“ưhm…” Bạch Y Y nhấp nháy đôi mắt khó khăn lắm mới mở ra được, ả nhận ra được đây chính là phòng ngủ của mình thì cảm thấy an tâm
“con tỉnh rồi à?...thấy trong người thế nào?” Bạch phu nhân vẻ mặt lo lắng nhìn đứa con gái yêu quý của mình mà ko khỏi đau lòng,toàn thân ả da nổi mẩn đỏ, vết trầy xướt lung tung đôi khi rướm cả máu. Thật lòng bà ko thể hiểu nổi tại sao con gái bà lại ra nông nỗi này, ai có khả năng lớn như vậy? Bạch Y Y là đứa con gái bà yêu thương nhất, mọi kỳ vọng bà luôn đặt vào ả, đặc biệt là việc kết thông gia với gia định họ Hoàng .
“huhuhu… mẹ ơi.. mẹ phải giúp con trả thù..hix..” đột nhiên ả khóc rống lên làm cho Bạch phu nhân giật mình nhìn ả đầy chua xót. Trong lòng bà cũng luôn tò mò muốn biết kẻ nào dám hại con gái bà như thế, nhưng chắc kẻ đó cũng ko phải là tầm thường. ôm chặc Bạch Y Y vào lòng bà ta bắt đầu an ủi
“nín đi con…có chuyện gì nói mẹ nghe, ai dám bắt nạt con?” giọng nói vô cùng dịu dàng nhưng cũng ko kém phần uy nghiêm. Từ khi chồng bà -Bạch Vũ chết thì hầu như mọi việc lớn nhỏ trong Bạch gia và Bang Hồng Ưng đều do 1 tay bà quản. chỉ khoảng vài năm gần đây bà mới giao mọi quyền điều hành lại cho Bạch Chấn Phong để được nghỉ ngơi an dưỡng tuổi già. Nhưng ko phải vì thế mà tên tuổi của bà trong giới hắc bạch bị phai mờ. bà vẫn là người phụ nữ đầy quyền lực và thủ đoạn khiến nhiều người nể sợ. chuyện xảy ra với Bạch Y Y lần này thật sự khiến bà ta thấy tức giận, đứa con gái bà yêu chìu nhất lại bị người người ta hành hạ thê thảm thế này nhất định ko thể tha cho kẻ đó được.
“ mẹ…toàn bộ mọi chuyện là do con nhỏ Hoàng Yến Như đấy. nó hại con rất thê thảm, lại tranh mất anh Vương Long của con nữa. huhu..huhu… đây ko phải lần đầu tiên nó gây chuyện với con đâu… con sợ nếu mẹ ko làm chủ giúp con thì ko biết con sẽ bị nó làm gì nữa đâu..hix..hix..” BạchY Y ra dáng ủy khuất uất ức dâng cao kêu khổ với bạch phu nhân, ả biết mẹ ả là 1 người phụ nữ ko dễ qua mặt, bà lại là người công tư phân minh nên nhất định ả phải dùng mọi cách để bà chịu ra mặt giúp ả. Chỉ cần mẹ ả chịu ra mặt thì nhất định ả sẽ trả được mối thù này rồi.
“ mọi chuyện thế nào con kể mẹ nghe xem, nếu đúng như những gì con nói thì chuyện này mẹ sẽ ko bỏ qua đâu.” Bạch phu nhân vẻ mặt lãnh đạm ra lệnh cho con gái mình kể đầu đuôi câu chuyện. ả Bạch Y Y biết là mẹ ả đã thực sự tức giận nên ra sức thêm mắm dặm muối vào tất cả mọi chuyện xảy ra giữa ả và Yến Như cho Bạch phu nhân nghe. Quả đúng như ả nghĩ , sau khi nghe xong mọi chuyện nét mặt của Bạch phu nhân vô cùng khó coi, nói chính xác hơn là cực kỳ đáng sợ. tuy gia đình bà là mẹ quóa con côi nhưng cũng ko thể để 1 đứa nhóc tỳ miệng còn hôi sữa náo loạn như thế, nhất định bà ta phải cho nhỏ 1 bài học thích đáng. Càng giận hơn nữa là ông bà Chan lại dung túng cho nhỏ làm bậy mà ko kiêng cử hay nể mặt bà chút nào, nếu đã vậy thì bà sẽ thay họ dạy dỗ đứa con ngỗ nghịch này.
