Ai đó đã nói rằng, khoảng cách xa nhất trên đời này là khoảng cách giữa Bầu trời và Mặt biển. Chúng luôn ôm lấy nhau, chúng luôn vuốt ve nhau nhưng chưa một lần chúng chạm được đến nhau, dù chỉ trong tích tắc… Có lẽ khoảng cách giữa tôi và Khả Di là cả một đại dương bao la cộng thêm hàng ngàn, hàng vạn những bầu trời như vậy. Bởi vì tôi chưa một lần thật sự chạm vào cô ấy theo cách của một con người.
Lâm Hải đã được Khả Di thông báo về vụ lộn xộn hôm qua, và sáng nay anh ta có mặt để chứng kiến tình cảnh thê thảm của tôi. Đôi mắt khinh khỉnh ném cái nhìn chẳng rõ là cười cợt hay thương hại về phía tôi, trong khi Khả Di vẫn trong cơn xúc động thuật lại mọi chuyện cho Lâm Hải.
- Tóm lại cô vẫn cho rằng, cô đã nhìn thấy ma đúng không?- Lâm Hải chốt hạ một câu sau khi kiên nhẫn nghe tất cả những gì Khả Di miêu tả…
- Cũng không hẳn là như thế…Nhưng…- Di Di lúng túng…
- Hiểu rồi…- Lâm Hải mân mê vành tai mình- Tôi sẽ có cách giúp cô thoát khỏi những chuyện này? Được chứ?
- Cách gì cơ?- Khả Di giật mình, tôi cũng giật mình theo cô ấy- Anh định làm gì? Lâm Hải?
- Cô sẽ biết ngay thôi…Giờ thì an tâm nhé!
- Uhm…Cảm ơn anh! Anh uống cà phê nhé? Tôi sẽ pha cho anh một tách thật ngon- Khả Di khẽ che miệng ngáp rồi vội vàng quy lưng trở vào bếp. Đêm qua cô ấy có lẽ đã thức trắng đêm rồi.
Khi tiếng lạch cạch từ khu bếp vang lên, Lâm Hải hoan toàn yên tâm là Khả Di đang bận bịu với tách cà phê pha dở. Anh ta xoay một vòng chiếc ghế đẩy, gác một chân lên bàn với vẻ bất cần rồi nhìn thẳng vào mặt tôi:
- Tôi đã nói trước rồi mà..Anh bạn! Anh đâu có nghe tôi…- Lâm Hải cười khinh khỉnh, anh ta mân mê con dao gọt hoa quả gần đó với vẻ thích thú- Anh đã quá nôn nóng… Anh muốn Khả Di biết rằng anh đang tồn tại… Hahaha…Và giờ… Xong!
Con dao được Lâm Hải hất lên không trung và cắm phập trở lại mặt bàn. Nếu có thể, tôi chỉ muốn con dao kia cắm phập vào bản mặt đẹp trai đang cười một cách phởn phơ, đầy tự đắc của Lâm Hải. Nhưng cơn nóng giận trong tôi được kìm nén lại. Điều làm tôi đau khổ lúc này không phải là những lời giễu cợt của Lâm Hải kia mà là sự bất lực khi thấy mình hoàn toàn thua cuộc. Tôi thất bại trong việc làm Khả Di nhận ra sự có mặt của mình… Cô ấy không cảm nhận được tôi đã ở gần cô ấy đến nhường nào, Đối với cô ấy, tôi hoàn toàn là một người đã chết!
******
Ngay từ sáng sớm, những cơn mưa nối tiếp nhau đã làm bầu trời trở lên âm u một cách khó hiểu. Năm ngày sau khi căn hộ xảy ra những bất thường như đêm hôm nọ, Khả Di luôn sợ hãi mỗi khi ở nhà một mình. Cô ấy thường về nhà vào lúc khuya khi nán lại ở shop quần áo của Thục Loan phụ cô bạn bán hàng. Có đôi khi, Khả Di ngủ lại luôn trong shop bán hàng. Duy nhất ngày hôm qua, shop hàng nhập đồ mới, những con ma-lơ-canh bị lột trần và bày ra la liệt, những kiện hàng chất đống choán hết diện tích cửa hàng. Khả Di đành trở về căn hộ sau khi đã uống đến say mèm mấy ly rượu mà Thục Loan được một “fan” hâm mộ giấu mặt tặng và hai cô nàng hí hửng mang ra chuốc nhau say bí tỉ. Khả Di trở về và lăn ra ngủ ngay lập tức. Cô ấy còn chả buồn thay đồ và tháo đôi giày ra khỏi chân. Tôi toan giúp cô ấy cất gọn những đôi giày lên giá, nhưng nghĩ thế nào, tôi lại dừng ngay ý định đó lại. Tôi sơ tiếng thét kinh hoàng của Khả Di lúc sáng sớm nếu chẳng may cô ấy nhận ra ai đó đã bí mật tháo giầy giúp mình. Tôi lặng lẽ nằm bên cô ấy… Chỉ ngắm nghía gương mặt ửng hồng bởi men rượu nồng và hàng mi cong nơi đôi mắt khép lại cũng đủ làm trái tim thương tổn của tôi được xoa dịu.
