Rồi 1 tuần …2 tuần …
Sáng hôm đó . Một ngày trong xanh , mát mẻ, chim hót líu lo, ánh nằng nhẹ của buổi sớm mai len qua cửa sổ và đang nhảy tung tăng trên khuôn mặt hồng hồng của 1 đứa con gái . Đó không ai khác là Hân . Khuôn mặt hồng hồng vì có sác khí trở lại. Rồi chợt…
- Một bàn tay thật ấm áp . Có lẽ nào đây là Phong . Không đâu nếu là Phong thì nhất định mình sẽ không tỉnh dậy nữa – Hân nghĩ ngợi lúc mình đã tỉnh
- Là anh sao – Vừa mở mắt ra Hân thấy Long.Bỗng nhiên sự vui mừng khó tả . Hân thấy có chút gì đó hạnh phúc lắm. Nhưng vẫn chưa khẳng định được điều gì chắc chắn từ bản thân Và cũng là lúc 1 người con trai giật mình tỉnh dậy
- Ôi Hân Hân tỉnh dậy rồi – Long mừng quá muốn nhảy cẩn lên luôn . Chạy vội vàng kêu bác sĩ
- Cô ấy đã tỉnh rồi . Bây giờ phải chăm sóc tốt cho cánh tay nhé . Nhưng đó cũng là điều hơi buồn vì đã quá trễ . Nếu có điều kiện tôi nghĩ là mai xuất viện và đưa cô ấy qua Mỹ điều trị sẽ có kết quả tốt đẹp hơn .- Bác sĩ nói 1 lèo
- Tay tôi làm sao vậy bác sĩ – Hân nói giọng yếu ớt và run run
- Không sao đâu tay em chỉ tạm thời bị thương thôi , qua Mỹ trị là hết ngay mà – Long nhẹ nhàng an ủi Hân
- Vậy có đau không – Hân cố gắng mạnh mẽ vì không muốn ai lo lắng thêm gì nữa
- Không đâu . Tôi sẽ đi cùng em – Long lại giọng nhẹ nhàng ấy
- Không anh còn phải ở lại học hành nữa . Tôi sẽ đi cùng Mỹ Mỹ và anh Minh – Hân không đồng tình với quyết định của Long
- Thôi được rồi . Mai là em xuất viện rồi . Em có muốn đi đâu không. Tôi sẽ đưa em đi – Long nói 1 ánh mát buồn
- Anh không sợ và không ngại khi đi với 1 đứa con gái gãy cánh tạy phải như tôi sao . nó sẽ làm anh mất mặt đấy – Hân
- Không quan trọng . Vì chỉ cần người đó là em – Long nói giọng quả quyết
- …- Hân không nói gì chỉ cảm thấy tim mình cứ nhảy tưng bừng trong lòng ngực. Hạnh phúc ôi sao khó tả quá . Nhưng dù sao Hân cũng đã hiểu được 1 chút gì đó tình cảm của bản than . Nhưng mà Hân vẫn chưa chắc chắn rằng mình đã quên Phong chưa . Và chưa chắc chắn được rằng Long có ý với mình
=== Sáng ngày mai
Khi nghe tin Hân đã tỉnh Minh và Mỹ Mỹ cũng đã yên tâm phần nào và bắt đầu qua Mỹ du học và làm việc ở Mỹ cho ba mẹ của Minh .
Long đưa Hân suất viện và đưa Hân đi 1 nơi. Một nơi toàn là cánh đồng . Nơi này yên tỉnh và thoáng mát . Ở đây ta có cảm giác thật yên bình .
- Ở đây thật đẹp – Hân thấy gió thoang thoảng và hương thơm của cánh đồng đang phờn phợt quanh mình
- Ừ ở đây là nơi mà tôi thích nhất đấy – Long
- ừ cảm ơn anh đã dẫn tôi đến đây. Thích thật đấy – Hân mĩm cười nhìn cánh đồng lúa thơm ngát
- ừ - Long
Rồi 1 không gian yên lặng .Chỉ còn nghe tiếng gió xào xạc . Và hương thơm của cánh đồng
- Mai tôi đi rồi . Anh có buồn không – Hân hỏi nhừng ánh mắt không rời cánh đồng thơm ngát ấy
- Một chút – Long trả lời có chút buồn buồn trong đôi mắt
- Một chút thôi à . Nhưng tôi đi 5 năm lận cơ đấy. Còn hội thì chắc tôi giao lại cho Anh Kiệt – Hân hơi thất vọng khi nghe Long nói như thế
- Ừ nhưng 5 năm cơ à. Không phải là điều trị cánh tay thôi sao – Long giật mình khi nghe thế
- Không tôi sẽ điều trị và du học bên đó. Và khi quay lại tôi đã thành thiếu nữa đã có công ăn việc làm - Hân
- Ừ chắc lúc đó em cũng sẽ có chồng rồi nhỉ - Long nói giọng buồn
- Ừ . Nhưng chắc là tôi sẽ không lấy chồng sớm thế đâu – Hân nói rồi cười hì hì
- Dù là em đi rồi về . Dù là lúc về có chồng hay chưa nhất định …- Long nói rồi ngập ngừng
- Nhất định gì cơ – Hân thắc mác và có chút mong muốn 1 câu nói nào đó
- Anh sẽ đợi em về - Long
- Thật chứ - Hân vui mừng không tả nổi . Cái câu cô mong đợi từ nảy đến giờ . Giờ đã được nghe thấy . Ôi hạnh phúc ơi .
