Bước ra khỏi chiếc xe sang trọng nhỏ nhìn xung quanh mà ko khỏi trầm trồ khen ngợi. hôm nay nhỏ cùng bà Chan và 2 anh trai đến dự tiệc của Bạch gia. Mọi thứ xung quanh làm nhỏ vô cùng kinh ngạc “ đúng là nhà giàu xa hoa thật” nhỏ thầm nghĩ
Hôm nay nhỏ mặc chiếc váy ko dây màu đỏ vô cùng xinh xắn, tóc được uốn lượn thả tự nhiên như 1 dòng suối đang chảy. gương mặt ko trang điểm nhưng vẫn có năng lực làm ngây ngất lòng người.
Hắn trong bộ vest màu đen như thông thường, dáng người cao ráo vạm vỡ được bộ đồ cắt may cẩn thận ôm sát vào tôn lên vẻ đẹp như tượng thần Hy Lạp của hắn. vẫn đôi mắt màu hổ phách sâu thâm thẳm, gương mặt cương nghị với 1 luồng khí lạnh lùng bao quanh luôn khiến cho người ta phải cảm thấy rất áp lực khi tiếp xúc với hắn (ngoại trừ nhỏ nha)
Hoàng Vương Lâm hôm nay cũng có mặt (hiếm gặp anh ghê), hôm nay anh khoát 1 bộ cánh màu trắng đúng như bản chất thiên thần của mình, trong sáng và thánh thiện, gương mặt mang 1 vẻ đẹp quỷ dị có chút hơi nữ tính, nhưng khí khái và tác phong vẫn toát ra tính khí nam nhi đích thực. sự xuất hiện của anh luôn gây sự chú ý cho các cánh nhà báo và fans
Cuối cùng là mẹ của 3 người nam thanh nữ tú kia- bà Chan, tối nay bà vận trên người chiếc váy dạ hội màu đen đính cườm trong rất đẹp mắt, dù đã ngoài 50 nhưng ở bà vẫn toát lên 1 nét quyến rũ kỳ lạ, làn da trắng tinh khôi vẫn làm động lòng người của bà khiến cho các phu nhân khác vô cùng hâm mộ.
Cả nhà 4 người bước chân lên chiếc du thuyền nơi diễn ra bữa tiệc do Bạch gia tổ chức. đứng đón tiếp họ ở cửa chính là 1 người phụ nữ trung niên tuổi tác xấp xỉ bà Chan- Bạch phu nhân. Nhìn sơ qua vẻ bề ngoài của người phụ nữ trước mặt nhỏ thầm đánh giá “ đúng là rất đẹp, dù bước qua tuổi 50 nhưng bà ấy vẫn rất quyến rũ, bề ngoài ko thua gì mẹ mình cả, phụ nữ giàu có đúng là biết cách giữ gìn nhan sắc mà.”
Khẽ liếc mắt về bên trái Bạch phu nhân còn có 2 vị tiểu thư của Bạch gia, nhìn 2 chị em ả là nhỏ muốn sôi máu lên rồi. ánh mắt đong đưa, bộ dạng lẳng lơ cứ liếc mắt nhìn Vương Long của nhỏ suốt.
Bạch Y Y tự nhiên hơn chạy thẳng tới ôm lấy cánh tay của hắn mà nũng nịu “ em chờ anh lâu lắm rồi đó, cuối cùng anh cũng tới, em và mẹ rất vui nha”, ánh mắt mơ màng cứ dáng chặt và gương mặt của hắn. mùi nước hoa trên người ả làm nhỏ ko thể kiềm chế mà hắt xì 1 tiếng.
Hắn nhìn sang nhỏ vẻ mặt khó chịu, gạt tay Bạch Y Y ra hắn bước tới cạnh nhỏ hỏi han “ em lạnh sao? để anh ra xe lấy áo khoát cho em nha”, giọng nói hắn nhỏ nhẹ ân cần làm cho Bạch Y Y tức muốn trào máu họng, nhỏ đưa mắt nhìn ả cười khẩy 1 cái tỏ vẻ đắc ý nói “ em ko sao đâu, mình mau mau về nhà là được rồi, ở đây em thấy khó chịu quá, ko biết nước hoa rẻ lắm hay sao mà có người dùng để tắm nên làm mũi em thở ko nổi luôn”.