Trông đôi mắt của người phụ nữ trung niên ánh lên tia nhìn giận dữ, ánh mắt ấy đen láy thăm thẳm sâu như ko có đáy. Đây là biểu hiện của điều gì, quỷ dữ hay bão táp. Nhưng có thể chắc chắn 1 điều, cuộc sống của nhỏ những ngày sau này sẽ ko còn bình yên như trước.
Hôm nay nhỏ cùng bà Chan đi mua sắm, ở trung tâm thương mại chiều thứ 7 người đông chật kín, nhưng nơi mà họ đang lựa chọn đồ lại chỉ dành cho quý tộc nên cũng dễ thở hơn những tầng khác. Đi nhiều nhỏ cảm thấy chân mỏi rả rời nên ngồi phịch xuống 1 góc khuất người cho đỡ mệt. đang chăm chú nhìn bà Chan nên nhỏ ko hề chú ý phía sau 1 chiếc khăn màu trắng đang đưa dần về phía nhỏ
“ưhm…ưhmmm..” nhỏ chỉ cảm giác ngửi được 1 mùi thơm nhẹ thì cũng là lúc nhận thức của nhỏ dần mất hết, tay chân ko chút sức lực nhỏ hoàn toàn bất tĩnh.
Cứ mãi mê lựa chọn mấy bộ nữ trang bà Chan nhất thời ko chú ý tới nhỏ, đến lúc quay lại tìm nhỏ thì đã ko thấy nhỏ ngồi ở chỗ lúc nãy, bà nhìn xung quanh vẫn ko thấy bóng dáng con gái đâu cả, bà bắt đầu sốt ruột và gọi vệ sĩ đi tìm, mọi người chia nhau tìm kiếm nhỏ vẫn ko hề thấy đâu. Mọi chuyện thật sự ngoài tầm kiểm soát nên bà bắt đầu hoang mang trong lòng, bà gọi cho Vương Long và ông Chan. Cả nhà họ Hoàng huy động người và cảnh sát tìm người vẫn ko hề có chút tin tức nào, thời gian cứ trôi dần từ chiều sang tối rồi đã qua 1 đêm mà nhỏ vẫn bặt vô âm tín
Đảo Sunshine
“ưhm….” Mi mắt bắt đầu lay động, sau 1 đêm mê man cuối cùng nhỏ cũng tỉnh lại,đầu đau như búa bổ, 2 mắt nặng trĩu phải cố gắng lắm nhỏ mới có thể mở mắt ra được. cảnh vật ở đây vô cùng lạ lùng, 1 căn phòng cũng có thể gọi là khá sang trọng, nhưng ko phải phòng nhỏ. Tập trung suy nghĩ những chuyện đã xảy ra… ký ức dần dần trở lại nhỏ phát hiện là đã bị bắt cóc. Lúc hôn mê nhỏ vẫn còn nghe rõ tiếng phi cơ trước khi hoàn toàn mất đi ý thức
“ đây là đâu? Ai bắt mình chứ? thật đáng chết mà” nhỏ bắt đầu cử động chân tay và đi tới lui trong phòng suy nghĩ.cánh cửa đã bị khóa chặt, dù có cố gắng cách mấy cũng ko thể mở ra, thật đáng hận lúc trước ko chịu theo sư phụ học hành đàng hoàng, nếu như chịu khó học thì bây giờ cái khóa cửa này sao có thể làm khó nhỏ được. cứ mãi lâm râm than thở bổng nhỏ nghe bên ngoài có tiếng người nên im lặng nghe thử