Nhưng sáng sớm hôm nay, những điều bất thường không làm Khả Di hét lên và bật dậy mà là tiếng đập cửa của ai đó như muốn phá sập cánh cửa ra. Mắt nhắm mắt mở, Di Di khoác vội chiếc áo rồi ra mở cửa.
- Lâm Hải! Anh làm tôi muốn xỉu luôn này! – Khả Di la lên khi thấy cái mặt nhăn nhở của Lâm Hải thò vào.
- Chào buổi sáng! Người đẹp!- Lâm Hải cười khì khì , đoạn gãi đầu gãi tai. Cặp mắt của anh ta rót cái nhìn hau háu vào khe sâu hút hồn giữa hai gò bồng đảo của Khả Di với vẻ thèm thuồng không giấu giếm được.
Nhận ra cái nhìn không mấy đứng đắn đó, Di Di kéo vội chiếc áo che đi khoảng ngực trước mặt. Lâm Hải xấu hổ, anh ta quay đi, đằng hắng mấy tiếng rồi vội vã nói:
- Tôi mang đến cho cô một bất ngờ… Một người có thể giúp cô thoát khỏi mọi nỗi ám ảnh và sợ hãi.
- Chào cô Di!
Ngay sau lời giới thiệu và tiếng chào lạ lẫm vang lên, Lâm Hải đứng lùi lại một chút và một người đàn ông to béo, có hàng ria mép phủ kín cằm tiến lại. Ông ta vận một chiếc áo choàng như kiểu thầy Pháp và cổ đeo thêm một chuỗi tràng hạt to bản. Ở bên tay phải còn xách theo một chiếc túi, có lẽ là để đựng đồ nghề.
- Chào ông! – Khả Di đáp lại, đoạn vội vàng quay sang Lâm Hải- Thế này là sao? - Khả Di vẫn chưa hiểu hết ý định của Lâm Hải, cô ấy đứng tựa cửa và lúng túng không biết có nên đưa người đàn ông lạ mặt kia vào nhà.
- Đây là Bạch Sư Phụ, ông ấy rất giỏi trong việc bắt yêu và giải trừ ma quỷ! Tôi đã kể cho ông ấy nghe về những điều cô gặp phải, Bạch Sư Phụ có lẽ sẽ giúp được cô!
Lần này thì cánh cửa được mở rộng hoàn toàn. Lâm Hải và cái người được mệnh danh là Bạch Sư phụ thong thả ngồi uống trà trong khi Khả Di cáo lỗi đi thay đồ. Tôi đứng gần cửa sổ, nơi những tia nắng mặt trời đầu tiên của ngày mới chiếu xiên qua cơ thể tôi trong suốt. Có đôi lúc Bạch Sư Phụ nhìn nom nom về phía khoảng không chan hòa ánh nắng nơi cửa sổ làm tôi thoáng giật mình. Nhưng mái tóc lòa xòa che đi gần nửa khuôn mặt khiến tôi chẳng rõ ông ta đang suy nghĩ điều gì. Tách trà được ông ta uống một cách từ tốn. Lâm Hải vẫn giữ nguyên thái độ khinh khỉnh từ sau lần tôi bất hợp tác với anh ta về việc tán tỉnh Khả Di. Anh ta còn chẳng thèm dừng cái nhìn ở phía tôi lâu một chút và trên gương mặt đẹp trai luôn thường trực một nụ cười nửa miệng. Điều này làm tôi có một linh cảm không lành.
- Bạch sư phụ!- Di Di trở ra với chiếc quần Jean và áo sơ mi đơn giản- Có lẽ Lâm Hải đã nói cho ông nghe về những điều kì lạ tôi gặp phải. Chắc tôi không cần nhắc lại nữa… Ông bắt đầu luôn được rồi!