Ngụ ý sâu xa mang theo 1 đóng lưỡi câu của nhỏ có thể nhiều người ko hiểu nhưng vẫn ko thoát khỏi cặp mắt quan sát của 1 người. gã-Bạch Chấn Phong bước tới lễ phép cúi đầu chào bà Chan 1 tiếng rồi quay sang hắn nói “ rất vui vì chủ tịch Hoàng cũng đến”, nụ cười nhạt của gã làm hắn vô cùng chướng mắt. tuy 2 con người này trên thương trường chưa từng đấu đá với nhau, vì dù sao lĩnh vực kinh doanh của họ cũng khác nhau. Nhưng cách hành sự của gã làm hắn vô cùng gai mắt, suýt chút bị gã giành lấy danh vị doanh nhân thành đạt trẻ tuổi nhất Châu Á nên hắn có chút ko thiện cảm với gã.
Hắn chỉ hừ nhẹ 1 tiếng rồi lại quay sang công việc chính là vuốt ve mái tóc của nhỏ. Theo ánh nhìn của hắn gã cũng bắt đầu hướng về nhỏ “ Hoàng tiểu thư chúng ta lại gặp nhau rồi” gã gật đầu nhẹ rồi nhìn thẳng vào đôi mắt lung linh trong suốt của nhỏ mà cười nhẹ
Khỏi phải nói phản ứng của nhỏ lúc này như thế nào rồi, mặt mũi bị đóng băng vì nhìn thấy gã. Chính là người đàn ông cùng nhỏ tranh cãi mấy ngày trước đây mà. Đúng là trái đất tròn thật, đi lòng vòng 1 hồi lại gặp phải người của họ Bạch là sao? rốt cuộc họ Bạch kia có bao nhiêu người chứ. đúng là “ ghét của nào trời trao của đó mà” nhỏ thầm oán than trong lòng. Nét mặt vẫn lạnh lùng nhìn gã ko tia cảm xúc (thật ra trong bụng thì đang hồi hộp gần chết ấy mà)
“ Bạch thiếu gia chào con kìa, sao đứng im ra vậy?” bà Chan nhẹ nhàng nhắc nhở nhỏ. Bị giật mình vì câu nói của bà nhỏ hơi xấu hổ mà ái ngại nhìn gã
“đúng vậy, ko ngờ lại gặp ông ở đây, đúng là quả đất hẹp thật” nhỏ mỉm cười 1 cách mỉa mai nhìn gã nói.
“em và gã quen nhau sao?” hắn khó chịu trong lòng thầm thì bên tai nhỏ. Giờ này nếu ko có mặt mẹ hắn ở đây thì hắn chỉ muốn ôm nhỏ vào lòng thật chặt thể hiện quyền sỡ hữu nhỏ là của hắn cho ai kia xem rồi. nhìn cặp mắt chim ưng của gã cứ đau đáu nhìn nhỏ hắn hận ko thể moi lấy cặp mắt kia mà tiêu hủy thôi
“ko có quen, bạn gái của gã là người gây nhau với em ở trung tâm mua sắm đó, hôm đó gã cũng có mặt mà” nhỏ thì thầm nói với hắn.
“ thôi mọi người vào trong đi, ngoài này gió lạnh lắm, nào xin mời” Bạch phu nhân phá vỡ bầu ko khí âm u mà lên tiếng. tất cả mọi người cũng cấc bước theo bà vào bên trong phòng tiệc. 1 căn phòng lộng lẫy rực rỡ, từ cầu thang tới sân khấu đều được trang trí vô cùng công phu. Quan khách khá đông , đại đa số đều là những người có chức có quyền trong mọi giới.
Sau 1 màn chào hỏi và giới thiệu làm nhỏ suýt ngất thì nhỏ cũng được mọi người buông tha cho ngồi nghỉ. Mẹ nhỏ bận tiếp chuyện với vài vị phu nhân khác. Hắn cũng bị 1 vài người đàn ông quấn lấy để xã giao. Tội nhất chính là anh Vương Lâm nhà ta, ko được yên ổn mà luôn bị cánh nhà báo cứ vây lấy chụp ảnh rồi phỏng vấn.