“ phu nhân đã dặn phải trông chừng con bé đó cẩn thận, còn nữa ko được làm gì cô ta tới lúc phu nhân về nghe chưa, mỗi ngày ngoài việc đem cơm cho cô ta thì tuyệt đối ko được mở cửa hay nói chuyện với cô ta. Bà rõ chưa?” giọng 1 người đàn ông chậm rãi căn dặn ai đó nhỏ ko biết rõ, nhưng có thể khẳng định người mà ông ta căn dặn canh chừng cẩn thận chính là bản thân mình thôi. nhỏ mím chặt môi tiếp tục nghe
“ dạ tôi biết rồi, ông cứ yên tâm… à tôi nghe nói hôm nay cậu chủ cũng đến đây nghỉ mát, vậy thì chuyện cô gái kia làm sao đây?” ngượi phụ nữ rụt rè lên tiếng bằng cái giọng nữa kính trọng nữa hoảng sợ để hỏi ý kiến người đàn ông lúc nảy
“ tuyệt đối ko được để cậu chủ biết, nếu ko hậu quả thế nào bà hiểu rồi đó. Tôi có việc phải đi khỏi vài ngày, mọi việc ở đây bà cứ tự lo đi nhé” người đàn ông lạnh lùng ra lệnh rồi có tiếng bước chân dồn dập rời đi. Nhỏ biết chắc là đã bị người ta giam lỏng, nhưng vấn đề ai bắt mình thì nhỏ vẫn chưa thể nghỉ ra được.
“ mặc kệ ai bắt mình cũng được, nhưng ko thể ở đây mà chờ người ta hành quyết, phải trốn thôi” nhỏ thầm nghĩ rồi hạ quyết tâm tìm cách trốn khỏi nơi này. Nhìn khắp căn phòng 1 lược, nhỏ phát hiện cái cửa sổ khá lớn có thể ra bằng đường này được. mắt nhỏ ánh lên tia sáng hy vọng
Bước nhanh về phía cửa sổ nhỏ kéo cánh cửa qua 1 bên nhưng vẫn ko thể dịch chuyển được. ngay cả cửa sổ cũng bị khóa lại. đúng là người ta rắp tâm giam cầm nhỏ thật rồi. đi lại trong phòng tìm cách khiến cho đầu nhỏ sắp nổ tung ra. Bổng bị choáng suýt ngã nhỏ mới nhận ra mình bị đói từ hôm qua tới giờ, hey đúng là họa vô đơn chí
“ ko cần vội, cứ đợi ăn cơm trước rồi trốn sau cũng được, < có thực mới vực được đạo mà>” ngẫm nghĩ 1 lát nhỏ cũng ngồi yên ko thèm tìm cách trốn nữa, cơn đói ập tới giờ nhỏ chỉ còn cách đợi họ mang cơm cho ăn no trước đã. nhỏ biết chắc sẽ có cơm ăn vì lúc nảy người đàn ông kia dặn dò nhất định phải chăm sóc nhỏ cẩn thận thì ko thể nào bỏ đói nhỏ được
“ cạch…” cánh cửa bật mở ra, 1 người đàn bà bước vào, nhìn cách ăn mặt nhỏ biết chắc bà ta là người giúp việc, vẻ mặt khắc khổ, đôi mắt hoang mang có chút rung sợ. nhỏ ko thể hiểu nỗi tại sao bà ta lại lo lắng và hoảng sợ. ý định khống chế bà ta để bỏ trốn vừa lóe lên trong đầu nhỏ liền bị dập tắt ngay khi theo sau bà ta chính là 2 tên vệ sĩ mặt mũi bặm trơn, thân hình cao lớn như lực sĩ. Đang đói sức đâu mà đánh với 2 con voi kia nên nhỏ chỉ đành cam chịu mà ngồi xuống ăn no rồi tính tiếp.