Đặt tách trà uống dở xuống mặt bàn. Tiếng đế sứ của chiếc tách chạm vào mặt bàn thủy tinh làm vang lên một tiếng “cạch” khô khốc, Bạch Sư phụ mau chóng rút trong túi ra những thứ cần cho việc bắt yêu. Một thẻ hương và hộp quẹt nhìn kiểu dáng rất cổ và kì quái, hộp quẹt được chạm khắc hình những đầu lâu người đan xen một vài khúc xương nham nhở. Một chiếc gương bát quái cỡ bằng bàn tay. Khi ông ta rút chiếc guơng ra khỏi túi, ánh nắng từ ngoài cửa phản chiếu qua tấm gương và rọi thẳng vào chỗ tôi đứng những vệt sáng chói lòa. Cuối cùng là một chiếc trống nhỏ bằng gỗ được sơn đỏ rực một mặt như màu tiết gà.
Thận trọng châm lửa cho thẻ hương, Bạch Sư phụ trịnh trọng cắm nó ở gần cửa ra vào, cửa bếp và cửa phòng ngủ, ông ta giữ lại ba nén duy nhất trên bàn tay mình. Những vòng khói mờ ảo và vằn vện của hương làm tôi khó chịu. Khả Di quan sát chăm chú những hành động nhỏ nhất của Bạch Sư Phụ, guơng mặt cô ấy đầy vẻ ngỡ ngàng. Còn Lâm Hải anh ta nhìn nom nom về phía tôi, khóe miệng xuất hiện một nụ cười mỉm đắc ý.
Khẽ vẩy vẩy thẻ hương về đằng trước, miệng lẩm nhẩm điều gì đó bí ẩn, Bạch Sư Phụ bắt đầu cầm bó huơng và múa may loạn xạ trong căn phòng. Hành động của ông ta thật kì lạ… Nhưng kì lạ hơn khi bó hương và cả ông ta nữa tiến sát sạt lại phía cửa sổ chỗ tôi đang đứng. Ở cự li này, tôi mới nhìn rõ gương mặt bị mái tóc lòa xòa che khuất của ông ta. Đôi mắt của ông ta mở trừng trừng nhìn xoáy vào guơng mặt thất kinh của tôi, hình như đôi mắt đó toàn lòng trắng. Bó hương như đảo điên trên bàn tay ma quỷ với những ngón tay thon gầy và xương xương của Bạch Sư Phụ. Những vòng xoáy khi thân hương xoay tròn và những vòng khói ảo mờ làm tôi cũng như bị hút vào nhịp xoáy đó…Và sau cuối, những thân nhang đỏ lòm bị Bạch Sư Phụ cắm phập vào người tôi. Vào hư không nơi những tia nắng chiếu xiên qua ô cửa nhỏ… Nhưng rõ ràng cơ thể tôi bắt đầu bốc cháy. Cảm giác nóng rực đến kinh người bao phủ toàn bộ cơ thể trong suốt của tôi. Những tàn lửa lập lòe…Những vòng khói làm tôi nôn nao… Tôi cố gắng trườn mình ra khỏi phía cửa sổ khi Bạch Sư Phụ dùng thẻ hương đâm liên tiếp vào vị trí tôi đang đứng. Lâm Hải bình thản nhìn tôi đau đớn. Anh ta đút tay vào túi quần và cười hả hê khi thấy tôi vật lộn với những thẻ hương cháy dở… Nhịp trống bập bùng từ chiếc trống màu máu gà ông thầy đuổi yêu kia vang lên…Thứ âm thanh quái quỷ đó làm đầu tôi như muốn vỡ ra và chao đảo. Tôi không thể đứng vững được nữa. Đầu óc tôi quay cuồng, cảm giác như toàn cơ thể mình lơ lửng như một trái bóng không người giữ. Bạch Sư Phụ dơ chiếc gương chiếu yêu lên không trung, ông ta xoay tròn nó… Mặt gương lấp lóa…Lấp lóa… Trên mặt gương, guơng mặt của Bạch Sư Phụ hiện ra trong đó, bộ ria mép đen sẫm và đôi mắt trợn trừng trừng đủ làm người khác rúm người hoáng sợ… Gương mặt như thiên thần của Khả Di bị phản chiếu vào lúc chiếc gương lia qua trước mặt. Rồi sau cuối, chiếc gương lia qua phía tôi, Lâm Hải mỉm cười chờ đợi, Tôi cũng nín thở, nhìn chằm chằm vào chiếc gương. Tuy nhiên vào cái giây phút tưởng như gương mặt tôi sẽ hiện ra trong chiếc gương đó, chiếc gương bỗng tối sầm lại và trên đó hiện ra một gương mặt khác. Đó hoàn toàn không phải gương mặt tôi. Trên chiếc gương là nụ cười thỏa mãn của Lâm Hải.
