Di Di! Anh sẽ cứu em!
Chứng minh thư nhân dân số 142567899, tuổi: 28, nơi sinh: Dương Nam, nghề nghiệp: không xác định. Đó là tất cả thông tin về Trần Lâm Hải- người đàn ông đã không quản tính mạng mình để lao vào cứu thiên thần xinh đẹp của tôi.
Nhưng hiện tại anh ta đang hôn mê bởi tác dụng ngoài mong đợi của thuốc mê và sự hi sinh thân mình đầy quả vì người đẹp cảm nên việc nắm bắt chút ít thông tin của anh ta từ đồn cảnhsát chẳng giúp gì cho tôi được mấy. Khả Di cũng vậy, cô ấy đã ngồi bất động gần nửa tiếng phía bên ngoài cửa chính, gương mặt thất thần. Tôi cũng ngồi bất động. Một năm rồi, không một gã đàn ông nào gọi tên cô ấy một cách quyết liệt như vậy, ngoại trừ tôi.
Bầu trời An Dương trong xanh đến kì lạ. Những đám mây thả mình cho gió ve vuốt làm nên những hình thù ngộ nghĩnh. Một vài con chim tung mình bay lên không, tạo thành điểm nhấn đặc biết, điểm xuyết cho tấm thảm xanh trong vời vợi đó. Nhưng tôi lại chẳng có bất cứ hứng thú nào với cảnh sắc sinh động của thiên nhiên xung quanh. Thứ bám riết lấy tâm chí tôi lúc này là người đàn ông đang nằm bất động trên giường bệnh kia.
- Cô Di, bây giờ cô có thể vào thăm anh ấy được rồi!
Chị Y tá có mái tóc được cột đuôi sam hai bên khẽ hé cửa, nhìn Khả Di nói với giọng nhỏ nhẹ.
Di Di vội vàng đứng dậy. Chị Y tá ý tứ bước ra ngoài và khẽ khép hờ cánh cửa. Bầu không khí trong phòng im lặng đến đáng sợ. Chậm rãi. Từng bước một. Di Di đã đến bên chiếc giường từ lúc nào.
Anh chàng nọ quay mặt vào trong tường. Nhìn nghiêng, không thấy hết toàn bộ gương mặt nhưng đủ nhận ra vài điểm đặc biệt. Làn da rám nắng, sống mũi cao, khuôn mặt góc cạnh, trông anh ta khá nam tính. Di Di nín thở, cô ấy đưa tay chạm khẽ vào vai anh chàng kia. Một thoáng rùng mình, cơ thể anh ta khẽ cử động, tấm lưng rộng áp hẳn xuống giường và trên gương mặt điển trai nọ bỗng xuất hiện một nụ cười bí hiểm. Giọng nói trầm ấm vang lên phá tan bầu không khí:
- Tôi nghĩ tốt hơn hết cô nên mua cho tôi chút gì đó để ăn! – Anh chàng kia nói với vẻ điềm tĩnh đến kinh ngạc-…Tôi đói rồi!
- A…vâng…Tất nhiên là….Vâng…- Khả Di lúng túng và bất ngờ đến tột độ, cô ấy luống cuống lùi lại phía cửa, nửa muốn ở lại, nửa lại toan đi.
Tôi cũng lùi lại. Nụ cười vẫn nở trên môi anh chàng kia và gương mặt không biểu lộ chút đau đớn nào. Trái lại, ở đó còn hiện lên sự thỏa mãn.
- Anh cảm thấy ổn cả chứ? Ý tôi là… - Khả Di vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, một phần vì nụ cười ma quái, một phần vì thái độ điềm tĩnh đến kinh ngạc kia.
- Tôi ổn. – Anh chàng kia khẽ ngắt lời- Tôi chỉ muốn ăn chút gì đó thôi, cô không hiểu à?
Cánh cửa khép lại sau lưng tôi. Tiếng đế giầy cao gót vang lên ở hành lang tạo thành một chuỗi thanh âm khô khan và tẻ ngắt. Còn lại một mình trong phòng, cái nhìn của tôi vẫn dán chặt vào gương mặt của anh chàng nọ, lạ lẫm và băn khoăn. Cái quái gì đang thật sự diễn ra ở đây? Con người đang nằm ở kia với tấm chăn khoác hờ qua bụng- Anh ta là ai?
Và nụ cười kia nữa. Vì sao anh ta lại cười.
