Này Chớ Làm Loạn

Chương 14 - Bánh Bao Có Khí Phách

/65


Bất cứ người nào nhìn thấy một con chó to đùng sủa gâu gâu lao về phía mình đều muốn bỏ chạy theo phản xạ, Quách Thu Thần cũng không ngoại lệ. Đúng lúc này, Cao Ngữ Lam lại hét lớn thúc giục, thế là Quách Thu Thần chạy thục mạng theo Cao Ngữ Lam mà không kịp nghĩ xem anh ta có phải là mục tiêu của con chó kia hay không.

Hai người hớt hơ hớt hải chạy về nhà hàng “Thực”, bộ dạng của họ thảm hại đến mức người nhân viên tiếp tân giật mình. Anh chàng nhân viên vội gọi điện lên tầng trên thông báo cho Doãn Tắc. Doãn Tắc nhảy ba bước một xuống lầu, thấy Cao Ngữ Lam đưa chó đi khám bệnh còn có thể lượm một người đàn ông đem về, anh hết nói nổi . Nghe đến vụ hai người chỉ vì Man đầu ăn trộm bánh của con chó béc giê trước cửa bệnh viện mà bị chó lớn truy sát, Doãn Tắc càng bó tay.

Doãn Tắc nhìn hai người một chó hồi lâu, sau đó chỉ tay vào con Man đầu: “Đợi tao bận xong tao sẽ giải quyết mày”.

Tuy câu này là nói với Man đầu nhưng không hiểu tại sao Cao Ngữ Lam cảm thấy cô cũng có trách nhiệm liên đới, vì vậy cô không dám bỏ về. Quách Thu Thần càng không hiểu xảy ra chuyện gì, anh ta cũng không dám cáo từ. Quách Thu Thần dõi theo bóng lưng Doãn Tắc, hỏi nhỏ Cao Ngữ Lam: “Bạn trai cô à?”

Cao Ngữ Lam lắc đầu: “Không quen lắm, tôi và chị gái anh ta là bạn bè”. Cô nói rất khẽ, chỉ sợ Doãn Tắc tai thính có thể nghe trộm dù cách một tầng lầu, anh chàng đó bụng dạ hẹp hòi, chắc chắc sẽ không hài lòng khi cô tỏ thái độ xa cách anh ta, cô nên đề phòng thì hơn.

Quách Thu Thần gật đầu, đồng thời giữ im lặng. Anh ta cầm cốc nước nhân viên tiếp tân đưa đến uống hai ngụm rồi lại hỏi: “Con chó này của ai?”. Thấy Man đầu cuộn người nằm trong lòng Cao Ngữ Lam, bộ dạng rất đáng yêu, anh bất giác giơ tay vuốt nhẹ đầu nó.

“Là chó của anh ấy”. Cao Ngữ Lam ngó lên tầng trên, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Tôi chỉ giúp anh ấy thôi, không có gì đâu”.

Quách Thu Thần lại gật đầu, nhất thời không biết nói chuyện gì. Hai người ngồi yên một chỗ, Quách Thu Thần thầm nghĩ trong lòng anh ta nên cáo từ. Đúng lúc này, nhân viên tiếp tân mang bánh ngọt và đồ uống đến, nói đại ca dặn hai vị đợi đại ca một lát.

Quách Thu Thần cảm thấy khó xử, người ta đã lên tiếng chào hỏi, anh ta không trực tiếp gặp mặt chào tạm biệt thì hình như không lịch sự cho lắm, còn ngồi ở đây lại không biết nói chuyện gì với Cao Ngữ Lam, bầu không khí hơi ngượng ngập. Cuối cùng, Quách Thu Thần nói anh ta đi ra xe lấy đồ của bố Cao mang về đây.

Cao Ngữ Lam lập tức đồng ý, cô thở phào nhẹ nhõm khi Quách Thu Thần khuất bóng. Lần trước coi mắt không thành nên lần này gặp lại Quách Thu Thần, Cao Ngữ Lam cảm thấy thật sự không thoải mái. Cô cầm một quyển sách lên đọc trong lúc chờ đợi Doãn Tắc.

