Bất chợt cánh cửa phía sau lưng bà Elena bật mở. Một người đàn ông đứng trước cửa.
- Elena….?
Cả hai người phụ nữ đều ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt.
- Sao cô lại ở đây, Elena? – giọng nói của người đàn ông mang đầy chất sát khí.
- Tôi….. – bà Elena ấp úng không nói thành lời. Căn bản là bà chưa lường trước được sự việc lại diễn ra như thế này.
- Là tôi mời cô ấy đến – khi bà Elena chưa biết nên nói gì thì bà Selina đã lên tiếng trước.
Đồng loạt cả người đàn ông và bà Elena cùng quay lại nhìn.
- Sao bà lại làm thế? – ngay lập tức người đàn ông kia xông đến bàn bà Selina, ánh mắt đầy phẫn nộ.
Trái lại sự quá khích của người đàn ông trước mặt, bà Selina vẫn điềm nhiên đáp lại.
- Ông Micheal! Người phải hỏi câu đấy là tôi mới đúng. Chỉ vì tôi không đẻ được mà ông ra ngoài cặp kè để rồi đến lúc người ta mang thai thì ông lại phó mặc. Tôi không nghĩ ông là người như vậy! Chính tôi đã mời bà Selina đến đây để trao lại đứa con cho ông.
Nghe những lời bà Selina nó, ông Micheal hơi sững người. Thực sự ông không biết là ông đã làm cho một người phụ nữ khác mang thai. Trong vài giây, ông không nói được câu gì.
- Bà Elena! Bà để đứa bé lại đây và bà sẽ được 5 tỷ. Hoặc mang đứa bé đi và không được gì – bà Selina vẫn từ tốn nói. Từ trước đến giờ mà luôn là người bình tĩnh trong mọi chuyện và bà sẵn sàng hi sinh tất cả để có được hạnh phúc vì bà yêu ông Micheal.
Không gian bỗng chốc trở nên im ắng. Lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều đều của 3 con người, à không cả đứa bé bà Elena đang bế nữa là bốn.
Một lúc lâu sau, bà Elena khẽ thở dài, khẽ hôn nhẹ lên má đứa bé rồi ngước lên nhìn bà Selina cùng ông Micheal.
- Tôi sẽ để Steven lại – ánh mắt bà cương quyết như muốn nói đây là quyết định đúng đắn.
Cả ông Micheal và bà Selina đều hài lòng với quyết định của bà Elena.
- Bà có thể đi rồi, ngày mai tôi sẽ cho người mang tiền đến cho bà – bà Selina nhẹ nhàng nói.
- Bà có thể hứa….. sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé chứ? – tiếng nói của Elena nhỏ dần, mặt bà cúi gằm.
- Bà có thể yên tâm về điều đấy. Thậm chí tôi còn có thể làm tốt hơn bà – từng từ từng chữ bà Selina nói ra đều như một mũi tên xuyên thẳng vào tim bà Elena.
Bà biết bà không phải là một người mẹ tốt. Bà biết bà đã sai khi đẻ đứa bé ra mà không lo lắng, chăm sóc được cho nó.
Bà nhắm chặt mắt bước ra ngoài để ngăn không cho những dòng nước mắt chảy ra.
Bà thực sự đã có lỗi rất nhiều với con bà.
+++++
Quay trở lại với thực tại, nó vẫn chưa thoát ra khỏi câu chuyện mà ông Micheal vừa kể. Nhưng nó cũng không thể nào tượng tượng nổi sao lại có sự trùng hợp đến ngẫu nhiên như thế. Sao hắn lại là con của bà Elena được chứ?
- Cháu hiểu ý ta muốn nói ở đây chứ? – ông Micheal ngồi bên cạnh nó kéo nó trở về thực tại.
- Cháu……. – nó ngập ngừng không nói thành lời. Có lẽ chuyện này đối với nó thực sự là một chấn động lớn.