Chàng trai nằm trên giường khẽ cử động rồi quay hẳn mặt về phía tôi. Đôi mắt sâu nhìn như thôi miên vào vị trí nơi tôi đứng. Trên gương mặt anh ta lại xuất hiện một nụ cười mà lần này còn thỏa mãn gấp ngàn lần cái cách anh ta cười cợt với Khả Di khi nãy. Có cảm giác như nụ cười và ánh mắt đó xuyên thấu trái tim của một linh hồn. Tôi vội vã quay người cố tìm cách lảng tránh cái nhìn đó, rồi quay lưng, toan bước ra ngoài.
- Cô ấy có thể tự đi một mình – Giọng nói trầm ấm đó lại vang lên- Chỉ là mua chút đồ ăn nhẹ thôi mà!
Bước chân tôi khựng lại. Anh ta đang nói với tôi. Chính xác là như thế! Anh ta nhìn thấy tôi. Người đàn ông trên chiếc giường trắng toát kia có thể nhìn thấy tôi.
- Không cần phải tỏ ra hoảng hốt như vậy! Anh có thể lại gần đây được không? Tôi không thể cử động chúng!
Giọng nói trầm ấm lại một lần nữa vang lên.Tôi nhìn theo hướng cánh tay người đàn ông kia chỉ. Chiếc chân bị gãy được băng trắng toát. Một phần xương hông bị rạn làm phần dưới cơ thể anh ta phải cố định trong trạng thái bất động hoàn toàn. Vầng trán cao khẽ nheo lại khiến gương mặt anh ta trở lên nhăn nhúm và lộ vẻ thất vọng ghê gớm.
- Anh có thể nhìn thấy tôi? Anh có thể nói chuyện được với tôi?
- Tất nhiên rồi! Có khi còn rõ hơn cả anh nhìn vào tôi nữa! – Người đàn ông kia thủng thẳng đáp và cười khùng khục.
- Nhưng…- Đến lúc này thì sự lo lắng và băn khoăn của tôi không giấu nổi ra ngoài-… Nhưng tại sao? Tất cả mọi người đều không nhìn thấy tôi, họ không hề biết về sự hiện diện của tôi, càng không nghe được những gì tôi nói, chỉ có một mình anh….Anh…. Anh là ai?
- Haha…- Người đàn ông nhìn thẳng vảo gương mặt tôi, nhấn mạnh từng chữ một- Lí do ư? Lí do…Uh…Thú vị đấy! Cũng giống như anh thôi, Tôi- Là – Một- Linh- Hồn!
(còn tiếp)
Chương 5.2: - Di Di, Anh Sẽ Cứu Em
(phần 2)
- Haha…- Người đàn ông nhìn thẳng vảo gương mặt tôi, nhấn mạnh từng chữ một- Lí do ư? Lí do…Uh…Thú vị đấy! Cũng giống như anh thôi, Tôi- Là – Một- Linh- Hồn!
Câu nói đó thốt ra nhưng phải mất đến năm giây tôi mới tiêu hóa được chúng. Cũng giống như tôi- Anh –ta- là- một-linh hồn! Đó là lí do anh ta có thể nói chuyện được với tôi và nhìn thấy tôi trong hình hài của một con người. Nhưng tại sao ngay cả Con Người – họ lại có thể nhìn thấy anh ta? Việc phát hiện ra một một con người cùng thế giới với mình không thú vị và vui vẻ như tôi nghĩ. Tôi chưa hề chuẩn bị tâm lí cho sự gặp gỡ này.
- Đừng ngạc nhiên như thế chứ! –Anh ta lại cuời- Chỉ những linh hồn mới có khả năng nhìn thấy nhau. Chính xác thì cách đây hai tiếng, tôi hoàn toàn giống như anh, Tôi- Là- Một- Linh- Hồn Vô Hình và con người, họ không hề nhìn thấy tôi, cảm nhận thấy sự hiện diện của tôi.
- Và rồi… - Tôi vẫn đứng đó với bộ mặt thộn ra khó hiểu.
- Và rồi bây giờ …Tôi vẫn là một linh hồn nhưng lại là Linh Hồn trong hình hài của một con người.
- Sao lại….Sao lại…- Tôi bắt đầu luống cuống thật sự. Mọi chuyện bắt đầu trở lên rối rắm.
- Chính anh đã giúp tôi! Chính anh đã mang lại cho tôi hình hài này! – Nụ cuời bí hiểm lại một lần nữa nở trên môi anh ta và lần này anh ta khẽ ngúc ngắc cổ- Một linh hồn có thể điều khiển mọi thứ xung quanh mình, mọi đồ vật, loài vật và thậm chí là các linh hồn còn lại.