Một lúc sau, Doãn Tắc và một người đàn ông trung niên đi xuống. Hai người cười cười nói nói vui vẻ. Ra đến cửa, người đàn ông trung niên cảm ơn Doãn Tắc, bảo mọi việc cứ quyết định như vậy rồi mở cửa đi mất.

Sau khi khách hàng ra về, Doãn Tắc quay đầu về phía ghế so­fa, nơi có Cao Ngữ Lam và Man đầu, nụ cười trên môi anh biến mất. Cao Ngữ Lam và Man đầu không hẹn cùng so vai rụt cổ.

Doãn Tắc không lên tiếng, anh tiến lại gần bế con Man đầu rồi đi tới góc tường và đặt Man đầu xuống đất. Doãn Tắc kéo hai chân Man đầu bám lên bờ tường tạo tư thế đứng thẳng người. Man đầu muốn thả chân xuống nhưng lại bị Doãn Tắc kéo chân đứng thẳng.

Doãn Tắc trừng mắt với Man đầu: “Bây giờ mày giỏi rồi, dám cướp đồ ăn phải không?”.

Man đầu nghểnh mặt, chớp chớp mắt, nhìn Doãn Tắc bằng một vẻ đặc biệt vô tội.

“Mày đừng nhìn tao, làm ra vẻ đáng yêu cũng vô dụng thôi. Hãy đứng ở đó nửa tiếng rồi tính sau”. Doãn Tắc nói xong, chăm chú theo dõi Man đầu một lúc rồi đột nhiên quay người đi lên gác.

Anh vừa khuất dạng, Cao Ngữ Lam liền lao đến bên cạnh con Man đầu, lên tiếng an ủi nó: “Man đầu, đừng sợ, cố kiên trì thêm một lúc nhé. Nửa tiếng trôi qua nhanh thôi, mà không cần đến nửa tiếng đâu, chị sẽ xin anh ta tha cho em”.

Man đầu dùng đôi mắt nhỏ vô cùng oan ức vô cùng buồn bã nhìn Cao Ngữ Lam, trong khi nó vẫn đứng thẳng người hai chân bám vào bờ tường không nhúc nhích. Cao Ngữ Lam đau lòng chết đi được, vỗ về đầu nó: “Ngoan, cố gắng chịu đựng thêm một lúc nữa”.

Nói đến đây, Doãn Tắc từ trên gác đi xuống. Anh cầm một cái bát tô, bên trong chứa nhiều bánh quy dành cho chó. Thấy Cao Ngữ Lam ngồi xổm bên cạnh con Man đầu, Doãn Tắc coi như cô không tồn tại, chỉ hừ một tiếng rồi đặt cái bát xuống trước mặt Man đầu.

Cao Ngữ Lam vui mừng nói với Man đầu: “Em xem đi, có bánh đây này. Khi nào phạt xong em có thể ăn bánh. Man đầu cố kiên trì thêm một lúc nữa”.

Doãn Tắc lườm cô: “Ai nói có thể ăn?”

“Không thể ăn?” Cao Ngữ Lam sững người. Lúc này, con Man đầu bắt đầu vặn vẹo thân hình, mứt không dời khỏi cái bát đựng bánh. Nó vừa động đậy lập tức bị Doãn Tắc nạt nộ: “Mày dám?”

Man đầu lại đứng im không động đậy. Doãn Tắc lên tiếng: “Thiếu một cái bánh sẽ phạt mày đứng thêm nửa tiếng nữa”.

Cao Ngữ Lam há hốc miệng, mở to mắt nhìn Doãn Tắc rồi nhìn xuống cái bát và con Man đầu. Anh chàng này tàn nhẫn quá!