- Ta biết cháu là đứa có học vì vậy ta muốn cháu với ta nói chuyện thẳng với nhau. Cháu đến với con ta, có đúng là vì tình cảm hay vì cái gì khác? – giọng ông Micheal nghiêm nghị và cũng sắc sảo hơn.
Nó biết ông Micheal là người từng trải nên việc nghi ngờ như vậy là không tránh khỏi. Nhưng nó vẫn không thể nào tưởng tượng nổi việc bị ông Micheal cho là đang lợi dụng con ông để trả thù việc cá nhân. Chính nó còn không biết chuyện này thì làm sao có thể trả thù được?
- Cháu chắc chắn với bác một điều là cháu không hề có ý gì xấu với anh Steven. Muộn rồi, cháu phải về. Chào bác – nó cương quyết nói rồi mở cửa đi ra ngoài.
Ông Micheal nhìn theo bóng dáng nó thong thả bước đi trên vỉa hè, nụ cười của ông dần nở trên môi. Không phải là nụ cười nửa miệng xảo quyệt như trên thương trường, cũng không phải một nụ cười bi thương mà đây….. là nụ cười của hạnh phúc. Ông biết con trai ông đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Có lẽ đã đến lúc….. ông phải bù đắp cho con ông để đổi lại những tội lỗi ông gây ra trong suốt thời gian qua.
—–
Nó trở về nhà thì đã thấy hắn ngồi ngay phòng khách, vẻ mặt đăm đăm khó hiểu. Nó nhìn xung quanh, không thấy cô gái kia đâu. Đừng bảo là hai người này sốt ruột quá nên đã “hành động” trước đấy? Chậc, cái trí tưởng tượng của nó lại bắt đầu nổi lên rồi.
Nó tháo giầy rồi đi vào nhà. Cùng lúc đó, tiếng nói lạnh lùng của hắn vang lên.
- Cô đi đâu?
Nó im lặng vài giây không biết nên trả lời hắn thế nào nhưng rồi cũng thở dài nói:
- Bị tắc đường nên tôi về hơi muộn. Cái anh cần đây – nó đưa ra trước mặt hắn cái túi.
Hắn với nhẹ tay ra cầm lấy cái túi nó vừa đưa rồi liếc nhìn nó. Trên môi hắn lại nở một nụ cười vô cùng đểu giả. Nó khẽ nhíu mày rồi cố gắng phớt lờ thái độ của hắn, không nói không rằng đi vào bếp.
- Cô gái kia đâu? – không hiểu thế nào mà nó lại bật ra câu hỏi đó.
Một lúc sau không thấy hắn trả lời, nó cũng không buồn hỏi lại, tiếp tục làm bếp.
Bất chợt ở cổ nó có thứ gì đó ươn ướt, rồi những hơi thở liên tiếp phả vào cổ nó. Mọi động tác của nó đông cứng lại. Nó có thể cảm nhận rõ ràng có một bàn tay đang lần mò từng đường nét trên cơ thể nó. Lúc này nó mới nhận ra hắn đang đứng sau nó. Cả người nó run lên từng hồi….. không lẽ….. hắn định…..
Chưa kịp nghĩ thêm gì, nó đã bị hắn đè ngược xuống đất. Nó cố gắng chống cự nhưng vẫn vô ích. Nó thả lỏng người mình, để mặc những nụ hôn thô bạo của hắn hằn lên trên cơ thể. Chiếc váy màu xanh đã bị hắn xé tan nát ngay bên cạnh. Hắn giữ chặt lấy hai tay nó, không để nó nhúc nhích.
Nó không còn chút sức lực nào để chống cự nữa. Nó buông thõng tay, chậm rãi khép mĩ mắt, Một giọt nước mắt từ khóe mi trào ra.
Có lẽ……. đã đến lúc…nó nên bỏ cuộc…
Này anh, tôi không phải là ôsin – chương 32
Gần 11 giờ đêm, thời điểm của sự tĩnh lặng, mọi sự ồn ào náo nhiệt ở một thành phố sôi động lùi về phía sau. Thành phố về đêm vẫn khoác trên mình lớp ánh sáng hào nhoáng như vậy. Nó thở dài, cố tìm cho mình một chút bình yên và nhẹ nhõm, nhưng khung cảnh xung quanh chợt nhòa đi cùng dòng nước mắt. Nuối tiếc, đau khổ, buồn bã….. ai rồi cũng sẽ phải trải qua những tháng ngày như vậy. Nhưng tại sao nó vẫn không thể chấp nhận được.