- Tôi không biết điều đó…Ý tôi là tôi chưa bao giờ thử.. Với loài vật…và với cả các linh hồn thì càng chưa bao giờ.
-Ồ… Anh đã thử rồi đó thôi- Anh chàng kia khẽ nhăn mặt- Chính anh đã điều khiển tôi lao vào chiếc xe ô tô chết tiệt đó! – Anh ta lại tiếp tục cười- Thật may đó chỉ là một chiếc xe tải loại nhỏ và thiên thần của anh, cô ta cũng không nặng lắm!
Tôi tròn mắt nhìn anh ta và nghe như nuốt từng lời anh chàng kia nói.Từng sự việc, từng hành động được xâu chuỗi lại giúp tôi dần hiểu ra vấn đề. Gã đàn ông nằm trên giường vẫn trưng ra một bộ mặt thản nhiên và điềm tĩnh đến kinh ngạc. Anh ta đợi cho sự xúc động trong tôi qua đi rồi tiếp tục:
- Có lẽ anh không biết, chúng ta đều có khả năng điều khiển mọi đồ vật theo ý muốn của mình. Và điều khiển cả chính những linh hồn như chúng ta nữa. Tuy nhiên việc làm nào cũng có cái giá của nó. Khi một linh hồn dù vô tình hay hữu ý bị rơi vào trạng thái vô thức và để một linh hồn khác điều khiển, anh ta sẽ được trở về với hình dạng một con người. Hôm nay anh đã điều khiển tôi, chính xác hơn là sai khiến tôi lao vào cứu người con gái anh yêu. Thật may là chiếc xe chết dẫm đó đã không nghiền nát cơ thể tôi dưới bánh của nó!
Khi người đàn ông kia nói xong, tôi thật sự không thốt nổi một lời nào. Nếu như chỉ mới hôm qua thôi tôi còn thấy thích thú với trò điều khiển và làm chủ đồ vật thì bây giờ, tôi bắt đầu thấy đau đầu với chúng. Nếu lời người đàn ông kia nói là sự thật, hóa ra, tôi đã vô tình đưa anh ta ra khỏi kiếp Linh hồn và trở về làm một con người theo đúng nghĩa. Tôi nhìn chăm chăm vào gương mặt anh ta, cái nhìn hoài nghi và ngờ vực. Người đàn ông vẫn đáp lại tôi bằng một nụ cười nửa miệng khó hiểu. Cơ mặt anh ta khẽ giật giật và anh ta đột nhiên thở hắt ra một hơi dài sảng khoái.
- Tôi không hiểu…- Tôi nheo mắt lại- Nếu mọi linh hồn đều có thể điều khiển nhau và đưa nhau trở lại hình dáng con người, tại sao chúng ta không liên kết lại, không trao đổi cho nhau để cùng quay lại cuộc sống trong hình hài người.
- Haha… Có nhiều điều về thế giới của chúng ta mà anh còn phải học lắm, chàng trai ạ! – Người đàn ông kia lại cười ngạo nghễ- Một năm có khoảng một triệu người chết, nhưng lại chỉ có khoảng một trăm linh hồn vì lí do nào đó không thể siêu thoát mà lưu lại và rong ruổi khắp các xó xỉnh trên quả địa cầu khổng lồ này. Anh tìm ra tôi, may mắn quá! một linh hồn giống như anh, anh cũng tìm ra chín mươi tám linh hồn còn lại và tập hợp họ lại. Anh cứu tôi nhưng chắc gì trong chín mươi tám linh hồn kia sẽ có người có nhã hứng muốn đưa anh trở lại kiếp người?
-Tại sao? Chỉ là một vòng tuần hoàn thôi mà? Tôi giúp anh và người khác sẽ giúp tôi, rồi người tiếp theo sẽ tiếp tục giúp đỡ họ.
- Vấn đề là ai cũng muốn được cứu và chẳng ai muốn mình là kẻ bị chừa lại cuối cùng- Người đàn ông ngắt lời tôi- Chưa kể, tôi đã nói, cơ hội của anh là 0,00000001 phần trăm trong trong việc tìm ra một linh hồn còn lại giữa tám mươi năm triệu người trong thế giới rộng lớn này, anh nghĩ mình sẽ nhanh chóng tìm ra ư? – Người đàn ông nheo mắt hỏi- Và một điều quan trọng nữa, một khi anh đã cứu được một linh hồn, có nghĩa là anh đã buộc mình vào một bản cam kết ma quỷ, trong thời hạn một năm, nếu không có một linh hồn tiếp theo đồng ý giúp anh quay lại với hình hài con người, anh sẽ vĩnh biễn không bao giờ có cơ hội làm người nữa.