Lâm Hải cũng nhìn thấy điều đó, Khả Di cũng nhìn thấy. Và ông thầy bắt yêu tất nhiên là người nhìn rõ hơn ai hết. Gương mặt có đôi mắt bị che khuất một nửa ném cái nhìn đỏ quạch về phía Lâm Hải, và khóe môi ông ta nở một nụ cười bí ẩn. Lâm Hải lùi lại một chút, rõ ràng anh ta lúng túng nhưng rất nhanh, Lâm Hải gạt tay thật mạnh. Chiếc gương bị hất văng xuống đất, chạm vào nền đá hoa, vỡ tan tành như bị ai bóp nát thành nhiều mảnh. Những mảnh thủy tinh rơi xuống nền đất tạo ra thứ âm thanh khô khốc. Khả Di lùi lại tránh những mảnh thủy tinh bắn lên người. Trong khi Lâm Hải, anh ta điên cuồng dùng chân dẫm đạp lên những mảnh ghép đó.
- Mẹ kiếp! Ông bắt yêu cái kiểu gì vậy? – Lâm Hải gào lên- Đây là gương mặt tôi…Tôi là người… Là NGƯỜI…Ông hiều chưa? Yêu quái cái gì chứ!
Một mảnh gương nhỏ sót lại sau cú đạp chân mạnh bạo của Lâm Hải bắn lên mặt anh ta, cào một đường xước khá dài ở cằm. Máu ở đó rớm ra thành một vệt đỏ. Nhưng ông thầy bắt yêu- Bạch Sư Phụ không để tâm đến điều đó. Ông ta càng không quan tâm đến lời nói và hành động điên cuồng của Lâm Hải. Ông ta chỉ tặc lưỡi nói:
- Chiếc gương này thật tệ!
Rất nhanh, Bạch Sư Phụ chậm rãi nhặt nhạnh những mảnh vỡ của chiếc gương, bỏ vào túi, rồi bằng một thái độ điềm tĩnh đến kì lạ, ông ta rút trong đó ra một sấp thẻ giấy màu vàng đưa cho Khả Di:
- Tôi đã bắt yêu hai mươi năm… Nhưng chưa lần nào phải để khách hàng thất vọng. – Ông thầy bắt yêu mỉm cười- Cô yên tâm, chưa làm xong việc, tôi tuyệt đối không lấy tiền của cô. Nếu cô còn tin tưởng ở tôi, thì cái này dành cho cô. Dán nó ở cửa ra vào, cửa bếp và phòng ngủ, mang theo bên mình… - Đoạn ông ta quay sang Lâm Hải, đôi mắt hơi nheo lại- Anh cũng có thể dùng nó! Bùa bắt yêu không dùng để bắt NGƯỜI!
Khả Di nhận những tấm thẻ vàng từ tay Bạch Sư Phụ đầy cẩn trọng. Lâm Hải cũng nhanh tay lấy một thẻ vàng, đôi mắt anh ta lộ vẻ khó chịu khi bắt gặp những hình thù quái dị trên đó. Ông thầy bắt yêu quấn những mảnh vụn của chiếc gương vào chiếc khăn rồi cất cả chiếc trống màu máu gà vào túi. Không đợi Lâm Hải và Khả Di tiễn, ông ta đã tự động đi về phía cánh cửa. Tay vặn nắm xoay, ông ta quét ánh mắt nhanh khắp phòng, đôi mắt sâu bị tóc che khuất nhìn xoáy vào vị trí nơi tôi đứng, vào khuôn mặt ửng hồng và ngơ ngác của Khả Di, vào cả gương mặt đang cố nặn ra vẻ bình thản của Lâm Hải và nói thật chậm:
- Yêu tại nhân tâm… Nỗi sợ hãi của con người chính là thức ăn nuỗi dưỡng linh hồn ma quỷ. Kì thực ma quỷ không có gì đáng sợ, có sợ là sợ những kẻ tự cho mình là người, những lại mang trái tim quỷ dữ.