Bất chợt cái điện thoại bên cạnh nó vang lên giai điệu quen thuộc làm nó thoáng giật mình. Nó nhìn qua tên hiển thị trên màn hình điện thoại rồi nhanh chóng bắt máy.
- Alo! Ray?
- Aliss hả? Em có rảnh không?
Ở bên này nó có thể nghe rõ mồn một những tiếng ồn ào phát ra từ đầu dây bên kia. Nó cũng chỉ nghe loáng thoáng được giọng nói của Ray. Có lẽ Ray đang ở bar.
- Anh đang ở bar?
- Ừ. Nếu em không bận thì anh qua đón em nhé! – Ray nói gần như hét vào điện thoại.
- Cũng được – nó ậm ừ cho qua chuyện. Nó cũng muốn ra ngoài để cho thông thoáng một chút – để em tự đến được rồi, anh cứ ở đấy.
Nó cúp máy rồi đứng dậy tiến về phía tủ quần áo. Nó chọn một bộ váy màu xanh, không ôm lấy cơ thể, hoàn toàn đối lập với không gian trong bar. Nhưng có lẽ hôm nay nó muốn khác người.
****
Bước vào trong bar, tiếng nhạc xập xình luôn là thứ âm thanh quen thuộc. Nó nhanh chóng tiến vào với bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình.
Nó ngay lập tức nhìn thấy Ray đang nhảy trên sàn. Bước lại phía quầy rượu, nó gọi một li Green Passion. Ray quay sang nhìn nó, vẫy tay chào một cái rồi lại nhảy tiếp. Hình như cậu vừa uống say?
- Cô là bạn gái Ray? – bất chợt một giọng nói vang lên bên cạnh nó
- Elena….?
Cả hai người phụ nữ đều ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt.
- Sao cô lại ở đây, Elena? – giọng nói của người đàn ông mang đầy chất sát khí.
- Tôi….. – bà Elena ấp úng không nói thành lời. Căn bản là bà chưa lường trước được sự việc lại diễn ra như thế này.
- Là tôi mời cô ấy đến – khi bà Elena chưa biết nên nói gì thì bà Selina đã lên tiếng trước.
Đồng loạt cả người đàn ông và bà Elena cùng quay lại nhìn.
- Sao bà lại làm thế? – ngay lập tức người đàn ông kia xông đến bàn bà Selina, ánh mắt đầy phẫn nộ.
Trái lại sự quá khích của người đàn ông trước mặt, bà Selina vẫn điềm nhiên đáp lại.
- Ông Micheal! Người phải hỏi câu đấy là tôi mới đúng. Chỉ vì tôi không đẻ được mà ông ra ngoài cặp kè để rồi đến lúc người ta mang thai thì ông lại phó mặc. Tôi không nghĩ ông là người như vậy! Chính tôi đã mời bà Selina đến đây để trao lại đứa con cho ông.
Nghe những lời bà Selina nó, ông Micheal hơi sững người. Thực sự ông không biết là ông đã làm cho một người phụ nữ khác mang thai. Trong vài giây, ông không nói được câu gì.
- Bà Elena! Bà để đứa bé lại đây và bà sẽ được 5 tỷ. Hoặc mang đứa bé đi và không được gì – bà Selina vẫn từ tốn nói. Từ trước đến giờ mà luôn là người bình tĩnh trong mọi chuyện và bà sẵn sàng hi sinh tất cả để có được hạnh phúc vì bà yêu ông Micheal.
Không gian bỗng chốc trở nên im ắng. Lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều đều của 3 con người, à không cả đứa bé bà Elena đang bế nữa là bốn.