Câu nói cuối cùng của người đàn ông không khác nào tiếng sét bên tai tôi. Bản cam kết ma quỷ mà hắn nhắc tới làm toàn bộ xung thần kinh tôi tê liệt. Dù là một linh hồn, dù là một năm trước kia kể từ lúc nằm sõng soài dưới gầm xe tải, mọi ý niệm về sự sống trong tôi vụt tắt nhưng niềm khao khát trở lại làm người trong tôi vẫn không một phút nguôi ngoai. Nhất là khi toàn bộ tâm trí tôi bị choáng ngợp bởi gương mặt đẹp như thiên thần của Khả Di, thì ý niệm kia càng trỗi lên mạnh mẽ. Tôi muốn trở lại làm người, tôi muốn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn với những ngón thon dài của cô ấy và sánh bước cùng cô ấy vào trong thánh đường. Khả Di rất hợp với tông đồ màu trắng. Chiếc váy cưới có viền ren trắng với những bông hoa hồng sẽ khiến cô ấy trở thành cô dâu tuyệt nhất thế gian này.
Nhưng luồng suy nghĩ của tôi bị tắt phụt khi cánh cửa phòng bệnh bật mở. Tiếng giầy cao gót gõ lên nền đá hoa cương lạch cạch và mùi hương dễ chịu từ loại nước hoa mà Khả Di hay dừng lan tỏa khắp căn phòng. Gương mặt hiền dịu của cô ấy cúi sát mặt tôi và nụ cười ấm áp của Khả Di chưa bao giờ gần tôi đến thế. Nhưng những lời hỏi thăm âu yếm thì cứ mãi xa ở tận nơi nào:
- Đây là cháo yến mạch, và canh gà hầm, còn có cả bánh ngọt nữa. Tôi nghĩ anh nên ăn một chút cháo cho ấm bụng. Bác sĩ nói món canh gà rất tốt cho những trường hợp mất nhiều máu.
Anh chàng điển trai kia tròn mắt nhìn vào số thức ăn được Khả Di bày ra trên bàn với vẻ hào hứng. Anh ta còn đánh cái nhìn sang tôi và nháy mắt một cách bí mật. Di Di của tôi vốn là người chu đáo nên chắc chắn anh ta sẽ được chăm sóc theo một chế độ dinh dưỡng đặc biệt.
- Cô Di! À mà có phải tên cô là Di không nhỉ?- Anh ta cười tinh quái- Rất cảm ơn cô, được một phụ nữ xinh đẹp chăm sóc tận tình và mua đồ ăn ngon như thế này quả là một diễm phúc! Tôi sẽ cố gắng ăn hết chúng.
Lời nói thành thật không một chút rườm rà của anh chàng kia có vẻ làm Khả Di lúng túng. Cô ấy cúi mặt và khóe môi thấp thoáng một nụ cười. Nụ cười thật đẹp nhưng không hiểu vì sao tôi thấy nhói lòng bởi nụ cười đó. Nó không dành cho tôi. Nó dành cho một kẻ xa lạ.
*****
Tám giờ tối.
Sau khi anh chàng kia đã ăn uống no say và kể sơ qua vài điều vắn tắt về bản thân cho Khả Di nghe, bác sĩ vào khám lại lần nữa. Không có điều gì bất ổn và bác sĩ nói Khả Di có thể yên tâm về nhà nghỉ ngơi và quay lại thăm bệnh nhân vào ngày hôm sau.
Anh chàng kia vui vẻ chào từ biệt Di Di, tấm lưng rộng như tấm phản lớn lại quay ra ngoài thật khéo mà không làm lay động chiếc chân bó bột. Khả Di nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại, rồi khoác túi đi thẳng ra bãi để xe. Tôi bước song song bên cạnh cô ấy. Chiếc bóng cao gầy với bờ vai rộng của tôi in lên chiếc bóng của cô ấy. Nhưng chỉ tôi mới có thể nhìn thấy chiếc bóng của chính mình….
Không có tôi, ngay cả chiếc bóng của Khả Di cũng bé nhỏ hơn lúc nào hết.
