Trên đường rời khỏi Mang Sơn, Ôn Noãn rất có hứng thú với truyền truyền kỳ về cao nhân và Chiếu Đế quốc ở trong miệng lão giả, nên hỏi Quân Dập Hàn muốn hiểu biết rõ hơn chút, nhưng Quân Dập Hàn lại nói cho nàng biết chuyện về Chiếu Đế quốc chỉ ghi lại loe que vài lời trong sách sử, chuyện về vị cao nhân kia càng một chữ không có, ngay cả Chiếu Thiên chết bởi tay nhi tử ruột thịt cũng khác một trời một vực với sách sử, trên sách sử có ghi Chiếu Thiên chết bởi bệnh cũ tái phát. Mặc dù trong sách sử có điều hoài nghi về cái chết của hắn, nhưng chỉ giới hạn trong suy đoán. Ngược lại mấy nhi tử của hắn, các sử quan nhiều bút mực hơn chút, nói bởi vì Chiếu Thiên qua đời, bọn họ bị kích thích quá độ, hoặc điên khùng hoặc ngốc hoặc bị bệnh không dậy nổi, đều không chết già.Nếu người như vậy còn có thể được chết già, vậy cũng thật là ông trời mắt mù rồi. Ôn Noãn nhíu mày suy nghĩ về Chiếu Đế quốc này và vị cao nhân kia, trong lòng nàng cảm thấy có gì đó mơ hồ không ổn. Đế quốc cường đại như vậy, cho dù chỉ tồn tại chính là mấy chục năm, sử quan cũng không thể qua loa lấy lệ như thế mới phải, ví dụ như Tần Đế quốc ở thời không của nàng. Còn nữa nếu như vị cao nhân kia có công lao lớn như thế, sao lại không có giấy tờ nào ghi lại về cao nhân? Chuyện này căn bản không hợp lý. Trừ phi có nhân tố bên ngoài can thiệp, ví dụ như cao nhân yêu cầu? Hoặc Chiếu Thiên làm hỏng phần ghi lại về cao nhân? Hả? Nếu thật sự như vậy, chẳng phải giống như Hạng Thiểu Long trong “Tầm Tần ký”?Ôi má ơi, cao nhân này có phải cũng là một người chuyển kiếp?Nếu thật như thế, thế giới này thật sự đủ huyền ảo. Chẳng lẽ do vấn đề từ trường, hấp dẫn đông đảo tập thể nhân viên xuyên qua tiến về đây?Ôn Noãn rất thổn thức lấy quạt gõ vào lòng bàn tay, đột nhiên tâm trí linh hoạt nghĩ đến một vấn đề, nghiêng đầu nói với Quân Dập Hàn: “Nếu trên sách sử ghi mịt mờ như thế, nguyên nhân tử vong thật sự của Chiếu Thiên càng không đề cập tới một chữ, vậy có phải cũng có ý nghĩa rằng, chuyện Viêm hoa đỉnh là hai đỉnh hợp nhất cũng không có ai biết?” Nàng nói xong lại ngẫm nghĩ, bổ sung thêm, “Đương nhiên, dưới tình huống Cửu Phong và Đào Linh Nhi không biết.” “Cửu Phong” và “Đào Linh Nhi” này là do lão giả cho biết tên tộc nhân phản đồ và Đào Linh nữ.“Theo lý nên như thế.” Hắn dừng lại một chút, nói, “Ta ngược lại đột nhiên nhớ tới một truyền thuyết, cực kỳ tương tự trại Đào Hoa.”“Hả?” Ôn Noãn nhíu mày, đầy hứng thú, “Nói nghe một chút?”“Truyền thuyết Mang Sơn là long mạch của Chiếu Đế quốc, Chiếu Thiên là chân long hóa thân, sau khi hắn chết bởi vì thấy trong các nhi tử không có một ai có khả năng kế thừa gánh vác thống nhất đế quốc, nên hồn về Mang Sơn dùng chướng khí phong kín long mạch, đợi trong thiên hạ có thể có người tạo phúc. Mà khí chân long bị Chiếu Thiên dùng để phong kín long mạch này, bản năng bảo hộ Chiếu Đế quốc hơn hai trăm năm, giờ lật chuyển bị hắn giam giữ ở Mang Sơn, long khí giận dữ, chui từ dưới đất lên mà tách ra thành hoa đào trăm dặm như máu vừa khóc vừa kể lể oan khuất với trời xanh.”“Sau đó thì sao?” Ôn Noãn chỉ cảm thấy truyền thuyết này truyền đi hơi thú vị.