Ngồi nhìn toàn cảnh nhỏ ko khỏi bật cười vì nét mặt gượng gạo của Vương Lâm, đang chăm chú suy nghĩ thì 1 ly nước trái cây được đưa ra trước mặt nhỏ cùng 1 giọng nói vang lên “ sao ngồi đây có 1 mình vậy? ko biết tôi có vinh hạnh được ngồi tiếp chuyện với Hoàng tiểu thư ko?”
Ngẩn đẩu lên nhìn thẳng vào gương mặt của gã, ko nhanh ko chậm nhỏ nhận lấy ly nước trên tay gã và nói “ Bạch tiên sinh cần gì khách sáo như vậy? biết nhau rõ quá mà”. Buông ra 1 câu lạnh lùng rồi nhỏ lại liếc nhìn thẳng vào đôi mắt ưng sắc bén của gã
“hahaha đúng là thú vị mà, nếu cô đã nói vậy tôi cũng ko cần khách sáo nữa” gã bật cười 1 tiếng rồi vui vẻ ngồi xuống đối diện nhỏ nói tiếp “ tôi biết lần trước là do người của tôi ko phải , nếu có gì mạo phạm cô bỏ qua cho nhé!” vẫn giọng nói âm trầm vang nhẹ bên tai nhỏ
Người đàn ông ngồi trước mặt nhỏ có cái gì đó khiến nhỏ ko hiểu nổi, giọng nói hắn âm trầm nhàn nhã nhưng lại mang 1 uy lực rất lớn, giống như Vương Long nhưng gã lại ko có được sự ấm áp của Vương Long mà thay vào đó là cảm giác khiến nhỏ rung sợ và chán ghét. Nét mặt vẫn bình thản nhỏ nhìn hắn nói “ tôi ko việc gì phải bận tâm chuyện đã qua cả. với lại đó ko phải chuyện của tôi, ko cần quan tâm”
“đúng là sảng khoái thật, 1 cô gái trẻ tuổi như cô mà lại có suy nghĩ và khí chất quật cường như vậy đúng là làm tôi thật sự bội phục” gã vẫn nét mặt tươi cười nhìn chằm chằm nhỏ. Trong lòng hắn luôn thắc mắc tự hỏi “ cô bé này rốt cuộc là người như thế nào đây? Trước mặt ta vẫn bình thản đối đáp ko chút e dè sợ hãi, đôi mắt lung linh mê người kia tựa như hồ ko đáy làm cho người người ta ko thể nhìn thấu tâm tư của nàng, em đúng là làm người ta phải tò mò chết đi được”
“ ko biết em gái tôi lại làm trò cười gì trước mặt chủ tịch Bạch mà trông ngài vui vẻ thế” hắn vẻ mặt cười như ko cười toàn thân toát ra mùi sát khí tiến về phía nhỏ và gã mà nói. Ngồi cạnh nhỏ giươn tay ôm lấy bờ vai bé nhỏ của nhỏ hắn nhìn gã chăm chăm như thiêu đốt. gã cũng đâu phải loại tầm thường mà chịu thua đôi mắt hổ phách quật cường kia, cặp nhãn ưng của gã cũng trừng to hơn để thi đấu cùng hắn. 2 người cứ đấu mắt cùng nhau tới khi tiếng người Mc vang lên thông báo bắt đầu bữa tiệc thì gã mới tạm thời rút lui mà trở về vị trí chủ tiệc của mình.