Chứng minh thư nhân dân số 142567899, tuổi: 28, nơi sinh: Dương Nam, nghề nghiệp: không xác định. Đó là tất cả thông tin về Trần Lâm Hải- người đàn ông đã không quản tính mạng mình để lao vào cứu thiên thần xinh đẹp của tôi.
Nhưng hiện tại anh ta đang hôn mê bởi tác dụng ngoài mong đợi của thuốc mê và sự hi sinh thân mình đầy quả vì người đẹp cảm nên việc nắm bắt chút ít thông tin của anh ta từ đồn cảnhsát chẳng giúp gì cho tôi được mấy. Khả Di cũng vậy, cô ấy đã ngồi bất động gần nửa tiếng phía bên ngoài cửa chính, gương mặt thất thần. Tôi cũng ngồi bất động. Một năm rồi, không một gã đàn ông nào gọi tên cô ấy một cách quyết liệt như vậy, ngoại trừ tôi.
Bầu trời An Dương trong xanh đến kì lạ. Những đám mây thả mình cho gió ve vuốt làm nên những hình thù ngộ nghĩnh. Một vài con chim tung mình bay lên không, tạo thành điểm nhấn đặc biết, điểm xuyết cho tấm thảm xanh trong vời vợi đó. Nhưng tôi lại chẳng có bất cứ hứng thú nào với cảnh sắc sinh động của thiên nhiên xung quanh. Thứ bám riết lấy tâm chí tôi lúc này là người đàn ông đang nằm bất động trên giường bệnh kia.
- Cô Di, bây giờ cô có thể vào thăm anh ấy được rồi!
Chị Y tá có mái tóc được cột đuôi sam hai bên khẽ hé cửa, nhìn Khả Di nói với giọng nhỏ nhẹ.
Di Di vội vàng đứng dậy. Chị Y tá ý tứ bước ra ngoài và khẽ khép hờ cánh cửa. Bầu không khí trong phòng im lặng đến đáng sợ. Chậm rãi. Từng bước một. Di Di đã đến bên chiếc giường từ lúc nào.
Anh chàng nọ quay mặt vào trong tường. Nhìn nghiêng, không thấy hết toàn bộ gương mặt nhưng đủ nhận ra vài điểm đặc biệt. Làn da rám nắng, sống mũi cao, khuôn mặt góc cạnh, trông anh ta khá nam tính. Di Di nín thở, cô ấy đưa tay chạm khẽ vào vai anh chàng kia. Một thoáng rùng mình, cơ thể anh ta khẽ cử động, tấm lưng rộng áp hẳn xuống giường và trên gương mặt điển trai nọ bỗng xuất hiện một nụ cười bí hiểm. Giọng nói trầm ấm vang lên phá tan bầu không khí:
- Tôi nghĩ tốt hơn hết cô nên mua cho tôi chút gì đó để ăn! – Anh chàng kia nói với vẻ điềm tĩnh đến kinh ngạc-…Tôi đói rồi!
- A…vâng…Tất nhiên là….Vâng…- Khả Di lúng túng và bất ngờ đến tột độ, cô ấy luống cuống lùi lại phía cửa, nửa muốn ở lại, nửa lại toan đi.
Tôi cũng lùi lại. Nụ cười vẫn nở trên môi anh chàng kia và gương mặt không biểu lộ chút đau đớn nào. Trái lại, ở đó còn hiện lên sự thỏa mãn.
- Anh cảm thấy ổn cả chứ? Ý tôi là… - Khả Di vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, một phần vì nụ cười ma quái, một phần vì thái độ điềm tĩnh đến kinh ngạc kia.
- Tôi ổn. – Anh chàng kia khẽ ngắt lời- Tôi chỉ muốn ăn chút gì đó thôi, cô không hiểu à?
Cánh cửa khép lại sau lưng tôi. Tiếng đế giầy cao gót vang lên ở hành lang tạo thành một chuỗi thanh âm khô khan và tẻ ngắt. Còn lại một mình trong phòng, cái nhìn của tôi vẫn dán chặt vào gương mặt của anh chàng nọ, lạ lẫm và băn khoăn. Cái quái gì đang thật sự diễn ra ở đây? Con người đang nằm ở kia với tấm chăn khoác hờ qua bụng- Anh ta là ai?
Và nụ cười kia nữa. Vì sao anh ta lại cười.