“Sau đó trời cao tức giận, Chiếu Thiên bị nhốt, nhưng lúc này con cháu Chiếu Thiên Chiếu Đế quốc đã không còn trên nhân thế, cả đế quốc cũng đã hoàn toàn sụp đổ, cũng hết cách xoay chuyển. Thiên đế vì trấn an long khí hóa thành hoa đào trăm dặm, đặc phái tiên quan rảnh tay tới chăm sóc bọn họ, những tiên quan này không chỉ có thể trị bách bệnh, còn có thể giúp người ta khởi tử hồi sinh.” Quân Dập Hàn thấy nàng nghe rất nghiêm túc, nên cũng không trêu chọc khẩu vị của nàng, trực tiếp cho ra đoạn sau.“Sao ta cảm thấy...” Nàng khẽ nhíu mày, suy tư nói, “Mặc dù truyền thuyết này cách thực tế một trời một vực, có cách làm khác với tình huống thực tế nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu. Truyền thuyết này rốt cuộc do ai truyền ra?” Quân Dập Hàn nghe câu hỏi này của nàng, không khỏi bật cười,”Vốn là truyền thuyết, sao biết được do ai truyền ra.”Thời gian lặng lẽ trôi qua trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, ánh sáng trong rừng cây che khuất ánh sáng mặt trời càng thêm ảm đạm, đã không nên tiếp tục đi tiếp. Hai người liền tìm cây to chừng vài người ôm đi nằm, Ôn Noãn tiện tay hái mấy trái cây trên cây xuống nhìn coi có thể ăn thuận tay đưa cho Quân Dập Hàn, mình lại hái mấy trái nữa tùy ý lau trên ống tay áo một chút rồi gặm, nàng vừa gặm vừa hàm hồ hỏi, “Mang sơn này vắt ngang giữa nước Linh và nước Kim, chàng nói Cửu Phong sẽ mang theo Đào Linh nhi đi nước Kim hay nước Linh? Nếu đi nước Linh, ít nhất vẫn là địa bàn của chàng sẽ dễ tìm một chút, nhưng nếu đi nước Kim...” Nàng phun trái cây chua đến đau răng trong miệng mình ra, nhíu chặt chân mày, “Như vậy thì tương đối phiền toái rồi.”“Hắn không thể nào đi nước Kim.” Quân Dập Hàn nhìn trái cây trong tay, đưa trả cho nàng nói, “Màu sắc này không giống, chắc vị ngọt, nàng nếm thử một chút.”“Tại sao?” Ôn Noãn nghe giọng nói của hắn rất chắc chắn, không nhịn được hỏi, thuận tay nhận lấy trái cây hắn đưa tới cho vào miệng gặm.“Như thế nào?”“Cái gì?”“Mùi vị trái cây?”“Ừ, đúng là vô cùng ngọt.” Trong lòng ngọt hơn.“Vậy bản Vương yên tâm.” Hắn cực kỳ tự nhiên cầm lấy trái cây trong tay nàng đang định gặm tiếp cho vào miệng gặm, lúc này mới trả lời vấn đề của nàng, “Các thế hệ Hoàng thất nước Kim thích đào, thích đến người thường khó hiểu. Bên trong nước Kim không chỉ có trong hoa viên Hoàng cung trồng đào, ngay cả trong nhà bách tính bình thường cũng trồng trước phòng sau nhà. Lúc ban đầu, các bách tính cũng chỉ noi theo phong thái, nhưng về sau vài năm cây đào thật sự quá nhiều, trái đào ăn không hết liền lấp đầy kênh rạch, hun đến các bách tính không cách nào sống yên ổn, liền chặt cây đào. Vừa chặt lại đụng phải quốc quân nước Kim cải trang vi hành, Kim Hoàng giận dữ, hạ lệnh mang người chặt cây đào xuống đánh mạnh hai mươi đại bản, vả lại trong luật quy định rõ ràng, đất đai thuộc nước Kim trong vòng ba trượng không thể không trồng đào, nếu không, lấy tội trốn thuế luận xử.” Hắn ăn xong miếng trái cây cuối cùng, vứt bỏ hột, thuận tay lấy áo nàng lau chùi nước trái cây, lúc này mới tiếp tục nói, “Nàng thử nghĩ xem, nếu nàng bị vây trong rừng đào đỏ rực phóng mắt nhìn không thấy tận cùng, mệt nhọc gần hai mươi năm, một buổi sáng được tự do, còn có thể dấn thân vào trong nơi khốn cùng lớn hơn không?” Ôn Noãn sớm bị tin tức
/384
|