Lúc mọi người vẫn còn chăm chú nhìn lên sân khấu thì hắn đã kéo nhỏ ra khỏi phòng và bước thẳng lên boong tàu để hít thở khí trời. nơi đây gió thổi lồng lộng, mặt biển chập chờn óng ánh phản chiếu ánh sáng vô cùng xinh đẹp. nhỏ giơ tay lắc người cho thư giãn gân cốt rồi cứ nhắm mắt mà hưởng thụ cái ko gian yên lặng ngoài bữa tiệc này
“em và gã rốt cuộc là sao hả? nói” hắn ôm chằm lấy nhỏ từ đằng sau giọng nói rất khẽ nhưng cũng có phần khó chịu. tâm tình hắn trước khi tới nơi này đã ko được tốt, giờ bắt gặp ánh mắt quái lạ của gã nhìn nhỏ càng làm hắn thêm bất an. có chút gì đó ghen tị và cảnh giác. Hắn ko muốn nhỏ tiếp xúc với gã, trong lòng hắn chưa từng biết lo sợ nhưng khi chạm mặt gã hắn cảm nhận gã rất nguy hiểm , đặc biệt là đối với nhỏ
Quay người lại nhìn thẳng vào mắt hắn hồi lâu nhỏ bất ngờ cắn mạnh vào ngực hắn
“áhhhh em làm gì vậy?” hắn bất ngờ kêu lên 1 tiếng rồi khó hiểu nhìn nhỏ
“phạt anh cái tội ko tin tưởng em…” nhỏ trả lời bình thản, giọng điệu như 1 đứa trẻ giận dỗi bạn bè. Dùng tay xoa xoa lên vết cắn của trên ngực hắn nhỏ nói tiếp “ em đã bảo là ko biết gã Bạch Nhật Phong kia, mấy ngày trước chỉ có gây chuyện với người đàn bà của gã ở trung tâm mua sắm thôi. anh phải tin em biết ko?” giọng nhỏ dịu dàng mà cương nghị, lời nói ra như 1 mệnh lệnh khiến hắn ko thể ko tin
Nhưng vẫn còn ấm ức vì khoảnh khắc hắn thấy gã cùng nhỏ ngồi tươi cười trò chuyện thì cơn giận lại dâng lên trong lòng, cái miệng đẹp kia lại khờ dại mà thắc mắc với nhỏ “ tại sao em lại nói chuyện vui vẻ với hắn như vậy? anh ko thích thế”
“áhhhh, đau …đau” hắn lại hét lên 1 tiếng khe khẽ vì đau, nhưng lần này ko phải bị cắn trên ngực mà là trên môi hắn. nhỏ ban tặng cho hắn 1 vết cắn đau điếng trên đôi môi đỏ mỏng của hắn cùng ánh mắt tức giận. “ lại thắc mắc vô lý nữa rồi, hắn bắt chuyện theo phép lịch sự em phải trả lời thôi, em có vui vẻ với hắn đâu . anh ko thấy chỉ mỗi mình hắn cười thôi sao, nét mặt và trái tim em vẫn trước sau như vậy mà.” Nghiến răng nhỏ khẽ nói, đôi mắt thì cứ lườm lườm hắn làm hắn thấy thật buồn cười.
“chụtt..” hắn hôn thật sâu lên trán nhỏ 1 cái rồi nhìn nhỏ dịu dàng nói “ anh biết sai rồi, anh tin em, ngàn lần tin em được chưa? Tiểu quỷ”. Đôi tay vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ tâm tình hắn bổng trở nên nhẹ nhàng hơn đôi chút.
“ em thấy hơi khát…” nhỏ nũng nịu trong lòng hắn.
“ được rồi, đợi anh lấy cái gì cho em uống nhé, ở đây đừng đi đâu đấy” hắn vuốt nhẹ mái tóc nhỏ mỉm cười rồi quay bước tiến vào căn phòng nơi mọi người đang ồn ào trò chuyện cùng tiếng nhạc du dương kia.
“chị làm thế nào đây? Em ko muốn mất anh ấy vì con bé nhà quê kia đâu” 1 giọng nữ cất lên ngọt lịm ở phía sau cây cột to gần nơi nhỏ đứng.
“ nếu em ko muốn mất anh ta thì phải nghe chị” 1 giọng nữ khác lại nhỏ nhẹ cất lên rồi kéo người bên cạnh lại gần. 2 con người đứng trong bóng tối xầm xì bàn tính rồi ánh mắt họ trở nên vui cười tà ác.