Cao Ngữ Lam thử xin cho Man đầu: “Anh hãy đổi cách giáo dục khác dịu dàng hơn có được không? Nó có hiểu anh nói gì đâu, anh phạt nó như vậy chẳng phải lãng phí cảm xúc của anh hay sao?”

“Không sao, tôi thừa cảm xúc”. Một câu ngắn gọn của Doãn Tắc khiến Cao Ngữ Lam cứng họng. Cao Ngữ Lam cố gắng kìm chế không lườm anh. Trong lòng Cao Ngữ Lam thầm nghĩ, anh chàng này đúng là cảm xúc phong phú đa dạng có thừa.

“Hay là để ngày khác phạt nó đi, bây giờ nó vẫn đang bị ốm”.

“Nó dám đi cướp đồ ăn từ miệng con chó lớn, khả năng hồi phục sức khỏe của nó hơn cả chó địa cầu rồi, chắc nó là chó ngoài hành tinh”. Doãn Tắc bày vẻ mặt kinh ngạc, chỉ tay vào con Man đầu: “Man đầu, mày mau khai thật đi, mày đến từ hành tinh nào hả?”.

Man đầu đâu có hiểu lời Doãn Tắc. Nó lặng lẽ quan sát sắc mặt anh rồi lại quay sang nhìn bát bánh quy. Bộ dạng của nó vô cùng tội nghiệp.

Cao Ngữ Lam lại thấy xót thương, cô trừng mắt với Doãn Tắc: “Anh đừng chọc Man đầu nữa, nó đáng thương quá cơ”.

“Nó đâu có đáng thương, ăn đồ linh tinh bị đau bụng, tôi phải hầu nó đi tiêm và cho uống thuốc, lại còn nhờ một cô ngốc đưa nó đi khám bệnh, lúc tiêm có người bế, ăn uống có người dỗ dành, nó đáng thương ở điểm nào?”

“Anh nói ai là con ngốc hả?”. Cao Ngữ Lam không thể tiếp tục giữ thái độ lịch sự. Anh ta đang mắng ai là đồ ngốc?

“Không ngốc sao? Chó lớn đuổi chó bé thì mặc kệ cho nó đuổi, Man đầu tuy chân ngắn nhưng lẽ nào không chạy nhanh hơn em? Em thích làm anh hùng cứu chó lắm sao? Nếu không phải con A Phúc đó có sợi dây xích cổ bị giữ lại, chỉ e là người bị cắn chính là em”.

Đúng rồi, Cao Ngữ Lam thầm nghĩ, thảo nào họ có thể dễ dàng thoát thân. Lúc chạy, cô không dám quay đầu về đằng sau nên không rõ tình hình, nhưng cô cũng cảm thấy lạ là tại sao con chó béc giê đó chạy chậm như vậy, hóa ra là do bị xích.

“Bây giờ mọi người đều không sao, Man đầu biết lỗi rồi, anh đừng hung hãn với nó nữa”.

“Tôi hung hãn lúc nào, rõ ràng tôi xử lý vụ này rất ôn hòa”.

“Ôn hòa? Ôn hòa kiểu gì vậy? Anh đã biết con chó ở cửa bệnh viện thú y tên A Phúc, anh nhất định biết rõ nó to lớn đến mức nào đúng không? Bởi vì Man đầu dám cướp đồ ăn từ miệng nó nhưng không dám ăn bánh quy trước mặt anh, nên anh muốn so sánh mặt mũi anh với con A Phúc?”.

“Ôi giời, không ngờ em lợi hại thật, to gan thật, còn biết mắng người nữa cơ đấy?”. Doãn Tắc khoanh hai tay trước ngực, nhìn Cao Ngữ Lam bằng ánh mắt cười như không cười.

“Tôi đâu có biết mắng người. Đến chó ngoài địa cầu còn sợ anh, chắc anh cũng không phải sinh vật trên trái đất này đúng không? Đĩa bay của anh hỏng rồi à? Mau quay về hành tinh của anh đi”. Cao Ngữ Lam học Doãn Tắc khoanh hai tay trước ngực, nói giọng vô cùng nghiêm túc.

