Âu Dương Minh Nguyệt đang ở Ngọc Nữ sơn trang, nàng không cách nào ra tay giết hắn ta. Tuy muốn giết, nàng nhất định không phải là đối thủ của hắn ta. Huống chi, còn phải hợp tác với hắn trừ đi tên tiện nhân Ôn Noãn kia. Nghĩ đến đây, nàng hít sâu một hơi , đè nén lửa giận trong lòng xuống, lạnh lùng nói: “Đi theo ta.”Trong con mắt còn lại của người áo xám lóe lên vẻ âm độc, cất bước một chân một gậy đi theo phía sau nàng ta, dọc theo đường trúc lượn sóng.Bên môi Ôn Noãn dâng lên ý cười lạnh, bước nhanh đuổi theo. Xem ra thu hoạch tối nay phong phú, không chỉ có thu được Viêm hoa đỉnh còn có thể thuận đường thu thập hai tiện nhân này.Đi không bao lâu, Ôn Noãn liền phát hiện rừng trúc này thiếp lập
/384
|