2 chiếc bóng đen dần dần nhẹ nhàng tiến về phía sau lưng nhỏ ,trong khi nhỏ vẫn ngẩn ngơ nhìn sao trời mà chỉ dựa hờ vào lang cang của boong tàu mà ko hề hay biết mối nguy hiểm tới gần.
Hôm nay nhỏ mặc chiếc váy ko dây màu đỏ vô cùng xinh xắn, tóc được uốn lượn thả tự nhiên như 1 dòng suối đang chảy. gương mặt ko trang điểm nhưng vẫn có năng lực làm ngây ngất lòng người.
Hắn trong bộ vest màu đen như thông thường, dáng người cao ráo vạm vỡ được bộ đồ cắt may cẩn thận ôm sát vào tôn lên vẻ đẹp như tượng thần Hy Lạp của hắn. vẫn đôi mắt màu hổ phách sâu thâm thẳm, gương mặt cương nghị với 1 luồng khí lạnh lùng bao quanh luôn khiến cho người ta phải cảm thấy rất áp lực khi tiếp xúc với hắn (ngoại trừ nhỏ nha)
Hoàng Vương Lâm hôm nay cũng có mặt (hiếm gặp anh ghê), hôm nay anh khoát 1 bộ cánh màu trắng đúng như bản chất thiên thần của mình, trong sáng và thánh thiện, gương mặt mang 1 vẻ đẹp quỷ dị có chút hơi nữ tính, nhưng khí khái và tác phong vẫn toát ra tính khí nam nhi đích thực. sự xuất hiện của anh luôn gây sự chú ý cho các cánh nhà báo và fans
Cuối cùng là mẹ của 3 người nam thanh nữ tú kia- bà Chan, tối nay bà vận trên người chiếc váy dạ hội màu đen đính cườm trong rất đẹp mắt, dù đã ngoài 50 nhưng ở bà vẫn toát lên 1 nét quyến rũ kỳ lạ, làn da trắng tinh khôi vẫn làm động lòng người của bà khiến cho các phu nhân khác vô cùng hâm mộ.
Cả nhà 4 người bước chân lên chiếc du thuyền nơi diễn ra bữa tiệc do Bạch gia tổ chức. đứng đón tiếp họ ở cửa chính là 1 người phụ nữ trung niên tuổi tác xấp xỉ bà Chan- Bạch phu nhân. Nhìn sơ qua vẻ bề ngoài của người phụ nữ trước mặt nhỏ thầm đánh giá “ đúng là rất đẹp, dù bước qua tuổi 50 nhưng bà ấy vẫn rất quyến rũ, bề ngoài ko thua gì mẹ mình cả, phụ nữ giàu có đúng là biết cách giữ gìn nhan sắc mà.”
Khẽ liếc mắt về bên trái Bạch phu nhân còn có 2 vị tiểu thư của Bạch gia, nhìn 2 chị em ả là nhỏ muốn sôi máu lên rồi. ánh mắt đong đưa, bộ dạng lẳng lơ cứ liếc mắt nhìn Vương Long của nhỏ suốt.
Bạch Y Y tự nhiên hơn chạy thẳng tới ôm lấy cánh tay của hắn mà nũng nịu “ em chờ anh lâu lắm rồi đó, cuối cùng anh cũng tới, em và mẹ rất vui nha”, ánh mắt mơ màng cứ dáng chặt và gương mặt của hắn. mùi nước hoa trên người ả làm nhỏ ko thể kiềm chế mà hắt xì 1 tiếng.
Hắn nhìn sang nhỏ vẻ mặt khó chịu, gạt tay Bạch Y Y ra hắn bước tới cạnh nhỏ hỏi han “ em lạnh sao? để anh ra xe lấy áo khoát cho em nha”, giọng nói hắn nhỏ nhẹ ân cần làm cho Bạch Y Y tức muốn trào máu họng, nhỏ đưa mắt nhìn ả cười khẩy 1 cái tỏ vẻ đắc ý nói “ em ko sao đâu, mình mau mau về nhà là được rồi, ở đây em thấy khó chịu quá, ko biết nước hoa rẻ lắm hay sao mà có người dùng để tắm nên làm mũi em thở ko nổi luôn”.