Đợi họ ra ngoài rồi nhỏ bắt đầu lên kế hoách bỏ trốn, nhỏ lôi mấy cái ghế chặn cánh cửa phòng lại, rồi quay sang dùng 1 cái ghế khác đập vỡ cửa sổ, vừa định leo ra thì nhỏ phát hiện từ chỗ này nhìn xuống dưới đúng là rất cao. Kiểu này nhảy xuống chỉ có nước còn 1 đống thịt lộn xộn thôi. bước lùi trở lại nhỏ ngồi phịch xuống giường suy nghĩ tiếp.
“ giờ chỉ còn cách lấy màn cửa và gra giường buột lại leo xuống thôi. nhưng ko biết nó dài được bao nhiêu nữa.. hey…. Thôi kệ bao nhiêu đỡ bấy nhiêu, ít ra ko thành đống thịt vụn được rồi..” nghĩ xong nhỏ liền giật lấy màn cửa và gra giường nối lại thành 1 sợi dây. Buột sợi dây chắc chắn nhỏ bắt đầu leo xuống. cũng thật may khi leo xuống đến đầu dây phía dưới thì chiều cao so với mặt đất cũng ko nhiều lắm, với thân thủ của nhỏ nhảy xuống cũng ko có gì đáng ngại.
Nhỏ bắt đầu bỏ chạy, dưới cái nắng của buổi sáng mùa hè, ánh nắng vô cùng rực rỡ, nhỏ chạy thật nhanh trên bãi cát mịn màng trắng xóa. Được 1 đoạn khá xa nhưng cái biệt thự to đùng kia vẫn còn trong tầm mắt, nhỏ phải cố gắng chạy tiếp. nhắm thẳng 1 hướng nhỏ chạy mãi mà vẫn chẳng thấy xe cộ hay nhà cửa đâu cả, đây rốt cuộc là nơi nào mà thật hoang vắng. nhỏ chạy đến tận 1 mõm đá, phía dưới chính là vực sâu và nước biển đang cuồng cuộn đánh vào vách đá. Lùi về mấy bước nhỏ bắt đầu khuỵu chân xuống mà thở gấp. đúng là nhỏ đã rất mệt.
Bốn bề im lặng chỉ có sóng biển và gió, nhỏ bắt đâu quan sát thật kỹ chung quanh. Nơi đây ko 1 bóng người, ko 1 ngôi nhà, xung quanh chỉ có 1 ngôi biệt thự mà nhỏ vừa trốn ra . đúng là đường cùng mà. Hy vọng lại 1 lần hiện lên trong đầu nhỏ, nghỉ mệt xong nhỏ bắt đầu đi xung quanh tìm kiếm xem người nào có thể giúp được mình ko. nhỏ bắt đầu đi theo hướng xuống phía bãi biển. đi dọc bãi biển vẫn ko tìm thấy được gì.
Ánh nắng bắt đầu chói chang hơn, bây giờ cũng đã là giữa trưa với cái nắng thiêu đốt nhỏ ko thể nào đi nổi nữa. thấy 1 bóng cây đằng xa nhỏ cố bước nhanh hơn về phía đó để tìm 1 bóng mát che đầu.
Đưa tay lao vội mồ hôi trên tráng nhỏ nhìn xung quanh mà ko khỏi than thở trong lòng “ nơi này rốt cuộc là chỗ nào chứ, sao toàn biển và cát ko vậy? hix thật đáng ghét kẻ nào bắt mình, ta nguyền rủa các người ko được sống yên lành, ăn cơm thì bị nghẹn mà chết, đi tắm bị ngộp nước mà chết, đi xe bị ……” nhỏ cứ lâm râm nguyền rủa mãi tới khi tiếng gió đưa 1 âm thanh là lạ vào tai nhỏ thì nhỏ mới im miệng và bắt đầu lắng nghe thật kỹ.