Chàng trai nằm trên giường khẽ cử động rồi quay hẳn mặt về phía tôi. Đôi mắt sâu nhìn như thôi miên vào vị trí nơi tôi đứng. Trên gương mặt anh ta lại xuất hiện một nụ cười mà lần này còn thỏa mãn gấp ngàn lần cái cách anh ta cười cợt với Khả Di khi nãy. Có cảm giác như nụ cười và ánh mắt đó xuyên thấu trái tim của một linh hồn. Tôi vội vã quay người cố tìm cách lảng tránh cái nhìn đó, rồi quay lưng, toan bước ra ngoài.
- Cô ấy có thể tự đi một mình – Giọng nói trầm ấm đó lại vang lên- Chỉ là mua chút đồ ăn nhẹ thôi mà!
Bước chân tôi khựng lại. Anh ta đang nói với tôi. Chính xác là như thế! Anh ta nhìn thấy tôi. Người đàn ông trên chiếc giường trắng toát kia có thể nhìn thấy tôi.
- Không cần phải tỏ ra hoảng hốt như vậy! Anh có thể lại gần đây được không? Tôi không thể cử động chúng!
Giọng nói trầm ấm lại một lần nữa vang lên.Tôi nhìn theo hướng cánh tay người đàn ông kia chỉ. Chiếc chân bị gãy được băng trắng toát. Một phần xương hông bị rạn làm phần dưới cơ thể anh ta phải cố định trong trạng thái bất động hoàn toàn. Vầng trán cao khẽ nheo lại khiến gương mặt anh ta trở lên nhăn nhúm và lộ vẻ thất vọng ghê gớm.
- Anh có thể nhìn thấy tôi? Anh có thể nói chuyện được với tôi?
- Tất nhiên rồi! Có khi còn rõ hơn cả anh nhìn vào tôi nữa! – Người đàn ông kia thủng thẳng đáp và cười khùng khục.
- Nhưng…- Đến lúc này thì sự lo lắng và băn khoăn của tôi không giấu nổi ra ngoài-… Nhưng tại sao? Tất cả mọi người đều không nhìn thấy tôi, họ không hề biết về sự hiện diện của tôi, càng không nghe được những gì tôi nói, chỉ có một mình anh….Anh…. Anh là ai?
- Haha…- Người đàn ông nhìn thẳng vảo gương mặt tôi, nhấn mạnh từng chữ một- Lí do ư? Lí do…Uh…Thú vị đấy! Cũng giống như anh thôi, Tôi- Là – Một- Linh- Hồn!
(còn tiếp)
Chương 5.2: - Di Di, Anh Sẽ Cứu Em
(phần 2)
- Haha…- Người đàn ông nhìn thẳng vảo gương mặt tôi, nhấn mạnh từng chữ một- Lí do ư? Lí do…Uh…Thú vị đấy! Cũng giống như anh thôi, Tôi- Là – Một- Linh- Hồn!
Câu nói đó thốt ra nhưng phải mất đến năm giây tôi mới tiêu hóa được chúng. Cũng giống như tôi- Anh –ta- là- một-linh hồn! Đó là lí do anh ta có thể nói chuyện được với tôi và nhìn thấy tôi trong hình hài của một con người. Nhưng tại sao ngay cả Con Người – họ lại có thể nhìn thấy anh ta? Việc phát hiện ra một một con người cùng thế giới với mình không thú vị và vui vẻ như tôi nghĩ. Tôi chưa hề chuẩn bị tâm lí cho sự gặp gỡ này.
- Đừng ngạc nhiên như thế chứ! –Anh ta lại cuời- Chỉ những linh hồn mới có khả năng nhìn thấy nhau. Chính xác thì cách đây hai tiếng, tôi hoàn toàn giống như anh, Tôi- Là- Một- Linh- Hồn Vô Hình và con người, họ không hề nhìn thấy tôi, cảm nhận thấy sự hiện diện của tôi.
- Và rồi… - Tôi vẫn đứng đó với bộ mặt thộn ra khó hiểu.
- Và rồi bây giờ …Tôi vẫn là một linh hồn nhưng lại là Linh Hồn trong hình hài của một con người.
- Sao lại….Sao lại…- Tôi bắt đầu luống cuống thật sự. Mọi chuyện bắt đầu trở lên rối rắm.
- Chính anh đã giúp tôi! Chính anh đã mang lại cho tôi hình hài này! – Nụ cuời bí hiểm lại một lần nữa nở trên môi anh ta và lần này anh ta khẽ ngúc ngắc cổ- Một linh hồn có thể điều khiển mọi thứ xung quanh mình, mọi đồ vật, loài vật và thậm chí là các linh hồn còn lại.