Cánh cửa đóng lại, và ông thầy bắt yêu biến mất. Tiếng dép lạch cạch nơi cầu thang rồi chìm vào hư không của im lặng. Cả Lâm Hải và Khả Di đều lúng túng. Sau cuối, Khả Di là người giải vây cho mọi chuyện:
- Cằm anh chảy máu rồi kìa, để tôi lấy bông cho anh!
HẾT
Lâm Hải đã được Khả Di thông báo về vụ lộn xộn hôm qua, và sáng nay anh ta có mặt để chứng kiến tình cảnh thê thảm của tôi. Đôi mắt khinh khỉnh ném cái nhìn chẳng rõ là cười cợt hay thương hại về phía tôi, trong khi Khả Di vẫn trong cơn xúc động thuật lại mọi chuyện cho Lâm Hải.
- Tóm lại cô vẫn cho rằng, cô đã nhìn thấy ma đúng không?- Lâm Hải chốt hạ một câu sau khi kiên nhẫn nghe tất cả những gì Khả Di miêu tả…
- Cũng không hẳn là như thế…Nhưng…- Di Di lúng túng…
- Hiểu rồi…- Lâm Hải mân mê vành tai mình- Tôi sẽ có cách giúp cô thoát khỏi những chuyện này? Được chứ?
- Cách gì cơ?- Khả Di giật mình, tôi cũng giật mình theo cô ấy- Anh định làm gì? Lâm Hải?
- Cô sẽ biết ngay thôi…Giờ thì an tâm nhé!
- Uhm…Cảm ơn anh! Anh uống cà phê nhé? Tôi sẽ pha cho anh một tách thật ngon- Khả Di khẽ che miệng ngáp rồi vội vàng quy lưng trở vào bếp. Đêm qua cô ấy có lẽ đã thức trắng đêm rồi.
Khi tiếng lạch cạch từ khu bếp vang lên, Lâm Hải hoan toàn yên tâm là Khả Di đang bận bịu với tách cà phê pha dở. Anh ta xoay một vòng chiếc ghế đẩy, gác một chân lên bàn với vẻ bất cần rồi nhìn thẳng vào mặt tôi:
- Tôi đã nói trước rồi mà..Anh bạn! Anh đâu có nghe tôi…- Lâm Hải cười khinh khỉnh, anh ta mân mê con dao gọt hoa quả gần đó với vẻ thích thú- Anh đã quá nôn nóng… Anh muốn Khả Di biết rằng anh đang tồn tại… Hahaha…Và giờ… Xong!
Con dao được Lâm Hải hất lên không trung và cắm phập trở lại mặt bàn. Nếu có thể, tôi chỉ muốn con dao kia cắm phập vào bản mặt đẹp trai đang cười một cách phởn phơ, đầy tự đắc của Lâm Hải. Nhưng cơn nóng giận trong tôi được kìm nén lại. Điều làm tôi đau khổ lúc này không phải là những lời giễu cợt của Lâm Hải kia mà là sự bất lực khi thấy mình hoàn toàn thua cuộc. Tôi thất bại trong việc làm Khả Di nhận ra sự có mặt của mình… Cô ấy không cảm nhận được tôi đã ở gần cô ấy đến nhường nào, Đối với cô ấy, tôi hoàn toàn là một người đã chết!
******
Ngay từ sáng sớm, những cơn mưa nối tiếp nhau đã làm bầu trời trở lên âm u một cách khó hiểu. Năm ngày sau khi căn hộ xảy ra những bất thường như đêm hôm nọ, Khả Di luôn sợ hãi mỗi khi ở nhà một mình. Cô ấy thường về nhà vào lúc khuya khi nán lại ở shop quần áo của Thục Loan phụ cô bạn bán hàng. Có đôi khi, Khả Di ngủ lại luôn trong shop bán hàng. Duy nhất ngày hôm qua, shop hàng nhập đồ mới, những con ma-lơ-canh bị lột trần và bày ra la liệt, những kiện hàng chất đống choán hết diện tích cửa hàng. Khả Di đành trở về căn hộ sau khi đã uống đến say mèm mấy ly rượu mà Thục Loan được một “fan” hâm mộ giấu mặt tặng và hai cô nàng hí hửng mang ra chuốc nhau say bí tỉ. Khả Di trở về và lăn ra ngủ ngay lập tức. Cô ấy còn chả buồn thay đồ và tháo đôi giày ra khỏi chân. Tôi toan giúp cô ấy cất gọn những đôi giày lên giá, nhưng nghĩ thế nào, tôi lại dừng ngay ý định đó lại. Tôi sơ tiếng thét kinh hoàng của Khả Di lúc sáng sớm nếu chẳng may cô ấy nhận ra ai đó đã bí mật tháo giầy giúp mình. Tôi lặng lẽ nằm bên cô ấy… Chỉ ngắm nghía gương mặt ửng hồng bởi men rượu nồng và hàng mi cong nơi đôi mắt khép lại cũng đủ làm trái tim thương tổn của tôi được xoa dịu.