“con tỉnh rồi à?...thấy trong người thế nào?” Bạch phu nhân vẻ mặt lo lắng nhìn đứa con gái yêu quý của mình mà ko khỏi đau lòng,toàn thân ả da nổi mẩn đỏ, vết trầy xướt lung tung đôi khi rướm cả máu. Thật lòng bà ko thể hiểu nổi tại sao con gái bà lại ra nông nỗi này, ai có khả năng lớn như vậy? Bạch Y Y là đứa con gái bà yêu thương nhất, mọi kỳ vọng bà luôn đặt vào ả, đặc biệt là việc kết thông gia với gia định họ Hoàng .
“huhuhu… mẹ ơi.. mẹ phải giúp con trả thù..hix..” đột nhiên ả khóc rống lên làm cho Bạch phu nhân giật mình nhìn ả đầy chua xót. Trong lòng bà cũng luôn tò mò muốn biết kẻ nào dám hại con gái bà như thế, nhưng chắc kẻ đó cũng ko phải là tầm thường. ôm chặc Bạch Y Y vào lòng bà ta bắt đầu an ủi
“nín đi con…có chuyện gì nói mẹ nghe, ai dám bắt nạt con?” giọng nói vô cùng dịu dàng nhưng cũng ko kém phần uy nghiêm. Từ khi chồng bà -Bạch Vũ chết thì hầu như mọi việc lớn nhỏ trong Bạch gia và Bang Hồng Ưng đều do 1 tay bà quản. chỉ khoảng vài năm gần đây bà mới giao mọi quyền điều hành lại cho Bạch Chấn Phong để được nghỉ ngơi an dưỡng tuổi già. Nhưng ko phải vì thế mà tên tuổi của bà trong giới hắc bạch bị phai mờ. bà vẫn là người phụ nữ đầy quyền lực và thủ đoạn khiến nhiều người nể sợ. chuyện xảy ra với Bạch Y Y lần này thật sự khiến bà ta thấy tức giận, đứa con gái bà yêu chìu nhất lại bị người người ta hành hạ thê thảm thế này nhất định ko thể tha cho kẻ đó được.
“ mẹ…toàn bộ mọi chuyện là do con nhỏ Hoàng Yến Như đấy. nó hại con rất thê thảm, lại tranh mất anh Vương Long của con nữa. huhu..huhu… đây ko phải lần đầu tiên nó gây chuyện với con đâu… con sợ nếu mẹ ko làm chủ giúp con thì ko biết con sẽ bị nó làm gì nữa đâu..hix..hix..” BạchY Y ra dáng ủy khuất uất ức dâng cao kêu khổ với bạch phu nhân, ả biết mẹ ả là 1 người phụ nữ ko dễ qua mặt, bà lại là người công tư phân minh nên nhất định ả phải dùng mọi cách để bà chịu ra mặt giúp ả. Chỉ cần mẹ ả chịu ra mặt thì nhất định ả sẽ trả được mối thù này rồi.
“ mọi chuyện thế nào con kể mẹ nghe xem, nếu đúng như những gì con nói thì chuyện này mẹ sẽ ko bỏ qua đâu.” Bạch phu nhân vẻ mặt lãnh đạm ra lệnh cho con gái mình kể đầu đuôi câu chuyện. ả Bạch Y Y biết là mẹ ả đã thực sự tức giận nên ra sức thêm mắm dặm muối vào tất cả mọi chuyện xảy ra giữa ả và Yến Như cho Bạch phu nhân nghe. Quả đúng như ả nghĩ , sau khi nghe xong mọi chuyện nét mặt của Bạch phu nhân vô cùng khó coi, nói chính xác hơn là cực kỳ đáng sợ. tuy gia đình bà là mẹ quóa con côi nhưng cũng ko thể để 1 đứa nhóc tỳ miệng còn hôi sữa náo loạn như thế, nhất định bà ta phải cho nhỏ 1 bài học thích đáng. Càng giận hơn nữa là ông bà Chan lại dung túng cho nhỏ làm bậy mà ko kiêng cử hay nể mặt bà chút nào, nếu đã vậy thì bà sẽ thay họ dạy dỗ đứa con ngỗ nghịch này.