- Tôi không biết điều đó…Ý tôi là tôi chưa bao giờ thử.. Với loài vật…và với cả các linh hồn thì càng chưa bao giờ.
-Ồ… Anh đã thử rồi đó thôi- Anh chàng kia khẽ nhăn mặt- Chính anh đã điều khiển tôi lao vào chiếc xe ô tô chết tiệt đó! – Anh ta lại tiếp tục cười- Thật may đó chỉ là một chiếc xe tải loại nhỏ và thiên thần của anh, cô ta cũng không nặng lắm!
Tôi tròn mắt nhìn anh ta và nghe như nuốt từng lời anh chàng kia nói.Từng sự việc, từng hành động được xâu chuỗi lại giúp tôi dần hiểu ra vấn đề. Gã đàn ông nằm trên giường vẫn trưng ra một bộ mặt thản nhiên và điềm tĩnh đến kinh ngạc. Anh ta đợi cho sự xúc động trong tôi qua đi rồi tiếp tục:
- Có lẽ anh không biết, chúng ta đều có khả năng điều khiển mọi đồ vật theo ý muốn của mình. Và điều khiển cả chính những linh hồn như chúng ta nữa. Tuy nhiên việc làm nào cũng có cái giá của nó. Khi một linh hồn dù vô tình hay hữu ý bị rơi vào trạng thái vô thức và để một linh hồn khác điều khiển, anh ta sẽ được trở về với hình dạng một con người. Hôm nay anh đã điều khiển tôi, chính xác hơn là sai khiến tôi lao vào cứu người con gái anh yêu. Thật may là chiếc xe chết dẫm đó đã không nghiền nát cơ thể tôi dưới bánh của nó!
Khi người đàn ông kia nói xong, tôi thật sự không thốt nổi một lời nào. Nếu như chỉ mới hôm qua thôi tôi còn thấy thích thú với trò điều khiển và làm chủ đồ vật thì bây giờ, tôi bắt đầu thấy đau đầu với chúng. Nếu lời người đàn ông kia nói là sự thật, hóa ra, tôi đã vô tình đưa anh ta ra khỏi kiếp Linh hồn và trở về làm một con người theo đúng nghĩa. Tôi nhìn chăm chăm vào gương mặt anh ta, cái nhìn hoài nghi và ngờ vực. Người đàn ông vẫn đáp lại tôi bằng một nụ cười nửa miệng khó hiểu. Cơ mặt anh ta khẽ giật giật và anh ta đột nhiên thở hắt ra một hơi dài sảng khoái.
- Tôi không hiểu…- Tôi nheo mắt lại- Nếu mọi linh hồn đều có thể điều khiển nhau và đưa nhau trở lại hình dáng con người, tại sao chúng ta không liên kết lại, không trao đổi cho nhau để cùng quay lại cuộc sống trong hình hài người.
- Haha… Có nhiều điều về thế giới của chúng ta mà anh còn phải học lắm, chàng trai ạ! – Người đàn ông kia lại cười ngạo nghễ- Một năm có khoảng một triệu người chết, nhưng lại chỉ có khoảng một trăm linh hồn vì lí do nào đó không thể siêu thoát mà lưu lại và rong ruổi khắp các xó xỉnh trên quả địa cầu khổng lồ này. Anh tìm ra tôi, may mắn quá! một linh hồn giống như anh, anh cũng tìm ra chín mươi tám linh hồn còn lại và tập hợp họ lại. Anh cứu tôi nhưng chắc gì trong chín mươi tám linh hồn kia sẽ có người có nhã hứng muốn đưa anh trở lại kiếp người?
-Tại sao? Chỉ là một vòng tuần hoàn thôi mà? Tôi giúp anh và người khác sẽ giúp tôi, rồi người tiếp theo sẽ tiếp tục giúp đỡ họ.
- Vấn đề là ai cũng muốn được cứu và chẳng ai muốn mình là kẻ bị chừa lại cuối cùng- Người đàn ông ngắt lời tôi- Chưa kể, tôi đã nói, cơ hội của anh là 0,00000001 phần trăm trong trong việc tìm ra một linh hồn còn lại giữa tám mươi năm triệu người trong thế giới rộng lớn này, anh nghĩ mình sẽ nhanh chóng tìm ra ư? – Người đàn ông nheo mắt hỏi- Và một điều quan trọng nữa, một khi anh đã cứu được một linh hồn, có nghĩa là anh đã buộc mình vào một bản cam kết ma quỷ, trong thời hạn một năm, nếu không có một linh hồn tiếp theo đồng ý giúp anh quay lại với hình hài con người, anh sẽ vĩnh biễn không bao giờ có cơ hội làm người nữa.