“Đĩa bay hỏng rồi?” Doãn Tắc bật cười ha hả: “Em thú vị thật”. Anh ta cười xong lập tức lấy lại vẻ mặt nghiêm chỉnh: “Em ở nơi khác chỉ là Bánh bao bị người ta ức hiếp, đến chỗ tôi em oai phong thật, mồm miệng không ai bằng”.

“Ai là Bánh bao hả?”

“Cô ngốc cả ngày bị ức hiếp, không biết cãi nhau, chửi mắng người cũng không có khí thế, dù làm việc chăm chỉ vẫn bị đá khỏi công ty trở thành dân thất nghiệp cũng chỉ biết chạy trốn không phải là Bánh bao mềm thì là cái gì?”

Cao Ngữ Lam ngây người khi bị Doãn Tắc chọc vào nỗi đau một cách tàn nhẫn. Đúng vậy, cô luôn nghiêm túc trong công việc, cuộc sống, và cả chuyện tình yêu. Vậy mà cô vẫn bị bạn bè phản bội, bị bạn trai bỏ rơi, trở thành vật hy sinh ở công ty rồi bị đuổi việc. Gặp nhiều trắc trở như vậy nhưng cô chẳng có chút phản ứng, chỉ biết lặng lẽ rời khỏi nơi khiến cô đau thương.

Cô chỉ có thể làm vậy, còn làm được gì khác?

Cao Ngữ Lam nghiến răng cất cao giọng: “Anh đừng tưởng tôi dễ ăn hiếp nên coi tôi như os­in miễn phí. Tôi không tính toán với anh không phải vì tôi sợ anh, mà do tôi tốt bụng, tôi thương Nựu Nựu và Man đầu không có người chăm sóc. Anh đừng tưởng tôi luôn gặp chuyện xui xẻo luôn bị hãm hại thì tôi là Bánh bao... Dù là Bánh bao... bánh bao... cũng là loại có khí phách”.

“Bánh bao chỉ là một cục bột mỳ, lấy đâu ra khí phách?”

Trong bánh bao có nhân thịt, chẳng phải máu me lênh láng hay sao?

(PS: Cao Ngữ Lam nói cô là Bánh bao có “Huyết tính” (nghĩa là sốt sắng, khí phách, cương trực). Câu dưới cô dùng từ “Huyết lâm lâm” có nghĩa là “máu me lênh láng”. Đây là một cách chơi chữ).

“Thịt bị nhuốm máu me lênh láng có gì đáng ra oai? Nghe ra vẫn chỉ là con đường thê lương. Hơn nữa, đó cũng là bánh bao nhân thịt chứ có gì khác đâu”. Doãn Tắc từ trên cao đảo mắt đánh giá thân hình của Cao Ngữ Lam: “Em cùng lắm cũng chỉ là Bánh bao chay mà thôi”.

“Nhân thịt hay nhân cay, không phải nói bằng mồm”. Cao Ngữ Lam giả bộ không hiểu câu châm chọc thân hình cô của đối phương. Cô đã quyết định rồi, kể từ hôm nay trở đi không ai có thể bắt nạt cô.

Cao Ngữ Lam hùng hổ ôm con Man đầu đứng dậy, cúi xuống nói với nó: “Man đầu, chúng ta mặc kệ anh ta, không chấp nhận sự trừng phạt. Em muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống. Nếu anh ta còn bắt nạt em, đừng sợ, chị sẽ nuôi em”.

“Sao nào, em lại muốn cướp chó của tôi? Có muốn đạp tôi hai phát để tôi đi bó bột chân ngồi xe lăn nữa không?”. Doãn Tắc cảm thấy tâm trạng rất tốt khi chứng kiến bộ dạng tức tối của Cao Ngữ Lam.