Trông đôi mắt của người phụ nữ trung niên ánh lên tia nhìn giận dữ, ánh mắt ấy đen láy thăm thẳm sâu như ko có đáy. Đây là biểu hiện của điều gì, quỷ dữ hay bão táp. Nhưng có thể chắc chắn 1 điều, cuộc sống của nhỏ những ngày sau này sẽ ko còn bình yên như trước.
Hôm nay nhỏ cùng bà Chan đi mua sắm, ở trung tâm thương mại chiều thứ 7 người đông chật kín, nhưng nơi mà họ đang lựa chọn đồ lại chỉ dành cho quý tộc nên cũng dễ thở hơn những tầng khác. Đi nhiều nhỏ cảm thấy chân mỏi rả rời nên ngồi phịch xuống 1 góc khuất người cho đỡ mệt. đang chăm chú nhìn bà Chan nên nhỏ ko hề chú ý phía sau 1 chiếc khăn màu trắng đang đưa dần về phía nhỏ
“ưhm…ưhmmm..” nhỏ chỉ cảm giác ngửi được 1 mùi thơm nhẹ thì cũng là lúc nhận thức của nhỏ dần mất hết, tay chân ko chút sức lực nhỏ hoàn toàn bất tĩnh.
Cứ mãi mê lựa chọn mấy bộ nữ trang bà Chan nhất thời ko chú ý tới nhỏ, đến lúc quay lại tìm nhỏ thì đã ko thấy nhỏ ngồi ở chỗ lúc nãy, bà nhìn xung quanh vẫn ko thấy bóng dáng con gái đâu cả, bà bắt đầu sốt ruột và gọi vệ sĩ đi tìm, mọi người chia nhau tìm kiếm nhỏ vẫn ko hề thấy đâu. Mọi chuyện thật sự ngoài tầm kiểm soát nên bà bắt đầu hoang mang trong lòng, bà gọi cho Vương Long và ông Chan. Cả nhà họ Hoàng huy động người và cảnh sát tìm người vẫn ko hề có chút tin tức nào, thời gian cứ trôi dần từ chiều sang tối rồi đã qua 1 đêm mà nhỏ vẫn bặt vô âm tín
Đảo Sunshine
“ưhm….” Mi mắt bắt đầu lay động, sau 1 đêm mê man cuối cùng nhỏ cũng tỉnh lại,đầu đau như búa bổ, 2 mắt nặng trĩu phải cố gắng lắm nhỏ mới có thể mở mắt ra được. cảnh vật ở đây vô cùng lạ lùng, 1 căn phòng cũng có thể gọi là khá sang trọng, nhưng ko phải phòng nhỏ. Tập trung suy nghĩ những chuyện đã xảy ra… ký ức dần dần trở lại nhỏ phát hiện là đã bị bắt cóc. Lúc hôn mê nhỏ vẫn còn nghe rõ tiếng phi cơ trước khi hoàn toàn mất đi ý thức
“ đây là đâu? Ai bắt mình chứ? thật đáng chết mà” nhỏ bắt đầu cử động chân tay và đi tới lui trong phòng suy nghĩ.cánh cửa đã bị khóa chặt, dù có cố gắng cách mấy cũng ko thể mở ra, thật đáng hận lúc trước ko chịu theo sư phụ học hành đàng hoàng, nếu như chịu khó học thì bây giờ cái khóa cửa này sao có thể làm khó nhỏ được. cứ mãi lâm râm than thở bổng nhỏ nghe bên ngoài có tiếng người nên im lặng nghe thử