Sáng hôm đó . Một ngày trong xanh , mát mẻ, chim hót líu lo, ánh nằng nhẹ của buổi sớm mai len qua cửa sổ và đang nhảy tung tăng trên khuôn mặt hồng hồng của 1 đứa con gái . Đó không ai khác là Hân . Khuôn mặt hồng hồng vì có sác khí trở lại. Rồi chợt…
- Một bàn tay thật ấm áp . Có lẽ nào đây là Phong . Không đâu nếu là Phong thì nhất định mình sẽ không tỉnh dậy nữa – Hân nghĩ ngợi lúc mình đã tỉnh
- Là anh sao – Vừa mở mắt ra Hân thấy Long.Bỗng nhiên sự vui mừng khó tả . Hân thấy có chút gì đó hạnh phúc lắm. Nhưng vẫn chưa khẳng định được điều gì chắc chắn từ bản thân Và cũng là lúc 1 người con trai giật mình tỉnh dậy
- Ôi Hân Hân tỉnh dậy rồi – Long mừng quá muốn nhảy cẩn lên luôn . Chạy vội vàng kêu bác sĩ
- Cô ấy đã tỉnh rồi . Bây giờ phải chăm sóc tốt cho cánh tay nhé . Nhưng đó cũng là điều hơi buồn vì đã quá trễ . Nếu có điều kiện tôi nghĩ là mai xuất viện và đưa cô ấy qua Mỹ điều trị sẽ có kết quả tốt đẹp hơn .- Bác sĩ nói 1 lèo
- Tay tôi làm sao vậy bác sĩ – Hân nói giọng yếu ớt và run run
- Không sao đâu tay em chỉ tạm thời bị thương thôi , qua Mỹ trị là hết ngay mà – Long nhẹ nhàng an ủi Hân
- Vậy có đau không – Hân cố gắng mạnh mẽ vì không muốn ai lo lắng thêm gì nữa
- Không đâu . Tôi sẽ đi cùng em – Long lại giọng nhẹ nhàng ấy
- Không anh còn phải ở lại học hành nữa . Tôi sẽ đi cùng Mỹ Mỹ và anh Minh – Hân không đồng tình với quyết định của Long
- Thôi được rồi . Mai là em xuất viện rồi . Em có muốn đi đâu không. Tôi sẽ đưa em đi – Long nói 1 ánh mát buồn
- Anh không sợ và không ngại khi đi với 1 đứa con gái gãy cánh tạy phải như tôi sao . nó sẽ làm anh mất mặt đấy – Hân
- Không quan trọng . Vì chỉ cần người đó là em – Long nói giọng quả quyết
- …- Hân không nói gì chỉ cảm thấy tim mình cứ nhảy tưng bừng trong lòng ngực. Hạnh phúc ôi sao khó tả quá . Nhưng dù sao Hân cũng đã hiểu được 1 chút gì đó tình cảm của bản than . Nhưng mà Hân vẫn chưa chắc chắn rằng mình đã quên Phong chưa . Và chưa chắc chắn được rằng Long có ý với mình
=== Sáng ngày mai
Khi nghe tin Hân đã tỉnh Minh và Mỹ Mỹ cũng đã yên tâm phần nào và bắt đầu qua Mỹ du học và làm việc ở Mỹ cho ba mẹ của Minh .
Long đưa Hân suất viện và đưa Hân đi 1 nơi. Một nơi toàn là cánh đồng . Nơi này yên tỉnh và thoáng mát . Ở đây ta có cảm giác thật yên bình .
- Ở đây thật đẹp – Hân thấy gió thoang thoảng và hương thơm của cánh đồng đang phờn phợt quanh mình
- Ừ ở đây là nơi mà tôi thích nhất đấy – Long
- ừ cảm ơn anh đã dẫn tôi đến đây. Thích thật đấy – Hân mĩm cười nhìn cánh đồng lúa thơm ngát
- ừ - Long
Rồi 1 không gian yên lặng .Chỉ còn nghe tiếng gió xào xạc . Và hương thơm của cánh đồng
- Mai tôi đi rồi . Anh có buồn không – Hân hỏi nhừng ánh mắt không rời cánh đồng thơm ngát ấy
- Một chút – Long trả lời có chút buồn buồn trong đôi mắt
- Một chút thôi à . Nhưng tôi đi 5 năm lận cơ đấy. Còn hội thì chắc tôi giao lại cho Anh Kiệt – Hân hơi thất vọng khi nghe Long nói như thế
- Ừ nhưng 5 năm cơ à. Không phải là điều trị cánh tay thôi sao – Long giật mình khi nghe thế
- Không tôi sẽ điều trị và du học bên đó. Và khi quay lại tôi đã thành thiếu nữa đã có công ăn việc làm - Hân
- Ừ chắc lúc đó em cũng sẽ có chồng rồi nhỉ - Long nói giọng buồn
- Ừ . Nhưng chắc là tôi sẽ không lấy chồng sớm thế đâu – Hân nói rồi cười hì hì
- Dù là em đi rồi về . Dù là lúc về có chồng hay chưa nhất định …- Long nói rồi ngập ngừng
- Nhất định gì cơ – Hân thắc mác và có chút mong muốn 1 câu nói nào đó
- Anh sẽ đợi em về - Long
- Thật chứ - Hân vui mừng không tả nổi . Cái câu cô mong đợi từ nảy đến giờ . Giờ đã được nghe thấy . Ôi hạnh phúc ơi .
/16
|