Ngụ ý sâu xa mang theo 1 đóng lưỡi câu của nhỏ có thể nhiều người ko hiểu nhưng vẫn ko thoát khỏi cặp mắt quan sát của 1 người. gã-Bạch Chấn Phong bước tới lễ phép cúi đầu chào bà Chan 1 tiếng rồi quay sang hắn nói “ rất vui vì chủ tịch Hoàng cũng đến”, nụ cười nhạt của gã làm hắn vô cùng chướng mắt. tuy 2 con người này trên thương trường chưa từng đấu đá với nhau, vì dù sao lĩnh vực kinh doanh của họ cũng khác nhau. Nhưng cách hành sự của gã làm hắn vô cùng gai mắt, suýt chút bị gã giành lấy danh vị doanh nhân thành đạt trẻ tuổi nhất Châu Á nên hắn có chút ko thiện cảm với gã.
Hắn chỉ hừ nhẹ 1 tiếng rồi lại quay sang công việc chính là vuốt ve mái tóc của nhỏ. Theo ánh nhìn của hắn gã cũng bắt đầu hướng về nhỏ “ Hoàng tiểu thư chúng ta lại gặp nhau rồi” gã gật đầu nhẹ rồi nhìn thẳng vào đôi mắt lung linh trong suốt của nhỏ mà cười nhẹ
Khỏi phải nói phản ứng của nhỏ lúc này như thế nào rồi, mặt mũi bị đóng băng vì nhìn thấy gã. Chính là người đàn ông cùng nhỏ tranh cãi mấy ngày trước đây mà. Đúng là trái đất tròn thật, đi lòng vòng 1 hồi lại gặp phải người của họ Bạch là sao? rốt cuộc họ Bạch kia có bao nhiêu người chứ. đúng là “ ghét của nào trời trao của đó mà” nhỏ thầm oán than trong lòng. Nét mặt vẫn lạnh lùng nhìn gã ko tia cảm xúc (thật ra trong bụng thì đang hồi hộp gần chết ấy mà)
“ Bạch thiếu gia chào con kìa, sao đứng im ra vậy?” bà Chan nhẹ nhàng nhắc nhở nhỏ. Bị giật mình vì câu nói của bà nhỏ hơi xấu hổ mà ái ngại nhìn gã
“đúng vậy, ko ngờ lại gặp ông ở đây, đúng là quả đất hẹp thật” nhỏ mỉm cười 1 cách mỉa mai nhìn gã nói.
“em và gã quen nhau sao?” hắn khó chịu trong lòng thầm thì bên tai nhỏ. Giờ này nếu ko có mặt mẹ hắn ở đây thì hắn chỉ muốn ôm nhỏ vào lòng thật chặt thể hiện quyền sỡ hữu nhỏ là của hắn cho ai kia xem rồi. nhìn cặp mắt chim ưng của gã cứ đau đáu nhìn nhỏ hắn hận ko thể moi lấy cặp mắt kia mà tiêu hủy thôi
“ko có quen, bạn gái của gã là người gây nhau với em ở trung tâm mua sắm đó, hôm đó gã cũng có mặt mà” nhỏ thì thầm nói với hắn.
“ thôi mọi người vào trong đi, ngoài này gió lạnh lắm, nào xin mời” Bạch phu nhân phá vỡ bầu ko khí âm u mà lên tiếng. tất cả mọi người cũng cấc bước theo bà vào bên trong phòng tiệc. 1 căn phòng lộng lẫy rực rỡ, từ cầu thang tới sân khấu đều được trang trí vô cùng công phu. Quan khách khá đông , đại đa số đều là những người có chức có quyền trong mọi giới.
Sau 1 màn chào hỏi và giới thiệu làm nhỏ suýt ngất thì nhỏ cũng được mọi người buông tha cho ngồi nghỉ. Mẹ nhỏ bận tiếp chuyện với vài vị phu nhân khác. Hắn cũng bị 1 vài người đàn ông quấn lấy để xã giao. Tội nhất chính là anh Vương Lâm nhà ta, ko được yên ổn mà luôn bị cánh nhà báo cứ vây lấy chụp ảnh rồi phỏng vấn.