Nhưng sáng sớm hôm nay, những điều bất thường không làm Khả Di hét lên và bật dậy mà là tiếng đập cửa của ai đó như muốn phá sập cánh cửa ra. Mắt nhắm mắt mở, Di Di khoác vội chiếc áo rồi ra mở cửa.
- Lâm Hải! Anh làm tôi muốn xỉu luôn này! – Khả Di la lên khi thấy cái mặt nhăn nhở của Lâm Hải thò vào.
- Chào buổi sáng! Người đẹp!- Lâm Hải cười khì khì , đoạn gãi đầu gãi tai. Cặp mắt của anh ta rót cái nhìn hau háu vào khe sâu hút hồn giữa hai gò bồng đảo của Khả Di với vẻ thèm thuồng không giấu giếm được.
Nhận ra cái nhìn không mấy đứng đắn đó, Di Di kéo vội chiếc áo che đi khoảng ngực trước mặt. Lâm Hải xấu hổ, anh ta quay đi, đằng hắng mấy tiếng rồi vội vã nói:
- Tôi mang đến cho cô một bất ngờ… Một người có thể giúp cô thoát khỏi mọi nỗi ám ảnh và sợ hãi.
- Chào cô Di!
Ngay sau lời giới thiệu và tiếng chào lạ lẫm vang lên, Lâm Hải đứng lùi lại một chút và một người đàn ông to béo, có hàng ria mép phủ kín cằm tiến lại. Ông ta vận một chiếc áo choàng như kiểu thầy Pháp và cổ đeo thêm một chuỗi tràng hạt to bản. Ở bên tay phải còn xách theo một chiếc túi, có lẽ là để đựng đồ nghề.
- Chào ông! – Khả Di đáp lại, đoạn vội vàng quay sang Lâm Hải- Thế này là sao? - Khả Di vẫn chưa hiểu hết ý định của Lâm Hải, cô ấy đứng tựa cửa và lúng túng không biết có nên đưa người đàn ông lạ mặt kia vào nhà.
- Đây là Bạch Sư Phụ, ông ấy rất giỏi trong việc bắt yêu và giải trừ ma quỷ! Tôi đã kể cho ông ấy nghe về những điều cô gặp phải, Bạch Sư Phụ có lẽ sẽ giúp được cô!
Lần này thì cánh cửa được mở rộng hoàn toàn. Lâm Hải và cái người được mệnh danh là Bạch Sư phụ thong thả ngồi uống trà trong khi Khả Di cáo lỗi đi thay đồ. Tôi đứng gần cửa sổ, nơi những tia nắng mặt trời đầu tiên của ngày mới chiếu xiên qua cơ thể tôi trong suốt. Có đôi lúc Bạch Sư Phụ nhìn nom nom về phía khoảng không chan hòa ánh nắng nơi cửa sổ làm tôi thoáng giật mình. Nhưng mái tóc lòa xòa che đi gần nửa khuôn mặt khiến tôi chẳng rõ ông ta đang suy nghĩ điều gì. Tách trà được ông ta uống một cách từ tốn. Lâm Hải vẫn giữ nguyên thái độ khinh khỉnh từ sau lần tôi bất hợp tác với anh ta về việc tán tỉnh Khả Di. Anh ta còn chẳng thèm dừng cái nhìn ở phía tôi lâu một chút và trên gương mặt đẹp trai luôn thường trực một nụ cười nửa miệng. Điều này làm tôi có một linh cảm không lành.
- Bạch sư phụ!- Di Di trở ra với chiếc quần Jean và áo sơ mi đơn giản- Có lẽ Lâm Hải đã nói cho ông nghe về những điều kì lạ tôi gặp phải. Chắc tôi không cần nhắc lại nữa… Ông bắt đầu luôn được rồi!