“ phu nhân đã dặn phải trông chừng con bé đó cẩn thận, còn nữa ko được làm gì cô ta tới lúc phu nhân về nghe chưa, mỗi ngày ngoài việc đem cơm cho cô ta thì tuyệt đối ko được mở cửa hay nói chuyện với cô ta. Bà rõ chưa?” giọng 1 người đàn ông chậm rãi căn dặn ai đó nhỏ ko biết rõ, nhưng có thể khẳng định người mà ông ta căn dặn canh chừng cẩn thận chính là bản thân mình thôi. nhỏ mím chặt môi tiếp tục nghe
“ dạ tôi biết rồi, ông cứ yên tâm… à tôi nghe nói hôm nay cậu chủ cũng đến đây nghỉ mát, vậy thì chuyện cô gái kia làm sao đây?” ngượi phụ nữ rụt rè lên tiếng bằng cái giọng nữa kính trọng nữa hoảng sợ để hỏi ý kiến người đàn ông lúc nảy
“ tuyệt đối ko được để cậu chủ biết, nếu ko hậu quả thế nào bà hiểu rồi đó. Tôi có việc phải đi khỏi vài ngày, mọi việc ở đây bà cứ tự lo đi nhé” người đàn ông lạnh lùng ra lệnh rồi có tiếng bước chân dồn dập rời đi. Nhỏ biết chắc là đã bị người ta giam lỏng, nhưng vấn đề ai bắt mình thì nhỏ vẫn chưa thể nghỉ ra được.
“ mặc kệ ai bắt mình cũng được, nhưng ko thể ở đây mà chờ người ta hành quyết, phải trốn thôi” nhỏ thầm nghĩ rồi hạ quyết tâm tìm cách trốn khỏi nơi này. Nhìn khắp căn phòng 1 lược, nhỏ phát hiện cái cửa sổ khá lớn có thể ra bằng đường này được. mắt nhỏ ánh lên tia sáng hy vọng
Bước nhanh về phía cửa sổ nhỏ kéo cánh cửa qua 1 bên nhưng vẫn ko thể dịch chuyển được. ngay cả cửa sổ cũng bị khóa lại. đúng là người ta rắp tâm giam cầm nhỏ thật rồi. đi lại trong phòng tìm cách khiến cho đầu nhỏ sắp nổ tung ra. Bổng bị choáng suýt ngã nhỏ mới nhận ra mình bị đói từ hôm qua tới giờ, hey đúng là họa vô đơn chí
“ ko cần vội, cứ đợi ăn cơm trước rồi trốn sau cũng được, < có thực mới vực được đạo mà>” ngẫm nghĩ 1 lát nhỏ cũng ngồi yên ko thèm tìm cách trốn nữa, cơn đói ập tới giờ nhỏ chỉ còn cách đợi họ mang cơm cho ăn no trước đã. nhỏ biết chắc sẽ có cơm ăn vì lúc nảy người đàn ông kia dặn dò nhất định phải chăm sóc nhỏ cẩn thận thì ko thể nào bỏ đói nhỏ được
“ cạch…” cánh cửa bật mở ra, 1 người đàn bà bước vào, nhìn cách ăn mặt nhỏ biết chắc bà ta là người giúp việc, vẻ mặt khắc khổ, đôi mắt hoang mang có chút rung sợ. nhỏ ko thể hiểu nỗi tại sao bà ta lại lo lắng và hoảng sợ. ý định khống chế bà ta để bỏ trốn vừa lóe lên trong đầu nhỏ liền bị dập tắt ngay khi theo sau bà ta chính là 2 tên vệ sĩ mặt mũi bặm trơn, thân hình cao lớn như lực sĩ. Đang đói sức đâu mà đánh với 2 con voi kia nên nhỏ chỉ đành cam chịu mà ngồi xuống ăn no rồi tính tiếp.