Ngồi nhìn toàn cảnh nhỏ ko khỏi bật cười vì nét mặt gượng gạo của Vương Lâm, đang chăm chú suy nghĩ thì 1 ly nước trái cây được đưa ra trước mặt nhỏ cùng 1 giọng nói vang lên “ sao ngồi đây có 1 mình vậy? ko biết tôi có vinh hạnh được ngồi tiếp chuyện với Hoàng tiểu thư ko?”
Ngẩn đẩu lên nhìn thẳng vào gương mặt của gã, ko nhanh ko chậm nhỏ nhận lấy ly nước trên tay gã và nói “ Bạch tiên sinh cần gì khách sáo như vậy? biết nhau rõ quá mà”. Buông ra 1 câu lạnh lùng rồi nhỏ lại liếc nhìn thẳng vào đôi mắt ưng sắc bén của gã
“hahaha đúng là thú vị mà, nếu cô đã nói vậy tôi cũng ko cần khách sáo nữa” gã bật cười 1 tiếng rồi vui vẻ ngồi xuống đối diện nhỏ nói tiếp “ tôi biết lần trước là do người của tôi ko phải , nếu có gì mạo phạm cô bỏ qua cho nhé!” vẫn giọng nói âm trầm vang nhẹ bên tai nhỏ
Người đàn ông ngồi trước mặt nhỏ có cái gì đó khiến nhỏ ko hiểu nổi, giọng nói hắn âm trầm nhàn nhã nhưng lại mang 1 uy lực rất lớn, giống như Vương Long nhưng gã lại ko có được sự ấm áp của Vương Long mà thay vào đó là cảm giác khiến nhỏ rung sợ và chán ghét. Nét mặt vẫn bình thản nhỏ nhìn hắn nói “ tôi ko việc gì phải bận tâm chuyện đã qua cả. với lại đó ko phải chuyện của tôi, ko cần quan tâm”
“đúng là sảng khoái thật, 1 cô gái trẻ tuổi như cô mà lại có suy nghĩ và khí chất quật cường như vậy đúng là làm tôi thật sự bội phục” gã vẫn nét mặt tươi cười nhìn chằm chằm nhỏ. Trong lòng hắn luôn thắc mắc tự hỏi “ cô bé này rốt cuộc là người như thế nào đây? Trước mặt ta vẫn bình thản đối đáp ko chút e dè sợ hãi, đôi mắt lung linh mê người kia tựa như hồ ko đáy làm cho người người ta ko thể nhìn thấu tâm tư của nàng, em đúng là làm người ta phải tò mò chết đi được”
“ ko biết em gái tôi lại làm trò cười gì trước mặt chủ tịch Bạch mà trông ngài vui vẻ thế” hắn vẻ mặt cười như ko cười toàn thân toát ra mùi sát khí tiến về phía nhỏ và gã mà nói. Ngồi cạnh nhỏ giươn tay ôm lấy bờ vai bé nhỏ của nhỏ hắn nhìn gã chăm chăm như thiêu đốt. gã cũng đâu phải loại tầm thường mà chịu thua đôi mắt hổ phách quật cường kia, cặp nhãn ưng của gã cũng trừng to hơn để thi đấu cùng hắn. 2 người cứ đấu mắt cùng nhau tới khi tiếng người Mc vang lên thông báo bắt đầu bữa tiệc thì gã mới tạm thời rút lui mà trở về vị trí chủ tiệc của mình.