Một lúc lâu sau, bà Elena khẽ thở dài, khẽ hôn nhẹ lên má đứa bé rồi ngước lên nhìn bà Selina cùng ông Micheal.
- Tôi sẽ để Steven lại – ánh mắt bà cương quyết như muốn nói đây là quyết định đúng đắn.
Cả ông Micheal và bà Selina đều hài lòng với quyết định của bà Elena.
- Bà có thể đi rồi, ngày mai tôi sẽ cho người mang tiền đến cho bà – bà Selina nhẹ nhàng nói.
- Bà có thể hứa….. sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé chứ? – tiếng nói của Elena nhỏ dần, mặt bà cúi gằm.
- Bà có thể yên tâm về điều đấy. Thậm chí tôi còn có thể làm tốt hơn bà – từng từ từng chữ bà Selina nói ra đều như một mũi tên xuyên thẳng vào tim bà Elena.
Bà biết bà không phải là một người mẹ tốt. Bà biết bà đã sai khi đẻ đứa bé ra mà không lo lắng, chăm sóc được cho nó.
Bà nhắm chặt mắt bước ra ngoài để ngăn không cho những dòng nước mắt chảy ra.
Bà thực sự đã có lỗi rất nhiều với con bà.
+++++
Quay trở lại với thực tại, nó vẫn chưa thoát ra khỏi câu chuyện mà ông Micheal vừa kể. Nhưng nó cũng không thể nào tượng tượng nổi sao lại có sự trùng hợp đến ngẫu nhiên như thế. Sao hắn lại là con của bà Elena được chứ?
- Cháu hiểu ý ta muốn nói ở đây chứ? – ông Micheal ngồi bên cạnh nó kéo nó trở về thực tại.
- Cháu……. – nó ngập ngừng không nói thành lời. Có lẽ chuyện này đối với nó thực sự là một chấn động lớn.
- Ta biết cháu là đứa có học vì vậy ta muốn cháu với ta nói chuyện thẳng với nhau. Cháu đến với con ta, có đúng là vì tình cảm hay vì cái gì khác? – giọng ông Micheal nghiêm nghị và cũng sắc sảo hơn.
Nó biết ông Micheal là người từng trải nên việc nghi ngờ như vậy là không tránh khỏi. Nhưng nó vẫn không thể nào tưởng tượng nổi việc bị ông Micheal cho là đang lợi dụng con ông để trả thù việc cá nhân. Chính nó còn không biết chuyện này thì làm sao có thể trả thù được?
- Cháu chắc chắn với bác một điều là cháu không hề có ý gì xấu với anh Steven. Muộn rồi, cháu phải về. Chào bác – nó cương quyết nói rồi mở cửa đi ra ngoài.
Ông Micheal nhìn theo bóng dáng nó thong thả bước đi trên vỉa hè, nụ cười của ông dần nở trên môi. Không phải là nụ cười nửa miệng xảo quyệt như trên thương trường, cũng không phải một nụ cười bi thương mà đây….. là nụ cười của hạnh phúc. Ông biết con trai ông đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Có lẽ đã đến lúc….. ông phải bù đắp cho con ông để đổi lại những tội lỗi ông gây ra trong suốt thời gian qua.
—–
Nó trở về nhà thì đã thấy hắn ngồi ngay phòng khách, vẻ mặt đăm đăm khó hiểu. Nó nhìn xung quanh, không thấy cô gái kia đâu. Đừng bảo là hai người này sốt ruột quá nên đã “hành động” trước đấy? Chậc, cái trí tưởng tượng của nó lại bắt đầu nổi lên rồi.
Nó tháo giầy rồi đi vào nhà. Cùng lúc đó, tiếng nói lạnh lùng của hắn vang lên.
- Cô đi đâu?
Nó im lặng vài giây không biết nên trả lời hắn thế nào nhưng rồi cũng thở dài nói:
- Bị tắc đường nên tôi về hơi muộn. Cái anh cần đây – nó đưa ra trước mặt hắn cái túi.
