“Thuộc hạ vô năng, sau khi thành bị phá, Trại Chư Cát và Cửu Phong đồng thời mất tích, thuộc hạ đang tăng thêm nhân thủ tiếp tục tìm tra.” Huyền Nguyệt lộ vẻ ngượng ngùng nói.Xem ra hai người này có cuộc sống ngăn cách với trần thé mấy chục năm, mới tới trần thế lại không hề khó khăn chút nào, lăn lộn cực kỳ thành thạo. Ôn Noãn cười trừ, ngược lại nghe nàng ấy nói tới phá thành, đột nhiên nổi lên tò mò. Thành Trừ Châu vốn có công trình phòng ngự làm cực tốt, hơn nữa có Trại Chư Cát mang theo Hoa đỉnh đứng ra bảo đảm, Quân Dập Hàn rốt cuộc phá thành như thế nào trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, nàng nói: “Ngươi có biết tình hình Hàn Vương mang binh phá thành ngày đó không?”“Lúc ấy bởi vì thuộc hạ đang ở thành Trừ Châu giám thị Trại Chư Cát, đúng lúc mắt thấy trận chiến này.” Trên khuôn mặt Huyền Nguyệt hiện lên vẻ kích động, “Lúc ấy Hàn Vương dẫn tám ngàn binh công thành, chiến sự vừa mới nổi lên, tiết trời vốn sáng sủa đột nhiên gió lớn gào thét cát bay đá chạy, quét thẳng đến người duy trì bước đi cũng đứng không vững. Thuộc hạ vốn tưởng rằng Hàn Vương lui binh, nhưng không nghĩ tới lúc này trống trận gấp rút, tám ngàn binh sĩ lập tức cầm lá chắn biến ảo ra một trận địa bát giác, Hàn Vương ngồi trên lưng ngựa ở chính giữa, gió lớn tàn sát bừa bãi khi thổi qua trận địa bỗng nhiên biến thành gió nhẹ dịu dàng, chẳng qua là ngài ấy nhẹ hất áo bào vén mấy sợi tóc, mà vẻ mặt cao ngạo xa vời của ngài ấy giống như ẩn hiện ý khinh thường. Có lẽ thấy trận thế không dùng được, cờ lệnh trong tay Trại Chư Cát đung đưa, thoáng chốc gió lớn ngừng, mây đen tụ lại, sấm giận cuồn cuộn mà đến, sương mù dày đặc đột nhiên rơi xuống đồng thời mưa đá lớn chừng hạt đậu điên cuồng trút xuống từ trên bầu trời, khóe môi Hàn Vương như nhếch lên có ý chê cười, một cây dù giấy màu xanh nhạt từ đầu ngón tay của ngài ấy không chút để ý mở ra, mưa đá từ trên trời rơi xuống giống như mưa rất nhỏ rơi lên dù của ngài ấy hóa thành tia nước nhỏ rớt xuống như sợi dây trân châu bị đứt dây. Trong sương mù dày đặc tràn khắp, thuộc hạ chỉ cảm thấy, dáng vẻ thần tiên lạnh nhạt siêu phàm thoát tục như vậy, đã không phải người phàm có thể sở hữu.”“Hả?” Ôn Noãn không khỏi tưởng tượng ra dáng vẻ thần thái khi đó của Quân Dập Hàn theo miêu tả của nàng ấy, chỉ cảm thấy bỏ qua một thời cơ như vậy thật đáng tiếc, nàng khẽ nâng đầu ngón tay vuốt ve mép tách trà, nụ cười nơi khóe môi tràn ra đến tận đáy mắt, “Sau đó thì sao?”“Sương mù dày đặc mưa đá kéo dài khoảng nửa khắc đồng hồ, trong khoảng thời gian này ngoài thành Trừ Châu đã hoàn toàn bị sương mù dày đặc che kín lại, thuộc hạ nhìn không rõ lắm. Nhưng đợi khi mưa đá dừng lại sương mù tan ra, quân thủ thành không thể bắn tên vào
/384
|