Đợi họ ra ngoài rồi nhỏ bắt đầu lên kế hoách bỏ trốn, nhỏ lôi mấy cái ghế chặn cánh cửa phòng lại, rồi quay sang dùng 1 cái ghế khác đập vỡ cửa sổ, vừa định leo ra thì nhỏ phát hiện từ chỗ này nhìn xuống dưới đúng là rất cao. Kiểu này nhảy xuống chỉ có nước còn 1 đống thịt lộn xộn thôi. bước lùi trở lại nhỏ ngồi phịch xuống giường suy nghĩ tiếp.
“ giờ chỉ còn cách lấy màn cửa và gra giường buột lại leo xuống thôi. nhưng ko biết nó dài được bao nhiêu nữa.. hey…. Thôi kệ bao nhiêu đỡ bấy nhiêu, ít ra ko thành đống thịt vụn được rồi..” nghĩ xong nhỏ liền giật lấy màn cửa và gra giường nối lại thành 1 sợi dây. Buột sợi dây chắc chắn nhỏ bắt đầu leo xuống. cũng thật may khi leo xuống đến đầu dây phía dưới thì chiều cao so với mặt đất cũng ko nhiều lắm, với thân thủ của nhỏ nhảy xuống cũng ko có gì đáng ngại.
Nhỏ bắt đầu bỏ chạy, dưới cái nắng của buổi sáng mùa hè, ánh nắng vô cùng rực rỡ, nhỏ chạy thật nhanh trên bãi cát mịn màng trắng xóa. Được 1 đoạn khá xa nhưng cái biệt thự to đùng kia vẫn còn trong tầm mắt, nhỏ phải cố gắng chạy tiếp. nhắm thẳng 1 hướng nhỏ chạy mãi mà vẫn chẳng thấy xe cộ hay nhà cửa đâu cả, đây rốt cuộc là nơi nào mà thật hoang vắng. nhỏ chạy đến tận 1 mõm đá, phía dưới chính là vực sâu và nước biển đang cuồng cuộn đánh vào vách đá. Lùi về mấy bước nhỏ bắt đầu khuỵu chân xuống mà thở gấp. đúng là nhỏ đã rất mệt.
Bốn bề im lặng chỉ có sóng biển và gió, nhỏ bắt đâu quan sát thật kỹ chung quanh. Nơi đây ko 1 bóng người, ko 1 ngôi nhà, xung quanh chỉ có 1 ngôi biệt thự mà nhỏ vừa trốn ra . đúng là đường cùng mà. Hy vọng lại 1 lần hiện lên trong đầu nhỏ, nghỉ mệt xong nhỏ bắt đầu đi xung quanh tìm kiếm xem người nào có thể giúp được mình ko. nhỏ bắt đầu đi theo hướng xuống phía bãi biển. đi dọc bãi biển vẫn ko tìm thấy được gì.
Ánh nắng bắt đầu chói chang hơn, bây giờ cũng đã là giữa trưa với cái nắng thiêu đốt nhỏ ko thể nào đi nổi nữa. thấy 1 bóng cây đằng xa nhỏ cố bước nhanh hơn về phía đó để tìm 1 bóng mát che đầu.
Đưa tay lao vội mồ hôi trên tráng nhỏ nhìn xung quanh mà ko khỏi than thở trong lòng “ nơi này rốt cuộc là chỗ nào chứ, sao toàn biển và cát ko vậy? hix thật đáng ghét kẻ nào bắt mình, ta nguyền rủa các người ko được sống yên lành, ăn cơm thì bị nghẹn mà chết, đi tắm bị ngộp nước mà chết, đi xe bị ……” nhỏ cứ lâm râm nguyền rủa mãi tới khi tiếng gió đưa 1 âm thanh là lạ vào tai nhỏ thì nhỏ mới im miệng và bắt đầu lắng nghe thật kỹ.
/30
|