Đặt tách trà uống dở xuống mặt bàn. Tiếng đế sứ của chiếc tách chạm vào mặt bàn thủy tinh làm vang lên một tiếng “cạch” khô khốc, Bạch Sư phụ mau chóng rút trong túi ra những thứ cần cho việc bắt yêu. Một thẻ hương và hộp quẹt nhìn kiểu dáng rất cổ và kì quái, hộp quẹt được chạm khắc hình những đầu lâu người đan xen một vài khúc xương nham nhở. Một chiếc gương bát quái cỡ bằng bàn tay. Khi ông ta rút chiếc guơng ra khỏi túi, ánh nắng từ ngoài cửa phản chiếu qua tấm gương và rọi thẳng vào chỗ tôi đứng những vệt sáng chói lòa. Cuối cùng là một chiếc trống nhỏ bằng gỗ được sơn đỏ rực một mặt như màu tiết gà.
Thận trọng châm lửa cho thẻ hương, Bạch Sư phụ trịnh trọng cắm nó ở gần cửa ra vào, cửa bếp và cửa phòng ngủ, ông ta giữ lại ba nén duy nhất trên bàn tay mình. Những vòng khói mờ ảo và vằn vện của hương làm tôi khó chịu. Khả Di quan sát chăm chú những hành động nhỏ nhất của Bạch Sư Phụ, guơng mặt cô ấy đầy vẻ ngỡ ngàng. Còn Lâm Hải anh ta nhìn nom nom về phía tôi, khóe miệng xuất hiện một nụ cười mỉm đắc ý.
Khẽ vẩy vẩy thẻ hương về đằng trước, miệng lẩm nhẩm điều gì đó bí ẩn, Bạch Sư Phụ bắt đầu cầm bó huơng và múa may loạn xạ trong căn phòng. Hành động của ông ta thật kì lạ… Nhưng kì lạ hơn khi bó hương và cả ông ta nữa tiến sát sạt lại phía cửa sổ chỗ tôi đang đứng. Ở cự li này, tôi mới nhìn rõ gương mặt bị mái tóc lòa xòa che khuất của ông ta. Đôi mắt của ông ta mở trừng trừng nhìn xoáy vào guơng mặt thất kinh của tôi, hình như đôi mắt đó toàn lòng trắng. Bó hương như đảo điên trên bàn tay ma quỷ với những ngón tay thon gầy và xương xương của Bạch Sư Phụ. Những vòng xoáy khi thân hương xoay tròn và những vòng khói ảo mờ làm tôi cũng như bị hút vào nhịp xoáy đó…Và sau cuối, những thân nhang đỏ lòm bị Bạch Sư Phụ cắm phập vào người tôi. Vào hư không nơi những tia nắng chiếu xiên qua ô cửa nhỏ… Nhưng rõ ràng cơ thể tôi bắt đầu bốc cháy. Cảm giác nóng rực đến kinh người bao phủ toàn bộ cơ thể trong suốt của tôi. Những tàn lửa lập lòe…Những vòng khói làm tôi nôn nao… Tôi cố gắng trườn mình ra khỏi phía cửa sổ khi Bạch Sư Phụ dùng thẻ hương đâm liên tiếp vào vị trí tôi đang đứng. Lâm Hải bình thản nhìn tôi đau đớn. Anh ta đút tay vào túi quần và cười hả hê khi thấy tôi vật lộn với những thẻ hương cháy dở… Nhịp trống bập bùng từ chiếc trống màu máu gà ông thầy đuổi yêu kia vang lên…Thứ âm thanh quái quỷ đó làm đầu tôi như muốn vỡ ra và chao đảo. Tôi không thể đứng vững được nữa. Đầu óc tôi quay cuồng, cảm giác như toàn cơ thể mình lơ lửng như một trái bóng không người giữ. Bạch Sư Phụ dơ chiếc gương chiếu yêu lên không trung, ông ta xoay tròn nó… Mặt gương lấp lóa…Lấp lóa… Trên mặt gương, guơng mặt của Bạch Sư Phụ hiện ra trong đó, bộ ria mép đen sẫm và đôi mắt trợn trừng trừng đủ làm người khác rúm người hoáng sợ… Gương mặt như thiên thần của Khả Di bị phản chiếu vào lúc chiếc gương lia qua trước mặt. Rồi sau cuối, chiếc gương lia qua phía tôi, Lâm Hải mỉm cười chờ đợi, Tôi cũng nín thở, nhìn chằm chằm vào chiếc gương. Tuy nhiên vào cái giây phút tưởng như gương mặt tôi sẽ hiện ra trong chiếc gương đó, chiếc gương bỗng tối sầm lại và trên đó hiện ra một gương mặt khác. Đó hoàn toàn không phải gương mặt tôi. Trên chiếc gương là nụ cười thỏa mãn của Lâm Hải.