Khi Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam bắt đầu đôi co, Quách Thu Thần đã tới cửa nhà hàng. Trong con mắt của anh ta, không khí ở bên trong vô cùng căng thẳng. Lúc đầu, anh ta ngại ngồi lâu ở đó nên mới tìm cớ chuồn ra ngoài, hút hết hai điếu thuốc rồi quay lại nhà hàng. Nào ngờ, Quách Thu Thần vừa vặn chứng kiến màn cãi nhau kịch liệt của Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc, khiến anh ta đột nhiên cảm thấy hối hận đi vào trong này.

Quách Thu Thần do dự không biết nên học nhân viên tiếp tân giả bộ làm người mù, hay tiến đến khuyên can. Anh ta nghĩ mãi vẫn không ra cách xử lý. Đột nhiên có người kéo gấu áo anh ta, Quách Thu Thần cúi xuống nhìn, phát hiện một bé gái rất xinh xắn.

Bé gái nở nụ cười ngọt ngào với anh ta và cất giọng lanh lảnh: “Chú ơi, chú cho cháu mượn điện thoại một lát được không ạ?”

Quách Thu Thần không biết cô bé xuất hiện từ khi nào, nhưng anh ta không thể từ chối yêu cầu của người bạn nhỏ đáng yêu này, thế là anh ta rút điện thoại đưa cho cô bé.

Nựu Nựu cầm điện thoại, lập tức bấm số của mẹ: “Mẹ ơi, mau cứu mạng. Con vừa đến đây thấy cậu và chị cãi nhau rất hăng, mẹ mau gọi điện cho cậu đi”.

Quách Thu Thần nghĩ thầm, mẹ của cô bé chắc là người bạn Cao Ngữ Lam nhắc đến, cô bé thông minh lanh lợi thật, biết tìm viện binh cứu người.

“Không, mẹ đừng sang bên này. Mẹ tới đây cũng chỉ là dê vào miệng sói thôi. Mẹ hãy gọi điện thoại cho cậu, để cậu mất tập trung, con sẽ dẫn chị đi trốn”.

Quách Thu Thần tròn mắt kinh ngạc. Giỏi thật, người bạn nhỏ không chỉ biết tìm viện binh, mà còn biết lập kế hoạch thoát thân.

Quách Thu Thần không rời mắt khỏi Nựu Nựu. Nựu Nựu đã kết thúc cuộc điện thoại, cô bé nở nụ cười ngọt ngào, hai tay lễ phép trả điện thoại cho anh ta.

Vài giây sau, điện thoại của Doãn Tắc đổ chuông, anh rút ra nghe: “Chị, chuyện gì vậy?”. Nhân cơ hội này, Nựu Nựu ra sức vẫy tay với Cao Ngữ Lam. Doãn Tắc vừa nghe điện thoại vừa đi về phía quầy tiếp tân. Cao Ngữ Lam hiểu ý Nựu Nựu, cô không quên cúi xuống bốc mấy cái bánh quy cho Man đầu, rón rén đi qua Doãn Tắc ra phía cửa.

Nựu Nựu đẩy cửa bỏ ra ngoài trước. Đi ngang qua Quách Thu Thần, Cao Ngữ Lam nói khẽ: “Anh Tiểu Quách, mau chạy thôi!”.

Lại chạy nữa?

Quách Thu Thần quay đầu, thấy Doãn Tắc đang cau mày nhìn bộ dạng lén la lén lút của bọn họ, anh ta không nghĩ ngợi nhiều lập tức chạy theo Cao Ngữ Lam.

Nựu Nựu rất hưng phấn trước kế hoạch đào thoát do cô bé nghĩ ra, cô bé vừa chạy vừa cười tươi và hét lớn: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mau cứu mạng!”.

Cao Ngữ Lam ôm Man đầu chạy vượt lên trước Nựu Nựu: “Nựu Nựu! Nhanh lên!”.

Quách Thu Thần chạy đằng sau hai người. Anh ta vừa chạy vừa chợt nghĩ đến một vấn đề: tại sao anh ta phải chạy theo bọn họ?

/65

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status