Hắn với nhẹ tay ra cầm lấy cái túi nó vừa đưa rồi liếc nhìn nó. Trên môi hắn lại nở một nụ cười vô cùng đểu giả. Nó khẽ nhíu mày rồi cố gắng phớt lờ thái độ của hắn, không nói không rằng đi vào bếp.
- Cô gái kia đâu? – không hiểu thế nào mà nó lại bật ra câu hỏi đó.
Một lúc sau không thấy hắn trả lời, nó cũng không buồn hỏi lại, tiếp tục làm bếp.
Bất chợt ở cổ nó có thứ gì đó ươn ướt, rồi những hơi thở liên tiếp phả vào cổ nó. Mọi động tác của nó đông cứng lại. Nó có thể cảm nhận rõ ràng có một bàn tay đang lần mò từng đường nét trên cơ thể nó. Lúc này nó mới nhận ra hắn đang đứng sau nó. Cả người nó run lên từng hồi….. không lẽ….. hắn định…..
Chưa kịp nghĩ thêm gì, nó đã bị hắn đè ngược xuống đất. Nó cố gắng chống cự nhưng vẫn vô ích. Nó thả lỏng người mình, để mặc những nụ hôn thô bạo của hắn hằn lên trên cơ thể. Chiếc váy màu xanh đã bị hắn xé tan nát ngay bên cạnh. Hắn giữ chặt lấy hai tay nó, không để nó nhúc nhích.
Nó không còn chút sức lực nào để chống cự nữa. Nó buông thõng tay, chậm rãi khép mĩ mắt, Một giọt nước mắt từ khóe mi trào ra.
Có lẽ……. đã đến lúc…nó nên bỏ cuộc…
Này anh, tôi không phải là ôsin – chương 32
Gần 11 giờ đêm, thời điểm của sự tĩnh lặng, mọi sự ồn ào náo nhiệt ở một thành phố sôi động lùi về phía sau. Thành phố về đêm vẫn khoác trên mình lớp ánh sáng hào nhoáng như vậy. Nó thở dài, cố tìm cho mình một chút bình yên và nhẹ nhõm, nhưng khung cảnh xung quanh chợt nhòa đi cùng dòng nước mắt. Nuối tiếc, đau khổ, buồn bã….. ai rồi cũng sẽ phải trải qua những tháng ngày như vậy. Nhưng tại sao nó vẫn không thể chấp nhận được.
Bất chợt cái điện thoại bên cạnh nó vang lên giai điệu quen thuộc làm nó thoáng giật mình. Nó nhìn qua tên hiển thị trên màn hình điện thoại rồi nhanh chóng bắt máy.
- Alo! Ray?
- Aliss hả? Em có rảnh không?
Ở bên này nó có thể nghe rõ mồn một những tiếng ồn ào phát ra từ đầu dây bên kia. Nó cũng chỉ nghe loáng thoáng được giọng nói của Ray. Có lẽ Ray đang ở bar.
- Anh đang ở bar?
- Ừ. Nếu em không bận thì anh qua đón em nhé! – Ray nói gần như hét vào điện thoại.
- Cũng được – nó ậm ừ cho qua chuyện. Nó cũng muốn ra ngoài để cho thông thoáng một chút – để em tự đến được rồi, anh cứ ở đấy.
Nó cúp máy rồi đứng dậy tiến về phía tủ quần áo. Nó chọn một bộ váy màu xanh, không ôm lấy cơ thể, hoàn toàn đối lập với không gian trong bar. Nhưng có lẽ hôm nay nó muốn khác người.
****
Bước vào trong bar, tiếng nhạc xập xình luôn là thứ âm thanh quen thuộc. Nó nhanh chóng tiến vào với bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình.
Nó ngay lập tức nhìn thấy Ray đang nhảy trên sàn. Bước lại phía quầy rượu, nó gọi một li Green Passion. Ray quay sang nhìn nó, vẫy tay chào một cái rồi lại nhảy tiếp. Hình như cậu vừa uống say?
- Cô là bạn gái Ray? – bất chợt một giọng nói vang lên bên cạnh nó
/35
|