Câu nói cuối cùng của người đàn ông không khác nào tiếng sét bên tai tôi. Bản cam kết ma quỷ mà hắn nhắc tới làm toàn bộ xung thần kinh tôi tê liệt. Dù là một linh hồn, dù là một năm trước kia kể từ lúc nằm sõng soài dưới gầm xe tải, mọi ý niệm về sự sống trong tôi vụt tắt nhưng niềm khao khát trở lại làm người trong tôi vẫn không một phút nguôi ngoai. Nhất là khi toàn bộ tâm trí tôi bị choáng ngợp bởi gương mặt đẹp như thiên thần của Khả Di, thì ý niệm kia càng trỗi lên mạnh mẽ. Tôi muốn trở lại làm người, tôi muốn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn với những ngón thon dài của cô ấy và sánh bước cùng cô ấy vào trong thánh đường. Khả Di rất hợp với tông đồ màu trắng. Chiếc váy cưới có viền ren trắng với những bông hoa hồng sẽ khiến cô ấy trở thành cô dâu tuyệt nhất thế gian này.
Nhưng luồng suy nghĩ của tôi bị tắt phụt khi cánh cửa phòng bệnh bật mở. Tiếng giầy cao gót gõ lên nền đá hoa cương lạch cạch và mùi hương dễ chịu từ loại nước hoa mà Khả Di hay dừng lan tỏa khắp căn phòng. Gương mặt hiền dịu của cô ấy cúi sát mặt tôi và nụ cười ấm áp của Khả Di chưa bao giờ gần tôi đến thế. Nhưng những lời hỏi thăm âu yếm thì cứ mãi xa ở tận nơi nào:
- Đây là cháo yến mạch, và canh gà hầm, còn có cả bánh ngọt nữa. Tôi nghĩ anh nên ăn một chút cháo cho ấm bụng. Bác sĩ nói món canh gà rất tốt cho những trường hợp mất nhiều máu.
Anh chàng điển trai kia tròn mắt nhìn vào số thức ăn được Khả Di bày ra trên bàn với vẻ hào hứng. Anh ta còn đánh cái nhìn sang tôi và nháy mắt một cách bí mật. Di Di của tôi vốn là người chu đáo nên chắc chắn anh ta sẽ được chăm sóc theo một chế độ dinh dưỡng đặc biệt.
- Cô Di! À mà có phải tên cô là Di không nhỉ?- Anh ta cười tinh quái- Rất cảm ơn cô, được một phụ nữ xinh đẹp chăm sóc tận tình và mua đồ ăn ngon như thế này quả là một diễm phúc! Tôi sẽ cố gắng ăn hết chúng.
Lời nói thành thật không một chút rườm rà của anh chàng kia có vẻ làm Khả Di lúng túng. Cô ấy cúi mặt và khóe môi thấp thoáng một nụ cười. Nụ cười thật đẹp nhưng không hiểu vì sao tôi thấy nhói lòng bởi nụ cười đó. Nó không dành cho tôi. Nó dành cho một kẻ xa lạ.
*****
Tám giờ tối.
Sau khi anh chàng kia đã ăn uống no say và kể sơ qua vài điều vắn tắt về bản thân cho Khả Di nghe, bác sĩ vào khám lại lần nữa. Không có điều gì bất ổn và bác sĩ nói Khả Di có thể yên tâm về nhà nghỉ ngơi và quay lại thăm bệnh nhân vào ngày hôm sau.
Anh chàng kia vui vẻ chào từ biệt Di Di, tấm lưng rộng như tấm phản lớn lại quay ra ngoài thật khéo mà không làm lay động chiếc chân bó bột. Khả Di nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại, rồi khoác túi đi thẳng ra bãi để xe. Tôi bước song song bên cạnh cô ấy. Chiếc bóng cao gầy với bờ vai rộng của tôi in lên chiếc bóng của cô ấy. Nhưng chỉ tôi mới có thể nhìn thấy chiếc bóng của chính mình….
Không có tôi, ngay cả chiếc bóng của Khả Di cũng bé nhỏ hơn lúc nào hết.
/15
|