Như Ôn Noãn đoán, Sở Hoan xác thực sao thơ đến hai mắt thâm quầng, ngâm thơ ngâm đến đầu đau kịch liệt, cuối cùng, khi hắn rút được kinh nghiệm xương máu, hắn rốt cuộc quyết định – chạy trốn. Về phần sau khi lại bị bắt được sẽ phải chịu hình phạt không thuộc về người như thế nào, vấn đề tương lai để tương lai lại nói.Hắn lén đi xuống núi, một hơi vọt ra hơn vài chục dặm, lúc này mới trong sắc trời mờ mờ lúc sáng sớm đi vào trong một quán rượu vừa mới mở cửa, gọi món ăn đầy bàn, bắt đầu ăn như hổ đói không hề có chút hình tượng nào.“Đại ca, đại ca xem cô nương kia có giống tứ Điện hạ không?” Một nam tử mặc toàn thân áo đen ngồi trong góc khẽ nói với một nam tử mặc quần áo màu nâu.“Ngươi nói như vậy, nhìn còn thật sự giống.” Nam tử mặc quần áo màu nâu nhìn Sở Hoan theo tầm mắt của hắn, nhíu mày suy tư nói.“Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa gia khoét mắt ngươi.” Sở Hoan vén cao tay áo xé đùi gà ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy tầm mắt của hai người, lập tức trợn trừng tròng mắt, vỗ bàn một cái gầm lên thành tiếng.Hai người trong góc trao đổi ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau, thu hồi tầm mắt của mình ăn cơm uống trà. Bậc khí phách thường thấy ở Kinh thành này, trừ tứ Điện hạ ra có thể còn có ai. Chỉ có điều, mặc dù tứ Điện hạ hóa trang không tệ, nhưng tướng ăn này… Thật sự khiến cho người ta không dám khen tặng.Sở Hoan ăn uống non đủ nâng cao vạt áo lau miệng, đánh cái ợ no nê cực kỳ vang dội thoải mái xong, xoa cái bụng đứng dậy, tiện tay vứt cho tiểu nhị một thỏi bạc rồi nghênh ngang rời đi.“Đuổi theo.” Nam tử quần áo màu xám vứt thỏi bạc xuống đứng dậy rời đi theo.Đi không bao lâu, trùng hợp đi qua một tiệm may. Sở Hoan nhìn quần áo bẩn thỉu trên người, còn muốn mặc đồ nữ quả thật không tiện, sẽ hư hỏng phong cách đại gia của hắn, lập tức sải bước đi vào. Không lâu lắm, một thiếu niên công tử trong veo như nước liền đi ra ngoài.Hai người đi theo sau nhìn dáng vẻ kia của hắn, trong lòng cuối cùng hoàn toàn yên lòng về thân phận của hắn. Lập tức phát ra tín hiệu, gọi các đồng bọn đang phân tán ra các nơi tìm hắn.Sở Hoan không dám dừng lại quá lâu trong thành, hắn sợ Quân Dập Hàn phát hiện ra hắn chạy trốn rồi phái người đuổi theo. Vì vậy, sau khi mua chút đồ ăn ở trên đường, lập tức mướn chiếc xe ngựa rời đi.Xe ngựa vững vàng đi về phía trước, Sở Hoan nằm bên trong ngủ bù. Đợi hắn ngủ đến khi mặt trời lặn về tây, bên ngoài truyền đến giọng nói hơi có vẻ già nua của phu xe: “Công tử, phía trước có trấn nhỏ, tối nay ngài có cần ở đây một đêm? Nếu bỏ lỡ chỗ này lại lên đường tiếp, sợ rằng sẽ phải ngủ ngoài đồng hoang rồi.” Trời đất
/384
|