“Tối hôm qua?” Giọng Mạnh Cô Nhiễm hơi trầm xuống, “Tối hôm qua khi bổn tọa ra vườn hoa không hề nhìn thấy ngươi, sai người đi mời bổn tọa, bản thân lại chạy đi không thấy bóng dáng, tiểu tử, lá gan của ngươi thật không nhỏ.”“Ha ha, chờ lâu mà Mạnh đại ca không tới, đi nghỉ ngơi trước.” Sở Hoan nghe vậy vui mừng không thôi, liên tục không ngừng từ dưới đất đứng dậy ôm lấy cánh tay Mạnh Cô Nhiễm, “Mạnh đại ca, ta còn chưa ăn gì đâu, thật đói, phía trước có nhà tửu lâu món ăn không tệ, chúng ta đi ăn có được không?”“Được.” Mạnh Cô Nhiễm đưa mắt nhìn khuôn mặt tươi cười cực kỳ vui mừng của hắn, tròng mắt đen tối khó hiểu.Sau khi ăn uống no đủ, Sở Hoan đi trở về theo Mạnh Cô Nhiễm, dọc theo phố lại mua không ít đồ ăn vặt, hai người vừa đi tới trước cửa phủ, Thanh Nham đã sớm chờ đợi. Sở Hoan hiểu Thanh Nham hẳn có chuyện tìm hắn, cười cười lên tiếng chào hỏi Mạnh Cô Nhiễm rồi nhảy nhảy nhót nhót chạy đi hậu viện.Hắn len lén quan sát sắc mặt mọi người trong phủ, thấy không có gì khác thường, ngẫm nghĩ chẳng lẽ tối hôm qua sau khi tỉnh lại mình ngây ngô về phòng, chỉ có điều mình không nhớ rõ?Cho dù như thế nào, chỉ cần không ai biết bí mật này là được rồi. Hắn nằm trên giường êm ưỡn bụng lên nhìn trời, trong tay cầm khay thủy tinh vừa ăn vừa ngẫm nghĩ. Mới bắt đầu hắn cũng hoài nghi là nha đầu thúi Vu Nguyệt Lăng kia bỏ thuốc trêu cợt hắn, nhưng hôm nay sau khi đại phu bắt mạch cho, xóa bỏ suy đoán này. Nhưng hắn lớn lên trong cung từ nhỏ, trong cung nhiều Ngự y xem mạch cho hắn như vậy, vì sao ngay cả một đại phu dân gian còn có thể chẩn ra mạch mà Ngự y lại không thể kiểm ra? dfienddn lieqiudoonHắn nghĩ tới điều này, từ từ ngồi dậy từ trên ghế, tay cầm khay thủy tinh mơ hồ phát run, từ nhỏ dường như hắn được bắt mạch, dường như đều chỉ qua tay Tôn Ngự y, hầu hạ hắn tắm rửa thay quần áo cũng chỉ có hai vị ma ma lớn tuổi, ngay cả thị thiếp Sơ Cửu cũng không được hầu hạ ngủ.Trước kia hắn chưa từng nghĩ tới những chỗ khả nghi này, nhưng bây giờ nghĩ đến khắp nơi đều là khả nghi, chẳng lẽ mẫu hậu đã sớm biết hắn là tiểu quái vật, chỉ có điều vẫn luôn gạt hắn, không nói cho hắn biết?Cả người Sở Hoan phát rét, khay thủy tinh trong tay “Choang” một tiếng rơi xuống mặt đất nát bấy. Không được, hắn muốn đi về hỏi rõ ràng, nếu hắn thật sự là tiểu quái vật, trong cung nhiều Ngự y như vậy nhất định có thể chữa khỏi cho hắn, cho dù không thể trị được, cũng có thể lấy thuốc khống chế, đề phòng hắn hoàn toàn biến thành tiểu quái vật. nếu không, những năm ở trong cung này, vì sao chưa từng xảy ra chuyện như tối hôm qua?Hắn lảo đảo nghiêng ngả phóng ra ngoài phủ, vọt được một nửa lại lộn trở lại đi tới lầu của Mạnh Cô Nhiễm, hắn phải cáo biệt với Mạnh đại ca, nói cho Mạnh đại ca biết hắn chỉ tạm thời rời đi, về sau nhất định trở lại tìm Mạnh đại ca.“Thuốc đã tăng cường dược tính theo yêu cầu của ngươi, về truyền thuyết kia, kính xin các hạ báo cho.” Ôn Noãn nhìn nam nhân rảnh rỗi vén áo cạo lư hương, giọng nói lạnh nhạt nói.“Mặt nạ này của Các chủ thật sự có chướng ngại khuôn mặt, không bằng gỡ xuống được không?” Ống tay áo Mạnh Cô Nhiễm phất qua, Ôn Noãn còn chưa kịp phản ứng, mặt nạ trên mặt đã biến mất tích.Mạnh Cô Nhiễm nhìn khuôn mặt nàng có vài phần giận tái đi, đáy mắt lộ ra chút hài lòng, “Rất tốt, gương mặt này vẫn không hề thay đổi chút nào, vẫn là dáng vẻ như vậy.” “Các hạ đây là có ý gì?” Sắc mặt Ôn Noãn hơi trầm xuống, trong ngày thường nếu nàng lấy thân phận Các chủ Minh Nguyệt các lên đường chắc chắn dùng khống nhan đan, nhưng hiện giờ nàng đang trừ dư độc trong cơ thể, vì vậy không dùng khống nhan đan đổi dung nhan.“Lâu không thấy dáng vẻ Các chủ, hơi nhớ nhung thôi, Các chủ cần gì tức giận, dáng vẻ của ngươi, bổn tọa đã sớm biết, che giấu không có chút ý nghĩa nào, cứ để bổn tọa nhìn một chút, như thế nào?” Bờ môi Mạnh Cô Nhiễm thoáng hiện lên ý cười, lười biếng dựa nghiêng trên giường êm, điều chỉnh tư thế thoải mái, lúc này mới không nhanh không chậm nói, “Truyền thuyết trăm năm trước nội bộ tông tộc Miêu Cương rung chuyển, tôn thất Miêu tộc vì trốn tránh đuổi giết cả tộc
/384
|