Lâm Hải cũng nhìn thấy điều đó, Khả Di cũng nhìn thấy. Và ông thầy bắt yêu tất nhiên là người nhìn rõ hơn ai hết. Gương mặt có đôi mắt bị che khuất một nửa ném cái nhìn đỏ quạch về phía Lâm Hải, và khóe môi ông ta nở một nụ cười bí ẩn. Lâm Hải lùi lại một chút, rõ ràng anh ta lúng túng nhưng rất nhanh, Lâm Hải gạt tay thật mạnh. Chiếc gương bị hất văng xuống đất, chạm vào nền đá hoa, vỡ tan tành như bị ai bóp nát thành nhiều mảnh. Những mảnh thủy tinh rơi xuống nền đất tạo ra thứ âm thanh khô khốc. Khả Di lùi lại tránh những mảnh thủy tinh bắn lên người. Trong khi Lâm Hải, anh ta điên cuồng dùng chân dẫm đạp lên những mảnh ghép đó.
- Mẹ kiếp! Ông bắt yêu cái kiểu gì vậy? – Lâm Hải gào lên- Đây là gương mặt tôi…Tôi là người… Là NGƯỜI…Ông hiều chưa? Yêu quái cái gì chứ!
Một mảnh gương nhỏ sót lại sau cú đạp chân mạnh bạo của Lâm Hải bắn lên mặt anh ta, cào một đường xước khá dài ở cằm. Máu ở đó rớm ra thành một vệt đỏ. Nhưng ông thầy bắt yêu- Bạch Sư Phụ không để tâm đến điều đó. Ông ta càng không quan tâm đến lời nói và hành động điên cuồng của Lâm Hải. Ông ta chỉ tặc lưỡi nói:
- Chiếc gương này thật tệ!
Rất nhanh, Bạch Sư Phụ chậm rãi nhặt nhạnh những mảnh vỡ của chiếc gương, bỏ vào túi, rồi bằng một thái độ điềm tĩnh đến kì lạ, ông ta rút trong đó ra một sấp thẻ giấy màu vàng đưa cho Khả Di:
- Tôi đã bắt yêu hai mươi năm… Nhưng chưa lần nào phải để khách hàng thất vọng. – Ông thầy bắt yêu mỉm cười- Cô yên tâm, chưa làm xong việc, tôi tuyệt đối không lấy tiền của cô. Nếu cô còn tin tưởng ở tôi, thì cái này dành cho cô. Dán nó ở cửa ra vào, cửa bếp và phòng ngủ, mang theo bên mình… - Đoạn ông ta quay sang Lâm Hải, đôi mắt hơi nheo lại- Anh cũng có thể dùng nó! Bùa bắt yêu không dùng để bắt NGƯỜI!
Khả Di nhận những tấm thẻ vàng từ tay Bạch Sư Phụ đầy cẩn trọng. Lâm Hải cũng nhanh tay lấy một thẻ vàng, đôi mắt anh ta lộ vẻ khó chịu khi bắt gặp những hình thù quái dị trên đó. Ông thầy bắt yêu quấn những mảnh vụn của chiếc gương vào chiếc khăn rồi cất cả chiếc trống màu máu gà vào túi. Không đợi Lâm Hải và Khả Di tiễn, ông ta đã tự động đi về phía cánh cửa. Tay vặn nắm xoay, ông ta quét ánh mắt nhanh khắp phòng, đôi mắt sâu bị tóc che khuất nhìn xoáy vào vị trí nơi tôi đứng, vào khuôn mặt ửng hồng và ngơ ngác của Khả Di, vào cả gương mặt đang cố nặn ra vẻ bình thản của Lâm Hải và nói thật chậm:
- Yêu tại nhân tâm… Nỗi sợ hãi của con người chính là thức ăn nuỗi dưỡng linh hồn ma quỷ. Kì thực ma quỷ không có gì đáng sợ, có sợ là sợ những kẻ tự cho mình là người, những lại mang trái tim quỷ dữ.
Cánh cửa đóng lại, và ông thầy bắt yêu biến mất. Tiếng dép lạch cạch nơi cầu thang rồi chìm vào hư không của im lặng. Cả Lâm Hải và Khả Di đều lúng túng. Sau cuối, Khả Di là người giải vây cho mọi chuyện:
- Cằm anh chảy máu rồi kìa, để tôi lấy bông cho anh!
HẾT
/15
|