Nàng phi lười có độc

Q.2 - Chương 39: Chương 34

/384


Tiếng gió ào ào vang dội bên tai, trước mắt bóng tối sâu như mực đậm không hề thấy chút ánh sáng nào, trên đỉnh đầu còn không ngừng rào rào rơi xuống đá vụn bùn đất, v.v... Đầu Ôn Noãn không biết bị đập bao nhiêu u, nàng chỉ cảm giác trong đầu ong ong vang dội, nhất thời thoáng như đặt mình trong mộng. Dĩ nhiên, là trong ác mộng.

Hư không này hình như mênh mông vô tận, thân thể còn đang không ngừng rơi xuống. Cứ rơi xuống, lúc mới bắt đầu còn hoảng loạn, sau trong lòng dần vững vàng, hiện giờ tình hình như vậy, đã không phải là nàng có thể khống chế, trước mắt việc nàng có thể làm duy nhất, chính là chờ đợi sự an bài của số phận.

Lòng nàng vừa yên ổn lại, cũng liền có ý định tránh né đá vụn bùn đất rơi xuống đỉnh đầu. Mặc dù giữa không trung thân thể không có chỗ dựa, nhưng cổ vẫn có thể hoạt động tự nhiên trái phải trước sau. Mắt không nhìn thấy, lỗ tai liền đặc biệt nhạy bén, nàng chú ý hướng đi của tiếng gió trên đỉnh đầu, hiểm hiểm tránh thoát từng đợt tập kích của chúng hết lần này đến lần khác.

Nhưng nàng né tránh trong chốc lát, đang không chút để ý thì lại cảm giác trên đỉnh đầu có tiếng gió khổng lồ, da đầu nàng đột nhiên bùng nổ, trong lòng tính toán sơ qua, cho dù mình có thể nghiêng thân thể 90 độ cũng không thể tránh được một kích này, quả nhiên là trời muốn diệt nàng!

Trong lòng nàng đang tính toán hoặc đưa hai tay lên liều chết ôm đỉnh đầu hay vùng vẫy giãy chết, kết quả tay còn chưa động, ngang hông đã bị thứ gì đó cuốn lấy dùng sức thu lại, nàng liền ngã vào một lồng ngực nở nang. Hơi thở này, cảm giác quen thuộc cực hạn này, trong mũi nàng hơi chua, hỏi, “Ngươi cũng thật không may rớt xuống?”

“Bị ngươi kéo xuống.” Giọng nói của hắn, đáp lại vô cùng không khách khí.

Ôn Noãn ngây ngốc, bỗng nhiên nhớ tới khi mình rơi vào vực sâu thì tay đảo loạn chính xác là túm lấy cái gì đó, kết quả không đợi nàng thầm đọc câu “A di đà Phật, Bồ Tát phù hộ”, vật kia đã cùng rớt vào theo nàng, trong phút chốc kia, nàng thật sự cảm thấy bản thân uổng phí hơi sức.

Bây giờ xem ra, “Đồ” bị chộp xuống lại là hắn? Ừ... Ngược lại thật có ích.

Nàng không biến sắc ôm hông hắn, dựa vào lồng ngực của hắn. Nếu như đã lôi người xuống, hiện giờ có hối hận cũng không đưa lên được, không cần càng thêm lãng phí. Nàng nghe nhịp tim trầm ổn vững vàng của hắn, trong lòng rất yên tâm, chỉ cảm thấy cho dù cứ như vậy ngã vào địa ngục, nàng cũng có thể gom đủ hơi sức cùng bò lên theo hắn.

Không biết lại qua bao lâu, có lẽ trong nháy mắt ngày xuân hoa nở, hay thời gian khá dài đói bụng chờ ăn, khi Ôn Noãn đang ngửi hơi thở của Quân Dập Hàn đến buồn ngủ, nàng chỉ cảm thấy khuỷu tay hắn nắm trên eo nàng căng thẳng, tiếp theo là một trận trời đất quay cuồng lăn lộn, đợi đến khi lực rơi xuống của hai người căn bản trôi đi hết, hai người dừng lại, lúc này Ôn Noãn mới được hắn đỡ ngồi dậy.

Tuy nơi đây đen tối đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng Ôn Noãn vẫn cảm thấy trước mắt nhìn ánh sáng vui mừng nhảy nhót hiện ra. Nàng vuốt trán, đợi choáng váng trong đầu trở lại bình thường, lúc này mới đưa tay lấy viên dạ minh châu trong ngực ra chiếu sáng không gian.

Ánh sáng dìu dịu cũng không chói mắt, nàng quay đầu nhìn Quân Dập Hàn bên cạnh, lại thấy hắn từ trước đến giờ không nhiễm trần thế, lúc này cũng không khỏi dính vào vài phần bụi đất, trên khuôn mặt tuấn tú có vài chỗ vết bụi nhàn nhạt, nhưng cho dù như thế, nhìn tới lại không hề tổn hao phong thái của hắn, ngược lại lộ ra một chút đáng yêu. dfienddn lieqiudoon

Ôn Noãn chỉ cảm thấy Quân Dập Hàn như vậy rất thú vị, về sau muốn gặp lại sợ rằng rất khó. Vì vậy, nàng cân nhắc đưa dạ minh châu về phía hắn nhìn một chút, lại nhìn một chút nữa, chỉ cảm thấy càng nhìn càng đáng yêu, cuối cùng thật sự không nhịn được, mím môi cười khẽ một tiếng.

Quân Dập Hàn liếc xéo nhìn nàng, lạnh lùng khẽ hừ, “Bản thân ngươi có thể tốt hơn bổn Vương chỗ nào?”

Dáng vẻ này của hắn gọi là kiêu ngạo?

Ôn Noãn cố gắng nghiêm mặt ngưng cười, hỏi dò: “Tức giận?”

Quân Dập Hàn không lên tiếng, chỉ có điều sắc mặt dần trầm xuống.

Không thể nào? Thật sự tức giận? Chút ít chuyện như thế này cũng đáng giá để hắn tức giận sao? Hắn trở nên keo kiệt như vậy từ khi nào?

Nàng thở dài trong lòng, mím mím môi nói: “Cái đó, xin lỗi, nhất thời không nhịn được liền bật cười.”

“...” Sắc mặt lạnh lùng của Quân Dập Hàn trầm hơn, “Ngươi cho rằng bổn Vương vì điều này mà tức giận với ngươi?”

“Chẳng lẽ không đúng?” Nàng hơi kinh ngạc nhìn hắn, suy nghĩ một chút, hơi chột dạ nói, “Chẳng lẽ bởi vì ta nhìn lén Sở Hoan tắm?”

Nàng nói


/384

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status