Lúc mọi người vẫn còn chăm chú nhìn lên sân khấu thì hắn đã kéo nhỏ ra khỏi phòng và bước thẳng lên boong tàu để hít thở khí trời. nơi đây gió thổi lồng lộng, mặt biển chập chờn óng ánh phản chiếu ánh sáng vô cùng xinh đẹp. nhỏ giơ tay lắc người cho thư giãn gân cốt rồi cứ nhắm mắt mà hưởng thụ cái ko gian yên lặng ngoài bữa tiệc này
“em và gã rốt cuộc là sao hả? nói” hắn ôm chằm lấy nhỏ từ đằng sau giọng nói rất khẽ nhưng cũng có phần khó chịu. tâm tình hắn trước khi tới nơi này đã ko được tốt, giờ bắt gặp ánh mắt quái lạ của gã nhìn nhỏ càng làm hắn thêm bất an. có chút gì đó ghen tị và cảnh giác. Hắn ko muốn nhỏ tiếp xúc với gã, trong lòng hắn chưa từng biết lo sợ nhưng khi chạm mặt gã hắn cảm nhận gã rất nguy hiểm , đặc biệt là đối với nhỏ
Quay người lại nhìn thẳng vào mắt hắn hồi lâu nhỏ bất ngờ cắn mạnh vào ngực hắn
“áhhhh em làm gì vậy?” hắn bất ngờ kêu lên 1 tiếng rồi khó hiểu nhìn nhỏ
“phạt anh cái tội ko tin tưởng em…” nhỏ trả lời bình thản, giọng điệu như 1 đứa trẻ giận dỗi bạn bè. Dùng tay xoa xoa lên vết cắn của trên ngực hắn nhỏ nói tiếp “ em đã bảo là ko biết gã Bạch Nhật Phong kia, mấy ngày trước chỉ có gây chuyện với người đàn bà của gã ở trung tâm mua sắm thôi. anh phải tin em biết ko?” giọng nhỏ dịu dàng mà cương nghị, lời nói ra như 1 mệnh lệnh khiến hắn ko thể ko tin
Nhưng vẫn còn ấm ức vì khoảnh khắc hắn thấy gã cùng nhỏ ngồi tươi cười trò chuyện thì cơn giận lại dâng lên trong lòng, cái miệng đẹp kia lại khờ dại mà thắc mắc với nhỏ “ tại sao em lại nói chuyện vui vẻ với hắn như vậy? anh ko thích thế”
“áhhhh, đau …đau” hắn lại hét lên 1 tiếng khe khẽ vì đau, nhưng lần này ko phải bị cắn trên ngực mà là trên môi hắn. nhỏ ban tặng cho hắn 1 vết cắn đau điếng trên đôi môi đỏ mỏng của hắn cùng ánh mắt tức giận. “ lại thắc mắc vô lý nữa rồi, hắn bắt chuyện theo phép lịch sự em phải trả lời thôi, em có vui vẻ với hắn đâu . anh ko thấy chỉ mỗi mình hắn cười thôi sao, nét mặt và trái tim em vẫn trước sau như vậy mà.” Nghiến răng nhỏ khẽ nói, đôi mắt thì cứ lườm lườm hắn làm hắn thấy thật buồn cười.
“chụtt..” hắn hôn thật sâu lên trán nhỏ 1 cái rồi nhìn nhỏ dịu dàng nói “ anh biết sai rồi, anh tin em, ngàn lần tin em được chưa? Tiểu quỷ”. Đôi tay vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ tâm tình hắn bổng trở nên nhẹ nhàng hơn đôi chút.
“ em thấy hơi khát…” nhỏ nũng nịu trong lòng hắn.
“ được rồi, đợi anh lấy cái gì cho em uống nhé, ở đây đừng đi đâu đấy” hắn vuốt nhẹ mái tóc nhỏ mỉm cười rồi quay bước tiến vào căn phòng nơi mọi người đang ồn ào trò chuyện cùng tiếng nhạc du dương kia.
“chị làm thế nào đây? Em ko muốn mất anh ấy vì con bé nhà quê kia đâu” 1 giọng nữ cất lên ngọt lịm ở phía sau cây cột to gần nơi nhỏ đứng.
“ nếu em ko muốn mất anh ta thì phải nghe chị” 1 giọng nữ khác lại nhỏ nhẹ cất lên rồi kéo người bên cạnh lại gần. 2 con người đứng trong bóng tối xầm xì bàn tính rồi ánh mắt họ trở nên vui cười tà ác.
2 chiếc bóng đen dần dần nhẹ nhàng tiến về phía sau lưng nhỏ ,trong khi nhỏ vẫn ngẩn ngơ nhìn sao trời mà chỉ dựa hờ vào lang cang của boong tàu mà ko hề hay biết mối nguy hiểm tới gần.
/30
|